CẨM NANG NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN


Vĩnh An nguyên niên, đầu xuân tuyết rơi dày liên tục trong ba ngày.Trên đường Ninh Đô, xương người chết cóng dính liền với băng tuyết trên đường dài, các hộ vệ mất rất nhiều sức lực mới có thể dọn sạch."Thằng bé mà tông thất bế qua đây, mười tuổi rồi mà còn chưa biết mở miệng nói chuyện."Thánh Từ Hoàng thái hậu móng tay thật dài, bị than bạc đốt trong phòng hun đến hơi buồn ngủ, ngáp dài nói, "Năm nay tuyết rơi một cách quái lạ, các thần dân đều xem như điềm gở.


Bệ hạ long ngự thượng tân* mấy tháng, trên dưới Sở quốc đều không được thái bình, cũng không biết có liên quan tới đứa nhỏ kia hay không.

”*Ám chỉ cái chết của hoàng đếSau tấm màn che làm từ lụa khinh vân, Võ Lâm Vệ Tiết Du dùng trán chạm đất, tư thái cực kỳ khiêm tốn, ngữ khí lại có chút bất cần, "Tạ Hành Dã không nói chuyện, lời của Thái hậu người mới có đủ trọng lượng.


”"To gan." Thánh Từ hoàng thái hậu hờn dỗi một tiếng, "Gọi thẳng tên đương kim bệ hạ, đáng tội gì? ”Tạ Hành Dã đã kế thừa đại thống vào tháng trước, cho dù trước mắt chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng rốt cuộc cũng là cửu ngũ chi tôn."Thần tử biết tội." Tiết Du ngẩng đầu lên, khẽ cười nói, "Vậy chi bằng, hãy phạt thần giải quyết phiền não này cho thái hậu đi.


”【Gợi ý cốt truyện: trong tông thất có rất nhiều trẻ con, đứa này không được thì đổi một đứa khác.】Thánh Từ hoàng thái hậu không trả lời nữa, chỉ lười biếng vẫy vẫy tay, ý bảo Tiết Du lui ra.Trận gió tuyết này làm chết cóng không ít lê dân bách tính, nhưng trong hoàng cung lại bao bọc bởi một mảnh tuyết trắng, thánh khiết mỹ lệ.Tiết Du khoác áo chồn đen, bước chân vội vàng đi khỏi Từ Ninh cung, không hề có nhã ý thưởng thức cảnh đẹp.Tay phải của hắn như có như không vẫn bám chặt vào vỏ đao.Đường Ninh lờ mờ nhận ra: Thị vệ trưởng có tướng mạo tuấn mỹ nhưng mắt hàm chứa sát khí này...!Có phải là muốn giết đứa bé trong tông thất kia?Cô vừa mới tắm rửa, chậm rãi lau tóc ướt át, thẩn thờ chạm vào màn hình điện thoại di động, có ý muốn trở lại Từ Ninh cung ngắm mỹ nữ.Danh hiệu Thánh Từ hoàng thái hậu nghe có vẻ uy nghiêm, nhưng bản thân Thái hậu là một đại mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, bản vẽ 2D được phác họa tinh xảo khiến bà ta sống động như thật, một cái nhăn mày một nụ cười cười đều b ắn ra sức hấp dẫn động lòng người, Đường Ninh vừa mới xem qua cốt truyện cũng không nhịn được chụp màn hình mấy tấm ảnh.Cẩm nang nuôi dưỡng Minh Quân – đây là một tựa game có sẵn trong chiếc điện thoại di động mới của cô, Đường Ninh vốn tưởng rằng đây là một tựa game dành cho đám mày râu tràn đầy các cô nàng eo nhỏ ngực to, sau khi tan tầm liền phấn khởi bừng bừng mở game: Thái hậu ở cảnh đầu tiên quả nhiên không tệ! Không biết nhân vật này có thể công lược hay không.Chỉ là vẫn đang chạy cốt truyện, không có không gian để thao tác gì, hơn nữa đoạn văn bản minh họa dài dòng ở phía trước hơi nhàm chán.Thao tác thất bại, cô nàng chỉ có thể buồn bực đi theo góc nhìn của Võ Lâm Vệ Trưởng, một đường rẽ hoa phất liễu đi tới Ngự Long điện.Quyền lực của người này trong cung dường như rất lớn, thái giám và các cung nữ vừa thấy hắn liền hơi run rẩy, càng không dám ngăn cản động tác của hắn.Kỳ thật phác họa nhân vật của Tiết Du cũng rất mỹ lệ, hai mắt hắn hẹp dài, sống mũi anh tuấn, chỉ là cảm quan làm cho người ta có chút bất hảo, giống như khắc bốn chữ Ta là nhân vật phản diện trên mặt.Tiết Du quát lui cung nữ và thái giám trong Ngự Long điện, quay đầu hướng về phía một bóng dáng nhỏ gầy trong góc, cười như không cười hỏi: "Tiểu bệ hạ, tuyết rơi, người không muốn ra ngoài chơi sao? ”Trò chơi theo ánh mắt của hắn dời góc nhìn hướng về “Tiểu bệ hạ” ở góc đông nam của căn phòng.Đường Ninh trước mắt sáng ngời.Trò chơi này thật có lương tâm, mỗi nhân vật đều hoàn chỉnh tinh xảo như vậy, đứa bé trai này có vẻ tinh tế hơn các nhân vật khác một chút, ngay cả hàng lông mi dài hơi run rẩy cũng có thể nhìn rõ.Tiểu hoàng đế quả thật là một đứa bè mười mấy tuổi, chỉ là thân thể nó gầy gò yếu đuối, thế mà lại mặc long bào phức tạp hoa lệ, nhìn sơ qua có vẻ hơi đáng thương.Hơn nữa sắc mặt nó tái nhợt, con ngươi đen nhánh lộ ra khí chất đạm mạc vô tình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đẹp đẽ đáng kinh ngạc có một cảm giác chán ghét thế gian nồng đậm.Nghe Tiết Du nói cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ là an tĩnh ngồi trên mặt đất, mắt nhìn vào hư không, không biết đang suy nghĩ cái gì.Tiết Du thấy nó không để ý tới người khác, khóe miệng hiện ra châm chọc nhàn nhạt.Vừa rồi Thái hậu nói tiểu hoàng đế này mười tuổi còn không biết nói chuyện, chắc hẳn là một thằng câm rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi