CẢM NẮNG?!

~Sáng hôm sau~

~6h00 a.m~

Tia nắng buổi sớm len lỏi vào căn phòng chủ đạo màu xanh, trên tường toàn là hình Doraemon và chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Ngọc nhưng con người đó hình như vẫn không có ý định thức dậy.

Cánh cửa phòng mở ra, Hoài An một thân đồng phục của trường bước vào. Đi đến bên cái giường cũng màu xanh và cũng in đầy hình Doraemon lên đó. Cô lắc đầu chán nản, sau đó khom người xuống lay lay người Hoài Ngọc

-Ngọc...Hoài Ngọc dậy mau. Trời sáng rồi kìa...

-Ưmm...5 phút nữa nha~~~ Cái cục trắng bóc đó vẫn cuộn tròn trong chăn, đưa 5 ngón tay lên nói.

-Không có 5 phút gì hết. Dậy mau, em không định đi học hả ?! Hoài An vẫn tiếp tục công cuộc lôi con sâu ngủ này ra khỏi giường

-Chị xuống nhà trước đi, lát em xuống sau nha~~


-A. Hình như hôm nay có tiết cô chủ nhiệm xinh đẹp thì phải ! Trong đầu Hoài An bỗng nãy lên một ý tưởng đó là đề cập đến cô chủ nhiệm của mình, chiêu này đảm bảo dùng được

-Thật hả ? Em dậy liền nè. Ủa mà sao em không biết vậy ta ?! You see that ? I told you ! Chiêu này sẽ được áp dụng từ đây. Hoài Ngọc khi nghe đến ba chữ "cô chủ nhiệm" liền bật dậy như cái máy, miệng cười tươi hết cỡ.

-Là thật. Em có bao giờ chép thời khoá biểu đâu mà biết. Mau làm vệ sinh rồi xuống ăn sáng. Hoài An cốc lên đầu cô em một cái sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng.

-----------------------------------

~Trường đại học Alare~

~Giờ Ngoại ngữ~

Mọi người đang rất tập trung nghe cô giảng bài nhưng có một con người đang ngủ say như chết.

-Ngọc...Dậy đi, cô kêu em kìa. Hoài An ngồi kế bên lay người Hoài Ngọc dậy.


-Hả ?! Gì ?! Hoài Ngọc ngồi dậy, mắt nhìn lên bục giảng thì thấy ánh mắt lạnh băng của Vân Du nhìn về phía mình

*Hoài Ngọc pov*

"Aishh, lại tạo ấn tượng xấu trong mắt người đẹp nữa rồi~"

-Trần Hoài Ngọc. Hết tiết lên phòng giáo viên chờ tôi. Chất giọng băng lãnh đó lại một lần nữa vang lên làm cho học sinh trong lớp phải rùng mình.

-Dạ. Hoài Ngọc không nói gì, sau đó trưng nguyên bộ mặt bí xị của mình ra, quay sang nhìn chị mình bằng ánh mắt uỷ khuất.

-Đáng đời em. Chị đã nói đi ngủ sớm nhưng em không nghe, cứ thức cày phim đến gần sáng mới chịu ngủ. Hoài An véo nhẹ tai Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc hai mắt rưng rưng. Hết bị cô chủ nhiệm gọi lên phòng giáo viên rồi đến cả chị mình cũng theo phe cô giáo nữa. Quá đáng mà.

---------------------------------


~Phòng giáo viên~

-Nội quy trường có cho phép học sinh ngủ trên lớp hả ? Vân Du dùng tông giọng không thể nào lạnh hơn nữa để nói chuyện với Hoài Ngọc

-Dạ không ạ...tại em buồn ngủ...nên... Hoài Ngọc cuối gầm mặt xuống đất, hai mũi giày di di vào nhau.

-Tôi giảng bài buồn ngủ đến vậy sao ?

-Ơ...không có ạ. Cô giảng bài rất tốt ạ. Hoài Ngọc nghe vậy nhìn ngẩng đầu lên, hai tay xua xua trước mặt, miệng liên tục đính chính

-Hay tại tôi giảng bài quá nhàm chán, nên em không muốn học tiết của tôi nữa ?

-Không...không phải.. Tại em muốn gây chú ý với cô nên mới vậy ạ. Chết, lỡ miệng rồi.

-Muốn tôi chú ý ?! Vân Du khó tin lặp lại câu nói của Hoài Ngọc.

-Dạ..vâng. Vì em rất thích cô. Hoài Ngọc lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Vân Du, bày tỏ tấm lòng.
-Nhưng tôi không thích em. Vân Du nhàn nhạt nói

-Sao...Sao ạ ? Vậy chắc cô ghét em lắm đúng không. Tâm trạng của Hoài Ngọc lúc này như đang rơi xuống nơi vực thẩm.

-Tôi chỉ là không thích em thôi. Tôi không hề ghét học sinh của mình. Vân Du nhìn nét mặt thoáng buồn của Hoài Ngọc mà lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.

-Em biết rồi. Từ nay em sẽ không ngủ trong lớp nữa. Nếu cô không còn gì để nói thì em xin phép về lớp. Em xin lỗi, bảng tự kiểm em sẽ nộp cho cô sau. Em xin phép. Hoài Ngọc tuông một tràn sau đó nhanh chóng bước ra phòng giáo viên, cô không muốn Vân Du nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của cô.

Ngay khi Hoài Ngọc quay lưng đi thì những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống không kiểm soát. Cô chạy thật nhanh lên sân thượng của trường và ngồi bệt xuống đất khóc nức nở. Câu nói "Tôi không thích em" liên tục chiếm lấy đầu óc của Hoài Ngọc, làm cho nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Trong lớp, Hoài An đang lo sốt ruột. Không biết cô chủ nhiệm đã nói gì mà đến giờ vào học rồi mà vẫn chưa thấy Hoài Ngọc em cô đâu cả . Cô chủ nhiệm thì đã vào lớp và bắt đầu dạy tiếp điều này làm cho cô thêm lo lắng gấp bội. Hoài An thấp thỏm không yên, cô liền đứng lên hỏi :

-Thưa cô, Hoài Ngọc em ấy đâu rồi ạ ?!

-Chẳng phải em ấy nói về lớp rồi sao ? Vân Du cũng cảm thấy lo lắng không kém.

-Khi nãy cô đã nói gì với em ấy ! Em nói cho cô biết nếu như Hoài Ngọc xảy ra chuyện gì thì em nhất định sẽ tìm cô tính sổ.

Hoài An đập bàn một cái "Rầm" làm cho cả lớp giật mình sau đó bước ra khỏi lớp, trước khi đi còn không quên cảnh báo Vân Du. Bất kì ai làm tổn thương em gái cô đều phải nhận lấy hậu quả thích đáng. Kể cả đó là cô chủ nhiệm của mình.
-Thưa cô, em cũng muốn đi tìm Hoài Ngọc. Em xin phép. Thiên Hương cũng vì sự vắng mặt của đứa bạn thân của mình thì cũng vội vàng đứng lên đi theo Hoài An.

Vân Du nãy giờ vẫn cứ đứng đó. Trong lòng luôn xuất hiện những câu như thế này "Em ấy có thể đi đâu được chứ?" "Mình có nói gì quá đáng lắm không ?" "Lần này mình gây ra chuyện thật rồi". Sau đó Vân Du lại tiếp tục giảng bài nhưng tâm trí cứ để ở đâu đó. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh kết thúc tiết học để đi tìm Hoài Ngọc thôi. Nếu như em ấy có chuyện gì thì cô sẽ ân hận suốt đời.

----------------------------------

Sau khi ra khỏi lớp, Hoài An lấy điện thoại ra gọi cho Hoài Ngọc nhưng....chợt nhớ lại là em ấy không mang theo điện thoại. Trong lòng lại dâng lên cảm giác lo lắng tột cùng. Cô tìm tất cả mọi nơi trong trường đều không thấy em mình đâu, cô thiếu điều muốn lật tung cái trường này lên để tìm Hoài Ngọc.
-Chúng ta chia nhau ra tìm đi, cứ đi chung thế này thì khó mà tìm ra Hoài Ngọc. Thiên Hương đề nghị

-Ừa, cậu đi hướng đó tớ đi hướng ngược lại. Có gì nhớ gọi cho tớ ngay. Hoài An đồng ý.

Hai người chia nhau ra tìm. Hoài An chợt nhớ lại lúc em cô nói "Những lúc như thế này em đều muốn lên đây để thư giãn" cô đang cố nhớ lại nơi đó mà em cô nói đến là ở đâu. Phải rồi, là sân thượng.

Hoài An tức tốc chạy lên sân thượng của trường, mở cửa ra thì đập vào mắt cô là hình ảnh Hoài Ngọc nằm dài dưới đất. Cô hoảng hốt chạy thật nhanh đến đó, ôm lấy Hoài Ngọc trong lòng, tay vỗ vỗ lên má Hoài Ngọc, khuôn mặt bây giờ đã tèm lem nước mắt, miệng liên tục gọi:

-Ngọc...Trần Hoài Ngọc em bị làm sao thế này ?! Mau trả lời chị đi. Hoài An thật sự hoảng sợ khi nhìn thấy Hoài Ngọc đang bất động trong lòng mình. Cô vội vàng rút điện thoại ra và gọi cho Thiên Hương
-Thiên Hương...Hức...Cậu mau giúp mình gọi một chiếc xe cấp cứu đến trường giúp mình đi. NHANH LÊN.

-Được rồi, cậu đang ở đâu nói đi, tớ đến ngay. Thiên Hương cũng hoảng hốt không kém Hoài An, Hoài Ngọc đã xảy ra chuyện rồi.

-Hức...Sân thượng...Hức... Hoài An khó khăn nói, sau đó tắt điện thoại.

Hoài An cởi bỏ đôi giày cao gót đắt tiền của mình ra, cố gắng cõng Hoài Ngọc xuống sân thượng. Cô đi đến đâu là máu chảy đến đó, vì cô mang giày cao gót mà chạy đi tìm Hoài Ngọc nên đã vấp té mấy lần, mắt cá chân của cô vì thế mà đã xưng tấy lên và chảy rất nhiều máu. Cô mặc kệ là chân cô đang chảy máu và rất đau, cô vẫn kiên trì cõng Hoài Ngọc đi xuống 4 tầng lầu. Đôi mắt đã sớm nhoè đi vì nước mắt.

Đúng lúc đó Vân Du cũng đang đi tìm Hoài Ngọc và thấy Hoài An chân bê bết máu, trên lưng đang cõng Hoài Ngọc thì vội vàng chạy nhanh đến và đỡ lấy Hoài Ngọc giúp Hoài An
-Hoài Ngọc bị sao thế này ?!

-Cô tránh ra đi. Tất cả là tại cô mà ra. Hoài An nhìn thấy Vân Du liền bùng nổ sự tức giận.

-Chân em đang chảy máu kìa. Để tôi đưa em ấy đi bệnh viện giúp em. Vân Du nhìn thấy chuyện mình gây ra nên cảm thấy có lỗi, và trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa khi nhìn thấy Hoài Ngọc nằm bất tỉnh nhân sự trên lưng Hoài An.

-KHÔNG CẦN. CÔ MAU TRÁNH RA. Hoài An gần như hét lên trước mặt cô chủ nhiệm. Ngay lúc đó Thiên Hương chạy đến và đỡ lấy Hoài Ngọc, cô quay sang nói với Vân Du:

-Bọn em tự lo được. Cảm ơn cô. Thiên Hương cũng không ngờ chuyện lại đến nước này. Cô đang rất tức giận khi nhìn thấy hai người bạn của mình thành ra như thế này, một người thì bất tỉnh nhân sự còn người kia thì mặt mày xanh xao vì mất nhiều máu.
Hoài An vì quá mệt nên đã đưa Hoài Ngọc sang cho Thiên Hương cõng giúp. Cô cũng đi theo phía sau. Bỏ lại một mình Vân Du đứng đó như trời trồng. Những giọt nước mắt của cô rơi xuống, cô ngồi bệt xuống sàn và bật khóc.

*Vân Du pov*

"Đều tại mình mà ra hết. Cô xin lỗi, xin lỗi"

End Chap

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi