CẤM NÓI


Ba người ra khỏi thang máy bệnh viện, Bạch Hi nói với họ: “Chiều nay tớ phải đi dạy thêm nên bây giờ không về trường đâu, mấy cậu về trước đi.”
Bạch Hi rẽ trái trước cửa bệnh viện, đảo mắt trông thấy xe Ngô Triết Thanh lập tức quay sang đường nhỏ nhưng chưa đi được mấy bước đã bị anh giữ tay lại.
Bạch Hi quay lại tức giận nhìn anh: “Buông ra.”
Ngô Triết Thanh: “Anh bảo chứ em muốn giận tới khi nào?”
Bạch Hi: “Em không giận, em chỉ không muốn để ý tới anh thôi, không được hả?”
Ngô Triết Thanh thở dài: “Anh đã xin lỗi em mấy ngàn lần rồi.

Anh chỉ đùa có một câu thôi mà, đều là đàn ông con trai, em rộng lượng chút đi?”
Bạch Hi quay đi, bộ dạng không ăn dầu cũng không ăn muối.
Ngô Triết Thanh sắp nổi điên tới nơi: “Bạch Hi, anh mong em có thể phân biệt rõ đâu là sỉ nhục và đâu là đùa giỡn.

Còn nữa, nếu em cứ ôm cái lòng tự trọng đó sống thì trên đời này ai cũng là kẻ thù của em hết.”
Bạch Hi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không ai dạy anh đừng chỏ mỏ cuộc sống của người khác hả?”
Ngô Triết Thanh thở hắt ra, cào tóc, chỉ vào Bạch Hi nói: “Được, xem như cậu giỏi.

Coi như mắt ông đây mù, sau này ông đây quan tâm tới cậu nữa thì tôi là chó!”
Nghe tiếng bước chân anh xa dần, Bạch Hi lấy lại tinh thần tiếp tục đi thẳng.
Quê Bạch Hi ở vùng nông thôn, gia đình lại nghèo khó.

Chị cả Bạch Lam lớn hơn cậu mười hai tuổi rất xinh đẹp và thông minh, hơn nữa từ nhỏ đã chăm chỉ học hành nên thành tích luôn đứng đầu lớp.

Dù vậy, do trình độ của giáo viên tỉnh lẻ quá kém nên điểm thi đại học của chị ấy cũng chỉ đủ đậu vào một trường hạng ba trong thành phố.

Sau khi tốt nghiệp, Bạch Lam ở lại thành phố như một điều hiển nhiên.

Cô được nhận vào làm giáo viên cho một trường trung học, sau đó quen biết được một giáo viên nam trong trường.

Hai người yêu nhau rồi kết hôn và định cư trong thành phố.

Bốn năm trước, Bạch Hi từ cấp hai lên cấp ba, vì không muốn em trai giẫm lên vết xe đỗ của mình nên Bạch Lam đã mượn quan hệ của hai vợ chồng trong trường để nghĩ cách đưa cậu vào thành phố.

Năm đó nhà mới của Bạch Lam vừa được chuyển giao, hai phòng ngủ một phòng khách, tháng nào họ cũng phải trả góp cho căn nhà rộng hơn bảy mươi mét vuông nên cuộc sống rất khó khăn.


Năm ấy Bạch Hi đang học cấp ba, Bạch Lam muốn đưa cậu về nhà để bổ sung dinh dưỡng nên cậu ngủ cùng phòng với cháu trai Thần Thần năm tuổi.

Về sau đậu vào đại học Công, vì ở cùng thành phố nên ngày nghỉ Bạch Hi thường về đó.
Dạy thêm xong, Bạch Hi mua chút trái cây rồi leo lên xe buýt về nhà.
Từ lúc nghỉ đông đến khi khai giảng Bạch Hi chưa về nhà chị lần nào vì Thần Thần sắp lên tiểu học, không còn sợ ngủ một mình nữa, giáo viên trong trường cũng thường đề nghị phụ huynh bồi dưỡng tính độc lập cho con mình.

Bạch Hi được chị chăm sóc bao năm nay, tạm thời vẫn còn đang đi học nên chưa đủ năng lực để đền đáp nhưng cậu có thể cố gắng để không gây thêm nhiều phiền phức.
Bạch Hi mở cửa bước vào phát hiện anh rể Hà Trung Toàn đang ở nhà, bất ngờ hỏi: “Hôm nay anh rể không tăng ca hả?”
Hà Trung Toàn cười nói: “Anh rể em thăng chức rồi, hôm nay cố tình ở nhà chúc mừng đấy.”
Bạch Hi vui sướng hỏi: “Chức vị gì vậy?”
Bạch Lam trêu ghẹo: “Em đừng nghe anh ấy nói quá lên, chỉ là tổ trưởng bộ môn thôi, lương mỗi tháng tăng thêm một trăm đồng.”
Hà Trung Toàn nhìn Bạch Hi lắc đầu: “Xem chị em kìa, rõ là tâm trạng khó chịu, ghen tị với anh.”
Bạch Lam đặt món ăn lên bàn, khoác vai Bạch Hi nhìn Hà Trung Toàn nói: “Bạch Hi là sinh viên giỏi của đại học Công đó, có tương lai hơn anh với em nhiều.

Sau này tốt nghiệp vào công ty nước ngoài, tiền một tháng em ấy kiếm được còn nhiều hơn lương của anh và em.

Tới lúc đó đón cha mẹ lên đây, tìm được một người vợ tài giỏi như em ấy, sau này vợ chồng mình còn phải nhờ vào họ đó nha.”
Bạch Hi cười chua chát.
Hôm nay Thần Thần rất yên tĩnh, chỉ gọi ‘cậu’ lúc Bạch Hi đến đây rồi bỏ về phòng ngủ tới giờ vẫn chưa thấy ra.
Bạch Hi: “Em đi gọi Thần Thần ra ăn cơm.”
Bạch Lam giữ cậu lại: “Đừng gọi.”
Bạch Hi nhìn anh rể: “Sao vậy?”
Hà Trung Toàn hết cách, thở dài: “Em không biết tính tình chị mình hả? Sáng nay Thần Thần lười biếng không muốn luyện đàn, cãi nhau rất dữ dội, chị em phạt nó một ngày không ăn cơm.”
Bạch Hi cau mày nói: “Vậy sao được? Đói hỏng người rồi sao?”
Hà Trung Toàn lén ghé tai Bạch Hi: “Yên tâm, anh có lén cho nó ít đồ.”
Bạch Lam bảo Bạch Hi ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Còn em nữa, học kì trước vừa vào đại học nên thả lỏng chị không nói, nhưng học kì này em nên cố lấy một cái học bổng đi.”
Hà Trung Toàn: “Cần gì phải ép em ấy quá? Anh làm thêm hai buổi là kiếm lại được ấy mà.”
Bạch Lam trừng mắt nhìn anh: “Em vì tiền hả? Em chỉ muốn Bạch Hi học tập chăm chỉ thôi, dù không có học bổng cũng phải thi được hạng nhất.”
Từ trước đến nay trong nhà Bạch Lam luôn là người quyết định, Hà Trung Toàn hiền lành chất phác nên không được xen vào bất kì chuyện lớn nhỏ gì.

Về phần giáo dục con cái, có lẽ do bản thân vẫn còn tiếc nuối nên Bạch Lam mới gửi gắm hi vọng trên người con trai, cùng với cậu em Bạch Hi này.
Quê nhà họ trọng nam khinh nữ, Bạch Hi đại diện cho thể diện của cả gia đình, vầng sáng thi đậu đại học Công ngay cạnh cửa, trong xóm ai thấy người lớn nhà họ Bạch cũng phải khen.


Vì thế nên cha mẹ mới giao trách nhiệm giáo dục lại cho chị cậu, trong mắt Bạch Lam, tương lai Bạch Hi nhất định phải hơn cô gấp trăm lần.
Bạch Hi ăn cơm xong bèn vào phòng ngủ gặp Thần Thần.

Cậu cầm chai sữa đặt lên chiếc bàn cạnh nhóc rồi ngồi xuống đối diện, dịu dàng nói: “Uống bình sữa nào.”
Thần Thần vẫn còn giận mím môi, không nhúc nhích.
Bạch Hi sờ đầu nhóc, bị nhóc đẩy ra.

Bạch Hi bất đắc dĩ cười, cậu biết ngày thường cháu mình rất nghe lời nhưng lúc tức giận lại khó chơi hơn cả người lớn.
Bạch Hi kiên nhẫn nói: “Mẹ mắng cháu vì muốn tốt cho cháu thôi…”
“Mẹ có muốn tốt cho cháu đâu!” Thần Thần tức giận nói: “Mẹ chỉ biết sĩ diện thôi, thứ hạng của cháu trong cuộc thi hôm qua quá thấp nên mẹ thấy mất mặt đấy.”
Bạch Hi vội vàng giữ lấy đứa nhỏ đang giương nanh múa vuốt: “Vậy bản thân cháu thì sao? Cháu thấy biểu hiện của mình thế nào?”
Vẻ gà chọi kiêu căng của Thần Thần lập tức biến mất thay bằng gương mặt uất ức muốn khóc nhưng không khóc.
Bạch Lam và Hà Trung Toàn cũng vào phòng ngủ.
Nước mắt Thần Thần đổ ào uống: “Oa…”
Bạch Lam ngứa mắt đàn ông con trai khóc nhất, cô kéo đứa nhỏ trong lòng Bạch Hi ra, lạnh lùng nói: “Có uất ức gì con cứ nói với mọi người, con trai khóc cái gì mà khóc?!”
Thần Thần vừa khóc vừa rống: “Con đàn không tốt vì còn luyện tập không đủ, ai cũng luyện mỗi ngày còn con chỉ có thể đến lớp vào chủ nhật.

Mẹ vừa muốn con đàn tốt vừa không cho con mua đàn thì làm sao con luyện được… Hu…”
Bạch Lam lập tức xấu hổ.
Tuy lương hai vợ chồng họ không cao nhưng mua được một cây đàn dương cầm cũng không phải việc gì khó.

Có điều không gian nhà quá nhỏ, ngày nghỉ Bạch Hi thường về đây nên phòng ngủ Thần Thần phải đặt tận hai giường đâm ra chẳng còn chỗ nào trống.”
Bạch Hi chỉ cần liếc mắt là biết ngay điều chị mình khó xử: “Chị cất giường của em đi.

Em ngủ trong trường học, một học kì cũng chẳng về được bao nhiêu lần.”
Bạch Lam ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Thần Thần, nhìn Bạch Hi nói: “Nói cái gì vậy, lát nữa chị sẽ dọn phòng khách, dành ra một chỗ.”
Thật ra phòng khách nhà họ đã đơn giản lắm rồi, sô pha bàn trà và kệ TV, không có cái gì dư thừa cả.

Muốn đặt thêm một cây dương cầm thì phải chuyển sô pha đi.
Bạch Hi biết trong lòng Bạch Lam mình và Thần Thần có địa vị ngang bằng nhau, nếu dẹp giường đi mọi người sẽ nghĩ họ đang đuổi cậu nên chắc chắn Bạch Lam sẽ không làm thế.

Bên Thần Thần cũng không thể khuyên được, bị Bạch Lam trừng xong càng khóc to hơn: “Con muốn cái gì mẹ cũng không mua cho con, chỉ lo cho cậu, mẹ không thương con gì hết…”
Bạch Hi không nhịn được nữa đứng dậy bắt đầu tháo giường ra.

Bạch Lam giữ lấy cậu: “Em làm gì vậy?!”
Bạch Hi: “Chị, sao chị cứ cố chấp mãi vậy? Em không ở trong nhà, dành ra một chỗ để Thần Thần luyện đàn thì có sao đâu?”
Thấy hai người sắp cãi nhau, Hà Trung Toàn vội vàng ôm vai cậu đẩy ra ngoài: “Đi thôi, anh đưa em về trường.”
Bạch Hi ngồi trên xe rồi vẫn còn bực.

Hà Trung Toàn khuyên nhủ: “Tính chị em là vậy đó, đừng giận cô ấy nhé.”
Bạch Hi: “Em không giận, em chỉ thấy có lỗi với Thần Thần thôi.”
Hà Trung Toàn cười: “Xem em nói kìa, nói tới người có lỗi với Thần Thần thì đó phải là người cha vô dụng đây mới đúng, liên quan gì tới em đâu.”
Bạch Hi: “Anh rể, anh về khuyên chị ấy mấy câu, để chị tháo giường em cất đi.

Sau này về em ngủ trên sô pha cũng được.”
Hà Trung Toàn: “Bạch Hi, áp lực của chị em quá nặng, cha mẹ em đè trách nhiệm lên đầu cô ấy, nếu em có gì không ổn cha mẹ sẽ không tha cho cô ấy đâu.

Nên em nhất định phải hăng hái lên, chúng ta sống qua những ngày tháng vất vả này, chỉ cần em tốt nghiệp xong tìm được công việc tốt thì mọi chuyện trong nhà sẽ được giải quyết.”
Bạch Hi quay đầu ra cửa xe, vẻ mặt không thấy được cảm xúc.
Vết thương nhỏ trên mặt Lâm Tranh bắt đầu tróc vảy, lên da non sẽ gây ngứa nên cậu không thể chịu nổi đưa tay lên gãi, Phong Duật Minh không buồn ngẩng đầu lên nhắc: “Đừng gãi miệng vết thương.”
Lâm Tranh: “Mắt chú mọc trên đỉnh đầu hả?”
Phong Duật Minh vẫn cúi đầu làm việc: “Bàn bên cạnh có quạt, nếu thấy ngứa thì lấy quạt mấy cái đi.”
Tay và cổ tay Lâm Tranh đều bị thương nên Phong Duật Minh không cho cậu chơi điện thoại, đó giờ Lâm Tranh không thích xem chương trình ti vi nên cầm điều khiển chuyển kênh từ đầu tới cuối rồi bực bội tắt đi.
Lâm Tranh buồn rầu nói: “Khi nào cháu được xuất viện?”
Phong Duật Minh: “Chờ tới khi cậu hoàn toàn mạnh khỏe.”
Lâm Tranh: “Vậy phải mất bao lâu?”
Phong Duật Minh: “Bác sĩ nói là ít nhất một tháng.”
Lâm Tranh tuyêt vọng ném điều khiển từ xa qua một bên, nằm ‘phịch’ xuống.
“A…”
Cậu quên mất lưng mình bị thương, vừa nằm xuống lập tức đau rớt nước mắt.
Phong Duật Minh lập tức bỏ giấy tờ xuống bước sang giường bệnh, quan tâm nói: “Sao vậy?”
Lâm Tranh chán nản nhìn anh: “Cháu sắp chán chết rồi.”
Lâm Tranh quệt miệng, hai mắt ngấn nước lấp lánh trợn to.
Phong Duật Minh: “Hay là tôi mời bạn cậu tới đây chơi nhé.”
Lâm Tranh: “Bọn họ lên lớp hết rồi.”
Phong Duật Minh: “Vậy tôi chơi cờ với cậu.”
Lâm Tranh cười: “Được.”
Chiều hôm sau, Lâm Tranh ăn xơm trưa xong nghỉ ngơi một lát, hai nhân viên lắp đặt bước vào.


Lâm Tranh tò mò nhìn Phong Duật Minh: “Bọn họ định làm gì vậy?”
Phong Duật Minh: “Lắp máy chiếu cho cậu tiện xem phim tài liệu.”
Lâm Tranh biết Phong Duật Minh bận việc nên hiếm khi rút ra được nửa ngày chơi cờ với mình.

Cậu dựa vào thành giường xem phim, Phong Duật Minh mở đèn bàn gõ máy tính.
Trong phòng không có bật đèn, ánh sáng trên màn hình không đủ sáng, hình ảnh màu sắc gì cũng chỉ có ba màu xám đen trắng bao phủ lên giường bệnh.
Lâm Tranh bị hấp dẫn bởi những vầng sáng mông lung mờ ảo, cậu nhớ năm ngoái lúc ông nội gặp tai nạn xe cộ phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cậu cũng nhìn thấy loại ánh sáng mờ ảo đó qua lớp kính thủy tinh.

Lúc đó cậu rất sợ, cậu cứ tưởng ông nội sắp đi rồi.

Bây giờ đây đang là mùa hè nhưng cậu chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm giác cô đơn khó hiểu chợt dâng lên trong lòng.
Lâm Tranh kéo chăn lên trên, nhắm mắt lại không xem nữa.
Phong Duật Minh xem xong một bản hợp đồng, ngẩng đầu lên thấy Lâm Tranh đã dựa vào giường ngủ.

Anh bước qua nhấn nút hạ giường xuống, cúi người chỉnh chăn lại cho cậu.
Lâm Tranh mơ màng cảm thấy có người đứng bên giường bàn vươn tay nắm lấy cánh tay người đó nỉ non: “Ông nội…”
Phong Duật Minh mượn ánh sáng trên màn hình nhìn mặt cậu, Lâm Tranh đang nhíu mày, nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt cậu hơi ướt.

Phong Duật Minh cảm giác được mấy ngày nay cậu không vui, nếu ông cụ có ở đây chắc chắn cậu sẽ ôm lấy ông làm nũng.

Tiếc rằng bên cạnh cậu chỉ có người không giỏi ăn nói là anh, hơn nữa không cần biết là cố tình hay thói quen mà anh vẫn giữ thái độ đối xử với Lâm Tranh như trước đây.
Phong Duật Minh nói thầm, bản thân anh quá tàn nhẫn.
Phong Duật Minh ra hành lang gọi điện thoại cho Ngô Triết Thanh.
“Triết Thanh, nếu gần đây cậu không bận thì có thể đến bệnh viện thường xuyên hơn không? Lâm Tranh ở đây một mình rất cô đơn.”
Ngô Triết Thanh thầm nói nếu chú không ở bệnh viện mỗi ngày thì cháu đã tới từ lâu rồi.

Ngô Triết Thanh không chịu nổi tính cách con người Phong Duật Minh, không nóng không giận, trông tới lại áp lực.
“Dễ ấy mà, hôm qua An Tĩnh Gia vừa hỏi khi nào cháu đến bệnh viện, vậy cháu sẽ dẫn con bé đó tới thường xuyên.”
Ngón tay Phong Duật Minh cầm điện thoại cong cong, im lặng vài giây lại nói: “…Được.”
Ngô Triết Thanh và An Tĩnh Gia vừa tới Lâm Tranh lập tức hò hét ra ngoài đi dạo.

Chân cậu lành được kha khá, tuy chỉ có thể đi chậm nhưng hoàn toàn không cần phải ngồi xe lăn, thế là ba người ra khỏi phòng bệnh.
Phong Duật Minh ngồi bên cửa sổ, ban đầu anh xem máy tính, vừa đảo mắt thì trông thấy Lâm Tranh dưới lầu.
Lâm Tranh đi rất chậm, vừa nói vừa cười với Ngô Triết Thanh, An Tĩnh Gia thì chắp tay đi sau lưng, gương mặt tuấn tú đầy ý cười.
Phong Duật Minh không nhìn nữa, trở về văn bản trên máy tính nhưng đầu óc anh lại không thể tập trung nên dứt khoát tắt đi, bước tới sô pha lật một quyển tạp chí tài chính và kinh tế.
— Hết chương 12 —.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi