CAM TÂM TÌNH NGUYỆN LÊN THUYỀN GIẶC

Hà Nhất Triển bật cười, trong lòng hơi phiền muộn vì sự kì quái của cô, nhưng anh hơn cô mấy tuổi cũng không phải không có chỗ tốt. Anh nhẹ nhàng xoa vòng eo mảnh khảnh của cô, cho đến khi cô nín khóc, mới chậm rãi nói: "Em muốn thế nào mới được? Muốn trêu chọc đàn ông để anh không vui à?"

"Vô cớ gây rối!" Ngữ khí này nghe rất giống lúc anh mắng cô.

"Xem nào! Cách đó có thể làm anh sợ, nhưng không dùng được dùng nữa đâu nhé." Anh nhéo cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi phấn nộn đang dẩu lên khiến anh phiền lòng.

Nụ hôn này không cường thế chiếm đoạt giống như trước đây, mà là kiểu ôn nhu nhẹ nhàng như đang nâng niu bảo vật. Ngôn Hâm đã quen với sự bá đạo của anh, nên tự nhiên mở miệng muốn càng nhiều hơn, đầu lưỡi nhỏ cũng chủ động vươn vào trong miệng anh, tùy ý đùa bỡn cắn mút. Nụ hôn của hai người càng ngày càng mạnh bạo, càng ngày càng triền miên. Quần áo của cả hai đều xộc xệch nhưng không ai thấy lạnh, bởi vì lửa dục trong người. Hà Nhất Triển cúi xuống hôn lên vùng bụng phẳng lì lộ ra trọn vẹn của Ngôn Hâm, khiến cô ngứa đến mức phải vặn vẹo liên tục.

"Ngừng! Chúng ta còn chưa nói xong đâu......" Ngôn Hâm khàn giọng nói. Hà Nhất Triển đang vùi đầu ở rốn cô, vừa hôn vừa nói: "Anh đang nghe đây......"

"Có phải... anh được cậu em mời tới nhà không?"

"Ai?" Hà Nhất Triển cắn mép quần lót của Ngôn Hâm, hỏi theo bản năng.

"Là ba của đối tượng lần trước anh đi xem mặt ấy! Chính là cậu của em!"

Hà Nhất Triển ngẩng khuôn mặt cao quý lên, không vui nói: "Em lại muốn cãi nhau nữa sao?"

Ngôn Hâm được anh dỗ dành nên không còn buồn bực nữa, bình tĩnh nói: "Em nghĩ... Ngày đó chúng ta có thể coi như không quen nhau......"

"Em vẫn chưa nói với người nhà sao?"

"......"

"Anh không xứng để gặp người nhà em à?" Hà Nhất Triển nhớ đến cảnh lần trước bị nhốt trong phòng cô, từ khi nào anh phải chịu đãi ngộ như vậy? Đầu gối anh cọ nhẹ vào nơi tư mật ẩm ướt của cô, nói: "Sớm muộn gì họ cũng phải biết."

Huống chi, anh chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác.

Ngôn Hâm rất để ý, bởi vì cô có rất ít bạn bè, từ nhỏ đến lớn đều là người nhà ở bên, cùng cô vượt qua toàn bộ quá trình trưởng thành. Bạn bè sẽ vì một số lí do mà mất liên lạc, tình cảm phai nhạt, còn người nhà, dù qua bao lâu, sẽ mãi mãi là hậu phương vững chắc, là vòng ôm ấm áp nhất.

Nếu hai chị em Từ Tịch không thích Hà Nhất Triển thì thôi, nhưng mấy ngày nay, Từ Tịch đã vô tình dò hỏi, sao cô có thể coi như không biết được?

Ngôn Hâm: "Sau lần này, em sẽ tìm thời cơ thích hợp nói với cha mẹ, cho nên ngày đó, anh coi như giúp em đi."

Hà Nhất Triển nhìn cô hồi lâu, đến khi Ngôn Hâm phải mở miệng cầu xin lần nữa, mới nghe thấy anh nặng nề nói: "Vậy em định báo đáp anh thế nào?"

"Anh muốn gì?"

"Em."

--------------

Sáng thứ bảy, Ngôn Hâm nằm trên giường Từ An An, vừa thất thần nói chuyện phiếm với cô bé, vừa nghe động tĩnh dưới lầu.

Tuy từ trước đến nay Hà Nhất Triển đã nói là làm, nhưng trong lòng Ngôn Hâm vẫn bất an, bàn tay trắng nõn cứ vân vê lọn tóc đen.

"Chị có nghe em nói gì không đó?" Từ An An đẩy đẩy cô, bất mãn nói.

"Đương nhiên là có...... Từ Tịch đâu?"

"Ở phòng bếp giúp đỡ, chú kia sắp tới, nên chị ấy phải ở dưới lầu đợi lệnh." Từ An An được nuông chiều thành quen, nói chuyện không phân biệt lớn nhỏ. Nghĩ đến dáng vẻ trang điểm tỉ mỉ của chị mình, cô bé lại đẩy Ngôn Hâm, "Hôm nay chị ấy ăn mặc... Chậc chậc..."

"?"Hôm nay cô tới sớm, nhưng vẫn chưa gặp Từ Tịch.

"Không biết chú ấy có thích hay không... Nhưng tóm lại sẽ là kiểu dục hỏa đốt người."

Ngôn Hâm trừng mắt, rốt cuộc Từ Tịch trang điểm thế nào vậy. Hà Nhất Triển khi ở trước mặt người khác luôn trưng ra bộ dạng nghiêm túc cấm dục, nhưng sau lưng thì...... Mặt cô đỏ hồng, thấp thỏm bất an. Từ sau hôm chia tay đó, mấy ngày nay cô vẫn chưa gặp lại anh.

Nhớ lại cảnh thân mật đêm đó, Ngôn Hâm bị đè trên sô pha, quần áo nửa kín nửa hở, còn vật cứng dưới thân anh vô cùng nhiệt tình, khiến cô ấp úng không nói nên lời. Quen nhau nửa năm, đại thúc có thể nhịn đến bây giờ, không thể nói là cô không cảm động.

Từ khi tư vị tình dục được khơi mào, trong khoảng thời gian này cô cũng thích khoái cảm tê dại đó, thoải mái đến mức các ngón chân đều cuộn tròn lại, rên rỉ tiếng sau mềm mại hơn tiếng trước. Thậm chí cô còn mơ thấy Hà Nhất Triển hung hăng tiến nơi mềm mại nhất của cô như thế nào, khiến cô không thế nói nên lời, chỉ có thể để mặc cho anh đòi hỏi.

Đến khi tỉnh lại, cô thẹn thùng phát hiện mình...... ướt...

Hà Nhất Triển nhìn biểu tình do dự của cô, không biết rốt cuộc cô đang lo lắng cái gì. Yêu nhau thì phát sinh quan hệ thân mật là chuyện bình thường, bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi. Đối mặt với sự phóng túng của anh, rõ ràng nha đầu này cũng muốn, ấy thế mà cái miệng nhỏ đáng chết kia lại sống chết không nhận!

Anh thật sự muốn hung hăng đâm vào trong thân thể cô, làm đến khi cô nói tốt mới thôi!

"Tiểu tâm can, em đang lo lắng cái gì?" Anh dịu dàng hôn cô. Anh rất thích cách gọi này, Tiểu Hâm... Tiểu tâm...... Tiểu tâm can của anh..., mỗi lần gọi cô như vậy, trái tim anh như bị gõ nhẹ một cái. Rõ ràng cô chẳng cần làm gì, chỉ mở to đôi mắt long lanh, anh đã mềm lòng đến hồ đồ, dáng vẻ khí phách hăng hái khi làm việc ở trước mắt cô hoàn toàn biến thành làm nũng lấy lòng.

"Chú à... Anh cho em thêm chút thời gian được không? Không phải em ghét anh đâu." Giọng điệu của cô vô cùng đáng thương.

Cô lại dùng vẻ mặt này nhìn anh rồi. Hà Nhất Triển thở dài, chôn mặt ở cần cổ cô. Cây gậy dài dưới hạ thân anh lại ngóc đầu dậy, ma sát vào quần lót. Anh ôm cô vào trong ngực, nửa người dưới bắt đầu hoạt động điên cuồng.

Ngôn hâm cố nhịn mà vẫn không được, theo tiết tấu của anh, miệng cô dật ra từng tiếng rên rỉ, thân thể cũng bắt đầu vặn vẹo. Mỗi lần Hà Nhất Triển đều đâm vừa nhanh vừa chuẩn giữa mông và sô pha...... Anh hừ một tiếng, vươn tay lật người cô lại, tách bờ mông căng tròn, cọ xát thật nhanh... Mặt Ngôn Hâm nóng lên, cảm giác trong cơ thể có cái gì đó chảy ra.

Nhìn tinh dịch nóng bỏng chảy dọc theo rãnh mông cô, làm ướt đẫm chiếc quần lót đáng yêu, Hà Nhất Triển cười trầm thấp.

Ngôn Hâm úp mặt vào sô pha, không nói nên lời.

Hà Nhất Triển thong thả ung dung lau sạch thân thể cho cả hai, nhưng cây gậy kia vẫn đứng thẳng tắp, đương sự cũng không có ý định mặc lại quần. Ngôn Hâm thật sự không nhìn nổi nữa, quay qua chỗ khác: "Anh mặc quần vào đi......"

"Không mặc."

Thấy anh lạnh lùng điềm nhiên trả lời như vậy...... Ngôn Hâm nghiêm túc đề nghị: "Vậy anh muốn... đi tắm nước lạnh không......"

Hà Nhất Triển thở dài, hơi thở nóng rực sát bên tai cô, "Thật là tiểu yêu tinh hại người." Anh ngậm vành tai cô, mút một cái thật mạnh, mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tiểu nha đầu này không biết suốt nửa năm nay anh đều phải tắm nước lạnh, đúng là nghẹn khuất mà!

-----------

"Lại ngẩn người." Ngôn Hâm bị đẩy mạnh một cái, suýt nữa ngã xuống giường. Từ An An đang bất mãn lườm cô.

"Sorry." Ban ngày ban mặt mà cô dám yy đại thúc...... Quả nhiên là bị anh dạy hư mà.

"Đi xuống đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi."

Lúc xuống lầu, mọi người đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ, Ngôn Hâm liếc mắt một cái là thấy Hà Nhất Triển. Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, T-shirt tối màu phối cùng quần dài kaki, trông trẻ ra vài tuổi, khí chất thanh dật tuấn tú y như sinh viên.

Từ Tịch ngồi cạnh anh...... Da đầu Ngôn Hâm căng lên, sao hôm nay chị ấy lại ăn mặc như vậy?

Từ Tịch mặc một chiếc váy ngắn bó sát người phô đôi chân trắng ngần, phối cùng áo trễ vai bằng chiffon, trông vừa trẻ trung vừa quyến rũ. Nhưng trông sắc mặt cậu không được tốt lắm.

Ngôn Hâm cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc...... Vẫn còn tốt chán, nhìn thế nào cũng không quá thành thục gợi cảm.

"Xuống cả rồi à, ăn cơm thôi."

Cậu là chủ nhà, tất nhiên ngồi ở ghế chủ vị, Hà Nhất Triển ngồi đầu tiên bên trái, bên cạnh là Từ Tịch, Ngôn Hâm ngồi cạnh mợ. Tuy không phải mặt đối mặt với Hà Nhất Triển, nhưng đối diện cô là hai chị em Từ Tịch,...... có động tĩnh gì cũng đều nhìn được......TT

Mọi người yên lặng ăn cơm, mẹ Từ liên tiếp nháy mắt với Từ Tịch, cô ấy đành phải dịu dàng nói nhỏ bảo Hà Nhất Triển nếm thử món này món kia...... Đại thúc cũng lễ phép khách khí nói được, nếu không phải giọng đại thúc trầm thấp dễ nghe, có lẽ Từ Tịch sẽ không chịu nổi, phải đứng dậy tránh xa mất.

"Đừng chỉ ăn cơm không." Trong bát có thêm một miếng thịt kho tàu, Ngôn Hâm cả kinh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.

"Cảm ơn......" Ngôn Hâm không dám nhìn Hà Nhất Triển, cũng không dám ăn miếng thịt kho tàu trong bát, hôm nay là lần đầu tiên trong đời cô ăn nhiều cơm trắng đến vậy.

Cơn lốc xoáy dần chuyển hướng khỏi Hà Nhất Triển và Ngôn Hâm, nhưng ánh mắt dò hỏi của Từ Tịch lại quét tới, Ngôn Hâm vẫn ra vẻ điềm nhiên, ưu nhã ăn cơm. Thấy vậy, mợ cô ngồi cạnh liền hỏi: "Tiểu Hâm, đối tượng lần trước không liên lạc à?"

"Nghe mẹ cháu nói hai đứa có trao đổi số điện thoại, sao không nói chuyện thử xem?"

Ngôn Hâm theo trực giác nhìn về phía Hà Nhất Triển. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm mà cô quen thuộc, nhưng......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi