CẨM THÀNH MÙA HOA

Mũi tên rời khỏi cung bay vút trong gió, bắn trúng một con vịt cát1 đang bay trên không. Con vịt cát còn không kịp kêu lên một tiếng bi thương mà đã im hơi bỏ mình ngã xuống.

Lúc vịt cát rơi xuống đất, dây cung đàn hồi bật về vị trí, thu về chắc chắn. Động tác thu cung của Khuyển Tử vô cùng xuất sắc. A Bình nhìn mà ngây ngẩn cả người.

Trước kia, A Bình cũng hơi có chút coi thường mấy người làm ruộng thô tục, nhưng thằng bé lại bái phục Khuyển Tử vô cùng. Không chỉ vì Khuyển Tử dạy nó bắn cung mà Khuyển Tử đúng là tài nghệ hơn người, lại còn biết làm nhiều việc, lòng mang chí lớn.

Mặc dù Khuyển Tử chỉ lớn hơn có một tuổi, nhưng lại khiến A Bình cảm thấy Khuyển Tử đáng tin cậy như anh trai của thằng bé vậy.

“Khuyển Tử huynh, chim đây nè!”

Trang Lan chạy lên trước rồi dừng lại ở một chỗ. Mấy đứa đang đằm mình trong bụi lau ven hồ, bông lau cao cao che đi hơn nửa người tụi nhỏ.

Trang Lan không xách con vịt lên mà cầm một cái cành cây xiên nó. Con vịt cát bị mũi tên đâm trúng bụng, máu nhiễm đỏ một mảng lông. Khuyển Tử cúi người xách lên, ngón tay nó chạm vào máu con vịt, vẫn còn rất ấm.

“Nó đáng thương quá, đang vui vẻ bay trên trời lại lăn đùng ra chết.”

Trang Lan giờ mới biết sự tàn nhẫn trong việc săn bắt. Lúc mới chuẩn bị đi săn, con bé thích thú vô ngần, chỉ còn không có vui đến nỗi chạy loạn trong rừng mà thôi. Trang Lan cũng khoác cung tên, là một cái cung nhỏ. Vì con bé thích bắn cung quá nên Trang Dương cũng đành mua một cây cho con bé.

“Ừm.”

Mặc dù Khuyển Tử là người đi săn, nhưng nó cũng đồng ý với lời của Trang Lan.

“Khuyển Tử huynh, đàn vịt bay đi hết rồi, chúng ta đến chỗ khác không?”

A Ly cầm cung tên nhìn trong hồ lau trống không, thằng nhóc còn chưa có bắt được một con nào cả.

Cái hồ này không có tên, lại mọc đầy lau nên cứ gọi luôn là Hồ Bông Lau.

Khuyển Tử rất thông thuộc rừng núi phía Tây. Còn mấy đứa Trang Lan thì giờ mới là lần đầu tiên đến. Tụi nhỏ sợ lạc đường nên theo sát Khuyển Tử.

Lần này tới Hồ Bông Lau, Khuyển Tử không thấy có sếu nữa, nhưng lại săn được vịt cát. Ở đây nhiều loài chim nước, vậy là sau này có thể năng đến đây hơn rồi.

“Đi dọc bờ sông có khá nhiều con mồi đấy.”

Khuyển Tử đi trước dẫn đường, còn lại nối bước theo sau.

Tự dưng Trang Lan dừng lại, mắt nhìn thẳng vách núi bên kia bờ.

“A Lan làm sao thế?”

A Bình hỏi cô bé.

“Có bông hoa thật đẹp.”

Trang Lan chỉ một khóm hoa dại trên vách núi. Bông hoa có màu xanh da trời hiếm thấy, dập dìu như những chú bướm.

Thấy mọi người ngờ vực, Trang Lan nói: “Nếu hái về được huynh trưởng sẽ rất thích cho coi.”

Mọi người đều biết Trang Dương thích hoa.

“Bên kia nguy hiểm lắm.”

A Bình lắc đầu, vách núi thì cao mà lại còn đầy rêu xỉ trơn trượt từ hồ nước.

“Để tôi đi hái.”

Khuyển Tử thả cây cung đang cầm trong tay xuống, tháo chiếc giỏ đeo sau lưng.

Nó cởi giày rồi xắn cao ống quần lội thẳng qua sông. A Bình và A Ly lo lắng nhìn. Trang Lan cũng muốn qua sông, nhưng bị A Bình giữ lại.

“Khuyển Tử huynh đừng hái nữa, huynh mau quay lại đi.”

Phía sau A Bình ra sức gọi. Bên bờ kia cỏ dại mọc chưa tới gối, nhưng trong mắt A Bình thì đâu đâu cũng là nguy hiểm.

“A Bình, có dây thừng này.”

Trang Lan tìm thấy một đoạn dây thừng trong cái giỏ mà Khuyển Tử để lại.

Sau khi Khuyển Tử qua sông lại đi giày vào. Nó mặc kệ tụi A Bình gào giọng phía sau, đứng dưới vách núi ngước mắt nhìn khóm hoa rực rỡ nở phía trên. Nhưng không ngờ khi nó đang chìm trong suy tư thì mấy đứa Trang Lan đã lội qua sông rồi.

A Bình cột dây thừng ngang hông rồi buộc cho Trang Lan và A Ly, ba đứa dắt díu nhau qua sông. Thật ra nước sông không sâu lắm, nhưng lại đầy đá ngầm, chỉ sợ bước hụt một cái thì có mà chết đuối.

“Sao lại sang đây?”

Khuyển Tử ngoảnh lại thấy cả ba đứa cũng sang, tất cả đều ướt như chuột lột. Khuyển Tử lanh lẹ qua sông chỉ bị ướt ống quần, còn mấy đứa A Bình thì ướt từ đầu đến chân.

“Khuyển Tử huynh, chúng ta cùng hái hoa đi.”

Trang Lan vắt vắt góc áo, thích chí bừng bừng.

“…”

Khuyển Tử liếc nhìn vách núi lại nhìn ba người bạn nhỏ bên cạnh, nó nói thẳng thừng: “Không hai được đâu, chúng ta về thôi.”

Nó dẫn ba đứa đi thì phải đưa ba đứa trở về an toàn. Nếu chẳng may có chuyện gì, nhất định Trang Dương sẽ rất đau lòng.

“Nguy hiểm lắm, sẽ ngã đấy. Về thôi.”

A Bình không muốn mạo hiểm như thế.

“Vâng.”

Trang Lan gật đầu. Hoa đẹp thật đó nhưng cô bé không muốn Khuyển Tử huynh bị thương.

Khuyển Tử dắt cả đám lội lại qua sông trở về. Lần này có Khuyển Tử bảo hộ tụi nó qua sông nên không cần phải cột dây nữa.

Gọi là ra ngoài săn thú nhưng thật ra chỉ là theo Khuyển Tử đi chơi. Trừ Khuyển Tử ra thì chẳng có đứa nào bắn tên thành thạo, cùng lắm là bắn được mấy vật đứng yên như bia ngắm chẳng hạn. Chứ con vật còn sống thì không đủ trình bắn được.

Lúc về mặt trời cũng sắp lặn. Đi đến chỗ cái cây đợt trước có đánh dấu, Khuyển Tử nghiêng tai lắng nghe, không có một tiếng động.

“Khuyển Tử huynh ơi, sao lại dừng lại thế?”

A Ly tò mò hỏi, nó vẫy vậy một cọng cỏ đuôi chó trên tay.

“Suỵt.”

Khuyển Tử ra dấu yên lặng.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Cả lũ đứng yên lại, im lặng không dám nói chuyện. Mặc dù chẳng biết khuyển Tử làm gì nhưng vẫn nghe theo răm rắp.

Ngay khi Trang Lan chán nản cắm một bông cúc dại lên đầu A Bình, A Bình bực tức trừng con bé thì bất thình lình nghe thấy mấy tiếng kêu nghe như đám gà con ở nhà. Xong có tiếng kêu to dồn dập, rồi lại nhỏ to xen lẫn.

Ba đứa trố mắt nhìn nhau, ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng.

Đối với mấy đứa trẻ như tụi nó thì thường chỉ có loanh quanh luẩn quẩn ở nơi có người như phía Đông Nam Trúc lý. Bọn nó chưa từng đi đến khu rừng phía Tây bao giờ, giờ thấy được cảnh này thật mới lạ và thú vị.

“Ha ha, làm em sợ muốn chết.”

Trang Lan vỗ vỗ cái ngực phẳng của mình.

Tụi nhỏ nhổm dậy trong bụi cỏ, nhìn nắng chiều nơi chân trời xa xa. Cơn gió cuối chiều thổi phất phơ bụi lau bên bờ sông. Chim cuốc hoa kêu rộn vang bên tai.

Trước khi trời tối, Khuyển Tử vác giỏ trúc cầm cung đi đầu, A Lan đeo cung sau lưng, hai tay khua múa đi sau Khuyển Tử, đằng sau Trang Lan là A Bình đang nghịch nghịch cây cung tên có cắm hai bông cúc dại màu vàng của thằng bé. A Ly dừng bước nhổ một cọng cỏ đuôi chó thật dài trong bụi lau. Thằng nhóc mỗi tay cầm một cọng khua múa như là binh lính chém giết trên chiến trường đến là hăng say.

Khuyển Tử ngoảnh đầu liếc đồng bọn phía sau, siết chặt dây đeo giỏ trúc tiếp tục đi về phía trước, đi trên con đường về nhà.

Dù là Trang Lan hay A Bình A Ly, thậm chí là Khuyển Tử,  nhiều năm sau khi tụi nhỏ trưởng thành thì chúng nó vẫn nhớ lại cảnh cảnh tượng săn thú chiều hôm nay.

* * *

Trên vách núi có khóm hoa màu xanh lọt giữa đám hoa vàng trắng đỏ, nó lớn lên nơi sườn núi ven hồ ẩm thấp, phản chiếu xuống mặt nước tươi đẹp mà long lanh, đó là loài hoa nơi núi cao. Nó rời xa thế tục, xinh đẹp không tầm thường, nó mọc ở nơi cao như thế là vì không để cho đám phàm phu tục tử có thể hái được mà ngửi được hương thơm của nó. Sao có thể dễ dàng tha thứ cho thứ phàm nhân dùng đôi tay dính bùn và đầy mồ hôi chạm được đến phiến lá xanh mềm mại, dùng đôi môi nhiễm hơi thở nhân gian mà hôn lên nụ hoa mỏng manh. Sao có thể… Khuyển Tử xòe bàn tay lấm lem bắt lấy khóm lá cây diên vĩ, tay kia cầm con dao nhỏ đào đất quanh gốc cây, đào cả gốc cả rễ cây diên vĩ lên.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Trên trán Khuyển Tử mồ hôi chảy thành dòng, chỗ cùi chỏ có vết thương đang rỉ máu do ma sát, dính đầy bùn đất. Hoa diên vĩ được Khuyển Tử cầm bằng một tay, đặt nhẹ nhàng vào chiếc giỏ sau lưng.

Ở dưới chiếc giỏ là vực sâu thẳm mà phía trên lại là bầu trời xanh vô biên.

Khuyển Tử cột dây thừng ngang eo, áp sát trên sườn núi. Nó nở một nụ cười mừng rỡ khi hái được khóm hoa này.

Cẩn thận dùng hết sức cả tay cả chân leo lên đỉnh núi, tay chân nó đã bị đất đá cứa khắp nơi. Sự đau đớn do mấy vết thương này mang đến đối với nó là hết sức nhỏ bé không đáng kể. Nó chú tâm leo, cẩn thận với tìm chỗ có thể đặt chân, sườn núi đầy rêu vô cùng trơn trượt. Khuyển Tử không sợ, lúc dưới chân núi nó đã đề phòng mà buộc một đoạn dây thừng ngang eo, còn một đầu khác nó quấn chắc vào một gốc đại thụ.

Nay là buổi sáng sớm sau ngày hôm qua đi vào núi săn bắn với tụi A Bình. Khuyển Tử lại khoác giỏ trúc đi vào rừng như mọi ngày vẫn đi hái nấm.

Trong đầu nó toàn là hình ảnh khóm hoa đẹp đẽ trên sườn núi.

Khuyển Tử cũng không hiểu tại sao mình phải hái nó xuống bằng được.

Mũi chân giẫm trên phiến đá, cạ sượt mất một mảng rêu. Khuyển Tử thu hai chân lên, ngồi trên đỉnh núi, nhìn con đường đi đến đây, lại nhìn xuống đáy vực cây cối xanh um bên dưới.

Nó tháo cái giỏ đang khoác sau lưng xuống rồi vòng tay ôm, trong giỏ trúc có một khóm cây hoa diên vĩ màu xanh da trời.

Khuyển Tử không biết hoa này có tên là gì, chỉ thấy rằng nó thật xinh thật đẹp.

Đeo lại giỏ trúc lên lưng, Khuyển Tử lại bắt đầu đi xuống theo đường núi, đi đến bờ sông rửa tay chân đầy bùn đất. Nước sông dội thẳng lên bắp chân khiến cảm giác đau đớn ùa đến. Ở bắp chân có một vết thương khá sâu, có thể thấy cả thịt lộ ra. Trên khuỷu tay cũng đầy vết xước bùn máu lẫn lộn. Đối với Khuyển Tử thì đây chỉ là bị thương da thịt mà thôi.

Khuyển Tử tìm mấy cây thuốc có thể cầm máu ở bờ sông, nó nhận biết được cây kế2, rất dễ thấy ở bờ ruộng hay ngay trước nhà cũng có. Tìm quanh bờ sông một hồi quả nhiên cũng có một cây.

Ngắt lấy lá mang đi rửa rồi nghiền nát với nước, đắp lên vết thương ở bắp chân rồi dùng dây buộc tóc buộc cố định lại.

Xử lý vết thương xong Khuyển Tử lại vác giỏ trúc lên lưng tiếp tục vào rừng tìm nấm.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Mạo hiểm hái hoa nên tất nhiên không thể để mẹ biết chuyện mình bị thương. Khuyển Tử đi chầm chậm, nó chỉ hái mấy cây nấm mọc thấp vừa tầm với tay chứ không trèo lên cây kiếm. Vết thương trên chân trái kia, theo kinh nghiệm của Khuyển Tử thì mấy hôm nữa là ổn thôi.

Hái được khoảng nửa giỏ mộc nhĩ thì Khuyển Tử lên đường về nhà.

Mẹ Lưu ở nhà dệt vải suốt ngày, ngoài giờ ăn giấc ngủ ra thì bà ngồi bên khung cửi từ sáng đến tối. Trước kia đến khi trời tối thì mẹ Lưu sẽ nghỉ ngơi. Nhưng gần đây trong nhà đã mua được ngọn đèn dầu, mẹ Lưu thường dệt vải đến khuya. Vì bận bịu nên bà không thể quan tâm nhiều đến Khuyển Tử. Hôm nay khi Khuyển Tử đi hái nấm về bà cũng không để ý thấy chân Khuyển Tử bị thương mà đi khập khiễng.

Khuyển Tử trồng cây hoa diên vĩ vào một cái bình sành bị mẻ. Định đến chiều sang dạy tụi A Bình luyện bắn cung thì sẽ cầm sang cho Trang Dương.

Từ ngày dạy đám A Bình tập bắn, chiều nào Khuyển Tử cũng có thể gặp Trang Dương.

Nó đứng trong sân giương cung bắn bia, hướng dẫn A Bình, Trang Lan và A Ly bắn tên, còn Trang Dương sẽ ngồi ở hành lang gỗ quan sát. Thỉnh thoảng Trang Dương sẽ nhìn Khuyển Tử, ánh mắt anh trìu mến, thân thiện, tựa như đối xử với A Lan và A Bình vậy.

Trong lòng Khuyển Tử ít nhiều đã coi Trang Dương thành anh trai của mình mà cũng đối xử với tụi A Lan như người nhà vậy. Trước khi đến Trúc lý, ở Phong lý Khuyển Tử đã sống thành một cậu bé đơn độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi