Buổi chiều ở rừng táo, những bóng cây trải dài, đan xen nhau.
Ngoài rừng táo có ba người cùng ba con ngựa, bóng họ chồng lên nhau, giống như một mãnh thú bám trên mặt đất.
Phía sau ba người cưỡi ngựa, là đám thôn dân mồm năm miệng mười. Bọn họ túm tụm vây xem, nhưng không dám tiến vào rừng táo.
“Bọn cướp có mấy người?”
Lão Đoàn cau mày, hỏi một người già trong thôn. Ông lão vẫn đang từ tốn trả lời mà đám người xung quanh đã nhao nhao lên nói nào hai nào ba.
“Sư phụ, rừng táo có một con đường ra vào, có cả một con đường núi gập ghềnh khó đi khác nữa, khả năng cao bọn cướp vẫn ở trong rừng.”
Ngày trước ở Phong hương, rừng táo là nơi mà Lưu Hoằng thường xuyên ghé chơi, hắn rất quen thuộc với nơi này.
“Vậy thì dễ thôi. Tề Quý, cậu theo tôi, A Hoằng ở lại.”
Lão Đoàn cùng với một người xông vào rừng táo, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất giữa những tán lá um tùm.
Lưu Hoằng nhảy xuống ngựa, vác một thanh trường đao nhìn quét qua đám thôn dân tay đòn tay cuốc trước mắt, không biết ai kêu lên: “Hắn là Khuyển Tử!”
Đám người nhốn nháo, chụm đầu ghé tai, người hỏi: Là ai? kẻ nói: Đây chẳng phải là cháu trai nhà Đổng Đại sao? Lại càng có người nhiều chuyện gọi lớn tiếng: Đổng Túc mau lên đây, mau nhìn xem có phải là Khuyển Tử không này. Đổng Túc càng bị gọi càng lẩn vào đám người. Gã ta vẫn là một người to béo vụng về, lại còn không cao thêm nữa, trông như một quả dưa béo lùn.
“Thanh niên trai tráng cầm vũ khí bước ra.”
Lưu Hoằng xem thường chống lại sự soi mói của đám thôn dân này, hắn mở miệng, thanh âm vang dội, cả đám nhất thời yên tĩnh.
“Làm phiền mấy người vây chặt ở đây, ta đi giúp du chước
(1) bắt cướp.”
Lưu Hoằng vừa nói dứt lời, đã có hai ba thanh niên đứng ra ngay, liền sau đó mọi người đứng ra thành một hàng. Thứ họ cầm trên tay chẳng qua chỉ là cái cuốc cái liềm, nhưng dù sao cũng hơn những bà bác bà thím cầm gáo nước, chày cán bột kia.
“Khuyển Tử, bọn ta vào rừng táo với ngươi.”
Một gã xách đao tiến lên, bên cạnh còn có ba thiếu niên. Lưu Hoằng nhận ra gã xách đao này là con trai của Khưu mổ chó ở thôn Đổng, khi còn bé hai người từng đánh nhau.
“Nói muốn giúp một tay thì hãy cứ canh chừng ở giao lộ.”
Lưu Hoằng nói ra chỉ thị của hắn như mệnh lệnh, hắn phi thân lên ngựa, dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà lao vào rừng táo.
Phong hương có trộm cướp, đã trộm bò còn giết người, bị dân chúng đuổi theo chạy vào rừng táo. Chuyện bắt trộm cướp tất nhiên là do Đoàn du chước tới, đây cũng là mới mời lão Đoàn đến, mà lão Đoàn còn gọi theo hai người đến hỗ trợ.
Lưu Hoằng đi vào rừng táo, lắng nghe âm thanh bốn phía, không có tiếng đánh nhau mà cũng không có thanh âm vó ngựa. Lưu Hoằng biết bọn cướp nhất định phải lẩn trốn, chúng đang chờ trời tối.
Lưu Hoằng đi sâu vào rừng táo thấy một con mương đã lâu năm không tu sửa, hắn cúi xuống con mương tra xét. Nước trong mương đã cạn thấy đáy, đồng thời gạch đá xây vách đã sụp đổ quá nửa.
Cũng không tìm thấy người ẩn núp, Lưu Hoằng lấy đao đầu vòng bên người ra, hắn chầm chậm đứng dậy. Hắn còn chưa đứng thẳng người đã nghe thấy phía sau có tiếng động, liếc thấy có một tên cường tráng nhảy ra từ trong bụi cỏ, bổ về phía hắn. Lưu Hoằng không tránh kịp, dứt khoát lăn xuống mương nước. Lưu Hoằng nhanh chóng đứng lên, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp một con dao rựa bay tới. Hắn không hoảng không hốt mà vung đao đầu vòng lên chém, “keng” một tiếng, thanh đao đầu vòng cũ kĩ gãy đôi, lưỡi đao gãy ra còn cắt lên cánh tay Lưu Hoằng, cứa ra một vệt máu. Lưu Hoằng mặc kệ đau đớn, hắn đứng trong mương, kẻ gian trộm bò kia lại đứng trên mương nước, bốn mắt nhìn nhau. Tên trộm bò mặc một cái khố độc tị, cánh tay để trần, đi chân đất, mặt mày râu ria xồm xoàm. Đây là một tên nghèo khó, hoặc có thể là nô dịch bỏ trốn, kẻ như thế tức là không quý trọng tính mạng của mình, cũng tự coi mạng của người khác là cỏ rác. Lưu Hoằng đạp lên vách đá đổ nát nhảy lên bờ bên kia, may nhờ hắn phản ứng nhanh nhạy mà tránh được gã mặc độc tị nâng tảng đá ném xuống mương. Gã đó thấy không ném trúng là miệng chửi rủa không thôi. Lưu Hoằng tháo cung tên từ sau lưng xuống. Thấy cung tên, gã mặc độc tị đó nhanh chân bỏ chạy, thật đúng là thân nhẹ như chim yến, trong nháy mắt đã chạy rất xa. Lưu Hoằng giương cung cài tên, khóe miệng khẽ nhếch, cung gỗ đỏ rực nhả dây, mũi tên bay ra, một tiếng “Á” trước mặt gần như đồng thời vang lên.
“Chạy cái gì mà chạy, không chạy đã không dùng đến một mũi tên.”
Lưu Hoằng thu cung lại, vác thanh đao gãy kia đi đến chỗ tên trộm bò hung ác.
“Ai ô.”
Gã mặc độc tị ngồi bệt dưới đất ôm lấy bắp đùi bị trúng tên kêu thảm.
Lưu Hoằng tháo dây thừng dắt bên hông xuống, trói chân gã đó lại. Hiển nhiên gã đàn ông đó không phối hợp mà giãy giụa không ngừng, chửi bới những lời hạ lưu khó nghe. Lưu Hoằng làm thinh như không nghe thấy.
“Làm gãy đao của ta, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút.”
Trói gô tên mặc độc tị này lại, Lưu Hoằng khua khua hai mảnh đao gãy của mình trước mặt gã, ánh mắt hắn lạnh như băng, sát khí nhanh chóng ngưng tụ. Dĩ nhiên cũng chỉ dùng để dọa người thôi.
“A Hoằng!”
Lão Đoàn cưỡi ngựa vội vàng lao tới, có vẻ nghe thấy động tĩnh bên này, lên tiếng đuổi đến, lo lắng cho học trò xảy ra chuyện.
“Sư phụ.”
Lưu Hoằng đứng lên, trên mặt mang nụ cười đắc ý, hắn như muốn khoe chiến lợi phẩm mà tay chỉ tên cướp trên đất. Cũng chỉ có lúc này hắn mới ra dáng một chàng thanh thiếu niên.
Lão Đoàn lớn tiếng khen: “Thằng nhóc này được đấy, này thì tới cướp bát cơm của sư phụ thôi.”
Lão Đoàn xốc gã đàn ông cường tráng mặc độc tị kia như xách một con gà, quẳng gã lên lưng ngựa sấp mặt xuống đất. Gã mặc độc tị đó cứ ngọ nguậy giống như con tằm xuân, nhưng cũng không làm được gì.
“Sư phụ, những tên cướp khác cũng bắt được rồi sao?”
“Bắt được một tên, Tề Quý đang áp giải bên kia.”
Thầy trò hai người cưỡi ngựa, áp giải tên đạo tặc thứ hai ra khỏi rừng táo. Thẩm vấn một hồi, cũng chỉ có hai người, không có người thứ ba. Lão Đoàn áp giải bọn họ tống vào huyện ngục, lĩnh tiền thưởng, tự nhiên không cần phải nói.
Lưu Hoằng cất tiền trong ngực, lập tức mang theo một tảng thịt muối và một bầu rượu – là quà tạ ơn của dân làng. Hắn không vội về nhà mà đi đến Phong Hồ ở Phong hương, đứng trước cửa một cái nhà gỗ cũ kỹ, treo rượu thịt trước cửa. Lưu Hoằng giục ngựa, đầu gối tỳ ngựa đạp lên cỏ dại phi trở về nhà. Trước vầng mặt trời ngả về Tây, hắn thúc ngựa phi nhanh trở về Trúc lý.
Đến Trúc lý, bầu trời đã có vô vàn vì sao lấp lánh, vầng trăng khuyết mới vừa lặng lẽ treo lên. Mẹ Lưu đã chờ ngoài cửa từ sớm, hô: “Con ơi, mau về dùng cơm.” Lưu Hoằng lên tiếng đáp vâng, buộc ngựa ở chuồng ngựa xong thì vào nhà bếp ăn cơm. Bữa nay có bánh áp chảo, canh cá, còn có cả một đĩa đậu tương, cũng gọi là phong phú.
“Bắt được bọn cướp rồi à?”
“Bắt rồi ạ.”
Lưu Hoằng cắn một miếng bánh, cũng không cần chấm tương.
“Con ngoan cẩn thận nhé, mẹ nghe nói hiện giờ đạo tặc hoành hành khắp nơi, này bắt sao cho xuể.”
Mẹ Lưu thấy con trai uống được nửa bát canh, lại cầm muỗng múc đầy.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không làm bừa.”
Lưu Hoằng ăn hết một cái bánh rồi ừng ực uống canh cá.
“Ăn từ từ thôi con, vẫn còn đó.”
Mẹ Lưu cho là con trai đói bụng lắm.
Sau bữa ăn vội vàng, Lưu Hoằng đi xem thỏ dê trong nhà, còn cho ngựa ăn cỏ xong bấy giờ mới đi sang sân nhà họ Trang.
Lưu Hoằng bước qua cây cầu gỗ, nhìn lại sân nhà mình, mẹ Lưu vẫn còn cặm cụi trong nhà. Gần đây mẹ Lưu không cần dệt vải xuyên ngày xuyên đêm nữa, nhà họ Lưu đã có cuộc sống dư dả hơn.
Dưới ánh trăng trong sân nhà họ Trang, hoa sơn trà đỏ rực, hương thơm nhàn nhạt, lặng lẽ nở rộ.
Còn chưa tiến vào sân, trước mắt là thấy hoa sơn trà, bên tai là tiếng đàn réo rắt trước tiên.
Gần như đêm nào Lưu Hoằng cũng sẽ sang nghe đàn, có lúc hắn chỉ đứng lặng sau rặng hoa sơn trà, tức không muốn quấy rầy người chơi đàn, cũng sợ những người khác trong viện bắt gặp.
Hành vi như vậy, dường như có hơi ngớ ngẩn.
“A Hoằng, hôm nay lại cùng Đoàn du chước đi bắt cướp có bắt được không?”
Mới vừa vào sân đã bị A Dịch nhìn thấy.
Sáng nay lão Đoàn cưỡi ngựa đến Trúc lý gọi Lưu Hoằng, hiển nhiên bị A Dịch thấy được.
“Bắt được hai kẻ gian trộm trâu.”
“Nói đến kẻ trộm trâu đúng là chết không được tử tế, bắt trộm trâu cày của người ta để giết thịt ăn thật là thất đức. Muốn bắt trộm ăn sao không trộm gà trộm vịt, người nông dân không có trâu thì sống thế nào…”
A Hà đang giặt giũ bên giếng, nghe thấy là bọn trộm trâu thì vô cùng căm giận.
Tiếng đàn dừng lại, có vẻ người đánh đàn kia đang lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
A Dịch hùa theo: “Quá đáng ghét, bắt được vậy còn không bị người đánh chết.”
Tâm tư Lưu Hoằng không đặt ở nơi đây, hắn đi về phía cây sơn trà, đi đến bên Trang Dương. Dưới ánh trăng, Trang Dương đang ngẩng đầu nhìn hắn, cho dù là Lưu Hoằng lặng lẽ tới gần anh cũng đã phát giác ra. Lưu Hoằng lẳng lặng ngồi bên cạnh Trang Dương, duỗi thẳng eo ngồi ngay ngắn.
Trong lư hương có đốt cỏ thơm đuổi muỗi, hương khói lượn lờ thoang thoảng bốc lên, ám vào vạt áo Lưu Hoằng, hắn cúi đầu khẽ ngửi.
Trang Dương nói: “Trên người cậu có mùi máu, là bị thương sao?”
“Ừ.”
Có lẽ là kề sát bên, khiến cho Trang Dương phát hiện, mà Lưu Hoằng cũng không có ý giấu giếm.
“Theo tôi lên lầu đi, tôi băng bó giúp cậu.”
Trang Dương đứng dậy, Lưu Hoằng theo sau, một trước một sau đi lên lầu.
Leo lên thang lầu đi qua hành lang gỗ, Lưu Hoằng liếc nhìn chậu hoa diên vĩ đã lớn trên lan can gỗ. Hai năm trước nó mới chỉ là một bụi hoa cô lẻ. Hai năm trước Lưu Hoằng mới cao đến bả vai Trang Dương, mà nay, Lưu Hoằng đã không còn thấp như Trang Dương nữa, thân thể cũng cường tráng hơn so với Trang Dương.
Ở trong phòng ngủ Trang Dương kéo tay áo Lưu Hoằng lên, lộ ra cánh tay được băng bó qua loa. Tháo mảnh vải dính máu, Trang Dương thấy một vết thương dài nhưng không sâu. Anh ngồi quỳ bên người Lưu Hoằng, anh nắm lấy tay hắn kiểm tra vết thương. Tay Trang Dương mềm mại, thanh tú, tay Lưu Hoằng thô ráp, chai dày. Trang Dương lấy thuốc bột, thành thục rắc lên vết thương. Anh cúi đầu, hết sức chuyên chú. Lưu Hoằng lén nhìn dáng vẻ Trang Dương cúi đầu, dưới ánh đèn màu cam mờ ảo, gương mặt Trang Dương nhu hòa xinh đẹp, dáng vẻ ôn nhã.
“A Hoằng huynh thật kỳ lạ, cứ bị thương là sẽ đến tìm huynh trưởng.”
Một giọng nữ vang lên, Lưu Hoằng không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết ấy là Trang Lan.
“Huynh trưởng cũng đâu phải thầy y.”
Trang Lan cầm hai ba cuộn thẻ gỗ tới, đặt chồng đống lên bàn gỗ rồi chạy sang bên cạnh Lưu Hoằng nhìn.
“Ôi, vết thương dài vậy, A Hoằng huynh không đau chứ?”
Trang Lan vươn tay chọc chọc cánh tay Lưu Hoằng, hắn nhíu chân mày.
“Ha, có đau.”
“A Lan, muội đọc sách xong rồi?”
Trang Dương đậy lọ thuốc bột lại, anh cầm khăn vải bố lau chùi ngón tay, lại lấy một mảnh vải sạch từ trong rương ra.
“Huynh à, muội nhìn nhiều rồi, chỉ là mỗi lần xem đều rất buồn ngủ, vậy là ngủ mất.”
Trang Lan rất nghiêm túc giải thích trải nghiệm của cô nàng, cô nàng cảm thấy huynh trưởng nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ của mình.
Trang Lan dùng vải quấn lại Chương Lệ Lưu Hoằng, băng lại vết thương, anh làm rất nhẹ nhàng, Lưu Hoằng không cảm thấy đau, thậm chí còn có dáng vẻ hưởng thụ.
“Xem ra rõ là không đau mà, huynh à, A Hoằng huynh rõ ràng đang cười.”
Trang Lan dùng ngón tay kéo khóe miệng của mình, làm ra một biểu cảm cười.
Trang Dương dường như cũng cười, không rõ lắm.
“Làm việc nhất định phải chú ý, đao kiếm vô tình.”
Trang Dương băng bó cẩn thận, căn dặn Lưu Hoằng.
“Cảm tạ cậu hai.”
Lưu Hoằng đứng dậy, thả tay áo xuống, hắn thấy Trang Lan đang tò mò nhìn thì hắn lại trừng mắt nhìn Trang Lan, nàng ta lập tức khua chân múa tay làm ra dáng vẻ muốn đánh nhau, còn phát ra mấy tiếng “Ha! Ha!” rõ ràng là bắt chước dáng vẻ Lưu Hoằng hàng ngày luyện võ.
“A Lan muốn học võ à?”
Lưu Hoằng chưa bao giờ thấy qua cô nương nào thô lỗ như vậy, dù là Đoàn Tư thì cũng văn tĩnh hơn Trang Lan nhiều.
“A Hoằng huynh dạy muội ư?” A Hoằng huynh à ta cũng muốn có đao, giống thanh đao kia của huynh ấy, trông thật oai phong nha.” Ngay lập tức Trang Lan chân chó lấy lòng.
“A Hoằng, mai tôi phải đến huyện đưa quần áo cho A Bình, cậu có thể đi với tôi không?”
Ông Dịch già yếu rồi, cũng không nên lái xe nữa, chưa kể mấy năm gần đây núi rừng hoang vu lại có trộm cướp qua lại.
“Có thể.” Lưu Hoằng vui vẻ đáp lời.