CẨM THÀNH MÙA HOA

Nắng xuân ấm áp chiếu rọi lên người Lưu Hoằng, hắn đang khom người làm cỏ trong ruộng lại nghe thấy phía sau có tiếng xe ngựa. Lưu Hoằng tưởng là xe ngựa nhà họ Trương nên cũng không để tâm lắm, mãi đến tận khi nghe thấy một tiếng gọi lớn: “Người nông dân, có nhà Lưu Hoằng ở đây à?”

“Này anh, nghe thấy không? Nhà Lưu Hoằng ở chỗ nào?”

“Nói chuyện với anh đấy, sao không trả lời?”

Giọng nam trẻ tuổi, nói liến thoắng.

Lưu Hoằng từ trong ruộng đậu đứng dậy, đúng như dự đoán, hắn nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc sặc sỡ đang đứng trên cầu gỗ gọi hỏi. Đằng sau thiếu niên có một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, còn có khoảng mười một mười hai người theo hầu, mỗi người hầu đều ăn mặc đẹp đẽ, trên tay còn mang theo đồ vật.

Lưu Hoằng: “…….”

“Há! Lưu dũng sĩ, hóa ra lại là huynh, đúng là có duyên thật nhỉ!”

“Lưu dũng sĩ, hôm nay ta cố ý đến nhà nói lời tạ ơn, cũng dâng lên chút lễ mỏng, kính xin vui lòng nhận.”

Chương Trường Sinh quét mắt nhìn gian nhà cũ nát trước mắt, có vẻ khá ngạc nhiên, lại quay đầu giục đám người hầu: “Đứng ngây ra đó làm gì, nhanh, đưa ra hết đi!”

Sáu, bảy người hầu nối đuôi nhau đi qua cầu gỗ, đi đến sân nhà Lưu Hoằng, bọn họ mang đến nào kiếm nào vải vóc, còn có đồ được để trong hộp sơn mài, mặc dù không biết đó là gì nhưng chắc chắn là thứ có giá trị.

“Này là muốn làm gì vậy?”

Lưu Hoằng thấy đám người Chương Trường Sinh đến đây đã thu hút bao ánh mắt của mọi người ở Trúc lý, ngay cả mọi người ở sân nhà họ Trang cũng đã đi ra, đứng ở bên kia bờ nhìn sang. Trang Dương cũng trong chỗ đó, nhưng anh không hào hứng như những người khác, vẻ mặt anh đầy ưu tư.

“Nói cảm tạ ha.”

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Chương Trường Sinh chọt chọt tay, nhìn Lưu Hoằng đầy ngưỡng mộ.

“Lưu dũng sĩ huynh xem đi, đây là bảo kiếm được đúc bởi nghệ nhân rèn đất Việt đấy. Có tên là Nhận Ảnh, chém sắt như bùn, giá trị bốn mươi vạn lượng, cha ta ngẫu nhiên qua đất Việt, theo…”

Lời còn chưa nói hết hai chân Chương Trường Sinh bất ngờ cách khỏi mặt đất, cậu ta bị Lưu Hoằng nhấc lên như xách một con gà con, bị quẳng lên cầu gỗ.

“Mau đưa người của ngươi đi đi.”

Lưu Hoằng lạnh giọng nói.

“Lưu dũng sĩ, huynh cũng phải để ta nói xong đã chứ, ta muốn mời huynh đến nhà ta làm khách nữa.”

Chương Trường Sinh túm chặt lấy ống tay áo Lưu Hoằng không buông. Lưu Hoằng mặc kệ lặng lẽ rút tay ra, nhìn bộ dáng cậu ta mỏng manh yếu đuối, đánh cậu ta cũng chẳng đánh được, Lưu Hoằng đành nhịn.

“Không đi.”

“Ta xây cho huynh một tòa nhà lớn, cho huynh xe và cả người hầu, còn có cả người đẹp. Lưu dũng sĩ chớ khước từ, người ta ngàn dặm xa xôi mà.”

Lưu Hoằng liếc mắt nhìn Chương Trường Sinh, thấy giữa gương mặt nhợt nhạt hai gò má lại đỏ ửng, Lưu Hoằng thấy phiền phức, dứt khoát xé toạc tay áo.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

“Trong nhà bị trộm, cần tìm bắt đạo tặc?”

“Không đâu.”

“Vậy nhà có kẻ thù muốn giết?”

“Tuyệt đối không.”

“Vậy ngươi quấn lấy ta làm gì?”

“Không phải muốn kết giao bạn bè với Lưu dũng sĩ sao, Lưu dũng sĩ nể mặt.”

Chương Trường Sinh lại lôi kéo tay áo Lưu Hoằng, bộ quần áo rộng vốn không chắc chắn sau hai lần ba lượt bị co kéo đã bị bục ra một lỗ. Người nhà họ Trang đều đứng bên bờ kia nhìn sang.

Lằng nhà lằng nhằng muốn làm cái gì vậy chứ?

“Roẹt” một tiếng, nửa ống tay áo bị xé rách. Chương Trường Sinh vội vàng buông tay, áy náy phân bua: “Lưu dũng sĩ, ta sẽ đền quần áo cho huynh.”

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

“Không cần, còn không đi ta sẽ không khách khí.”

Lưu Hoằng đuổi đám người hầu đi, những người hầu ăn mặc đẹp đẽ kia nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Lưu Hoằng đều tan tác như chim muông.

“Lưu dũng sĩ không chịu nhận bảo kiếm vậy xin nhận lấy vật này, Trường Sinh không đành lòng nhìn dũng sĩ sống trong nhà tồi tàn, ăn đồ thô lậu, mặc áo thô quần sờn.”

Trong tay Chương Trường Sinh nâng một cái hộp sơn mài, hộp mở ra, bên trong là một khối móng ngựa bằng vàng.

Lưu Hoằng: “……”

“Lưu dũng sĩ có một không hai, anh tuấn phi phàm, thực khiến Trường Sinh hâm mộ, nguyện làm bạn tri…”

“Lưu Hoằng ta há lại là người phải sống dựa vào người khác! Nhanh cút đi, bằng không đừng trách ta đao tiễn vô tình.”

Lưu Hoằng gầm lên, Chương Trường Sinh sợ đến nỗi suýt thì rơi hộp quý trong tay. Cậu ta bất đắc dĩ nhìn Lưu Hoằng, thấy Lưu Hoằng không thể thương lượng, đành thở dài quay lưng, bóng dáng nhỏ bé rời đi kia trông ủ rũ buồn bã. 

“Đi thôi, Lưu dũng sĩ không cảm kích rồi.”

Thanh âm của Chương Trường Sinh nghe vô cùng sầu não, cậu ta dưới sự vây quanh của đám người hầu mà leo lên xe ngựa. Lúc đến như nào lúc đi cũng rầm rộ như thế. 

Chờ Chương Trường Sinh đi rồi mẹ Lưu mới từ trong nhà đi ra, hồi hộp bất an hỏi Lưu Hoằng đã xảy ra chuyện gì. Lưu Hoằng bình tĩnh đáp: “Mẹ, không có chuyện gì đâu, một kẻ nhà giàu ở Lâm Cung muốn mời con đến làm khách, đã bị con đuổi đi rồi.”

Mẹ Lưu thở dài: “Con lại thể hiện võ công ở ngoài đấy à?”

“Con vô tình cứu cậu ta.” Lần nữa Lưu Hoằng cảm thấy lúc đó nên để cậu ta đâm ngã xuống cống mới phải, cớ gì lại gây nợ như vậy.

Chương Trường Sinh rời đi, người vây xem ở Trúc lý cũng tản dần, tuy bọn họ không rõ đầu cua tai nheo ra sao nhưng đại khái cũng đoán được chuyện là thế nào. Thằng nhóc Lưu Hoằng này có bản lĩnh, nổi danh khắp nơi, nhà giàu trong huyện thành cũng muốn đến làm bạn với hắn rồi kìa.

Chạng vạng, sân nhà họ Trang.

Lưu Hoằng dùng thanh đao tàn của mình chẻ cọc gỗ, chẻ cọc gỗ kia thành hình một thanh đao gỗ. Trang Lan ở bên cạnh xem, cô ngồi trên hành lang gỗ, tay chống cằm, nhìn trông hết sức chuyên chú.

“A Hoằng, người hôm nay tìm cậu có lai lịch thế nào vậy?”

A Dịch cũng tụ lại đây, hiếu kỳ hỏi.

“Nhất định là quan lớn, không thì cũng là con nhà giàu có! Cậu nhìn cỗ xe đó tráng lệ nhường nào, lại còn bao nhiêu người hầu như vậy!”

A Hà đang đứng ngoài sân cho đám gà con lông vàng ăn cũng tham gia vào.

“Không biết.”

Lưu Hoằng ngẩng đầu nhìn về phía Trang Dương, Trang Dương đang ngồi trên chiếu, tay chống án thư, vẻ mặt đăm chiêu.

Ánh nắng chiều phủ lên người anh như những đóa hoa đỏ tươi điểm lên trường bào trắng, làm nổi bật gương mặt đẹp của anh.

“A Hoằng huynh, huynh sẽ không đi theo hắn chứ?”

“Sao ta phải đi với cậu ta?”

“Hắn ta có tiền như thế, hơn nữa còn tặng A Hoằng huynh một thanh kiếm, lại thêm bao nhiêu đồ.”

Trang Lan đứng bên này bờ thấy rất rõ, người kia còn lôi lôi kéo kéo A Hoằng huynh.

“Cậu hai ở đây, Hoằng huynh của cô sao đành lòng rời đi.”

A Dịch nói kháy, có điểu hắn ta cũng không có ý gì, chỉ là thấy hầu như ngày nào Lưu Hoằng cũng sẽ đến nhà họ Trang để tìm cậu hai.

Lưu Hoằng lại nhìn Trang Dương, lúc này Trang Dương đã ngẩng đầu đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Trang Dương vẫn như bình thường ôn hòa mỉm cười. Hắn nghĩ vậy hẳn cậu hai đã nhìn thấy cảnh tượng mình bị người kia lôi kéo, Lưu Hoằng khá để ý chuyện này.

Trong sân mọi người đang thảo luận người ghé qua hôm nay, chỉ có Trang Dương lặng yên không nói, anh ghi sổ sách, tính toán, trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác.

Trước khi mặt trời khuất núi Lưu Hoằng đã gọt xong đao gỗ, đưa cho Trang Lan, Trang Lan tạo dáng múa mấy đường, miệng hô hây ha. A Hà đang rửa chén đĩa bên giếng nói vào: “Con gái sao lại múa đao nghịch thương, sau này không gả được đâu.” Trang Lan nói: “Con gái học võ như vậy mới không bị bắt nạn.” Hết lời cô còn rất đắc ý hỏi Lưu Hoằng: “A Hoằng huynh, huynh nói có đúng không?”

fasjnjbvdfkberigrvjgnfoigejgndf

Lưu Hoằng không nói. Cầm càng trúc chỉnh tư thế cho Trang Lan: “Hai tay cầm chuôi đao, nắm chặt!” Trang Lan nghe theo, sử dụng hết sức từ hồi bú sữa đến giờ.

“Chém! Nhìn kỹ bước chân của ta.”

Lưu Hoằng làm mẫu một động tác chém, dưới ánh chiều tà dáng người của hắn rất tuấn tú, Trang Lan nhìn đến mê mẩn. Tất nhiên không phải mê Lưu Hoằng, mà là cho rằng mình làm ra động tác này nhất định cũng đẹp vô biên.

Trang Dương đứng bên xà gỗ nhìn, bên cạnh anh còn có một chú chó vàng. Gấu trúc nhỏ mấy năm trước hay bám theo Trang Dương đã lớn từ lâu, nên cũng đã thả về núi rừng. Hai năm trôi qua có lẽ Măng đã trải qua sinh đẻ mấy lứa trong rừng rồi. Măng là gấu mẹ mà.

Trang Lan học có ra ngô ra khoai, cô là một thiếu nữ mà động tác khua múa đao gỗ gọn gàng dứt khoát không hề thua kém với nam nhi. Lưu Hoằng cũng không muốn lấy không tiền của bạn bè nhà giàu nên tự làm đao gỗ đến dạy võ cho tiểu cô nương gọi là đáp lại.

Nghe thấy tiếng hô hây ha, mẹ Trang từ trong nhà đi ra, trong lòng bà ẵm một bé trai. Bé trai đeo đầy trang sức trên cổ trên tay chân, tinh tang vang vọng, bé mặc một thân quần áo đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, trên đầu có một lọn tóc. Mẹ Trang đi đến bên cạnh Trang Dương, bé trai vội vươn đôi tay mập mạp nhỏ nhắn về phía anh, bi bô gọi: “Thúc, ôm ôm.” Trang Dương mỉm cười ôm lấy cháu trai từ tay mẹ, đỡ cái mông mập tròn của bé con lên ôm vào lòng. Bé con mềm mại đáng yêu, kề sát vào lồng ngực Trang Dương, ngoan ngoãn ngồi yên.

fwiefjgndfjvdflnadkgnegn

“Con bé Lan Nhi này bà mụ nặn sai rồi, là bé gái sao lại không thích thêu thùa mà đi ham mê mấy thứ đồ của đàn ông thế này.”

“Mẹ à, thời thế không yên ổn, muội ấy tập võ cũng có thể tự vệ.”

“Không biết sau này lớn lên, có vị hôn phu nào dám đến cưới nó đây.”

Mẹ Trang nhắc đến chuyện này trong lòng lại đầy phiền muộn.

“Lan Nhi nhà chúng ta, con trai nhà bình thường sao có thể xứng đôi.”

Trang Dương cười nói, dưới cái nhìn của anh, A Lan dáng vẻ xuất chúng, con người thông tuệ, còn sợ không gả được cho nhà tử tế sao. 

“Ta xem thằng bé cũng không tồi.”

Mẹ Trang thì thầm, bà nói lời này là chỉ Lưu Hoằng.

“Thằng bé này tướng mạo đoan chính, cẩn trọng đứng đắn, đáng tiếc gia cảnh bần hàn.”

Mẹ Trang nói vậy Trang Dương cũng không tỏ lời nào. Ánh mắt Trang Dương nhìn đến Lưu Hoằng, Lưu Hoằng mười lăm tuổi so với bạn đồng lứa cao hơn nhiều, tính hắn cương nghị, mọi hành động đều trầm ổn như người lớn.

Mẹ Trang không thích xem khua đao múa kiếm, định bế cháu nội đang ngồi trong lòng Trang Dương đi nhưng chẳng hiểu sao bé con cứ nằm nhoài trên người Trang Dương không chịu buông tay, mẹ Trang đành phải rời đi một mình.

Lưu Hoằng dạy Trang Lan hai chiêu xong để cô nàng tự luyện. Hắn đi đến bên Trang Dương, trêu chọc bé trai. Nắn nắn tay chân bé, bé con vươn người đánh về phía Lưu Hoằng.

“Nó muốn đáp lại cậu.”

Lưu Hoằng vụng về ôm lấy bé trai trong lòng Trang Dương, bé con đến bên Lưu Hoằng đột nhiên khóc váng lên, khuôn mặt nhỏ tội nghiệp nhìn Trang Dương.

Có lẽ là hơi thở trên người Lưu Hoằng không an nhiên bằng Trang Dương.

Bé con trong lòng Trang Dương ngáp một cái, Trang Dương vỗ về nhè nhẹ, Lưu Hoằng ngắm Trang Dương và em bé lại nhìn lên bầu không, gió đêm thổi khiến người ta cực kỳ khoan khoái.

“Cậu hai, Chương Trường Sinh muốn mời tôi làm khách, tôi không đồng ý.”

“Tôi không muốn bán mạng vì người khác.”

“Không muốn rời khỏi Trúc lý.” Rời khỏi bên cạnh cậu.

***

Nhiều ngày sau, Lưu Hoằng dạy Trang Lan một bộ đao pháp, Trang Lan luyện cũng được bảy tám phần. Trang Dương gọi Trang Lan đến, đưa cho Trang Lan một thanh đoản đao gọn nhẹ. Dặn dò: “Đao ra khỏi vỏ hại mình hại người, không phải lúc không thể làm khác thì không được phép sử dụng.” Trang Lan vui mừng nhận lấy, liên tục gật đầu. 

“A Hoằng, cậu cũng lại đây.”

Lưu Hoằng đi đến trước mặt Trang Dương. Trang Dương lấy ra một thanh trường đao, vỏ đao đỏ sậm, chắc chắn; chuôi đao tinh đúc bằng đồng, trang trí tinh xảo. Rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao vô cùng sắc bén, dưới ánh trăng lóe lên ánh sắc lạnh. Lưu Hoằng nhìn màu sắc, lường độ cứng mềm, hắn vung vài đường, xác nhận lưỡi đao chính là được rèn bởi thép bách luyện.

“Với năng lực của cậu phải xứng với thép bách luyện.”

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lưu Hoằng, Trang Dương cười nói.

Lưu Hoằng thay đổi sắc mắt, ánh mắt sáng trong, hắn gật đầu với Trang Dương. Dưới ánh trăng Lưu Hoằng cầm đao múa lên, dáng người hắn mạnh mẽ, đao pháp tinh xảo.

Trong màn đêm, mấy vì sao lấp lánh, vân phá nguyệt, hoa lộng ảnh(1).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi