Nhìn nàng cười gật đầu với hắn, hắn bỗng chốc cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.
Hai mươi mấy năm sống trên đời, dù lập nên biết bao chiến công lừng lẫy, dù được người người tung hô ca tụng nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy cao hứng như lúc này.
Hắn bỗng nhiên muốn cảm tạ tên nội gián đã mang lại cho hắn cái kinh hỉ ngoài mong đợi.
Được gặp nàng thì cho dù phải chịu thêm trăm ngàn thương tích nữa, hắn cũng thấy vô cùng đáng giá.
Đợi đến khi trở về kinh, hắn nhất định xin ban thưởng mối hôn sự này, huynh trưởng hắn nhất định sẽ không làm khó hắn.
"Tuyết nhi, cảm ơn nàng nguyện ý tin tưởng ta.
Qua hôm nay ta phải trở về giao phó, không thể tiếp tục ở lại đây bồi nàng.
Nhưng nàng yên tâm, ta rất nhanh liền sẽ trở lại tìm nàng.
Áng chừng khoảng nửa tháng mà thôi.
Nàng đợi ta trở lại có được không?"
Từ nơi này tức tốc trở về kinh thành ước chừng phải mất hai ngày đường.
Hắn trước tiên phải trở lại Ám Tiêu để hội họp, tiếp tục tra xét truy tìm nội gián cùng người đứng phía sau.
Đợi đến khi đại quân của hắn về tới, hắn còn phải giao phó cùng huynh trưởng, có lẽ cũng phải mất thêm ba ngày.
Hắn sẽ dốc sức trong thời gian ngắn nhất để hoàn thành mọi việc.
Nửa tháng trở lại tìm nàng hẳn là cũng có khả năng.
"Được." Nàng gật đầu.
Bây giờ cho dù Tiêu Kỳ có nói gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ tự dối lòng đáp ứng hắn.
Nàng cùng hắn đi dạo quanh vườn hoa, hắn dùng khinh công hái hoa tặng nàng, cùng nàng tán gẫu đôi ba chuyện trong nhà.
Nhìn sắc trời đã nắng gắt, Cơ Tuyết lên tiếng: "Hẳn đã đến giờ dùng cơm trưa rồi, trở về thôi."
Tiêu Kỳ cười nhìn nàng, nhẹ gật đầu: "Được."
Thu Cúc lúc này cũng đã bày biện cơm trưa lên bàn, đang đứng ngoài cửa chờ tiểu thư nhà mình trở lại.
Thấy nàng cùng nam nhân kia sóng bước cùng nhau, Thu Cúc ánh mắt mở thật to vì ngạc nhiên.
Bóng dáng hai người càng lại gần, Thu Cúc miệng càng mở to không khép lại được, bởi vì tiểu thư nhà mình đối nam nhân kia cười ngọt ngào, mà ánh mắt nam nhân kia nhìn tiểu thư nhà mình đầy ôn nhu thâm tình.
Thu Cúc tự hỏi chính mình: chẳng lẽ trong lúc mình vắng mặt, hai người này đã nảy sinh tình ý gì mà mình không biết?1
"Thu Cúc!"
Cơ Tuyết đi đến trước mặt Thu Cúc vẫy vẫy tay gọi, Thu Cúc mới hoang hồn trở về.
"Tiểu thư, người...?" Thu Cúc nhìn nàng, ngập ngừng không biết phải nói thế nào.
"Ta làm sao?" Cơ Tuyết mỉm cười hỏi lại.
Thu Cúc nhìn nàng, rồi lại nhìn sang Tiêu Kỳ: "Tiểu thư, người cùng với hắn là thế nào?"
Cơ Tuyết khẽ liếc nhìn nam nhân bên cạnh, hắn cũng đồng dạng nhìn nàng đầy ý vị sâu xa, nàng thế nhưng lại có thể nhìn ra ý tứ của hắn qua ánh mắt này.
Thế nhưng nàng không thể khiến hắn dương dương tự đắc được, hắn càng muốn nàng phải rõ ràng minh bạch, nàng lại cứ mập mờ không rõ, để xem hắn làm gì được nàng nha.
Gõ lên cái trán trơn bóng của Thu Cúc, Cơ Tuyết mỉm cười: "Đứa nhỏ này, từ lúc nào trở nên nhiều chuyện như vậy?"
Thu Cúc xoa xoa cái trán, bĩu môi: "Tiểu thư, em nào có a."
"Vậy còn không mau tránh ra, tiểu thư của em đói muốn xỉu rồi a."
Thu Cúc gật gật đầu, vội vàng đứng qua một bên: "A, em quên mất.
Tiểu thư mau vào dùng cơm thôi, em đã dọn lên từ lâu rồi mà không thấy người đâu, còn đang muốn đi tìm đây này."
"Ờ, được."
Cơ Tuyết gật đầu, xong bước vào trong phòng, Tiêu Kỳ cũng nối gót theo sau.
Sau khi thấy nàng ngồi xuống, hắn chọn vị trí bên cạnh nàng khiến Thu Cúc lại lần nữa choáng váng.1
Bàn ăn được đặt giữa phòng chỉ có bốn chiếc ghế.
Những ngày trước hắn đều hữu lễ chọn vị trí đối diện Cơ Tuyết, không dám quá gần nàng.
Hiện tại lại chọn vị trí bên cạnh nàng, Thu Cúc làm sao lại không khỏi ngạc nhiên?
Lại nói, nhìn bầu không khí giữa hai người không còn khách sáo như trước, Thu Cúc càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Thế nhưng vì là nha hoàn thân cận được dạy dỗ cẩn thận, Thu Cúc cũng không vội lên tiếng hỏi han gì trước mặt hai đơn sự, phải kiềm chế một chút chờ gặp riêng chủ nhân rồi hỏi han cũng không muộn.
Sau bữa trưa, Cơ Tuyết lại cùng Tiêu Kỳ đi đến sân đình.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, nàng cũng không nỡ khiến hắn có tiếc nuối gì về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, xem như thành toàn cho hắn, cũng chính là cho bản thân nàng.
Nguyên bản nàng cũng đã hai mươi lăm cái xuân xanh, cũng sẽ có những mơ ước về một tình yêu lưỡng tình tương duyệt.
Chỉ tiếc nàng chưa gặp được người khiến nàng động chân tâm.
Nàng đối với nam nhân trước mắt này cũng không phải không có tư tâm.
Nhưng dù có tư tâm thì thế nào, nàng cùng hắn cũng không thể cùng đồng hành.
Qua hôm nay, nàng cùng hắn e rằng sẽ chỉ là có duyên không phận.
Nói nàng lừa gạt hắn cũng được, nói nàng ích kỷ cũng được.
Đời người liệu có duyên gặp nhau được mấy lần đây? Mà nàng lại xuyên không đến nơi này gặp được hắn, cũng tính là hữu duyên không phải sao?
Vậy nàng thành toàn cho bản thân một lần thì đã sao? Chỉ có mấy canh giờ mà thôi, cũng sẽ không quá đáng đi!
Trong đầu nàng bất giác thoáng qua một bộ phim mà nàng đã xem cách đây cũng khá lâu "Thần thoại", một mối tình vượt không gian và thời gian khiến nàng cảm thán không thôi.
Nàng xuyên việt đến đây gặp hắn, vì vậy nàng và hắn có phải hay không cũng có thể được so sánh cùng? Vì một kiếp không thể tương phùng nên mới có duyên để gặp lại, nhưng cuối cùng vẫn là có duyên không phận?
Nàng cười gượng trong lòng, tự giễu chính mình.
Nàng cùng hắn thì tính là có tình yêu sao?.
Truyện Light Novel
Vuốt nhẹ chiếc cầm trên bàn đá, Cơ Tuyết nhìn Tiêu Kỳ mỉm cười nói: "Huynh biết thổi sáo không?"
"Biết." Hắn gật đầu.
Thu Cúc lúc này đang đứng bên cạnh, Cơ Tuyết quay sang nói: "Thu Cúc, em lấy giúp ta cây sáo để trong thư phòng của sư phụ.
Cây thứ hai trên giá ấy."
Thu Cúc ngẫm nghĩ một hồi rồi mở to mắt nói: "Tiểu thư, có phải là cây mà đại thiếu gia tặng người năm sinh thần mười sáu hay không?"
"Đúng rồi, em mau lấy lại đây cho ta." Cơ Tuyết gật đầu.
"Vâng, tiểu thư đợi em một chút."
Thu Cúc nói xong liền đi nhanh về thư phòng của Nam Cung Hách.
Bóng Thu Cúc vừa đi, Cơ Tuyết không nói thêm gì mà bắt đầu lướt trên dây đàn tấu bài "Endless Love" (Mỹ lệ đích thần thoại - Thần thoại tuyệt đẹp), cũng là bài hát chủ đề trong bộ phim này nàng đặc biệt yêu thích.
Bài hát này phối đàn tranh cùng sáo là tuyệt đỉnh.
Trước đây nàng cũng đã từng cùng một vị giảng viên ở học viện đế đô cùng song tấu bài này nhân ngày khai giảng năm học mới, được rất nhiều sinh viên cùng giảng viên trong trường đánh giá vô cùng tốt.
Nàng cùng vị giảng viên kia đã nghe qua bài hát này nhiều lần rồi, cũng mất khá nhiều thời gian để phối hợp ăn ý cùng nhau, đa phần nàng đều tự mình cải biên để phối hợp.
Tiêu Kỳ nếu đã nói biết thổi sáo thì có lẽ cũng không phải tầm thường, bởi vì thời cổ đại thì nữ nhân hảo cầm, nam nhân hảo sáo, là hai loại nhạc cụ chính mà hầu như ai cũng biết khá rõ.
Hắn chơi cầm điêu luyện như vậy, hiển nhiên sáo thì không tầm thường rồi.
Nàng có niềm tin hắn sẽ tiếp thu được, không cần hoàn hảo, chỉ cần cùng song tấu là được, nàng có tự tin để phối hợp cùng hắn.
"Trong khi chờ Thu Cúc mang sáo đến, huynh nghe ta đàn trước, nắm bắt một chút thì lúc phối hợp sẽ dễ dàng hơn."
Không đợi Tiêu Kỳ lên tiếng, Cơ Tuyết liền bắt đầu tấu nhạc.
Bàn tay trắng nõn tựa bạch ngọc nhảy múa trên dây đàn tựa như cánh bướm đang bay lượn khiến Tiêu Kỳ không khỏi say mê.
Tấu xong một lần, nàng lại tấu lần hai nhưng lần này nàng lại khẽ ngâm nga lời bài hát.
Có lẽ do cảm xúc đột nhiên dâng trào, giọng hát của nàng lại nhiễm một tầng khàn nhẹ, không trong trẻo như thường ngày, vô tình làm cho khúc nhạc thêm sâu lắng.
Khúc nhạc kết thúc, Thu Cúc lúc này cũng đã trở lại được một lúc.
Nhận cây sáo từ tay Thu Cúc, Cơ Tuyết lên tiếng: "Em đi nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm tối thì đợi ta trở về, không cần gọi."
Thu Cúc nhìn nàng một chút rồi mới gật đầu: "Dạ, tiểu thư."
Lặng lẽ quét mắt sang người nam nhân bên cạnh Cơ Tuyết một cái, Thu Cúc mới hậm hực rời đi, âm thầm nói trong lòng: "Sao tiểu thư lại cùng gã nam nhân kia ở chung một chỗ không cho em ở cùng chứ?"1.