Cơ Vũ ngồi một bên nghe Nam Cung Giác nói ra mong muốn kia, miệng hắn vừa mới uống ngụm trà liền lập tức phun ra.
Hắn biết ngay mà, lão gia tử kia mà biết muội muội hắn có bản lĩnh này, lão sẽ ngay lập tức muốn nhận muội muội hắn làm đệ tử.
Phá lệ nhận nữ đệ tử thì cũng thôi đi, đằng này còn là đệ tử chân truyền?
Nhớ cái ngày lão cứ nằng nặc đòi nhận hắn làm đệ tử, lão cũng không có nói muốn hắn làm đệ tử chân truyền đâu.
Này nói lên điều gì? Giữa hắn và muội muội cũng là một khoảng cách xa vời đi, giống như một người trên trời, một người dưới đất vậy.
Hắn kém như vậy hay sao?1
Cơ Vũ cảm thấy không cam tâm: "Nam Cung Giác, lão cũng quá là lật mặt rồi đi.
Một canh giờ trước là ai quyết tiệt nói không nhận nữ đệ tử, bây giờ lại phá lệ rồi? Đã vậy thì thôi đi, còn nhận làm đệ tử chân truyền? Lão mở mắt to mà xem, hai huynh muội ta sao lại khác biệt quá vậy hả?"
Nam Cung Giác liếc xéo hắn: "Này còn phải nói sao? Ngươi xem ngươi có chỗ nào hơn được muội muội ngươi?"
Cơ Vũ nghe lão nói thì trở nên ỉu xìu, nhìn muội muội hắn một cái rồi mới nói: "Ách, không có."
Nam Cung Giác ha hả cười: "Đó, xú tiểu tử, chính ngươi cũng thấy bản thân không bằng muội muội mình, vậy thì còn ở đây hồ nháo cái gì? Tránh qua một bên đi."
Quay sang Cơ Tuyết, lão lại dùng giọng điệu mềm mỏng: "Tiểu nha đầu, đã suy nghĩ xong chưa?".
Kiếm Hiệp Hay
Cơ Tuyết mỉm cười nhìn lão: "Sư bá, tiểu nữ đã là đệ tử của Nam Cung Hách rồi, mà sư bá lại là sư huynh của ông ấy.
Người cướp đồ đệ của người khác như vậy, à không, là huynh đệ đồng môn, người không sợ lão ấy tìm người tính sổ à?"
Lão xua tay, vỗ ngực đảm bảo: "Sợ cái gì? Nam Cung Hách làm gì được ta? Hắn đánh lại ta à? Nha đầu ngươi chỉ cần đồng ý làm đồ đệ ta, còn lại để ta gánh.
Khắp thiên hạ này ai dám đối đầu với ngươi chính là đối đầu với Nam Cung Giác ta.
Ta sẽ hảo hảo che chở cho ngươi.
Thế nào?"
Cơ Tuyết khoé miệng co quắp, không biết phải làm sao cho phải.
"Lão ngoan đồng, không phải ta nói ngoa chứ muội muội ta cầm nghệ đã thông tuệ như vậy rồi, lão còn muốn muội muội ta bái sư gì nữa hả? Học gì từ lão nữa đây? Chẳng lẽ học võ?" Cơ Vũ tỏ vẻ khinh miệt nói.
Nam Cung Giác khoé môi giật giật.
Xú tiểu tử này không nói thì thôi, nói rồi lại khiến lão tức đến nghẹn họng.
Nhưng mà lão cũng thật không biết phải dạy gì cho tiểu nha đầu này nữa.
Nữ tử cũng chẳng cần thiết phải học võ nghệ làm gì, cầm nghệ thì...!
Nhưng mà một người ưu tú như vậy, nếu bỏ qua thì thật sự vô cùng đáng tiếc a.
Lão nhìn nàng dụ dỗ: "Tiểu nha đầu, cùng ta học võ thì thế nào?"
Cơ Vũ bĩu môi: "Lão có thể có chút liêm sỉ hay không hả? Võ nghệ thì phải học từ nhỏ, bây giờ mới học thì khi nào mới thành tài chứ hả?"
Nam Cung Giác liếc xéo hắn: "Xú tiểu tử, bớt xỉa xói ta đi.
Có biết bao nhiêu người muốn bái sư ta đều không nhận, ta đã cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại chẳng xem ta có tí phân lượng nào."
Quay sang Cơ Tuyết, lão lại tiếp tục dụ dỗ: "Nha đầu, suy nghĩ một chút đi.
Nếu không học võ thì học chế tác nhạc cụ cũng được, ta đều sẽ chỉ dạy tận tình cho ngươi."
Nghe đến đây, hai mắt Cơ Tuyết đã sáng lên thấy rõ, trong nội tâm đã kêu gào phải mau lập tức gật đầu, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
"Vậy nếu tiểu nữ muốn học tất cả thì thế nào?"
"Dĩ nhiên là được."
Nam Cung Giác vuốt râu gật đầu, nói tiếp: "Vậy là nha đầu ngươi đồng ý rồi có phải hay không?"
Cơ Tuyết cười cười: "Cứ xem là thế đi."
Nam Cung Giác vỗ bàn đứng lên: "Hảo, vậy nhanh làm lễ bái sư.
Không cần cầu kỳ, bỏ qua mấy cái nghi thức vớ vẩn kia đi, dâng cho vi sư chén trà là được rồi."
Cơ Vũ lại bĩu môi khinh thường: "Lão già, lão có cần gấp gáp đến như vậy hay không hả? Còn có, bái sư cũng phải long trọng một chút mới được chứ?"
Nam Cung Giác gõ đầu hắn nói: "Xú tiểu tử ngươi biết cái gì? Ta đây lại không phải là đang xót cho muội muội ngươi hay sao? Ba quỳ chín lạy, bộ ngươi muốn muội muội ngươi phải chịu dày vò à? Bao nhiêu đệ tử của ta từ trên xuống dưới đều phải ba quỳ chín lạy? Ngay cả đệ tử chân truyền duy nhất của ta mang thân phận thế nào, vậy mà cũng không thoát khỏi có biết không hả?"
Nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ cứ mãi đấu khẩu, Cơ Tuyết cũng chỉ biết lắc đầu cười.
Nàng chính là thích kiểu người như vậy, phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, tựa như những người thân cận bên cạnh nàng vậy.
Trong thâm tâm nàng hiện tại chỉ có duy nhất một ý nghĩ: sư phụ cũng chỉ là một danh phận, một cái tên gọi mà thôi, học được thì tốt, không học được cũng là có thêm một mối quan hệ hữu hảo.
Với thân phận của Nam Cung Giác, tầng quan hệ này đối với nàng ở cuộc sống hiện tại đều chỉ trăm lợi mà không một hại.
Tự rót đầy một chén trà, Cơ Tuyết quỳ xuống đất, hai tay cung kính dâng lên quá nửa đầu, đối Nam Cung Giác nói: "Sư phụ, đồ nhi mời người uống trà."
Nam Cung Giác vuốt râu, gật đầu cười rồi nhận lấy chén trà: "Đồ nhi ngoan."
Lão uống cạn chum trà, sau đó nâng Cơ Tuyết đứng dậy, hài lòng mỉm cười: "Hôm nay kết bái sư đồ, vi sư cũng không hẹp hòi với con.
Ngoài việc làm nhạc cụ kia cho con, thì trong gian nhà kia, con tùy ý chọn món đồ con thích, vi sư tặng con làm quà bái sư."
"Con có thể tùy chọn sao?" Cơ Tuyết dè dặt hỏi.
Nam Cung Giác không chần chừ gật đầu: "Đúng vậy, đều là do tay ta làm, ta dĩ nhiên không keo kiệt.
Hoặc là nếu con không thích, ta liền có thể làm cho con cái khác."
Nàng lắc đầu: "Không cần, thứ con muốn đã có ở đây."
Chỉ vào chiếc đàn tranh hai mươi mốt dây, Cơ Tuyết nói: "Chính là chiếc cầm này."
Nam Cung Giác dường như cũng đoán ra thứ nàng muốn chính là chiếc cầm này cho nên khi nàng nói ra, lão không thấy quá ngạc nhiên.
Nhưng là, lão không thể quyết định được, bởi vì chiếc cầm này không phải là của lão.
Vuốt ve chữ được khắc trên chiếc cầm, những hồi ức xưa cũ ùa về khiến thanh âm lão trở nên trầm khàn: "Tiêu Nguyệt Mẫn, đó là tên của sư muội vi sư, cũng là chủ nhân của chiếc cầm này.
Ngày sư muội ta xuất giá, chiếc cầm này cũng được đặt ở gian nhà tranh kia, chưa từng có người thứ hai sử dụng nó.
Có lẽ con cũng là người hữu duyên với nó."
Lão dừng một lát rồi nói tiếp: "Vi sư không phải không thể đưa chiếc cầm này cho con, chỉ là vi sư cần phải hỏi qua một người, chính là sư huynh của con.
Hắn giống con, đều là đồ đệ chân truyền của ta, cũng là nhi tử của sư muội ta.
Đợi khi hắn trở về, ta liền để hai huynh muội con gặp mặt."
Nghe Nam Cung Giác kể về chuyện xưa cũ với một tâm trạng không mấy vui vẻ, nàng dường như cũng hiểu được đôi chút về mối quan hệ của lão cùng vị sư muội kia.
Nếu nàng đoán không sai, Nam Cung Giác cũng có tình cảm khá sâu đậm đối với vị sư muội này.
Ài, chuyện không liên quan đến nàng, nàng tốt nhất không nên nhiều chuyện, cứ nghe rồi bỏ qua đi, tự bản thân ngầm hiểu là được.
E rằng đó cũng là tử huyệt của lão.
Còn vị sư huynh mà lão nhắc tới, hữu duyên thì gặp, vô duyên thì thôi vậy.
Nam Cung Giác thu lại tâm trạng, nở nụ cười: "Vậy chiếc cầm này cứ để chỗ vi sư trước đi.
Bây giờ lại chọn cái khác vậy."
Cơ Tuyết gật đầu, nếu như cái này không được thì chọn cái khác vậy.
Đồ tốt còn đầy ra đấy, nàng không lấy thì uổng, để không cho bám bụi à? Nàng chỉ là giúp đỡ một chút, để đồ tốt có chỗ dùng tới thôi nha.
Hắc hắc.
Cầm lấy cây sáo có khắc chữ "Kỳ", Cơ Tuyết cười: "Vậy cây sáo này thì thế nào?"
"Ồ!" Nam Cung Giác cười.đầy mờ ám.
Nhìn nhìn nàng hồi lâu mới nói: "Xem ra nha đầu con và vị sư huynh này của con quả là có duyên đấy.
Con xem, con lại chọn món đồ của tiểu tử đó rồi.
Nhưng mà lần này con cứ an tâm mà giữ lấy, xem như là món quà ra mắt của hắn tặng con."
"Phải không?"
Khoé miệng nàng co rút, này cũng quá là khó nói quá mà.
Vị sư huynh chưa có cơ hội gặp mặt này, xem ra nàng nhất định phải gặp một lần rồi.
Nam Cung Giác cười cười, xong chỉ vào chiếc tỳ bà cùng hồ cầm: "Hai thứ này vi sư tặng con luôn, như vậy xem như để cho vi sư chút mặt mũi vậy.
Hai thứ con chọn mặc dù là do vi sư làm ra, nhưng suy cho cùng cũng không phải của vi sư, hai cái còn lại mới được gọi là của vi sư.
Nếu như tên tiểu tử kia không cho con chiếc cầm kia, vi sư làm cho con cái khác.
Thấy vi sư tốt với con chưa hả?".