CẦM THÁNH VƯƠNG PHI


Lâm Tố Sênh lúc này đã ôm đầy một bụng tức giận, biểu cảm trên mặt ả chuyển biến vô cùng phong phú.

Từ khi Lăng Bình xuất hiện nhưng sự chú ý chỉ đặt trên người Cơ Tuyết, Lâm Tố Sênh đã tức đến mỗi nghiến răng ken két.

Đến khi lại nghe thấy Cơ Tuyết trở thành đồ đệ của Nam Cung Giác, lại còn là đệ tử chân truyền, móng tay dài của ả đã cắm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu.

Ả tự hỏi chính mình: Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà Cơ Tuyết lại có thể dễ dàng đạt được mọi thứ trong khi ta đã phải nỗ lực đến cỡ nào? Ta không cam tâm, thật sự không cam tâm!
Tròng mắt Lâm Tố Sênh bắt đầu khuấy đảo, âm thầm tính toán.

Nhất định phải có cách làm cho ả bẽ mặt, thân bại danh liệt càng tốt.

Qua một lúc, ánh mắt Lâm Tố Sênh sáng lên, âm thầm cười trong lòng.

Cơ Tuyết, ngươi hôm nay nhất định phải bại dưới tay của ta!
Sau khi Cơ Tuyết trình diễn xong, bên dưới yến tiệc một mảnh xôn xao, mỗi người lại mang một bộ kích động khác nhau.

Nam nhân nhìn Cơ Tuyết bằng ánh mắt ái mộ.

Nữ nhân nhìn nàng bằng ánh mắt ghen tị nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười hả hê thoả mãn, liếc mắt nhìn về phía Lâm Tố Sênh nở nụ cười mỉa mai.

Bao nhiêu năm bị ả ta đè đầu cưỡi cổ, bây giờ đã có người dám đứng lên đòi lại công đạo, làm sao lại không cảm thấy cao hứng đây?
Hẳn là từ giờ trở đi, Cơ Tuyết đã nghiễm nhiên trở thành tài nữ số một kinh thành rồi.

Các công tử tiểu thư đều mang trên mặt vẻ tâm phục khẩu phục, từ nay sẽ theo gót Cơ Tuyết học gảy tỳ bà, theo Cơ Vũ học thổi sáo.


Một số vị tiểu thư có phụ thân qua lại hữu hảo với Cơ Vĩnh Sơn thì đang nuôi một ý định khá là to lớn, chính là trở về nhà liền nhờ phụ thân nói giúp vài câu để Cơ Tuyết có thể dạy gảy cầm cho các nàng.

Ánh mắt có thể bắn ra tim hồng của tất cả tiểu thư công tử có mặt ở đây hướng về Cơ Tuyết lại một lần nữa dấy lên ngọn lửa giận trong lòng Lâm Tố Sênh.

Răng ả vô thức cắn vào môi đến mức chảy máu rồi, chứng tỏ sự oán giận đối với Cơ Tuyết càng thêm một bậc.

Không màng những lời khiêu khích cùng mỉa mai của những người xung quanh, ả nhanh chóng lẩn ra ngoài mà không một ai chú ý, cốt để thực hiện kế hoạch của mình.

Một hạ nhân trước đó được Cơ Hàng sai đi lấy cây cầm lúc này cũng đã trở lại.

Hắn mang đến trước mặt lão nhân gia, cung kính nói: "Lão gia, cầm đây ạ!"
Cơ Hàng hài lòng gật đầu, nói với hắn: "Đưa cho Tuyết nhi."
Cơ Tuyết nhận lấy, ánh mắt sáng lên nhìn cây đàn tranh trước mặt, khẽ vuốt vài cái rồi mỉm cười nhìn Cơ Hàng lên tiếng hỏi: "Gia gia, đây là...?"
Lão nhân gia vuốt râu, mỉm cười nói: "Là quà sinh thần mười tám tuổi của con mà gia gia còn thiếu.

Tuyết nhi có thích hay không?"
Cơ Tuyết cười rạng rỡ: "Gia gia, đa tạ người.

Quá quý giá rồi, con làm sao lại không thích?"
Cơ Hàng hài lòng gật đầu: "Thích là tốt rồi.

Mặc dù ta không biết con đã gảy được chưa, nhưng mà gia gia tin với tài nghệ của con, cây cầm này sẽ có lúc được dùng đến."
Khoé mắt Cơ Tuyết cong lên, nàng ôm lấy cây đàn tranh quý giá, hướng Cơ Hàng cất giọng dịu dàng: "Gia gia, Tuyết nhi nhất định không phụ tấm lòng của người.

Hiện tại Tuyết nhi liền gảy thêm một khúc mừng thọ gia gia, mong gia gia đừng chê cười."
Cơ Hàng gật đầu, vuốt râu cười lớn: "Được được, gia gia tuyệt sẽ không cười con."

"Tạ gia gia." Cơ Tuyết mỉm cười ngọt ngào.

Nhìn về hướng Lăng Bình, nàng cung kính đối y lên tiếng: "Hoàng thượng, tiểu nữ xin được tấu thêm một khúc.

Nếu như gảy không tốt mong người lượng thứ."
Lăng Bình mày rậm khẽ nhướn, khoé miệng cũng cong lên, nhẹ gật đầu: "Được, khanh cứ mặc sức thể hiện, Trẫm tuyệt sẽ không trách cứ."
Cơ Tuyết thi lễ, cúi đầu: "Tạ Hoàng thượng.

Tiểu nữ xin được mạn phép hiến khúc."
Nói dứt lời, Cơ Tuyết ôm theo cây đàn bước lên đài.

Hạ nhân lúc này cũng đã chuẩn bị xong chỗ ngồi cho nàng.

Thu Cúc cũng nhanh nhẹn đưa cho Cơ Tuyết bộ móng gảy.

Nàng chậm rãi đeo vào, nhìn một lượt xuống bên dưới yến tiệc, ánh mắt dừng lại trên người Cơ Hàng, mỉm cười ngọt ngào, sau đó mới cúi đầu nhìn vào cây cầm trước mặt.

Vẫn theo thói quen vuốt nhẹ dây đàn rồi gảy vài nốt cho quen thuộc âm phách, đôi tay thon dài trắng nõn bắt đầu nhảy múa trên cây đàn tranh.

Âm thanh trong trẻo phát ra từ cây cổ cầm khiến Cơ Tuyết cũng cao hứng vạn phần.

Nàng quyết định phá lệ làm một liên khúc độc tấu cổ cầm mà trước đây chưa từng gảy.

Đầu tiên là thanh âm sâu lắng của khúc "Hoạ tâm" (Nhạc phim Hoạ bì công chiếu năm 2008), kế tiếp là thanh âm bình hoà của khúc "Tương tư" (Nhạc phim Tây du ký hậu truyện công chiếu năm 2000), tiếp đến là thanh âm vui tươi của khúc "Truy mộng nhân" (Nhạc phim Tuyết Sơn phi hồ công chiếu năm 1999), cuối cùng là thanh âm rộn ràng của khúc "Đại tiếu giang hồ" (Nhạc phim Đại tiếu giang hồ công chiếu năm 2010).


Cả bốn khúc nhạc nàng chọn đều là những bài hát kinh điển trong các bộ phim truyền hình cổ trang, đương nhiên cổ tranh là nhạc cụ vô cùng thích hợp với những bản nhạc trong các bộ phim này.

Hiện tại nơi nàng đang hiện hữu là yến tiệc cổ đại, cho nên nàng tấu những khúc nhạc này cũng tương đối hợp lý.

Âm nhạc ở thời đại này phải nói thế nào nhỉ? Ài, vô cùng nhạt nhẽo rồi, chỉ có thanh âm đơn điệu mà có lẽ hầu hết các sinh viên lớp vỡ lòng mà nàng giảng dạy ở hiện đại đều có thể gảy một cách trơn tru, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều.

Nàng là ai chứ? Tiến sĩ đấy, còn là giảng viên trẻ tuổi nhất của học viện âm nhạc đế đô, làm sao để các bản nhạc có thể kết hợp với nhau một cách hài hoà là sở trường của nàng nha.

Khẽ ngẩng đầu nhìn xuống bên dưới yến tiệc, ánh mắt của mọi người ở đây đều trợn tròn, miệng há hốc vì quá đỗi kinh ngạc bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời họ được thưởng thức khúc nhạc quá đỗi lạ lẫm nhưng lại không kém phần đặc sắc có một không hai.

Phải nói thế nào nhỉ? Chính là hôm nay đi đến nơi này quả thật là một sự lựa chọn sáng suốt.

Không cần phải cân nhắc thêm nữa, sau hôm nay, danh tiếng của Cơ Tuyết - ái nữ Thừa tướng Cơ Vĩnh Sơn sẽ vang vọng khắp cả kinh thành.

Không đúng, là cả Hoằng Quốc đều sẽ biết đến nàng, thậm chí sẽ vang danh đến cả các nước lân cận cũng không chừng.

Cơ Tuyết nở nụ cười thoả mãn.

Mặc dù ở hiện đại nàng đã không ít lần nhận được sự tán dương của mọi người, thế nhưng là con người, ai chẳng có những ham muốn hư vinh nhất định, và nàng cũng không ngoại lệ.

Nàng còn là nữ nhân.

Mà đã là nữ nhân thì làm sao lại không muốn được người khác khen ngợi đây?
Trong lòng Cơ Tuyết lúc này bất chợt nghĩ ra một sự vụ to lớn, chính là thành lập một ban nhạc, kết hợp tất cả các loại nhạc cụ hiện có ở thời đại này, khiến cho những người ở đây mở mang tầm mắt, biết được cái gì gọi là âm nhạc hiện đại.

Chỉ tiếc một điều là không có dương cầm.

Nàng có thể làm được tất cả các nhạc cụ có dây, còn dương cầm thì lực bất tòng tâm cho dù dương cầm sử dụng phím cơ cũng vậy.

Thời đại này làm gì biết được mấy thứ gọi là công nghệ máy móc cơ chứ?

Nhưng mà không có dương cầm cũng không sao, cũng chẳng làm khó việc nàng cho ra những khúc nhạc đặc sắc.

Với cả một kho âm nhạc cùng kiến thức trong đầu, loại sự tình này đối với nàng quá đơn giản rồi.

Chiếc ghi-ta kia cơ bản cũng đã hoàn thành.

Vậy tiếp theo sẽ là gì nhỉ?
Violin hay Cello?
Thôi thì cả hai loại đi.

Dù sao cũng không khác biệt nhiều lắm.

Liên khúc bốn bản nhạc kết thúc, cả yến tiệc vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, trên mặt ai nấy đều là vẻ sùng bái tán dương.

Cơ Vũ đã từng chứng kiến muội muội mình gảy cầm uyên thâm như thế nào rồi, hiện tại một lần nữa thưởng thức vẫn không khỏi kinh ngạc vạn phần.

Hắn trong lòng âm thầm khẳng định, muội muội hắn hơn hẳn Nam Cung Giác.

Thậm chí cả Hoằng Quốc này nếu nàng đứng thứ hai, không ai dám nhận mình đứng thứ nhất.

Danh hiệu Cầm thánh sao? Nam Cung Giác phải nhượng lại là chắc rồi.

Thế nhưng, hắn cảm thấy cái danh Cầm thánh này vẫn chưa đủ để nói lên thực lực của nàng.1
Nhưng mà nhất thời hắn cũng không thể tìm được ngôn từ nào, thôi thì cứ tạm chấp nhận là Cầm thánh vậy!
Không chỉ mình Cơ Vũ là có suy nghĩ này, Lăng Bình cũng có suy nghĩ tương tự.

Trong đầu y vẫn luôn tính toán làm sao để việc tuyên đọc Thánh chỉ trở thành nghiễm nhiên mà không một lời dị nghị, bây giờ không phải đã có rồi hay sao?
Hắc hắc...!Lăng Bình đắc ý: Trẫm quả nhiên là thông minh cơ trí, anh minh thần võ, xứng đáng là bậc minh quân nha.1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi