Nam Cung Giác nhìn Lăng Kỳ, gật đầu: "Ra ngoài một chút." Dứt lời cũng liền rời đi.
Lăng Kỳ nhíu mày nhìn theo bóng lưng lão, sau đó hướng Cơ Tuyết nói: "Nàng ngồi yên đây đừng chạy loạn, chờ ta trở lại."
Nàng nhìn hắn, khẽ gật đầu: "Được."
Sau khi Lăng Kỳ rời đi, Cơ Tuyết đưa mắt trở lại trên đài, khúc nhạc lúc này cũng đã tấu được hơn một nửa.
Cũng từ lúc Lăng Kỳ rời đi, Vương Chi Dực càng nhìn Cơ Tuyết bằng ánh mắt ngập tràn hứng thú.
Từ lúc y bước chân đến kinh thành, việc đầu tiên y làm chính là cho người điều tra về mọi sự liên quan đến Lăng Kỳ, hiển nhiên Cơ Tuyết cũng nằm trong số đó.
Y cũng đã tự mình âm thầm tiến vào phủ Huyện chủ của nàng, cũng đã nhìn qua khuôn mặt không đeo mạng che mặt của nàng, cho nên y vô cùng rõ ràng tài năng cùng khí chất của nàng.
Y cũng đã tự hỏi chính mình: Lăng Kỳ có một Vương phi xuất chúng như vậy tại sao còn chưa hài lòng, lại vì nữ nhân bình thường mà cam chịu sự uy hiếp của Lăng Kình?
Nếu như y có được nàng, y nguyện đời này chỉ cần mình nàng.
Trong lòng Vương Chi Dực bất giác nổi lên một ý niệm táo bạo mà có lẽ phần thắng có thể suy xét nếu như Lăng Kỳ nguyện ý cùng hắn trao đổi.
Khúc "Phong hoa tuyết nguyệt" kết thúc, toàn thọ yến đều vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Thái hậu là người có thể nói là vui vẻ nhất, kế đó là Lăng Bình.
Cơ Tuyết quả nhiên không khiến y thất vọng.
"Mẫu hậu, người thấy thế nào?" Lăng Bình lên tiếng hỏi.
Thái hậu trên mặt vẫn treo nụ cười còn chưa tắt, gật đầu: "Rất tốt, Ai gia rất hài lòng.
Kỳ Vương phi quả nhiên danh xứng với thực, thật đáng được học hỏi."
Lăng Bình gật đầu phụ hoạ: "Vâng, Mẫu hậu nói chí phải.
Vậy có phải nên ban thưởng cho nàng?"
"Đúng đúng, nhất định phải ban thưởng.
Để Ai gia nghĩ xem nên ban thưởng cho nàng gì đây? Hoàng thượng nói xem?"
Lăng Bình nhìn Cơ Tuyết thập phần hứng thú, đẩy nhiệm vụ khó khăn này cho nàng, y thật sự cũng không biết phải ban thưởng cho nàng thứ gì nữa, nàng nào thiếu gì nữa đây?
"Kỳ Vương phi, khanh muốn được ban thưởng gì nào?"
Cơ Tuyết nghe điểm danh thì liền đứng dậy, thi lễ: "Thái hậu, Hoàng thượng, thần không dám nhận công về mình, thần chỉ có bổn phận chỉ dạy, đây đều là sự chung sức chung lòng của cả hậu cung.
Huống chi hôm nay là đại thọ của Thái hậu, chúng thần chỉ là cùng nhau tặng lễ cho Thái hậu, cho nên thần càng không thể nhận thưởng được."
Lăng Bình cười lớn: "Được được, Trẫm đã hiểu.
Kỳ Vương phi quả nhiên là khiêm tốn, lại tài đức hơn người, quả là phúc phần của Hoằng Quốc.
Thái hậu, người thấy nhi thần nói có phải hay không?"
Thái hậu gật đầu cười: "Đúng vậy, Hoàng thượng nói không sai.
Thọ lễ này, Ai gia rất vừa lòng."
Lăng Bình lại tiếp lời: "Vậy sau này lại phải tiếp tục làm phiền Kỳ Vương phi rồi."
Cơ Tuyết mỉm cười: "Được cống hiến cho Thái hậu, cho Hoàng thượng là phúc phần của thần."
Lúc này, Vương Chi Dực bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước đến gần chỗ đứng của Cơ Tuyết, còn cách nàng một cánh tay thì dừng lại.
Vương Chi Dực chắp tay thi lễ, lên tiếng: "Hoàng thượng, Kỳ Vương phi quả thực khiến thần vô cùng tò mò, không biết có thể vinh hạnh được nàng chỉ điểm?"
Cơ Tuyết nhíu mày nhìn y, thấp giọng hỏi: "Ngài là?"
Lăng Bình nghe vậy liền lên tiếng trả lời: "Để Trẫm giới thiệu một chút, y là Thái tử Đông Ly quốc - Vương Chi Dực."
Nghe qua cái tên, Cơ Tuyết mi tâm nhíu chặt lại.
Đông Ly quốc? Họ Vương?
Nếu là họ Vương, vậy thì phải là Cao Ly chứ?
Nếu nàng nhớ không sai, lịch sử nước Cao Ly, họ Vương chính là họ khai quốc.
Ai nha, nàng lại quên mất nàng đã xuyên việt đến cái quốc gia chẳng có trên bản đồ nha, lịch sử cũng chẳng có quốc gia nào có tên như thế, vậy thì Đông Ly cũng tương tự nhỉ?
Nàng đúng là mất ngủ, suy nghĩ nhiều đến hồ đồ luôn rồi.
Cơ Tuyết hướng Vương Chi Dực thi lễ: "Thái tử điện hạ, hữu lễ."
Vương Chi Dực nhẹ gật đầu: "Kỳ Vương phi khách sáo rồi.
Xét về bối phận, ta và Kỳ Vương cũng là ngang hàng, cho nên Kỳ Vương phi không cần đa lễ."
Y nhìn nàng một cái, sau đó nói tiếp: "Sớm nghe danh Kỳ Vương phi cầm nghệ uyên thâm, nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Không biết Kỳ Vương phi có thể cho bổn Thái tử mở rộng tầm mắt?"
Lăng Bình thêm lời: "Kỳ Vương phi, Trẫm hôm nay cũng muốn được thưởng thức cầm nghệ của khanh.
Nhân đây cũng có bá quan văn võ trong triều, hi vọng khanh nể mặt Trẫm gảy một khúc nhạc để mọi người ở đây cùng thưởng thức tài nghệ của khanh."
Nghe vậy, Cơ Tuyết tỏ ra vô cùng thản nhiên.
Dù sao đây cũng là điều nàng muốn làm trong ngày hôm nay, chính là điều mà đêm qua Nam Cung Giác muốn nàng thể hiện trước mặt Lăng Kỳ, gián tiếp nói với hắn người hắn tìm chính là nàng.
Hướng ánh mắt về phía Lăng Bình, Cơ Tuyết cất giọng: "Vâng, Hoàng thượng.
Thần vô cùng vinh hạnh."
Một ý nghĩ thôi thúc trong lòng khiến nàng ngay tức khắc quay sang nhìn Vương Chi Dực, nói với hắn một câu bằng tiếng Hàn: "Thái tử điện hạ, mong được chỉ giáo."
Vương Chi Dực bất giác nhướn mày, nở nụ cười thập phần hứng thú, đáp lời: "Nàng biết tiếng bản xứ của ta?"
Nghe y cũng trả lời mình bằng tiếng Hàn, khoé miệng Cơ Tuyết bất giác vẽ lên đường cong.
Không ngờ nói bậy nói bạ vậy mà lại nói trúng.
Ai nha, thế giới này đúng là quá nhiều thứ vi diệu rồi.
Nếu đúng là nguyên bản nước Cao Ly, vậy thì đơn giản rồi.
Xem như hôm nay Vương Chi Dực ngươi được mở rộng tầm mắt đúng nghĩa.
Cơ Tuyết gật đầu: "Biết một chút.
Vậy mời Thái tử điện hạ trở về chỗ ngồi, tiểu nữ phải lên đài rồi."
"Được, mời nàng."
Vương Chi Dực khoé miệng vẽ lên đường cong rõ ràng.
Nữ nhân này đúng là càng ngày càng khiến hắn nổi lên hứng thú rồi.
Một bảo bối như vậy thật đáng để hắn phải suy ngẫm.
Một cảnh vừa rồi đập vào mắt Lăng Kỳ như một cái gai đâm vào mắt khiến hắn đau đớn khôn nguôi.
Hắn mới chỉ vừa rời đi một lúc, hơn nữa trước khi hắn rời đi đã dặn dò nàng không được chạy loạn, thế mà nàng không những chạy loạn mà còn cùng nam nhân khác liếc mắt đưa tình?
Vương Chi Dực không có ý tốt nàng hẳn đã nhận ra, vậy mà nàng còn đưa dê vào miệng cọp.
Nàng chẳng lẽ xem trọng y?
Không được, đợi khi thọ yến trở về, hắn nhất định phải dạy dỗ nàng một trận, để cho nàng biết ai mới là nam nhân của nàng.
Không đúng, là phu quân, hắn mới chính là phu quân của nàng.
Lăng Kỳ trở về chỗ ngồi của mình, bắn ánh mắt sắc lạnh về hướng đối diện.
Thế nhưng đáp lại hắn lại là một ánh mắt biết cười mang theo đậm mùi khiêu khích rõ rệt.
Lăng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hỏi thăm tám đời tổ tông Vương Chi Dực, cũng mắng qua hắn tám trăm lần: Vương Chi Dực, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ đối với nữ nhân của ta, nếu không đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, đến lúc đó ngươi có đi mà không có về đâu!
Bước lên trên đài, Cơ Tuyết đang định cầm lên cây đàn tranh, đến khi nhìn thấy cây ghi-ta, nàng lại đổi ý rồi.
Nếu như đã cho nàng cơ hội thể hiện, nàng dĩ nhiên phải tạo chút bất ngờ chứ? Tại sao không?
Ôm cây ghi-ta đi đến bên chiếc ghế giữa đài, Cơ Tuyết nhìn toàn cảnh thọ yến tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đến khi nhìn thấy Lăng Kỳ đang ngồi ở vị trí của mình, nàng mỉm cười với hắn, sau đó bắt đầu gảy khúc nhạc mà nàng đã dạy hắn khi còn ở Bách Hoa sơn trang: "Mỹ lệ đích thần thoại".
Lăng Kỳ khi nghe giai điệu quen thuộc, ánh mắt hắn bất giác sáng bừng lên, đáy lòng hắn cũng hân hoan khó tả, bởi vì hắn biết "Tuyết nhi" của hắn đã trở về rồi, nàng đang nói với hắn: chính là nàng!
Thanh âm của chiếc ghi-ta làm xao xuyến lòng người, giọng hát trong trẻo của nàng càng khiến lòng người mê đắm.
Bây giờ không chỉ nam nhân, đến nữ nhân cũng muốn đổ vì nàng rồi.
Vương Chi Dực ban đầu nhìn thấy nàng ôm cây ghi-ta đã vô cùng kinh ngạc, bởi vì loại nhạc cụ này hắn còn chưa nhìn thấy qua.
Hiện tại lại nhìn thấy nàng gảy một cách điêu luyện, so với nữ nhân trước đó cũng gảy cây đàn này thì quả là một trời một vực.
Khi nữ nhân kia gảy cây đàn này, hắn cũng chỉ cho rằng tuy hình dáng có chút khác biệt nhưng cũng chỉ là một cây đàn bình thường.
Đến khi vào tay của nàng, cây đàn này lại trở nên vô cùng thần kỳ.
Là cây đàn này đặc biệt hay là người gảy đặc biệt?
Với Vương Chi Dực, bởi vì là nàng nên mọi thứ đều trở nên vô cùng khác biệt..