Cơ Tuyết nghe Lăng Kỳ mở miệng trêu chọc thì sắc mặt càng đỏ thêm, khẽ lườm hắn một cái: "Chàng mới nghĩ đến chuyện xấu ấy!"
Lăng Kỳ cười thêm ngả ngớn: "Ồ, vậy nếu ta thật sự đang nghĩ đến chuyện xấu, vậy nàng cùng ta làm chuyện xấu sao? Hửm?"
Nàng tức giận đấm mạnh hai cái vào ngực hắn khiến hắn nhăn mặt nhưng cũng không cảm thấy tội lỗi, bĩu môi nói: "Đáng đời."
Sắc mặt Lăng Kỳ phút chốc chợt trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng nàng hỏi lại: "Vương Chi Dực yêu cầu nàng chuyện gì sao?"
Cơ Tuyết thấy hắn không còn dáng vẻ cợt nhả nữa thì nàng cũng ngồi thẳng người, nhìn hắn lắc đầu: "Không có, y chỉ nói là tán thưởng thiếp, muốn cùng thiếp kết nghĩa huynh muội."
"Kết nghĩa huynh muội?" Lăng Kỳ chợt cao giọng.
Nàng gật đầu khẳng định: "Đúng vậy.
Nhưng thiếp chưa có đồng ý, cho nên y mới nói cho thiếp thời gian suy nghĩ."
Lăng Kỳ trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: "Nàng tốt nhất đừng dây dưa với y.
Con người y thâm sâu khó đoán, ta không tin y không có âm mưu gì."
Cơ Tuyết mỉm cười: "Thiếp tự có chừng mực, chàng không cần lo lắng."
Hắn gật đầu: "Ừm, ta chỉ muốn tốt cho nàng.
Nàng cũng đừng khiến ta lo lắng có được không? Cũng không được nói tiếng nào rời bỏ ta như lúc trước, ta không muốn lại trải qua cảm giác đó chút nào nữa đâu."
Nàng thâm tình nhìn hắn, gật đầu: "Được."
Siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, Lăng Kỳ lên tiếng: "Tuyết Viên là nơi ta chuẩn bị cho nàng nhưng đã bị nữ nhân khác dùng qua, nàng có để ý hay không? Hoặc là ta tu sửa lại viện khác cho nàng?"
Cơ Tuyết lắc đầu: "Không cần, thiếp ở Mai Uyển rất tốt, không cần đổi."
Lăng Kỳ nhíu mày: "Không được, nơi đó quá xa."
Hắn nhìn nàng, nở nụ cười gian xảo, nói tiếp: "Không bằng nàng dọn qua viện này của ta!"
Nàng mày liễu chợt nhướn lên, ngón tay chọt chọt vào ngực hắn, cong môi nói: "Chàng nghĩ thật hay nhỉ?"
Hắn cười đắc ý: "Chúng ta chẳng phải là phu thê sao? Phu thê ở cùng nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa không phải sao?"
Nàng lườm hắn: "Ồ, chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Lăng Kỳ càng ép chặt nàng hơn: "Hiển nhiên rồi.
Cứ quyết đinh nhu vậy.
Một lát ta sai người chuyển đồ của nàng đến.
Còn bây giờ, vi phu muốn nghỉ ngơi một chút, vi phu đã mấy ngày chưa chợp mắt rồi."
Cơ Tuyết nghe vậy khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn không ngủ là vì chuyện hôm nay sao?
Nghĩ một chút thì cũng không hẳn là không thể, phim truyền hình cũng có những tình tiết như vậy.
Có lẽ cũng vì thế mà mấy ngày nay hắn không đến tìm nàng đi.
Cơ Tuyết gật đầu: "Vậy chàng nghỉ ngơi đi, thiếp không làm phiền nữa."
Nói dứt lời nàng liền đứng lên, chỉ là đôi tay ai đó vẫn ghì chặt không buông, cho nên nàng vẫn là không nhúc nhích nổi.
Lăng Kỳ được đà lấn tới, ôm nàng nằm xuống giường, mắt nhắm lại khẽ nói: "Cùng ta ngủ!"
Cơ Tuyết chỉ hơi sửng sốt một chút nhưng rất nhanh liền nằm im trong lòng hắn.
Hắn mệt, nàng cũng mệt không kém.
Vậy thì cứ ngủ một giấc đã, mọi chuyện chờ có tinh thần rồi lại giải quyết sau đi.
Cùng lúc đó bên phía Lăng Bình.
Lăng Kình sau khi bị trấn áp liền bị Cấm vệ quân bắt nhốt vào đại lao, tuy vậy y vẫn thản nhiên như thường, không còn vẻ cuồng nộ như trước đó nữa.
Lăng Bình đi vào đại lao xem y, đi theo phía sau còn có Cơ Phong và Nam Cung Giác.
Dừng lại bên ngoài phòng giam giữ Lăng Kình, Lăng Bình hai tay chắp phía sau lưng, nhìn y lên tiếng: "Tam đệ, đệ đã bình tĩnh chưa? Đừng để Mẫu hậu lo lắng."
Lăng Kình cười giễu cợt: "Ha ha...!Lo lắng? Trong mắt bà ta chỉ có mình ngươi là nhi tử, bà ta còn nghĩ đến ta sao?"
Lăng Bình nhíu mày: "Tam đệ, Mẫu hậu thật sự lo lắng cho đệ đến mất ăn mất ngủ, đệ đừng nghĩ oan cho người."
Lăng Kình không muốn nghe những lời vô nghĩa, y hét lên: "Đủ rồi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, đừng ở đây giả mèo khóc chuột, ta khinh!"
Lăng Bình nhìn y, đáy lòng cũng không mấy dễ chịu.
Là huynh đệ cùng một mẫu thân thân sinh nhưng tính tình lại một trời một vực.
Khuyên cũng đã khuyên rồi, nếu vẫn cứ chứng nào tật ấy thì cũng hết cách.
"Đệ ở đây suy nghĩ đi, đợi đệ thông suốt rồi ta lại đến."
Lăng Bình thở dài nhìn Lăng Kình một lần rồi cất bước rời đi, Cơ Phong đi theo sau hộ tống y rời khỏi.
Nam Cung Giác không vội đi ngay, lão còn có chuyện muốn cùng Lăng Kình hàn huyên.
Chờ Lăng Bình đi rồi, lão mới lên tiếng: "Kình Vương, vì sao ngươi cứ mãi chấp mê bất ngộ? Hai huynh đệ Lăng Kỳ chưa từng muốn mưu hại ngươi nhưng ngươi cứ hết lần này đến lần khác dồn hắn vào chỗ chết.
Ngươi thử hỏi lương tâm mình một chút, hắn đã làm gì hại đến ngươi sao?"
Lăng Kình nghe vậy liền cười lớn: "Chỉ cần đứng về phía Lăng Bình, tất cả các người đều là kẻ thù của ta."
Nam Cung Giác lạnh nhạt hỏi: "Hoàng vị đối với ngươi quan trọng như vậy sao?"
Lăng Kình bỗng nhiên cười thê lương: "Hoàng vị sao? Ta cần để làm gì? Ta chỉ không cam tâm khi bị đối xử thiên lệch mà thôi.
Cùng là con của Mẫu hậu, tại sao bà ta lúc nào cũng chỉ xem trọng Lăng Bình, còn ta nỗ lực bao nhiêu cũng không nhìn thấy.
Chỉ vì hắn sinh ra trước, được phong Thái tử thì những người con thứ như ta đều phải bị vứt bỏ hay sao? Bà ta đã từng hỏi bản thân mình liệu đã đối xử công bằng với ta hay chưa?"
Lăng Kình dừng một chút lại nói tiếp: "Như vậy thì đã sao? Nương tử của ta, nhi tử của ta có tội tình gì? Vì sao những người mà ta quan tâm lại từng người từng người rời bỏ ta, phản bội ta?"
Y bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Nam Cung Giác, hai tay nắm chặt vào song sắt nhà giam, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi, tất cả các ngươi, ta sẽ không tha cho một ai.
Tốt nhất là giết chết ta đi, nếu ta còn sống ngày nào, các ngươi đừng mong có ngày yên ổn.
Ha ha..."
Lăng Kình như kẻ điên vừa cười vừa rống, tựa như mãnh thú bị chọc tiết kêu gào trong đau đớn tuyệt vọng.
Nam Cung Giác chỉ biết lắc đầu nhìn, y đã mất khống chế rồi, cũng chẳng thể khuyên nhủ được nữa.
Hiện tại cứ để y ở nơi này vài ngày đi đã, xem Lăng Bình và Lăng Kỳ suy tính thế nào rồi tính sau.
Lão thở dài một cái, sau đó quay lưng rời đi.
Nửa đêm, một hắc y nhân võ nghệ cao cường thừa dịp lúc thay ca canh gác lỏng lẻo liền đột nhập vào nhà lao nơi giam giữ Lăng Kình, nhanh chóng mang y rời khỏi.
Lăng Kình giống như biết trước sự việc này sẽ xảy ra cho nên khi nhìn thấy hắc y nhân kia, y vô cùng thản nhiên phối hợp cùng gã, nhanh chóng khống chế lính canh, sau đó phi thân khỏi tường thành.
Bên ngoài đã có một nhóm hắc y nhân khác đợi sẵn, chỉ chờ Lăng Kình đi ra liền tức tốc rời đi.
Một đoàn người ngựa từ cổng thành xuyên qua màn đêm đến vùng ngoại thành, dừng lại trước một trang viên cách đó chừng mười dặm.
Xuống ngựa đi vào trang viên, Lăng Kình cũng không quay đầu lại liền lập tức bước vào gian phòng phía sau tiền viện, hắc y nhân vào trong đại lao cứu hắn cũng theo đi vào, sau đó đóng chặt cửa lại.
Lăng Kình lúc này mới quay người lại, nhìn hắc y nhân bằng ánh mắt sắc lạnh, lên tiếng: "Vì sao khi đó không ra mặt, bây giờ lại đến cứu ta làm gì?"
Hắc y nhân lúc này mới bỏ khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ không tì vết.
Nếu như Cơ Tuyết có mặt ở đây lúc này, nàng sẽ nhận ra hắn là ai.
Sau này gặp lại hắn ở trong tình cảnh không thể nói trước, nàng sẽ không quá bất ngờ bởi vì từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã có cảm giác hắn trong ngoài bất nhất.
Hắc y nhân điềm tĩnh đi đến trước mặt Lăng Kỳ, khoé miệng nhếch lên: "Kỳ Vương, à không, hiện tại nên gọi ông là phụ thân mới đúng."
Hắn ngồi xuống ghế, sau đó tiếp tục nói: "Ta đã chẳng nói qua rồi hay sao? Chính là ông cứ khăng khăng làm loạn trong ngày hôm đó.
Bây giờ đã thấy lời ta nói là không sai rồi có phải hay không?"
Lăng Kình không cho là đúng nói: "Nếu như ngươi chịu giúp ta một tay, ta đã nắm chắc phần thắng trong tay."
Hắn cười rộ lên: "Phụ thân à, uổng công ông nhịn nhục bao nhiêu năm nay, thêm một thời gian nữa không phải là được rồi sao? Ta đã nói qua Lăng Kỳ đã có sự chuẩn bị, không phải rành rành đó hay sao?"
Lăng Kình tay nắm chặt thành quyền, nện thật mạnh xuống mặt bàn khiến bộ ấm trà rung chuyển kêu leng leng vài tiếng.
"Ta làm sao biết được nữ nhân ta mang đi lại là giả mạo chứ?.