CĂM THÙ NHÀ GIÀU

Hứa Niên mặc quần áo xong nằm dài trên sofa. Âm thanh ồ ồ từ máy sấy từ bên phòng tắm truyền tới tai cậu khiến Hứa Niên cảm thấy chuyện vừa xảy ra quá ảo đi nhưng nỗi đau từ mông kéo đến nói cho cậu biết rằng đó là sự thật…

Cậu chịt nhau với Giang Vệ Hành!!!

Tiêu đời cmnr!!!!

Mặt Hứa Niên nóng sắp cháy đến nơi. Cậu cầm di động áp lên mặt cho hạ nhiệt bớt nhưng vô dụng.

Giang Vệ Hành cầm quần áo đã sấy khô ra. Hứa Niên vội vàng nhấc điện thoại trên mặt lên nhìn hắn. Giang Vệ Hành đang cầm quần áo cũng nhìn cậu một cái. Hai người đối diện nhau nhưng không nói gì.

Cũng đúng, trình tự quan hệ hai người không hợp lý tí nào. Đột nhiên lên giường quện nhau cũng không khiến quan hệ giữa cả hai tốt lên miếng nào. Dù sao nhìn hai người bây giờ cũng vẫn mất tự nhiên lắm.

Giang Vệ Hành đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, hắn bỏ quần áo của Hứa Niên vào trong túi to, hỏi: “Đi chưa?”

“Đi, đi thôi.” Hứa Niên nén đau mà nhích mông xuống sofa. Hậu môn đau quá trời, khi đi chân cậu còn hơi khập khiễng.

Sau đó cúi đầu thật thấp, nhắm mắt theo đuôi Giang Vệ Hành, mà không nghĩ rằng hành động thân thiết này của cậu khiến người ta còn nghĩ nhiều hơn.

Làm thủ tục trả phòng xong, Giang Vệ Hành đưa Hứa Niên ra ngoài cũng tối rồi.

Hứa Niên lấy điện thoại ra nhìn giờ, 19:02.

Bảy giờ mẹ rồi!!! Hai người mà chơi nhau bao lâu vậy!!!

Hứa Niên bấm đốt tay tính toán, bốn tiếng, bốn tiếng liền á!!!

Cậu tự động bỏ qua thời gian hai người tắm rửa, thời gian Giang Vệ Hành giúp cậu đi mua bông, mua quần áo và thời gian làm những việc khác không liên quan đến việc làm tình. Tóm lại, bây giờ cậu không chỉ tức Giang Vệ Hành mà còn thấy bất mãn nữa.

Nghĩ đến tên thủ phạm khiến mình đau nhức toàn thân, cậu không nhịn được mà lườm Giang Vệ Hành đứng bên cạnh mình, đập cho một phát.

Nhưng lúc ấy Giang Vệ Hành đột nhiên cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt phẫn nộ của Hứa Niên chưa kịp che giấu đã bị bắt quả tang. Cậu im lặng vò vò vạt áo rồi lại nhớ ra áo này của Giang Vệ Hành mua cho lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu vuốt tóc, cười hai tiếng nhưng trong lòng thì tru tréo lên, nó nhìn thấy rồi!!!

Giang Vệ Hành chỉ định hỏi cậu về trường hay đi đâu lại phát hiện mình bị lườm. Hắn không định nói gì nhưng người ta thành ra như thế cũng do mình, cân nhắc trong lòng cuối cùng cũng hỏi han: “Mày định về trường à?”

Hứa Niên cứng nhắc đáp một câu: “Ừm.”

“Tao đưa mày về.” Giang Vệ Hành quyết định làm người tốt thì làm đến cùng, giơ tay bắt taxi.

Taxi dừng trước mặt họ. Hai người vào ngồi. Hứa Niên quên mất cái mông đau, vừa ngồi xuống đã suýt hét lên, hậu môn đau đớn khiến vẻ mặt cậu trở nên vặn vẹo.

Giang Vệ Hành vội “an ủi” mà rằng: “Không sao chứ hả. Ngồi nhẹ nhàng thôi.”

Hứa Niên nhăn nhó lắc đầu. Hình như bác tài thấy hết qua kính xe rồi, cậu thấy vẻ mặt người ta lạ lùng quá kìa, thấy Giang Vệ Hành nói xong còn cố tình quay đầu lại nhìn hai người. Hứa Niên đau khổ, khổ còn hơn cả quả khổ qua.

Giang Vệ Hành báo địa chỉ cho tài xế rồi hai người cứ thế im lặng đến tận cổng trường.

Xuống xe, Giang Vệ Hành trả tiền, Hứa Niên nghĩ rằng hắn trả là đúng.

Giang Vệ Hành với Hứa Niên đứng ở cổng trường như hai cái cây đứng hóng gió đêm.

Bọn họ cũng không biết nên nói gì, cũng không nên nói: “Lần sau lại đến nhá.”. Những lời tổn thương nhau như thế đáng xấu hổ biết bao.

Bên cạnh trường là phố ẩm thực, đông người, xung quanh ầm ĩ mà lúc đó, giữa bọn họ yên tĩnh tới đáng sợ, như hai thế giới.

Giang Vệ Hành khụ một tiếng, chỉ chỉ mấy nhà hàng xung quanh: “Đi ăn đi.” Hắn thấy Hứa Niên không trả lồi lại bồi thêm một câu: “Tao mời.”

“Thôi…” Hứa Niên đang định từ chối thì bụng cậu lại không thức thời mà réo lên, hại cậu quê xệ.

Giang Vệ Hành liếc nhìn Hứa Niên, không để cậu từ chối mà nói: “Đi.”

Hứa Niên đành ấm ức đi theo.

Quanh đấy thì chủ yếu đồ nướng, tôm hùm đất, có đủ thứ chỉ ít đồ thanh đạm.

Canh ma lạt(*) bên cạnh tỏa hương cay nồng, mũi Hứa Niên chun chun lại tìm mùi, hướng qua đó rồi lại nhìn Giang Vệ Hành, thiếu điều nói thẳng ra.

Giang Vệ Hành vẫn còn nhớ hướng dẫn trên mạng, hắn nghĩ Hứa Niên bị chơi cửa sau chắc chắn không ăn mặn được, vì vậy mà mặc kệ ánh mắt tội nghiệp của Hứa Niên mà đưa cậu đến một quán chè lâu đời.

Hứa Niên vừa nhìn thấy giá chè có từ 10 – 30 tệ, trong lòng nghĩ thầm á à hóa ra mình cũng chỉ bằng mấy bát chè. Nhưng ngẫm lại thì canh ma lạt cũng chẳng hơn chè chỗ nào cả.

Trừ tiền phòng với tiền quần áo kia, mà Hứa Niên vẫn cho rằng phải trả quần áo cho Giang Vệ Hành, hôm nay tiêu bét nhè cũng chưa đến một trăm tệ, cậu có khác gì cave chùa không???

Nhưng không sao, cứ gọi món đi chứ biết sao giờ? Hứa Niên chọn chè khoai môn giống Giang Vệ Hành nhưng sau đấy không cam lòng mà cậu chọn một đống nào hạt sen, khoai dẻo, nho khô, gì cũng cho vào, vất vả lắm mới tiêu thêm được mấy đồng tiền. Trong lòng Hứa Niên chua xót mà nghĩ, thôi thì cũng thêm mấy đồng bạc cho giá trị bản thân.

Hai người ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn vuông. Lúc chè lên, bát chè của Hứa Niên phải to hơn bát chè không topping của Giang Vệ Hành một cỡ liền.

Dì bán chè còn cười cười với Hứa Niên: “Nhìn bạn con to khỏe hơn mà ăn cũng không ăn nhiều như con.”

“Con ăn được hết.” Hứa Niên cười ha ha nhưng trong lòng xấu hổ lắm. Giang Vệ Hành đang nhìn, làm sao mà tỏ ra yếu thế được.

Giang Vệ Hành cũng không nhịn được, bật cười nhìn bát chè vĩ đại của cậu. Hứa Niên thẹn quá hóa giận, thấp giọng hung hăng nói: “Nhìn mẹ mày. Ăn đi.”

Cuối cùng hai người cũng yên tĩnh mà ăn chè. Lúc đầu Hứa Niên phát hiện khoai này ngọt ghê, ăn ngon ghê. Cả buổi chiều bị Giang Vệ Hành đè ép, thể lực héo hắt của cậu đã bị dùng hết, lúc này đang đói mà chè còn ngon nên ăn được mấy miếng.

Nhưng bát cậu thêm nhiều topping lắm ăn hoài không hết. Cậu giương mắt nhìn bát chè không của Giang Vệ Hành, bụng mình sắp vỡ rồi mà bát chè vẫn còn nửa, nhưng lỡ nói rồi thì đâm lao phải theo lao thôi.

“Ăn đi.” Giang Vệ Hành rất “tri kỷ” mà nói. Hắn giơ tay giả vờ xem giờ: “Sớm mà, tớ chờ cậu ăn xong được.”

Đệt! Ai mướn mày chờ! Biến giùm.

Hứa Niên không muốn mất mặt, cậu tức giận nghĩ.

Cậu sờ sờ cái bụng đã căng phồng cả mình, khổ sở mà nghĩ rằng mình mà ăn hết đảm bảo bục dạ dày.

Giang Vệ Hành đã biết Hứa Niên khó chịu từ sớm, cũng không định trêu cậu nữa bèn kéo bát chè ra trước mặt mình, nhanh chóng xử lý trước ánh mắt khiếp sợ của Hứa Niên.

Giang, Giang Vệ Hành ăn bát chè mà cậu đã ăn?!

Giang Vệ Hành cảm thấy chẳng có gì, tự nhiên xách balo lên vai: “Ăn xong rồi, đi thôi.”

Hứa Niên không thể không biết xấu hổ mà hỏi hắn sao lại ăn cái bát mà mình ăn rồi, chỉ đành đứng dậy đi với hắn.

Hai người bọn họ đi được nửa đường về trường, Giang Vệ Hành đột nhiên nói với cậu: “Mày về trước đi.”

Hứa Niên sững sờ nhìn hắn chạy đi, nhớ tới quần áo của mình còn trong balo hắn, nhưng người đã chạy mất dạng rồi, đuổi theo cũng không kịp, chỉ đành về phòng ngủ.

***

(*) Canh Ma Lạt – Ma lạt thang (麻辣烫, malatang)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi