CẨM THƯỢNG THIÊM HOA

Chuông điện thoại di động vang lên từ đống quần áo nữ của Hoa Phẩm Tố trong phòng tắm, cậu chạy ào vào phòng tắm gạt mớ đồ ra hai bên, một chiếc xắc tay nữ nhảy ra từ dưới mớ váy áo ấy, cậu mở túi lấy ra một chiếc điện thoại rồi nhìn vào, không phải là chiếc điện thoại này vang, lại vội vã móc ra một chiếc điện thoại khác, số điện thoại di động vang lên là chính là cái mới mua sau khi chiếc điện thoại nhà ở khu Đông bị chị gái Hoa Phẩm Phác đập hu, ngoài ra chiếc còn lại là chuẩn bị đặc biệt vì Ngô Nhiên, trong điện thoại cũng chỉ có mỗi số điện thoại của Ngô Nhiên, hoa Phẩm Tố chuẩn bị chờ một chút sẽ vứt bỏ sạch sẽ mấy con số trong chiếc điện thoại này, Ngô Nhiên bây giờ đối với cậu mà nói đã không còn giá trị gì nữa.

“Hoa Phẩm Tố, cậu sao rồi? Có gặp nguy hiểm không?” Hoa Phẩm Tố vừa tiếp máy, trong điện thoại liền vang liên giọng điệu căng thẳng của Đại Đầu Lưu Quốc Hưng.

“Đại Đầu! Xin lỗi! Tôi không sao, chỉ là vừa lúc đụng phải Trang Cẩm Ngôn ở khách sạn, anh ấy mới trở về từ Mỹ.” Hoa Phẩm Tố nghe thấy giọng nói của Đại Đầu, mới nhớ đến cậu quên béng việc thông báo cho Đại Đầu, để Đại Đầu không cần chờ mãi ở ngay gần khách sạn.

Mặc dù Hoa Phẩm Tố không cảm thấy một người đàn ông hẹn hò cùng người yêu khác giới sẽ phải làm cái chuyện “ấy ấy”, nhưng cậu sợ lỡ có xảy ra chuyện gì khác thì sao, nếu đúng là chuyện giả gái bị vạch trần, nếu Ngô Nhiên thẹn quá hóa giận muốn tẩn cho cậu một trận, Hoa Phẩm Tố 1m 75 nhất định không đánh thắng được Ngô Nhiên thân cao 1m 80, đó cũng là vì sao Hoa Phẩm Tố đã bố trí Đại Đầu phóng mô-tô đậu gần khách sạn chờ cậu, lỡ như cậu và Ngô Nhiên có xung đột, cậu cũng còn có Đại Đầu nhanh chóng chạy đến ứng cứu, còn cả chiếc xe mô-tô kia, muốn chạy trốn cũng có thể phóng thật nhanh.

“Điên thật! Hoa Phẩm Tố cậu đụng phải Trang Cẩm Ngôn cũng không thèm báo cho tôi biết một tiếng chứ, hại tôi đứng bên ngoài hứng gió lạnh đến mấy tiếng đồng hồ, tôi muốn gọi điện thoại cho cậu lại không dám, chỉ sợ phá hỏng mất chuyện của cậu.” Đại Đầu vừa nghe bạn tốt không sao cả, không khỏi oán giận Hoa Phẩm Tố không báo trước cho chắn một tiếng, ban đêm vào tháng hai ở thành phố S này lạnh lẽo vô cùng, cho dù Đại Đầu có khoác thêm áo bành tô quân đội, ngón chân hắn vẫn cứ tê cóng đến chết lặng. Đáng lẽ Đại Đầu cũng không muốn gọi điện thoại cho Hoa Phẩm Tố, sợ lại ảnh hưởng đến kế hoạch moi tin của cậu, nhưng thời gian Hoa Phẩm Tố theo Ngô Nhiên vào khách sạn càng kéo dài, hắn cũng càng lo lắng nhiều hơn, đợi mãi đến nửa đêm, Đại Đầu không chịu được nữa, hắn sợ Hoa Phẩm Tố xảy ra chuyện gì, dù mạo hiểm kế hoạch moi tin bị bại lộ, Đại Đầu cũng phải xác định tìm xem Hoa Phẩm Tố ra sao.

“Xin lỗi, tôi quên mất, sau này mời cậu ăn một bữa thật to, tùy cậu chọn nhà hàng nào cũng được.” Hoa Phẩm Tố xin lỗi.

“Cậu nói đó nha, tôi đây không thèm khách sáo đâu, chờ tôi đi nghiên cứu một chút nhà hàng tốt nhất thành phố S là nhà nào, đến lúc đó cũng mời Trang Cẩm Ngôn tới đi, cũng nhiều năm không gặp rồi.” Thật ra ngoài miệng Đại Đầu mắng Hoa Phẩm Tố té tát, nhưng cái hắn lo lắng nhất là vẫn là an toàn thằng bạn tốt này, chẳng qua Hoa Phẩm Tố nói sẽ đãi tiệc nhận tội, hắn cũng thích thú vô cùng, sẽ chẳng ai mà đi từ chối đồ ăn ngon cả đâu.

“Đại Đầu, cậu về trước đi, đêm nay tôi ở lại chỗ Cẩm Ngôn.” Gặp mặt sau bốn năm chia xa, Hoa Phẩm Tố còn muốn nói rất nhiều chuyện với Trang Cẩm Ngôn.

“Tôi về trước đây, Phương Đồng vừa gọi điện thoại cho tôi, nó cũng gấp lắm đấy, lát nữa cậu gọi điện về báo cho nó nha.” Bây giờ đã khuya lắc khuya lơ, Phương Đồng ở lại căn nhà khu Nam chăm sóc cho Hoa Phẩm Phác cũng chẳng an lòng nổi, y và Đại Đầu đều giống giau, không dám gọi điện thoại cho Hoa phẩm Tố, chỉ có thể hỏi han Đại Đầu đứng tiếp ứng ngay gần khách sạn tiến triển mọi việc tới đâu rồi.

“Ừ, biết rồi, tôi gọi ngay đây.” Hoa Phẩm Tố chấm dứt cuộc gọi với Đại Đầu, tìm số điện thoại của Phương Đồng, định bụng gọi về báo một tiếng cậu vẫn không sao.

“Là Đại Đầu sao?” Trang Cẩm Ngôn dựa vào cửa phòng tắm hỏi Hoa Phẩm Tố, anh vẫn nhớ rõ mùa hè năm 98 ấy, anh đã từng chơi bóng rổ cùng với đám bạn của Hoa Phẩm Tố, Đại Đầu và Phương Đồng, tên nhóc Đại Đầu kia là một thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh, còn Phương Đồng là một cậu nhóc mập mạp nhưng rất thông minh.

“Gặp được anh vui thật đấy, làm em quên béng Đại Đầu đang tiếp ứng với Phương Đồng còn ở nhà giúp em chăm sóc chị gái.”

“Sau này rãnh rỗi tìm hai người bọn họ tụ họp đi.” Trang Cẩm Ngôn cười mỉm nơi khóe miệng, trong lòng có hơi đắc ý, cho dù xa cách bốn, năm năm, vị trí của anh trong lòng Hoa Phẩm Tố vẫn cứ vượt qua mấy đứa bạn chí cốt thường xuyên gặp mặt, sao lại nói như vậy ư? Bạn không thấy Hoa Phẩm Tố và an vừa gặp được nhau thì đã quên sạch bóng về Đại Đầu và Phương Đồng sao!

“Ừ!” Hoa Phẩm Tố tìm thấy số điện thoại của Phương Đồng, cậu vừa gật đầu đồng ý đề nghị của Trang Cẩm Ngôn, vừa phải để ý trong điện thoại có kết nối được hay không.

Hoa Phẩm Tố nghe điện thoại nói chuyện với Phương Đồng, việc đầu tiên là báo bình an, cũng báo cho y biết tin tức đã thăm dò được đêm nay, còn cả việc tình cờ gặp được Trang Cẩm Ngôn ở khách sạn, bởi vì thời gian đã trễ lắm rồi, nói Phương Đồng không cần chờ cậu mà về phòng khách nghỉ ngơi trước đi, đêm nay Hoa Phẩm Tố định bụng sẽ không về nhà.

Diện tích căn nhà ở khu Nam rất lớn, nhà có hai tầng lầu, phòng của Hoa Phẩm Tố và Hoa Phẩm Phác đều ở lầu trên, lầu dưới còn dư hai gian phòng khách, có khi quá trễ, Phương Đồng không về nhà mình thì sẽ ngủ lại phòng khách dưới lầu.

Đúng lúc Trang Cẩm Ngôn thuê trọn một căn phòng hai người ở, bên trong có đúng hai chiếc giường, anh và Hoa Phẩm Tố vừa vặn mỗi người một chiếc. Tắt đèn phòng, hai người nằm dài trên giường bắt đầu trò chuyện, Hoa Phẩm Tố kể lại tình hình gần đây của mình, Trang Cẩm Ngôn thì chọn mấy chuyện thú vị của mình khi còn ở Mỹ cho Hoa Phẩm Tố nghe, thời gian thấm thoát trôi qua, hai người hàn huyên cho đến tận khi mặt trời ló dạng.

“Cẩm Ngôn, anh trở về chuẩn bị mở một công ty sao?” Bây giờ Hoa Phẩm Tố lại có hơi buồn ngủ.

“Ừ, đúng vậy, chờ anh đến thành phố B trở về rỗi hẵng bàn.” Ban đầu, Trang Cẩm Ngôn về nước cũng không có kế hoạch gây dựng sự nghiệp, nhưng nếu bây giờ đã quyết định muốn ở lại trong nước, vậy thì anh nhất định phải hoạch định thật rõ ràng mới được.

“Em nghĩ về sau anh Cẩm Ngôn sẽ mở một công ty phần mềm máy tính, hơn nữa nhất định sẽ thành công.” Hoa Phẩm Tố quyết định đả thông tư tưởng, bởi vì kiếp trước tập toàn Viêm Hoa của Trang Cẩm Ngôn cũng lập nghiệp dựa vào phần mềm máy tính.

“Em có lòng tin với anh thế sao?” Giọng nói Trang Cẩm Ngôn mang theo nét vui vẻ.

” Đương nhiên, anh là Trang Cẩm Ngôn mà!” Hoa Phẩm Tố thầm nhủ cậu sẽ luôn một lòng tin tưởng vào anh, nếu không 5 năm trước cũng sẽ không chạy đến xum xoe trước mặt anh, rồi còn đầu tư nữa chứ.

“Có lòng tin vào anh như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau mở công ty! Thế nào?” Trang Cẩm Ngôn hăng hái đề nghị, thấy Hoa Phẩm Tố vô cùng tin tưởng vào việc anh sẽ mở công ty, anh lại muốn đưa ra đề nghị này.

“Đúng! Chúng ta có thể cùng nhau mở công ty!” Hoa Phẩm Tố lăn lông lốc từ trên giường mới ngồi dậy được, cậu cảm thấy mình thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết đi theo lối mòn trước kia, suốt ngày chỉ muốn ôm đùi người ta, sao lại không nghĩ mình cũng có ngày được làm “đùi to” chứ?

Bây giờ cậu đã biết tên đầu sỏ hại nhà mình nhà tan cửa nát có thế lực vô cùng mạnh, một công dân nhỏ nhoi như cậu đừng hòng mà động vào, nếu như mình có thể biến thành “đùi to’ như thế? Có phải cậu cũng có thể sống mái một trận như mong muốn không?

“Được! Hoa Phẩm Tố, hai chúng ta cùng nhau mở công ty!” Trang Cẩm Ngôn kích động vô cùng, nét mặt Hoa Phẩm Tố bây giờ đang biểu hiện một cách rõ ràng sự tin tưởng vào năng lực của anh, thậm chí là hết sức tin tưởng, Hoa Phẩm Tố chẳng những là thiên sứ trong lòng anh, mà còn đúng là tri âm Bá Nhạc(1) của anh!

“Công ty của chúng ta sẽ có tên là Viêm Hoa!” Hoa Phẩm Tố nhảy xuống dất, đi tới đi lui trong phòng, tại vì cậu lấy...lấy cái tên tập đoàn Viêm Hoa ở kiếp trước chôm về làm của mình?

“Viêm Hoa?” Trang Cẩm Ngôn lặp lại cái tên mà Hoa Phẩm Tố gợi ý cho công ty, đúng vậy, cái tên này cực kỳ chính xác, lấy hai chữ đồng âm giữa tên anh là “Ngôn” và Hoa Phẩm Tố là “Hoa” để đặt tên, đại biểu cho công ty này rằng Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố do hai người chung tay sáng lập.

“Phẩm Tố, em thông minh thật, mới chớp mắt như thế đã thay mặt đặt tên cho công ty.” Trang Cẩm Ngôn càng nghĩ càng thấy cái tên công ty này vô cùng phù hợp.

“Hả! Thông minh?” Hoa Phẩm Tố gãi gãi đầu, cậu rất thông minh? Chẳng qua cậu chỉ tiện tay lấy cái tên công ty của Trang Cẩm Ngôn ở kiếp trước ra mà dùng thôi, rốt cuộc bây giờ Trang Cẩm Ngôn khen ngợi cậu, hay là đang khen bản thân Trang Cẩm Ngôn anh ta ở kiếp trước thế hả?

” Công ty này chẳng những có tên họ hai người chúng ta, mà còn nói lên một... ý nghĩa khác nữa!” Trang Cẩm Ngôn háo hức hưng phấn ngồi dậy.

“Ý nghĩa gì?” Hoa Phẩm Tố ngoác miệng, bây giờ cậu mới hiểu được, hai chữ “Viêm Hoa” này bao gồm tên của Trang Cẩm Ngôn và họ của Hoa Phẩm Tố.

“Chúng ta sẽ đưa công ty trở thành công ty phần mềm tiên tiến nhất thế giới, khiến toàn thế giới vừa nhìn thấy công ty chúng ta sẽ phải biết ngay, đây chính là lúc người Hoa phát triển công ty công nghệ cao!” Viêm là con cháu của Viêm hoàng(2), Hoa trong Trung Hoa, lấy cái tên Viêm Hoa cho công ty cũng đã nói thay mặt nói lên tinh chất vốn có.

Mặc dù Trang Cẩm Ngôn đang ở Mỹ, nhưng anh cũng biết trình độ IT ở Trung Hoa bây giờ ra sao, trình độ tin học ở Trung Hoa ngày nay không thể so được với các quốc gia phát triển ở Châu Âu và Châu Mỹ. Trong khi Trang Cẩm Ngôn mải mê trau dồi kiến thức tiên tiến ở Mỹ, tự đáy lòng anh vẫn mong muốn quốc gia mình sớm ngày đuổi kịp vượt qua các nước Âu-Mỹ.

“À! Đúng! Thì ra cái tên này có ý nghĩa như vậy!” Hoa Phẩm Tố ngậm miệng, cậu đoán rằng ở kiếp trước, sau khi Trang Cẩm Ngôn học hành thành tài trở về nước có lẽ cũng ấp ủ dự định gây dựng sự nghiệp như vậy, kiếp trước, suy nghĩ của anh đã được thực hiện một cách thành công. Hoa Phẩm Tố sống qua hai kiếp, cuối cùng cũng hiểu rõ một việc trước kia, đó chính là ý nghĩa đại biểu của cái tên Viêm Họa mà Trang Cẩm Ngôn đặt cho công ty ở kiếp trước và kiếp này. Chỉ có điều Hoa Phẩm Tố không hiểu một thứ, chính bởi vì việc cậu tái sinh như được cất cao đôi cánh nhỏ, Trang Cẩm Ngôn suy nghĩ thoáng hơn một chút, cái tên Viêm Hoa lập tức có thêm một lớp hàm nghĩa tối ý.

Hai người tán dóc đôi câu, quyết định luôn tên gọi cho tập đoàn Viêm Hoa nổi danh sau này, bên ngoài cửa sổ phòng khách sạn đã lập lòe những tia sáng của ngày mới, thì ra bây giờ đã là sáng sớm hôm sau rồi.

“Cẩm Ngôn, anh đừng ở khách sạn nữa, đến ở nhà của em đi thôi/” Hoa Phẩm Tố quyết định nếu muốn mở công ty cùng Trang Cẩm Ngôn, cậu muốn sắp xếp một chỗ dừng chân cho Trang Cẩm Ngôn trước đã, căn nhà ở khu Nam rất lớn, chỉ có hai người Hoa Phẩm Tố và chị gái ở nên có chút lạnh lẽo vắng vẻ, thêm một Trang Cẩm Ngôn, ngôi nhà cũng sở náo nhiệt hơn, lại có thêm hơi người ấm áp.

“Anh có thể ở căn nhà ở ngõ Thanh nhỏ là được rồi.” Trang Cẩm Ngôn do dự, anh chỉ sợ sẽ làm phiền đến Hoa Phẩm Phác.

“Căn nhà ở ngõ Thanh nhỏ ấy đã không ai ở mấy năm nay, anh cứ đến ngôi nhà khu Nam ở đi, còn về chị của em, em lại muốn chị ấy tiếp xúc với mọi người nhiều hơn.” Tình trạng bây giờ của Hoa Phẩm Phác đã ổn định, nhưng tâm lý lại bắt đầu có chứng từ chối giao tiếp với người khác, không muốn ở chung với người xung quanh, Hoa Phẩm Tố muốn chỉ dẫn Hoa Phẩm Phác giao tiếp với mọi người một cách chậm rãi, để cô có thể bắt đầu hòa nhập xã hội thêm một lần nữa.

“Được rồi, anh thu dọn một chút rồi đi theo em.” Chỉ cần có thể đến giúp Hoa Phẩm Tố, Trang Cẩm Ngôn gắng hết sức mình.

Sắc trời bên ngoài đã sáng choang, Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố cũng không muốn ngủ bù làm gì, sau khi hai người rửa mặt, lại bắt đầu mặc quần áo thu dọn đồ đạc. Thứ mà ngày hôm qua Hoa Phẩm Tố mặc chính là trang phục nữ, dù sao hôm nay cũng không thể mặc đồ nữ kia ra ngoài được, cậu chỉ biết mặc tạm mấy bộ quần áo size lớn của Trang Cẩm Ngôn. Hai ống quần quá dài còn có thể kiên nhẫn cuốn lên, cả chiếc áo khoác có kiểu dánh xen lẫn lông của Trang Cẩm Ngôn, Hoa Phẩm Tố mặc vào chiếc áo khoác ngắn cũng toát lên vẻ rạng ngời.

Hoa Phẩm Tố có thể mặc tạm quần áo của Trang Cẩm Ngôn, nhưng đến giầy lại chẳng có cách nào cứu nổi, nhất là khi Trang Cẩm Ngôn chỉ mang đúng một đôi giày da để về nước, còn nguyên nhân khác là, chân cậu không mang vừa giày lớn hơn hai số. Hoa Phẩm Tố lấy ra một đôi giày da đế thấp từ đống đồ nữ thay từ ngày hôm qua đến bên chân, lấy ống quần thả xuống che khuất đôi gót giày. Hoa Phẩm Tố ăn vận như vậy, cuối cùng cũng có thể hếch mặt tự tin bước ra khỏi khách sạn.

(1) Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể

(2) Viêm Hoàng (Viêm Đế): còn được gọi là Thần Nông, là một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa (theo Wiki)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi