CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ

Chương 27 Mời hắn đi ăn

Sau khi rời khỏi cửa tiệm tạp hóa, Diệp Cẩm dẫn hai người bọn họ đi tới bố trang cắt mấy thước vải bố, thời gian còn không kém nhiều lắm rất nhanh liền tới giữa trưa.


Buổi trưa vừa lên, Diệp Cẩm lôi kéo Diệp Như và Diệp Qúy ở trong đám người chen chúc đi, chân tay đã sớm mỏi nhừ, lại còn rất nóng, trước mắt sẽ không nghĩ tới chuyện đi dạo tiếp nữa, lôi kéo bọn họ đi đến quán mì Trần gia ở đường phía bắc, chuẩn bị tới trước ngồi chờ Tiêu Duyên. Ai ngờ thời điểm ba người bọn họ đi tới, Tiêu Duyên đã ngồi chờ ở quán mì uống trà.

Diệp Cẩm đi vào quán mì nhìn thấy hăn mười phần kinh ngạc:" Tiêu đại ca, ngươi đã đến rồi à?" Vội vã lôi hai tỷ đệ Diệp Như và Diệp Qúy đi qua, hối lỗi nói:" Có phải đã đợi rất lâu rồi hay không, thật là không phải ngươi mà, bọn ta đi dạo xong liền quên mất." Nàng để Diệp Như và Diệp Qúy ngồi xuống, sau đó đem gói đồ ở trên người bỏ xuống đặt ở trên ghế, lau mồ hôi trên trán.


Tiêu Duyên đứng lên, nhìn nàng lắc đầu:" Ta cũng vừa mới tới, không có đợi lâu, các ngươi không cần lo lắng."

Diệp Cẩm vội vã mời hắn ngồi xuống hỏi hắn muốn ăn cái gì, lại hỏi sang Diệp Như và Diệp Qúy. Mặc dù tiệm này chỉ là quán mì nhưng cũng không phải chỉ bán mỗi mì nước . Cuối cùng ba người bọn họ đều muốn ăn một chén mì thịt gà, Diệp Cẩm thì lại muốn ăn một chén hoành thánh.

"Tiêu đại ca, buổi chiều người còn có việc gì không?" Buổi chiều Diệp Cẩm còn muốn đi tới cửa hàng lương thực để mua thêm một chút lương thực liền hỏi Tiêu Duyên buổi chiều có việc gì không:" Buổi chiều bọn ta còn muốn nhờ ngươi giúp một việc."

Vốn dĩ hôm nay Tiêu Duyên lên trấn trên cũng không có chuyện gì cả, nghe xong tự nhiên rất là nguyện ý:" Buổi chiều ta không có việc gì cả, cần ta hỗ trợ giúp việc gì?"


Hôm qua giúp bọn họ bắt cua hắn đã nghĩ tới hôm nay bọn họ nhất định sẽ đi lên trấn trên để bán, lúc này mới tìm cái cớ đi lại đây. Hắn còn đang lo buổi chiều không có lý do chính đáng để đi cùng với bọn họ. Diệp Cẩm chủ động mời bản thân hắn giúp đỡ , hắn tự nhiên là rất cam tâm tình nguyện rồi.

"Buổi chiều bọn ta còn muốn đi lại cửa hàng thóc thuế mua một chút lương thực, ba người bọn ta sợ là xách không nổi hết. Buổi chiều ngươi liền giúp bọn ta nhấc để lên xe trâu." Diệp Cẩm có chút ngượng ngùng cười nhìn hắn, nói như thế nào thì cũng mới quen biết có mấy ngày, bản thân liền không khách khí như thế này.

Hơn nữa nàng còn không nói đúng sự thật với hắn, ai nấy ở trong Diệp gia thôn đều biết nhà nghèo khổ triệt để, không có gì để ăn. Lần trước lên trấn trên mua nhiều lương thực như vậy liền đã có rất nhiều người hỏi tới. Diệp Cẩm chỉ nói là mượn chút tiền của Vương tẩu tửu để mua, lúc này mới miễn cưỡng cho qua. Thế nhưng cách một lần họp chợ lại đi mua thêm nữa phỏng chừng khó có thể cho qua được.
Nàng vẫn biết đạo lý cố tiền không thể để lộ ra ngoài, bằng không vô duyên vô cớ làm cho người trong thôn đỏ mắt, sợ là trong nhà sẽ gây thêm phiền phức, đặc biệt là một nhà nhị thúc nàng, càng phải cẩn thận phòng bị vì thế lúc nàng mới để Tiêu Duyên giúp đỡ cầm giúp lương thực, đến lúc đó dặn dò hắn một tiếng liền nói là hắn tự mua. Người trong thôn đều biết, nhà hắn không phải không có tiền, mua nhiều lương thực như vậy dự trữ qua mùa đông cũng không hề quá khó hiểu.

Vậy mà Tiêu Duyên không hề để ý chút nào, chỉ nhìn nàng, chỉ nói một tiếng được, cũng không hỏi nhiều, khó hiểu làm cho Diệp Cẩm cảm giác yên tâm, trong lòng thấy ấm áp hơn.

Sau khi bốn người rời khỏi tiệm mì lại đi dạo thêm một hồi, Diệp Cẩm cắt một miếng thịt, dùng lá sen của người bán thịt gói lại xong chẩn thận giấu vào trong miếng vải dùng để bọc đồ, sau đó mới đi thẳng tới cửa hàng lương thực. Diệp Cẩm mua giống với lần trước, ssawsn đo mua thêm nhiều hơn một chút so với lần trước. Lần này lại đi mất bốn năm trăm văn tiền. Tiền bán cua hôm nay xem như là xài hết hoàn toàn.
Thời điểm cầm lương thực trở về ngồi vào xe trâu, Diệp Cẩm đã nói ý định của mình với Tiêu Duyên, để hắn nói số lương thực này là tự hắn mua, nhưng lại tách ra khỏi ba người bọn họ, không cùng nhau trở về. Tiêu Duyên cũng không hề nói gì, một mình cầm theo mấy chục cân lương thực đi trước.

Diệp Như và Diệp Qúy nhìn thấy không hiểu, rõ ràng vừa nãy còn cùng nhau đi dạo kia mà, thế nào lại phải tách ra đi. Hai người bọn họ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Diệp Cẩm. Cuối cùng chỉ có Diệp Như cho là đại tỷ nhà mình sợ bị người khác dèm pha, mà Diệp Qúy đến cuối cùng vẫn không hiểu.

Bất quá nhìn thấy Tiêu Duyên đại ca dễ dàng xách mấy chục cân lương thực đi, trong lòng Diệp Qúy sùng bái nói không nên lời. Nếu như bản thân cũng có ngày khỏe mạnh như Tiêu Duyên đại ca thì hay biết mấy.
Diệp Cẩm lại dẫn hai người đi dạo một hồi, lúc này mới chậm rãi đi tới chỗ xe trâu đứng. Hôm nay bọn họ tới hơi sớm, tìm vị trí để ngồi xuống không hề tốn sức chút nào. Đợi đến giờ thân, thoáng cái xe trâu đã bắt đầu chuyển động để trở về.

Dọc đường đi, Diệp Cẩm và Tiêu Duyên cũng không hề nói câu nào, đợi đến trong thôn Tiêu Duyên xuống xe trước, Diệp Cẩm không nhúc nhíc, liên tục ngồi suốt đến khi về đến trước cửa nhà, buổi tối Tiêu Duyên sẽ đem lương thực đưa qua cho bọn họ, kỳ thực hai nhà cách nhau khá gần, lại bởi vì đều ở ven thôn, đợi tối tối đến cũng không có bao nhiêu người đi ra ngoài. Tiêu Duyên xách đồ đem qua thuận tiện hơn rất nhiều.

Bầu trời dần dần tối đi, vì để tiết kiệm dầu thắp, mọi người trong thôn đều ăn cơm sớm rồi đi ngủ.
Ở trong nhà Lý thị đã làm cơm xong liền đợi bọn họ trở về, nhìn thấy ba người vào cửa, vội vàng nghênh đón nói:" Rốt cuộc cũng trở về rồi." Một mặt đón lấy bọc đồ trên người Diệp Cẩm, mặt khác bưng nước lên để bọn họ tẩy rửa sạch sẽ trước.

"Nương, nương, cua bọn ta bắt được hôm nay bán được thật nhiều tiền." Diệp Qúy vui vẻ chạy đến trước mặt Lý thị tranh công, vội vã chia sẻ tin tức tốt này, "Hơn nữa lão bản kia còn nói để cho bọn ta lần sau tới bán được, có bao nhiêu thì hắn thu bấy nhiêu."

Mặt trời hôm nay có chút lớn, mặt Diệp Cẩm phơi nắng đến đỏ au. Nàng cẩn thận dùng nước xoa xoa mặt, lo lắng phơi nắng có thể bị đen đi hay không, ngoài miệng thì nói chuyện hôm nay đi chợ cho Lý thị:" Nương, hôm nay cua được nửa lượng bạc, chẳng qua ta dùng để mua lương thực rồi. Nhờ Tiêu Duyên đại ca ở dưới chân núi giúp đỡ cầm lấy, buổi tối sẽ đưa qua đây."
Lý thị vừa nghe bán được không ít bạc rất cao hứng lại nghe nàng nói đến Tiêu Duyên ở cửa thôn, trong lòng ngám ngàm tiếp nhận hai người bọn họ như thế nào lại quen biết nhau nhưng mà có hai đứa tiểu quỷ làm trò trước mặt, cũng không tốt để nói rõ ràng chỉ gật đầu, "Vậy được rồi." Bà vào bếp chuẩn bị cơm lại nói:" Nên cảm tạ người ta thật tốt." Khuê nữ nhà mình vì sao nhờ người ta giúp đỡ, không cần nói bà cũng hiểu rõ, Tiêu Duyên đúng thật là đã giúp một việc lớn.

Diệp Cẩm gột rửa xong cũng vào phòng bếp," Nương, yên tâm đi, ta sớm nghĩ xong tốt rồi." Không cần Lý thị nói rõ, nàng cũng đã nghĩ tới nên cảm tạ hắn thế nào.

Cả nhà ăn cơm xong, lúc này trời đã tối đen đi.

Sáng nay Diệp Cẩm đã lưu lại hơn mười con cua dùng sở trường làm tự mình ăn, nhanh nhẹn xử lý lại đốt lửa phía dưới nồi, đem cua đặt vào trong lồng hấp. Sau nửa canh giờ lấy cua trong nồi ra, tiếp tục nấu nước trong nồi để một hồi nữa dùng để tắm. Diệp Cẩm dùng đũa gắp ra vài con con cua đặt vào trong khay nhỏ, sau đó bỏ vào hộp thức ăn, thuận tiện thả mấy phiến trúc nhỏ vào trong, lại thả thêm một đĩa nhỏ đựng nước tương sốt.
Sau khi làm xong những thứ này không bao lâu, Tiêu Duyên liền cầm theo lương thực đi qua đây.

Lý thị đi ra mở cửa, để Tiêu Duyên đem vào trong, vội vã tìm chén trà đến cho hắn uống nước, đặt ở trên bàn đá trong sân viện:" Hôm nay thật làm phiền ngươi rồi, đại cháu trai, đến đây đến đây uống nước."

"Không cần đâu thẩm." Tiêu Duyên cười từ chối, có chút câu nệ nói:" Đây là điều nên làm mà."

Diệp Cẩm từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cầm lấy hộp thức ăn:" Tiêu Duyên đại ca, ngươi tới rồi." Diệp Cẩm cười đi tới:" Thật sự cảm tạ ngươi, đúng rồi, đây lầ chút tấm lòng của ta, ngươi nhận lấy đi, bên trong là cua." Nàng đem hộp thức ăn đưa qua nói tiếp:" Ngươi không cần bận tâm, những thứ này ta đã làm tốt rồi, đem lớp vỏ ngay bụng tách ra, chỉ ăn thịt và gạch cua bên trong là được."
Lần trước hắn giúp bọn họ bắt cua, cho hắn cua sống hắn nói sẽ không làm, vì vậy hôm nay nàng đem những thứ này xử lí tốt, nghĩ tới một nhà hắn toàn là nam nhân, thường ngày ăn cơm cũng là vấn đề qua loa cẩu thả, đây cũng coi như là chút tâm ý của mình.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian10 ngày trướcLượt thích1Lượt đọc19Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi