CẨM Y VỆ ĐẠI NHÂN CỦA TA



*Khuê mật tốt: Bạn rất thân.
Được phái đi bảo vệ Trường Nhạc Quận chúa, thật ra là La Phàm, cho dù bên Lưu Linh có thêm Nhạc Linh, cũng chưa đến mười người, hơn nữa hỏa lực của thích khách đều dồn về phía Cẩm Y vệ, một mình La Phàm thôi cũng đủ để bảo vệ các vị cô nương bên này.
Thấy người đến bảo hộ, ánh mắt Lưu Linh không chút giấu diếm lộ vẻ thất vọng, để cho thanh niên xốc xếch xù lông, "Công chúa không muốn gặp ta?"
"Tất nhiên."
"..."
Phong cách thẳng thắn, không lòng vòng của Lưu Linh khác xa với vẻ nhút nhát của những cô nương bình thường khác, khiến La Phàm khó chịu một hồi, thật lâu mới cường ngạnh nói, "Thẩm đại nhân phái ta đến."
"Vậy thì cố mà chấp nhận thôi"
La Phàm không khỏi nhìn lại nàng một chút, trong lòng nhận biết sâu sắc về vị công chúa này, hắn chưa từng thấy qua kiểu cô nương như vậy, đương nhiên ai cũng có thể thấy được nàng đối với Thẩm đại nhân có tâm tư, nhưng là yêu ai yêu cả đường đi biểu hiện trực tiếp như vậy, Lưu Linh là người đầu tiên, thái độ thẳng thắn và thành thật này đã khiến cho cảm tình của La Phàm về công chúa tốt hơn rất nhiều.
Có rất nhiều cô nương đối tốt với Thẩm đại nhân, nhưng đều bị vẻ khó gần của Thẩm đại nhân đánh bại, có thể kiên trì giữ được ánh mắt Thẩm đại nhân ghé đến, tất nhiên Trường Nhạc Quận chúa là không giống người bình thường.
"Quận chúa đi bên này." La Phàm không quên nhiệm vụ của mình.
Trong bóng tối, đề phòng bị phát hiện, đèn trong tay thị nữ đều tắt, Nhạc cô nương dung mạo ưu tú đi theo La Phàm, vừa đi vừa giữ váy liền loạng choạng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau hai bên đánh nhau cách đó không xa, trong mắt nàng luôn cảm thấy bất an lo sợ, ngược lại với Lưu Linh, có chen chúc thị nữ ở bên cạnh mở đường, nàng bước đi uyển chuyển không nhanh không chậm, không có biểu hiện gì lúng túng.
"Công chúa thật can đảm, lại không sợ chút nào." La Phàm thật tâm kính trọng, khen.
Lưu Linh hai mắt kinh ngạc, "Ta tại sao phải sợ? Nếu có người tới giết, trước tiên không phải nên đánh người khó nhất sao? Chỉ cần giải quyết được ngươi thì mới có thể chạm vào ta."
"..."
La Phàm sửng sốt.
"Khi ngươi ngã, người thứ hai gặp nạn chắc là Nhạc cô nương," Lưu Linh hướng nhìn về phía sau La Phàm, "Nhạc cô nương nhất định sẽ bảo vệ ta, đúng không?" ánh mắt hời hợt như vậy, La Phàm cảm nhận được mỹ nhân sau lưng thân thể chợt cứng đờ, nghe Lưu Linh nói hết lời.

"Chờ các người náo loạn ầm ĩ một hồi, ngay cả khi nguy hiểm không thể giải trừ được, nhưng cũng đủ thời gian cho Thẩm đại nhân đuổi tới giải vây cho ta, La công tử ta nói đúng không?"
"..


Đúng." La Phàm cười gượng.
Điều khiến hắn thấy lạ là trọng tâm của vụ ám sát đều ở bên phía Cẩm Y Vệ, bên cạnh đám người tị nạn cũng hỗn loạn, duy chỉ bên này công chúa không hề có đả động gì tới, La Phàm cũng có thể dễ dàng giải quyết, nếu như trong nhiệm vụ này có ám sát, mục tiêu quả thực phải là Cẩm Y vệ, nhưng bên người công chúa lại dễ dàng như vậy, vẫn là không bình thường.
La Phàm vừa bảo vệ công chúa, vừa nhìn tình hình chung quanh, chờ sau này sẽ báo cáo với Thẩm đại nhân.
Cả đoạn đường lui đều gió êm sóng lặng, một lúc sau, Thẩm Yến vội vàng chạy tới, toàn thân vướng máu, La Phàm tiến lên báo cáo tình hình cho hắn, nghe thuộc hạ nói, Thẩm Yến sắc mặt ngưng trọng, không chút biến sắc nhạy cảm quét qua mấy vị cô nương, thấy không có chuyện gì mới thực sự yên tâm, cảm thấy Lưu Linh đang nhìn mình chằm chằm, nhưng vì đang cùng La Phàm bàn chính sự nên Thẩm Yến cũng không dễ chịu hỏi thăm Lưu Linh
Lưu Linh quay đầu lại, lệnh cho đám tỳ nữ đi phía trước hỗ trợ, giúp đám người tị nạn và Cẩm Y vệ thu dọn chiến trường, dọn tàn dư, riêng mình Lưu Linh ở lại, cũng không ai ý kiến.
Lưu Linh đứng ở nơi đó nghe Thẩm Yến và La Phàm nói thật lâu cũng không có ý kết thúc, nàng suy nghĩ một chút liền bước tới đứng sau lưng Thẩm Yến, La Phàm nhìn công chúa, nghe nàng nhạt âm thanh.

"Tiếp tục đi, vụ ám sát này cũng có liên lụy đến ta, đương nhiên ta cũng muốn biết tường tận."
La Phàm nhìn Thẩm đại nhân, Thẩm Yến cũng không có ý phản đối, vì vậy tiếp tục nói: "Ta ở đây gặp phải ít người, nhìn võ công bọn họ hỗn loạn có chút quy củ, hình như có chút quen thuộc.."
Thẩm Yến gật đầu, "Bọn hắn muốn cướp Vân Dịch."
La Phàm khó hiểu, đột nhiên nói: "Thì ra là vậy."
"Nhưng còn có.." Giọng Thẩm Yến như khẽ tắt, bị ép vào cổ họng, nghe có chút kỳ quái, La Phàm kỳ lạ nhìn hắn, hắn bình tĩnh nói, "Nhưng cũng có gia tộc nào đó phía sau cử người tới."
Tay hắn ở sau lưng, nắm lấy bàn tay của thiếu nữ ôm thắt lưng anh, mỏng manh không xương, mềm mại lại tuyệt nhiên không an phận.
Lưu Linh đang đứng ở phía sau Thẩm Yến, nhìn từ hướng của La Phàm, nàng đang đoan chính đứng thẳng người, nhưng thật ra, chỉ có Thẩm Yến mới biết Lưu Linh dựa vào lưng hắn khi đi tới, bên cạnh hắn là một nữ tử dựa sát vào người, Thẩm Yến không có vẻ mặt kỳ quái, nói chuyện với La Phàm như thường, nhưng sau đó, dưới ống tay áo rộng, thiếu nữ duỗi tay ra chạm vào bàn tay dính máu của hắn.
Trên tay vẫn còn vết máu, trên thân lệ khí chưa hoàn toàn tiêu trừ, tay Lưu Linh đang siết chặt lấy hắn, lúc Thẩm Yến lặng lẽ tránh đi, nàng cũng nhận thấy trên tay có vết máu, nhưng nàng lại vươn tay giữ lấy.
Lòng Thẩm Yến chợt mềm mại một chút.
Hắn chưa từng trải qua dạng quan tâm của Lưu Linh, nửa người cứng đờ, bởi vì hắn cảm giác được Lưu Linh dùng tay kia chậm rãi gãi thắt lưng của mình, giống như nhung mịn rơi trên mặt gương không dính một hạt bụi, lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve qua mặt đất, không vội vã và ríu rít, nhưng nó khiến toàn thân người ngứa ngáy trong chốc lát, như thể nó không thuộc về mình chút nào.
Thẩm Yến tim đập nhanh hơn, âm thầm nghiến răng, chống cự không chớp mắt, không ôm nàng đặt vào lòng.
Vốn là người nghiêm túc trong chuyện công, lúc này đối mặt với báo cáo của La Phàm, lần đầu tiên cảm thấy nôn nóng không kiên nhẫn, đi theo Thẩm đại nhân nhiều năm như vậy, La Phàm đã mấy lần để ý tới thấy Thẩm Yến không được bình thường.

Ngẩn đầu nhìn lên hai người đối diện, trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau, mỗi mình cách biệt đứng kềnhư thể người thứ ba.

La Phàm tạm dừng một lát, nhanh chóng kết thúc đề tài, cảm thấy kỳ lạ, đại nhân dường như nhẹ nhõm một hơi.
Hắn được phân phó thoái lui cùng trao đổi kinh nghiệm với đồng nghiệp, đi được một đoạn thì quay lại vào lều, dưới ánh đèn đêm mờ ảo, nam thanh niên cao lớn ôm cô nương bên cạnh vào lòng rồi một thân cúi xuống.
Còn có điều gì đó không rõ?
La Phàm trong lòng cảm giác khó chịu tỉnh ngộ: Thẩm đại nhân không phải động tâm với công chúa một hai điểm, bằng không sẽ không bao giờ chậm trễ chuyện chính sự, nguyện ý cùng quận chủ quấn quýt uyên ương.
Mà đồng dạng đôi uyên ương kia chính là, một tay giơ lên tỏ ý đang nắm tay dưới tay áo, một tay còn lại nắm lấy bàn tay nàng vừa vặn đặt ở thắt lưng, mắt lạnh lùng nhìn Lưu Linh..
Lưu Linh bị đẩy lên trên, phải ngẩng đầu nhìn nhau, nhưng ánh mắt vẫn cao hứng, thậm chí lạnh lùng, "Ngươi làm sao vậy? Muốn ở đây làm gì? Ta không phải nữ nhân mà ngươi có thể tùy tiện đùa bỡn?"
* * * "Thẩm Yến nhìn ánh mắt của nàng khó hiểu: Da mặt dày như thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy.
Thẩm Yến thật lâu không lên tiếng, Lưu Linh có chút không kiên nhẫn," Ngươi vừa rồi không phải đang bận sao, nhàn nhã đứng ở đây làm gì, còn không mau đi? "
Nàng thật sự là còn mặt mũi nhắc đến chuyện vừa rồi!
Thẩm Yến cười tủm tỉm," Ngươi vừa mới làm cái gì? "
Lưu Linh thoạt nhìn sững sờ, sau đó chợt hiểu ra," Ta đang nghe La công tử nói chuyện, vừa rồi là đêm tối quá vô tình đụng vào ngươi, Thẩm đại nhân độ lượng như vậy chắc sẽ không cùng ta so đo.

"
"...!"
Nàng có thể coi đó là chuyện đương nhiên, cứ như thể vừa rồi hắn là người tự biên tự diễn vậy.
" Vậy tiếp tục đi "Thẩm Yến nhẹ giọng gió nhẹ ghé vào lỗ tai của nàng nói nhỏ," Có tin hay không, ta làm ngươi ở chỗ này.

"
"...!"

Lưu Linh ánh mắt hơi nhíu lại, đụng phải ánh mắt Thẩm Yến, sắc mặt tái nhợt, không dám nói nửa lời.
Thẩm Yến đặt tay lên vai nàng càng thấy thú vị, từ cái hôn đêm qua, hắn đã không gặp lại Lưu Linh vì một đống công việc xung quanh quấn lấy.

Đêm nay vốn vô cùng khẩn trương, nhưng khi Lưu Linh trêu ghẹo, hắn có nên trêu đùa nàng lại, hắn nhấc lấy chiếc cằm nhỏ hẹp của nàng nâng lên," Đêm tối quá, ta lại vô tình chạm vào ngươi.

Công chúa rộng lượng như vậy, chắc chắn sẽ không cùng ta so đo? "
Ngay sau đó chơp mắt, môi Lưu Linh đã bị ngăn lại.
Tim nàng đập mạnh, về sau co lại, tiếp đến nàng bị ép tới chặt hơn.
Từng gan từng tấc hỗn loạn, bất kể đêm nay hay đêm trước.
" Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân..

"lai có Cẩm Y vệ đang gọi.
Thẩm Yến đành phải rời đi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen và ướt của nàng hồi lâu, giọng nói lãnh đạm của hắn ấm hơn một chút, thay nàng chỉnh lý sợi tóc." Ta sẽ rất bận.

Nàng một mình tự chơi đi, ngoan.

"
" Ta cũng rất bận, không có thời gian để ý tới ngươi, ngoan.

"Lưu Linh đáp lại hắn.
Thẩm Yến bật cười.
Trong lần ám sát này, có người muốn cứu Vân Dịch, nhưng cũng có người muốn trọng thương Cẩm Y vệ, với Cẩm Y Vệ thà giết bớt một ít người, chứ tuyết đối không để Vân Dịch được thoát thân, giết thì dễ, việc bảo vệ thì khó hơn nhiều.

Khi thích khách chỉ còn lại một người, người này rơi vào tay Cẩm Y Vệ, nhưng hắn đã chuẩn bị từ trước uống thuốc độc tự sát.


Tuy nhiên, Cẩm Y Vệ vẫn tìm được manh mối từ cái xác.
" Thẩm đại nhân, võ công của hắn xuất thân tạp nham, nhưng lại có bóng dáng của Từ gia.

"Hành hạ thi thể một cách tàn nhẫn, Cẩm Y Vệ lấy kết quả giải thích cho Thẩm Yến.
" Từ gia? "Mọi người vừa nhìn thì thấy Quận chúa Trường Nhạc và nhị nữ tử Linh Tê Linh Bích đi đến, trên tay cầm hộp thức ăn, mọi người đều biết công chúa lại tới tìm Thẩm đại nhân, Lưu Linh hỏi" Từ gia nào? "
" Có bao nhiêu Từ gia ở Nghiệp Kinh? "Thẩm Yến nói xong lại dừng lại," Nàng biết? "
" Là gia tộc của Từ cô nương? "Nói đến Nghiệp Kinh Từ gia, thị nữ của Lưu Linh cũng nhớ ra một điều, cười nói:" Từ cô nương và công chúa của ta là khuê mật tốt nhất.

"
" Thật sao? Từ Thời Cẩm Từ cô nương đúng không? Nàng ta khuấy động mây khói Nghiệp Kính.

So với nam nhân, ta không biết rằng nàng cũng có bằng hữu như công chúa.

"Thẩm Yến liếc nhìn Lưu Linh, bình tĩnh nói:" Thật thú vị.

"
Lưu Linh thần sắc lãnh đạm, nghiêng mặt, nghe hai thị nữ hào hứng chứng tỏ Từ Thời Cẩm với nàng quan hệ tốt như thế nào, nàng cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Yến, chờ đợi câu trả lời của Lưu Linh, nàng liền đưa cho hắn," Đúng vậy, khuê mật tốt nhất của ta.

Chính là Từ Thời Cẩm.

Trong cả Nghiệp Kinh đều biết.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi