CĂN BỆNH MANG TÊN EM - ĐIỀM THỐ NGƯ

Ánh đèn trên sân khấu lại sáng lên, Thời Niệm Niệm chớp mắt, nhìn rõ gương mặt gần kề kia, vẻ mặt chàng trai vô cảm, có điều hàm dưới căng chặt, hàng mi đen mảnh cụp xuống.

Thời Niệm Niệm hơi nín thở.

Cuối cùng Giang Vọng cũng ngồi dậy, nhìn cô chốc lát, rồi mới ngồi dựa ra sau lưng ghế lần nữa, tiếng cười trầm thấp truyền ra từ cổ họng.

Thời Niệm Niệm thả bàn tay đang đặt trên môi xuống, trong lòng bàn tay còn dính một vệt nước ướt át.

Cái người này…thế mà lại cắn cả ngón tay cô.

Khiến cho đầu ngón tay cô đến giờ vẫn còn hơi tê dại.

“Này.” Giang Vọng duỗi tay về phía cô.

“Gì?”

“Muốn lau không?”

“…”

Thời Niệm Niệm cạn lời, chậm chạp lau vệt nước trong lòng bàn tay lên cổ tay áo anh.

Bỗng nhiên ánh sáng bên cạnh tối xuống, một giọng nam vang lên từ trên đỉnh đầu: “Giang Vọng.”

Thời Niệm Niệm sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi ở hàng đầu tiên hồi nãy kia, mặt mày Giang Vọng trông rất giống ông ta.

Người đàn ông liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm một cái, rồi nói với Giang Vọng: “Con ra đây với bố.”

Vẻ mặt chàng trai tối tăm không rõ, có rất nhiều người ở hàng phía trước nhìn về phía bọn họ.

Thời Niệm Niệm khẽ níu góc áo anh, Giang Vọng cụp mắt, nhếch môi với cô, khẽ giọng nói: “Không sao đâu.”

Anh đứng dậy, thân hình cao lớn ngăn cản ánh đèn vốn dừng trên mặt cô.

Cô cởi áo khoác của Giang Vọng trên người mình ra đưa cho anh, anh không lấy mà đi thẳng ra ngoài theo người đàn ông.

Người đàn ông kia, là bố của Giang Vọng, Thời Niệm Niệm biết điều đó.

Là người đàn ông đã đánh Giang Vọng.

Thời Niệm Niệm không hiểu vì sao trên đời này lại có một người bố như vậy, bố mẹ cô đối xử với cô không được tốt lắm, nhưng cũng sẽ không giống như bố của Giang Vọng.

Rõ ràng Giang Vọng…rất tốt mà.

Cô cảm thấy đau lòng.

Vì chuyện này nên cô cũng không muốn tiếp tục xem tiết mục biểu diễn trên sân khấu nữa, Hứa Ninh Thanh bọn họ vẫn chưa quay lại, Thời Niệm Niệm do dự một hồi, rồi đứng dậy đặt nghiêng bảng LED xuống đất, đi ra ngoài theo hướng mà Giang Vọng rời đi.

Bên ngoài khán phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng biểu diễn ở bên trong truyền ra, bầu trời đêm yên tĩnh thoáng đãng, tựa như tờ giấy Tuyên Thành bị vẩy một vết mực đen.

Cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Thời Niệm Niệm siết chặt cái áo khoác của Giang Vọng trên người.

Cô nhìn xung quanh một vòng, không tìm được Giang Vọng, chỉ có mấy người mặc trang phục diễn đi vào đi ra khán phòng, di động trong túi bỗng vang lên.

Cô dừng lại, bởi vì phải lên sân khấu phát biểu nên cô không cầm di động theo, đây là di động trong túi áo khoác của Giang Vọng, ghi chú cuộc gọi là ‘Hứa Ninh Thanh’.

Thời Niệm Niệm hơi dừng, lại nhìn xung quanh rồi mới nghe máy: “Alo.”

“Đang ở đâu vậy?” Là giọng của Giang Vọng.

“…Bên ngoài.”

“Cửa khán phòng à?”

“Ừ.”

“Chờ tôi một lát.” Anh nói.

Ngay sau đó thì cuộc gọi bị ngắt, Thời Niệm Niệm kéo áo khoác, cổ áo dựng thẳng lên ngăn gió lạnh, cằm cũng giấu bên trong.

Cô im lặng đợi một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, bước chân rất vội vã, cô quay đầu lại.

Giang Vọng rẽ ngoặt, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy cô, mái tóc đen bị gió thổi ôm lấy cái cổ trắng nõn, đen trắng rõ ràng, trùm kín mít, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong veo sâu thẳm.

Tim anh đập nhanh hai nhịp, đi đến trước mặt cô.

“Sao lại ra đây?” Anh hỏi.

“Hít thở…không khí.”

Thời Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, cô cũng không biết cách che giấu, nhìn vừa chăm chú vừa nghiêm túc, cái cổ mảnh khảnh yếu ớt giương lên thành một đường cong xinh đẹp.

Giang Vọng cụp mắt: “Nhìn gì vậy?”

Cô mới giật mình dời ánh mắt: “Không có gì.”

Anh cười với vẻ không sao cả: “Xem ông ta có đánh tôi không hả?”

“À.” Cô thừa nhận, gật đầu rất nhẹ, “Có đánh không?”

“Không.” Anh nói.

Thời Niệm Niệm không tin lắm, chỗ này ánh sáng lọ mọ, không nhìn được rõ, cô lại thấp hơn Giang Vọng một cái đầu, ngửa đầu lên cũng chỉ có thể đến cằm anh.

Giang Vọng vươn tay, véo cằm cô một cái: “Không tin à?”

Cô không nói gì, chỉ nhón chân lên.

Giang Vọng chợt cúi người, kề sát cô.

Bởi vì hành động này, Thời Niệm Niệm bỗng nín thở, hàng mi chớp nhanh mấy cái.

Hơi thở nóng rực của chàng trai và mùi bia thoang thoảng trên người ùn ùn kéo đến, gần như muốn hoà tan cả cô, có thể nhìn rõ mỗi một chi tiết trên khuôn mặt đang kề sát của anh dưới ánh đèn đường.

Anh dù bận vẫn ung dung, thân mật nhướng mày với cô: “Nhìn rõ chưa, thật sự không bị đánh đâu.”

Thời Niệm Niệm bỗng đưa tay vỗ một cái “Bộp” lên trán anh, đẩy đầu anh ra xa một chút, mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh, xung quanh có vài bạn học sinh đi qua chú ý tới hành động vừa rồi của bọn họ, cười hi hi ồn ào.

Cô gái nhỏ chưa nói câu nào đã xù lông ra tay, tóc cũng bị vò rối, Giang Vọng sửa qua loa hai cái, chẳng hề bực mình chút nào: “Đi thôi, sang bên kia ngồi.”

Hai người một trước một sau đi sang bên kia, phía sau là khán phòng sáng sủa ồn ào, bên cạnh là ánh đèn đường lọ mọ, làm hết phận sự đứng thẳng trong màn đêm.

Ba mặt sân thể dục là khán đài, Giang Vọng đi lên bậc thang, đến hàng cao nhất, Thời Niệm Niệm chậm chạp theo sau cũng đã lên đến.

Sau khi Giang Vọng ngồi xuống thì vỗ hai cái lên chỗ bên cạnh mình, ý bảo cô cũng ngồi đi.

Thời Niệm Niệm ngồi xuống, đưa di động của anh ở trong tay sang.

“Người đó đâu rồi?” Cô hỏi.

“Hửm?” Đôi tay Giang Vọng chống ra sau, “Về rồi, dù sao cũng là quản lí của trường.”

Cô vẫn hơi không yên tâm: “Anh…không sao chứ?”

“Lo cho tôi à?”

“Ừ.” Cô đáp rất ngoan ngoãn.

Đầu lưỡi của Giang Vọng chậm rãi chọc vào hàm răng, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói chứa nét cười, nhưng vẫn không nghe ra được bất kì cảm xúc gì: “Thời Niệm Niệm.”

Anh gọi tên cô, hỏi.

“Sao tôi lại cảm thấy, em biết rất nhiều bí mật của đại ca nhỉ?”

Nào có ai tự nhận mình là đại ca đâu cơ chứ…

Thời Niệm Niệm bĩu môi.

Cô nói từ tốn: “Là biết một chút mà thôi.”

“Về chuyện gì?”

Về chàng trai cầm dao găm suýt đâm chết người mà Khương Linh từng nói cho cô hồi trước.

Về việc người đàn ông gặp được trên đường cái lúc trước rốt cuộc là ai.

Về ‘hai mạng người’ trong lời của mợ, người còn lại là ai.

Trên người Giang Vọng có rất nhiều rất nhiều chuyện cô không rõ lắm, mà mấy chuyện này, dù là thật hay giả thì cũng có thể khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, rất nhiều người sợ anh, không chỉ bởi vì cái biệt danh ‘đại ca’ này, mà là một số ít những chuyện anh thật sự đã làm.

Nhưng Thời Niệm Niệm lại không sợ anh.

Cô sợ rất nhiều người, khi đó sợ Trình Kỳ mấy cô ấy ngày ngày tìm cô gây sự, nhưng Giang Vọng là một ngoại lệ, dường như ngay từ lúc ban đầu cô đã chưa từng sợ anh.

“Thì, nhiều lắm.” Cô bẻ ngón tay, “Trong trường…chẳng phải có rất nhiều sao?”

“Hứa Ninh Thanh không nói với em à?”

Cô lắc đầu: “Không.”

“Tôi còn tưởng rằng cậu ấy sẽ nhắc nhở em một chút trước rằng tôi là dạng người gì chứ.” Anh cong môi, “Chỉ vì sau này có thể gọi tôi một tiếng em rể mà cái người này cũng nhọc lòng thật đấy”.

Phải qua một lúc Thời Niệm Niệm mới phản ứng lại được từ ’em rể’ trong miệng anh là có ý gì, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên: “Cái gì với cái gì vậy chứ?”

Giang Vọng khẽ thở ra một hơi: “Có muốn nghe câu chuyện hoàn chỉnh không?”

“A.” Cô sửng sốt, “Muốn, nhưng nếu….anh không muốn nói…”

“Tôi muốn.” Anh nói ngắn gọn, khẽ xoa tai cô, cánh tay vòng qua bả vai cô, “Trước đây không nói mọi chuyện với em, là vì sợ sau này em sẽ sợ hãi hối hận.”

Giang Vọng sinh ra trong một gia đình mà rất nhiều người cho rằng là nơi ngậm thìa vàng lớn lên, gia cảnh giàu có, người bố ấm áp nho nhã, người mẹ dịu dàng xinh đẹp, lúc đó cậu bé Giang Vọng cũng rất đẹp trai.

Mọi người đều ôm niềm mong chờ vô hạn đối với sự trưởng thành của anh.

Nhưng Giang Vọng lại trưởng thành không giống bất kì ai trong số họ.

Từ lúc còn rất nhỏ anh đi học sẽ đánh nhau, lúc học mẫu giáo bởi vì vấn đề như vậy mà gọi phụ huynh đến.

Kiểu tình huống này Giang Thân không muốn tới, lần nào cũng là mẹ tới.

Mẹ của anh là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà cũng không khuyên răn Giang Vọng, thậm chí còn hiểu rõ dáng vẻ này của Giang Vọng là do đâu mà thành.

Lần nào bà cũng kéo tay anh, ngồi xổm trước mặt anh, dịu dàng hỏi: “A Vọng nói cho mẹ nghe xem vì sao lại đánh nhau được không?”

Mấy đứa trẻ ở tuổi đó đánh nhau cãi nhau cũng chỉ đơn giản là vì những nguyên nhân này nọ.

Bà liền nói: “Đánh nhau là không đúng đâu, sau này A Vọng của chúng ta không thể có dáng vẻ này được, nếu bạn bè trong trường có làm chuyện gì không đúng thì cũng phải nói chuyện rõ ràng với bạn ấy chứ.”

Khuôn mặt của cậu bé Giang Vọng lạnh lùng: “Bố cũng đánh người.”

Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ cứng đờ.

Từ nhỏ anh đã biết, Giang Thân rốt cuộc là loại người gì.

Không phải là hình tượng ấm áp nho nhã mà người ngoài luôn biết, ông ta có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng, chỉ cần có một chút chuyện không được như ý thôi cũng có thể khiến ông ta phát tác trong nháy mắt.

Lúc mẹ gả cho ông ta thì vừa mới tốt nghiệp đại học, bà được sinh ra trong một gia đình bình thường như bao gia đình khác, một người con gái chưa trải đời làm sao có thể chống đỡ trước sự theo đuổi lãng mạn của một người đàn ông thành đạt, vì thế nhanh chóng xác định quan hệ, hơn nữa còn kết hôn.

Sau đó thì bà mới biết được, Giang Thân đã lừa gạt biết bao nhiêu người nhờ vào cái vẻ ngoài* kia.

(*) Nguyên văn convert là “túi da”: ý chỉ thân xác, mang ý mỉa mai.

Lúc còn nhỏ Giang Vọng đã từng nhìn thấy Giang Thân đánh mẹ mình rất nhiều lần, có lúc Giang Thân cũng sẽ đánh anh, còn mẹ luôn bảo vệ anh trong lồng ngực.

Thời Niệm Niệm vừa nghe vừa nhíu mày, trái tim quặn lại, cái loại bạo lực gia đình này thực sự quá xa vời với cô.

Gia đình cô xa cách, không có tình cảm nhiệt liệt gần gũi, cũng không có xung đột gay gắt quá đáng, cho nên tính tình cô cũng bình thản như vậy.

Mà tính tình của Giang Vọng có lẽ là có liên quan tới gia đình anh.

Màn đêm rất tĩnh lặng, gió rất lạnh, tay áo của Giang Vọng cuộn tới khuỷu tay, một đoạn cánh tay vừa lạnh vừa trắng đặt trên đầu gối.

“Từ nhỏ tôi đã rất hận ông ta, nhưng mà người khác lại không biết Giang Thân là người như thế nào, bọn họ chỉ nói tôi chẳng giống bố tôi lẫn mẹ tôi chút nào, quá chênh lệch.” Tiếng nói của anh rất lạnh nhạt, tựa như làn gió thổi tới từ phương xa, “Vậy nên sau đó tôi ngồi tù, mọi người thật ra cũng chẳng bất ngờ chút nào.”

“Vì sao lại…ngồi tù?” Thời Niệm Niệm hỏi.

“Lời đồn mà em được nghe không hề sai, tôi cầm một con dao găm đâm trúng bụng một người, sau đó đưa vào bệnh viện cấp cứu, suýt chút nữa thì không cứu được.”

Thời Niệm Niệm lại thấp giọng hỏi lần nữa: “Vì sao vậy?”

“Hửm?”

“Vì sao lại, dùng con dao nhỏ như vậy?”

“Người đó em từng gặp rồi, chính là người đàn ông gặp được trên đường về sau lần sinh nhật Từ Phỉ hồi trước.” Bàn tay Giang Vọng đỡ mặt, giọng nói rất mệt mỏi: “Gã là, đối tượng ngoại tình của mẹ tôi sau này.”

Thời Niệm Niệm không biết phải nói như nào, nói cái gì.

“Nhưng gã chỉ muốn moi được tiền từ mẹ tôi, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện cứu mẹ tôi thoát khỏi cảnh bị Giang Thân bạo lực gia đình, Cao Thịnh…Gã tên là Cao Thịnh, cực kì không phải thứ tốt lành gì, ngày đó tôi nhìn thấy gã và một người phụ nữ rất trẻ cùng nhau ra khỏi khách sạn thì không kiềm chế nổi.”

“Vậy mẹ anh…?”

Giang Vọng im lặng một lát rồi mới khó khăn mở miệng.

Mẹ anh đã mất trước đó không lâu.

Mẹ Giang là một cô gái nhỏ chưa trải đời, lại bị Giang Thân tra tấn nhiều năm nên trở nên nhát gan và tự ti, Cao Thịnh là người đàn ông bà tình cờ gặp mặt, là người dịu dàng biết quan tâm trong mắt bà, rồi dần dần nảy sinh tình cảm.

Bà biết rõ mình như vậy là không đúng, nhưng bà không dám đề nghị ly hôn với Giang Thân.

Giang Thân cũng sẽ không đồng ý, ông ta sẽ không cho phép một vết nhơ như vậy xuất hiện trong cuộc đời của mình.

Nhưng chuyện bà sợ nhất không phải là bị Giang Thân phát hiện ra, mà là sợ đứa con trai mình yêu thương biết được.

Bà không muốn Giang Vọng biết được mẹ anh là loại phụ nữ này.

Nhưng Giang Vọng vẫn biết.

Một tối anh về nhà thì nhìn thấy mẹ mình và Cao Thịnh ở cạnh bờ sông.

Thật ra đối với việc này, Giang Vọng thấy không sao cả, tuy rằng lúc mới nhìn thấy thì cũng rất khiếp sợ, nhưng anh thật sự không để ý, trước giờ anh đã rất chán ghét Giang Thân, cũng hi vọng mẹ có thể nhanh chóng đệ đơn ly hôn với ông ta.

Nhưng mẹ Giang không như thế. Ai cũng không ngờ được phản ứng của bà sẽ mất khống chế như vậy.

Có người nói rằng khi một người ở trong tình huống khiếp sợ hoặc sợ hãi tột cùng thì sẽ hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với cơ thể của mình.

Mẹ Giang ngã xuống sông.

“Tôi đã không cứu được.” Anh nhắm mắt.

“Cái gì…”

“Lúc Giang Thân tới, Cao Thịnh đã sớm không thấy bóng dáng, tôi không giải thích nguyên nhân với ông ta, ông ta tưởng là tôi hại.”

Thời Niệm Niệm cắn môi.

Những lời Giang Vọng vừa nói cho cô thật sự là kịch tính* đến mức khó mà tin nổi, nhưng rốt cuộc cũng biết được một mạng người khác trong lời của mợ là chỉ ai.

(*) Chỉ những mâu thuẫn, xung đột trong đời sống.

Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo: “Ông ta đã….làm gì anh?”

Giang Vọng chỉ vào tai, nói hời hợt: “Cái này chính là do ông ta đánh mà thành.”

Hai mắt Thời Niệm Niệm mở to, cảm nhận được sự bóp nghẹt từng chút từng chút một: “Sao ông ta lại có thể…không chịu trách nhiệm chứ?”

“Chấn thương đã được chứng thực, nhưng không có bằng chứng là ông ta đánh.” Giang Vọng nhắm mắt, “Khoảng thời gian đó tôi quá dại dột, lễ tang, đi bệnh viện kiểm tra, sau đó lại nhìn thấy Cao Thịnh khiến tôi không khống chế nổi bản thân mình.”

“Giang Vọng..”

“Sợ à?”

Cô lắc đầu.

“Em ấy, lá gan cũng lớn lắm.” Giang Vọng véo mặt cô, cười vẻ không sao cả.

“Anh thì sao?” Thời Niệm Niệm duỗi tay đè lên cổ tay anh, năm ngón tay thu vào nắm chặt, “Anh có sợ không?”

Có lẽ là màn đêm quá im ắng, có lẽ là lần đầu tiên rốt cuộc phơi bày mọi bí mật được cất giấu, một chút yếu đuối chưa bao giờ thể hiện lại lộ ra.

“Sợ chứ.” Giang Vọng nói.

Thời Niệm Niệm đứng lên, đứng trước mặt Giang Vọng, vừa dịu dàng vừa vụng về ôm lấy cổ anh.

Giang Vọng dừng lại, lát sau ôm lấy eo cô, sườn mặt dán lên bụng cô.

Đương nhiên là sợ.

Nước sông lạnh lẽo, đôi tai không thể nghe thấy gì, nơi tù ngục ghê tởm.

Lúc đó anh cũng chỉ mới 17 18 tuổi mà thôi.

Thời Niệm Niệm dịu dàng vuốt ve phần tóc sau cổ anh: “Giang Vọng, anh ngẩng…đầu lên một chút đi.”

“Ừ.” Anh ngẩng đầu lên.

Thời Niệm Niệm nhanh chóng bám vào người anh, sợi tóc sượt qua mặt anh.

Môi chạm vào môi Giang Vọng, lướt nhanh qua.

Vẻ uể oải ban đầu trên gương mặt Giang Vọng biến mất ngay lập tức, trực tiếp thẳng lưng lên, trong nháy mắt khi ngón tay rút về, một dòng điện rất nhỏ chạy dọc từ xương sống lên trên, cả cơ thể hơi mềm đi.

Thời Niệm Niệm đứng trước mặt anh, liếm môi dưới, gương mặt luống cuống, thấy Giang Vọng không phản ứng thì lúng ta lúng túng chạy trốn, cô vừa mới dịch một bước thì đã bị Giang Vọng túm chặt cánh tay.

“Có ý gì?” Giọng nói của anh cũng hơi run lên.

“…”

Giang Vọng bình tĩnh lại rất nhanh, khàn giọng cười, lại ôm người đến trước mặt, ngửa đầu thấp giọng hỏi: “Thích tôi à?”

“…” Cô thẹn thùng, giơ tay lên che miệng anh lại.

“Gật đầu.” Anh nói.

Thời Niệm Niệm dừng hai giây, rồi khẽ gật đầu.

Lòng bàn tay anh hơi dùng sức, kéo gáy Thời Niệm Niệm lại, bàn tay đè lấy, kéo người xuống, ghé sát lại hôn lên môi cô.

Mắt Thời Niệm Niệm trợn to, bị giữ lấy eo, không lùi ra sau được, nức nở hai tiếng, rồi lại bị Giang Vọng che kín hoàn toàn.

Đó là một nụ hôn vừa thô bạo vừa ướt át, cô không thể khống chế nổi sự run rẩy, Giang Vọng ôm mặt cô, ngón tay sượt qua cánh môi cô, dính một vệt nước ướt át.

Đã nghĩ tới từ lâu lắm rồi.

Lý trí căn bản không hề tồn tại.

Cánh tay của Thời Niệm Niệm chống trước ngực anh, nhưng trước mặt anh sức lực này căn bản chẳng bõ bèn gì, cơ thể căng chặt, xương bả vai nổi lên, tay Giang Vọng áp sát lưng cô, vuốt ve dọc xương cột sống của cô.

Khán đài xung quanh sân thể dục vừa yên tĩnh vừa tối tăm, trong khán phòng ở bên cạnh hình như đang biểu diễn một tiết mục tiểu phẩm*, thường xuyên có tiếng cười vang lên, nhắc nhở hai người rằng hành động hiện giờ vừa khoa trương vừa lỗi thời biết bao.

(*) Những màn kịch ngắn mang tính chất châm biếm, hài hước.

Không biết qua bao lâu, Giang Vọng mới buông cô ra.

Thời Niệm Niệm khẽ thở hổn hển, nhìn anh chậm rãi liếm cánh môi ướt át, đáy mắt sâu lắng, rồi lại mang dáng vẻ thoả mãn.

Anh khàn giọng: “Môi mềm thật đấy.”

Thời Niệm Niệm bực bội véo anh một cái, xoay người muốn đi.

Giang Vọng đuổi theo sau cùng bước xuống bậc thang.

Ăn quen bén mùi là điều rất đáng sợ.

Vừa mới bước xuống bậc thang cuối cùng, Giang Vọng lại đè người lên tường lần nữa, cúi người xuống hôn.

“Thời Niệm Niệm.” Giữa lúc hơi thở hoà vào nhau, anh khàn giọng lên tiếng, “Thích em.”

Anh nghe thấy tiếng thở vừa luống cuống vừa rối loạn của cô gái nhỏ, đôi môi căng mọng mềm mại ướt át, tôn lên làn da trắng nõn nà, nhìn có vẻ vừa thuần khiết vừa kiều diễm.

Thời Niệm Niệm không thể khống chế nổi sự run rẩy, có chút ngỡ ngàng mặc cho người kia hôn, cảm giác khác thường, vừa không quen vừa khó chịu, muốn đẩy cái người đang hôn mình ra nhưng rồi lại trống rỗng.

Lòng bàn tay Giang Vọng lau đi vệt nước trên môi dưới cô, cô nhấp môi theo phản ứng bản năng, không cẩn thận cắn phải ngón tay anh.

Anh mập mờ bật cười, cúi người, cằm đặt trên bả vai cô, ôm người vào lòng.

“Sau này anh nghe em hết.”

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng bên nhau rồi!

Vốn là một nụ hôn đầu thuần khiết của học sinh cấp 3, sao lại bị tôi viết thành “tục” như vậy chứ…?

Tôi quả nhiên là tác giả viết truyện 18+

Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng được đổi xưng hô rồi huhu, tui chờ ngày này đã lâu. >v<

Hết chương 38.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi