CĂN BỆNH MANG TÊN EM - ĐIỀM THỐ NGƯ

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Giấc mộng của anh là em.”

Tấm rèm bị cơn gió mùa hè thổi phất lên một góc, mang theo làn gió nóng, đồng thời cũng thổi tan chút mùi vị sau khi cá nước thân mật trong văn phòng.

Giang Vọng vô liêm sỉ làm loạn trên bàn làm việc một hồi, cái bàn vừa được Thời Niệm Niệm sắp xếp lại sáng nay bây giờ đã biến thành một mớ hỗn độn, vừa nãy bọn cô còn trượt tay làm đổ cả lọ mực xuống đất, nhuộm đen một mảng lớn, loang lổ ra, lẳng lặng trở thành minh chứng cho tất cả những chuyện vừa xảy ra.

Thời Niệm Niệm hao hết sức lực, mặc cho Giang Vọng thu dọn sạch sẽ một lần nữa, khoá váy của cô được kéo lên, khoé mắt cũng bị ép cho đỏ bừng.

Cô ngồi trên ghế một lúc lâu mới tỉnh táo lại được một chút, vừa nhúc nhích thì cả cơ thể liền nhức mỏi.

Vừa nãy đến cả cơm cũng chưa ăn xong, lăn lộn đến bây giờ thì đã nguội, Giang Vọng lại lần nữa sai người đi mua một phần mới, người đàn ông được thoả mãn rồi thì tính tình vô cùng tốt, hôn cô, dịu giọng hỏi: “Có muốn đi ngủ một lát không?”

Thời Niệm Niệm không muốn phản ứng anh, nghiêng đầu: “Không đi.”

Giang Vọng xoa lòng bàn tay của cô: “Không mệt à? Sáng nay dậy cũng sớm nữa.”

Cô giật chân, hít một tiếng, Thời Niệm Niệm vẫn quen với tư thế truyền thống trên giường, cái kiểu ở trên bàn làm việc này thật sự là khiêu chiến sự dẻo dai cùng với cảm giác ngượng nghịu trong lòng cô, vừa nhích bắp đùi thì lập tức đau nhức không thôi.

Cô trách móc: “Không có sức. Không đi.”

“Anh ôm em đi.”

Thời Niệm Niệm ngước mắt nhìn anh, không nói năng gì, sặc mùi lên án.

Giang Vọng phản ứng lại thì liền biết là cô đang xấu hổ cái gì: “Buổi trưa giờ này không có ai đâu, tầng 19 chỉ có hai chúng ta thôi.”

Thời Niệm Niệm thật sự là mệt rã rời, hơn nữa vừa nãy cơ thể còn đổ mồ hôi, tuy Giang Vọng đã rửa sạch rồi, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Cô được Giang Vọng ôm tới căn phòng kia, sau khi tắm xong đi ra thì phần cơm mà Giang Vọng sai người đi mua cũng đã được đưa tới, cô ăn xong rồi lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì cả căn phòng chìm trong bóng tối, rèm kéo kín mít, Thời Niệm Niệm ngước mắt nhìn khoảng không trước mặt một lát, rồi mới uể oải nhấc cái chân vẫn còn đau nhức đi kéo rèm cửa ra.

Sắc trời bên ngoài đã rất tối.

Cô ngẩn người, cầm di động rồi về văn phòng của Giang Vọng, đèn trên hành lang sáng trưng.

Thư ký Triệu đã về rồi, cô đã ngủ bao lâu vậy chứ.

Cô ấn mở di động, đã 7 giờ tối.

Rõ ràng là tới thực tập, kết quả lại ngủ một giấc từ trưa tới tận tối, nếu không phải chủ tịch là Giang Vọng thì đoán chừng ngay ngày đầu tiên cô đã bị đuổi thẳng cổ rồi.

Giang Vọng có qua xem cô mấy lần, thấy cô ngủ say cũng không nỡ gọi cô dậy, trong lòng lại nghĩ sau này vẫn không nên bắt Thời Niệm Niệm dậy với anh để cùng tới công ty thì hơn.

Vốn dĩ anh muốn để Thời Niệm Niệm tới công ty của anh thực tập chẳng qua cũng chỉ là kiếm một cái cớ để có thể nhìn thấy cô mỗi ngày mà thôi, dù sao tính Thời Niệm Niệm không quen xuất hiện trước mặt người khác, cũng sẽ không thường xuyên tới công ty với anh.

Kết quả là hôm sau anh nhẹ tay nhẹ chân rời giường, khi ra khỏi phòng tắm thì thấy Thời Niệm Niệm cũng đã tỉnh dậy, mắt mơ màng, cầm quần áo mặc vào một cách máy móc.

“Không ngủ thêm một lúc nữa à?” Giang Vọng đi qua hỏi.

“Dạ.” Cô ngước mắt, lại giơ tay dụi, “Chẳng phải là phải tới công ty với anh sao ạ?”

Giang Vọng đau lòng: “Không muốn đi thì không đi nữa, nhiều nhân viên kỹ thuật ở công ty như vậy cũng có thể thực hiện dự án của em một cách ổn thoả.”

Thời Niệm Niệm rất kiên trì, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn đứng đầu trong các kì thi, yêu cầu với bản thân vẫn luôn nghiêm khắc như thường lệ, nhanh chóng sửa soạn xong rồi cùng Giang Vọng tới công ty.

Nhưng cô gái nhỏ vẫn rất thông minh, có lẽ là sợ Giang Vọng lại giở trò lưu manh ở văn phòng, nên mấy ngày liên tiếp luôn là vào công ty là chạy thẳng tới phòng thiết kế, cả một ngày Giang Vọng cũng không nhìn thấy cô được mấy lần.

Thời Niệm Niệm đi tới đâu cũng được yêu thích, hơn nữa bầu không khí ở phòng thiết kế lại tốt, rất nhanh thì Thời Niệm Niệm đã quen thân với cả nhóm người, sau đó cũng đơn giản mang theo cơm mà Giang Vọng cho người đi mua ngồi ăn ở phòng thiết kế luôn.

Người của phòng thiết kế đi theo hoàng hậu nương nương nên cũng được hưởng cơm ngon rượu say mấy ngày.

Giang Vọng không vui lắm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, những người này ở công ty mình nên có thể tin tưởng được, thế nên anh cứ mặc kệ Thời Niệm Niệm chạy tới phòng thiết kế mỗi ngày.

Chỉ là buông thả thì đương nhiên sẽ khiến chuyện càng trầm trọng hơn.

Hôm nay, Giang Vọng nhìn phó phòng thiết kế đang cười cong cả mắt trước mặt đưa đơn xin đi công tác qua: “Tổng giám đốc Giang, anh ký giùm một cái nhé ạ, chúng tôi muốn tới nhà máy khảo sát thực địa ạ.”

Giang Vọng nhìn lướt qua, tay vừa định ký tên thì dừng lại, nhìn Thời Niệm Niệm trong danh sách nhân viên, cùng với thời gian đi công tác ba ngày.

Cây bút gõ hai cái lên bàn, Giang Vọng dựa ra sau, ngước mắt: “Thời Niệm Niệm cũng đi à?”

Phó phòng cười gật đầu: “Đúng vậy, cô Thời vừa mới nói là cô ấy cũng muốn đi, nên thêm tên cô ấy vào.”

Giang Vọng không có bất cứ phản ứng dư thừa nào, “Ừ” một tiếng, đặt bút ký tên, rồi nói: “Bảo Thời Niệm Niệm tới chỗ tôi một chuyến.”

Có hoàng hậu nương nương chống lưng, nên gần đây nhân viên phòng thiết kế cũng dám cười đùa tí tởn trước mặt Giang Vọng, phó phòng vui vẻ phấn chấn kêu một tiếng “Dạ vâng ạ.”, rồi cầm đơn xin vui vẻ đi ra ngoài.

Vào buổi trưa, Thời Niệm Niệm cơm nước ở phòng thiết kế xong rồi mới tới văn phòng của Giang Vọng.

“Anh tìm em hả?”

Giang Vọng vươn tay về phía cô: “Lại đây.”

Thời Niệm Niệm đi qua thì bị người đàn ông ôm eo, Giang Vọng thấp giọng hỏi: “Lại còn muốn đi công tác cùng với mấy cô ấy nữa hả?”

“Dạ, em có nhắn tin cho anh rồi mà, anh không thấy sao?” Thời Niệm Niệm nói.

Giang Vọng nhìn chiếc di động ở cách đó không xa, “Ừ” một tiếng, “Bảo em tới thực tập là để ở bên anh, vậy mà ngày nào cũng đi chơi với người khác, bây giờ lại còn không về nhà nữa chứ.”

“Em có chơi đâu, em đi làm việc mà.” Thời Niệm Niệm giải thích, “Em không thể cứ lấy không tiền lương anh trả như vậy chứ, hơn nữa chỉ có ba ngày thôi mà.”

Giang Vọng vẫn không hài lòng lắm, kéo người hôn một lát, cắn cánh môi dưới của cô: “Ba ngày cũng không nỡ xa em.”

Thời Niệm Niệm chớp mắt, mỉm cười, môi hồng răng trắng, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, chủ động tới gần hôn anh.

Yết hầu của Giang Vọng trượt lên trượt xuống, anh hơi ngửa ra sau, khiến cơ thể của cô gái nhỏ nghiêng về phía trước.

“Tổng giám đốc Giang à.” Cô bất chợt cười khanh khách gọi anh một tiếng.

Giang Vọng hít khí, cảm thấy cô nhóc này đúng là càng ngày càng biết châm lửa trên người anh, đôi mắt đen láy ngước lên nhìn cô, Thời Niệm Niệm lập tức cảnh giác lùi ra sau một bước, vòng tới phía bên kia của bàn làm việc.

Cô nâng má ngồi đối diện với anh, ngón tay gõ từng cái, lại kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Giang à.”

Anh dựa ra sau, cằm khẽ ngước lên liếc nhìn cô, khàn giọng: “Muốn bị làm đấy à?”

Nói thế nào thì Thời Niệm Niệm cũng đã theo Gianh Vọng được hai năm, khả năng tiếp thu lời bậy bạ từ miệng người đàn ông này đã cao hơn trước đây không ít, cô ngước mắt, cười nói: “Em chỉ là muốn bắt chước mấy cô ấy gọi anh như vậy thôi mà.”

Cô tiếp tục nói: “Em cảm thấy em vẫn rất thích thực tập ở đây. Mọi người đều rất đáng yêu, mỗi ngày em nghe mấy cô ấy nói chuyện thì đều mỉm cười không dứt.”

Giang Vọng nhìn cô, “Ừ” một tiếng.

“Hơn nữa mấy hôm nay em nghe thấy mấy cô ấy kể rất nhiều chuyện về anh, cảm thấy anh thật là cừ.”

Thời Niệm Niệm dùng khuỷu tay nâng mặt, cứ như thế mà ngồi đối diện anh, đôi mắt đong đầy nét cười, giọng nói rất khẽ, xen lẫn niềm ngưỡng mộ chân thành, Giang Vọng nghe mà trái tim cũng mềm mại theo.

Hình tượng bên ngoài của cái người tên Giang Vọng này hoàn toàn không giống với khi ở trước mặt Thời Niệm Niệm.

Mấy năm nay sau khi công ty đã ổn định thì mọi thứ đều tiến triển thuận lợi, hoạt động vững vàng, nhưng trước đây khi Thời Niệm Niệm ở nước ngoài thì có nhìn thấy báo chí đánh giá về anh vào thời điểm anh vừa mới tiếp quản Giang thị.

Sấm rền gió cuốn, thủ đoạn tàn nhẫn, hổ phụ sinh hổ tử. Đây là nhận xét về anh.

Mấy ngày nay Thời Niệm Niệm nghe người của phòng thiết kế ‘phổ cập khoa học’ cho cô về một loạt hành động của Giang Vọng khi cố chủ tịch vừa qua đời, lúc ấy Giang Thị lâm vào cảnh khốn đốn vô cùng, có không ít người trong công ty không tin tưởng Giang Vọng, đều đã chuẩn bị xong tinh thần sang máng khác kiếm ăn, kết quả lại nhìn thấy cậu chàng giám đốc Giang vẫn đang còn học đại học này chuẩn xác lưu loát mở ra một con đường máu khi công ty đang lâm vào tình thế rắc rối khó giải quyết, những công ty cố ý ngáng chân trước đây cuối cùng cũng không được yên ổn.

“Trước đây em đã cảm thấy anh rất giỏi, dường như có rất nhiều chuyện đều có thể hoàn thành tốt một cách nhẹ nhàng.” Thời Niệm Niệm nói.

Giang Vọng nhìn cô không nói không rằng.

Cô nâng mặt bấm ngón tay: “Thành tích tốt, bơi cũng rất cừ, bây giờ công ty cũng phát đạt.”

Bởi vì từ lần tai của Giang Vọng bỗng dưng bị điếc phải từ bỏ bơi lội ấy nên gần như không còn có ai nhắc tới bơi lội trước mặt anh nữa. Bản thân anh thật ra cũng không để ý, chỉ là bất chợt nghe Thời Niệm Niệm nhắc tới nên nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

“Trước đây em nhìn anh bơi thì cảm thấy loá mắt vô cùng, bộ môn thể thao có tính cạnh tranh này, tựa như đại hội thể thao năm lớp 11 trước đây, toàn trường đều gọi tên anh, em tin rằng chỉ cần anh muốn thì nhất định có thể làm tốt.”

Thời Niệm Niệm nhìn anh, dịu giọng nói, “Em không biết liệu anh có cảm thấy tiếc nuối hay không, hai lần đều chỉ có thể từ bỏ bơi lội, nhưng cho dù anh có như thế nào thì em cũng thích vô cùng, cũng vẫn cảm thấy loá mắt vô cùng.”

Cô mỉm cười, mắt cong lên: “Anh là Giang Vọng mà.”

Giang Vọng im lặng vài giây, rồi vươn tay về phía cô, Thời Niệm Niệm đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Anh đứng dậy, nhích lên trước, ôm lấy cô: “Không tiếc nuối gì cả.”

Cô giơ tay, sờ mái tóc anh.

“Bắt đầu từ khi gặp được em, giấc mộng của anh cũng chỉ là em.” Anh nói, “Sau khi em trở về, thì anh đã không còn nuối tiếc gì nữa rồi.”

Vào tháng tám trời càng oi bức hơn, cả thành phố tựa như cái bếp lò, đến cả không khí cũng giống như bị nhiệt độ làm trì trệ, Thời Niệm Niệm đứng trong phòng tắm bôi kem chống nắng lên những nơi lộ ra ngoài.

Hôm nay phải đi công tác, đây là lần đầu tiên cô đi công tác, nên rất mới mẻ, mấy ngày trước cũng đã thu dọn hành lý.

“Giang Vọng.” Cô ra khỏi phòng ngủ, kêu.

Giang Vọng nghe thấy tiếng, đi ra từ trong bếp: “Xuống ăn sáng đi.”

“Anh cầm va li của em xuống rồi hả?”

“Ừ.”

Ăn sáng xong, Thời Niệm Niệm đẩy va li tới cửa, lúc xách thì phát hiện hình như nặng hơn rất nhiều, ngay sau đó quay đầu lại thì thấy Giang Vọng cũng ra theo.

Cô ngẩn người, hôm nay là chủ nhật mà: “Anh tiễn em đi à?”

Giang Vọng bình tĩnh nói: “Anh đi cùng em.”

“…”

Lúc hai người tới thì những người khác đều đã tới rồi, lần này phòng thiết kế cử năm người đi, hai nam ba nữ.

“Niệm Niệm à, tình cảm giữa cô và tổng giám đốc Giang đúng là tốt quá! Sáng sớm còn tự mình đưa cô tới đây.”

“Cô ăn sáng chưa Niệm Niệm, tôi mua sáu phần đó.”



Giang Vọng không biết rốt cuộc là Thời Niệm Niệm có ma lực gì, trước đây thì có một đám gọi ‘Hoàng hậu nương nương’ sau lưng, bên ngoài thì gọi ‘Cô Thời’, ‘Bà Giang’, còn bây giờ thì đã thân mật gọi thẳng ‘Niệm Niệm’ luôn.

Còn tổng giám đốc Giang là anh đây thì không được quan tâm một chút nào.

Thời Niệm Niệm có chút xấu hổ liếc nhìn Giang Vọng một cái, nhỏ giọng nói với mọi người: “Anh ấy muốn đi cùng chúng ta.”

Ánh mắt của Giang Vọng thản nhiên lướt qua mấy người ở trước mặt.

Lúc này mọi người mới tém tém lại: “Tổng giám đốc Giang ạ.”

Phải bay hai tiếng mới tới điểm đến, Thời Niệm Niệm ngủ bù một giấc, sau khi xuống máy bay thì mọi người lập tức đi thẳng tới khách sạn đã đặt trước.

Vốn dĩ Thời Niệm Niệm sẽ ở cùng một phòng với chị phó phòng, bây giờ Giang Vọng tới nên đương nhiên hai người sẽ ở một phòng, mọi người cất đồ xong thì xuất phát tới nhà máy luôn.

Lần đầu tiên Thời Niệm Niệm thực sự được nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Giang Vọng, nhìn anh cúi đầu nghiêm túc kiểm tra đối chiếu các loại linh kiện, thấp giọng hỏi một vài vấn đề liên quan.

“Đẹp trai đúng không?” Phó phòng tới bên cạnh Thời Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi.

“A.” Thời Niệm Niệm sửng sốt, rồi lại mỉm cười gật đầu: “Dạ.”

Phó phòng: “Cô đừng nói chớ, lúc tổng giám đốc Giang vừa mới tiếp quản công ty, ngoại trừ đám người thuộc đảng ‘lí trí’ có ý định sang máng khác kiếm ăn, thì còn có một nhóm người thuộc đảng ‘cảm tính’ bị sắc đẹp mê hoặc, không ít người mơ mộng làm phu nhân nhà giàu, tiếc là tổng giám đốc Giang chẳng thèm nhìn lấy một cái, thế nên bây giờ đều thành fan couple của hai người cả rồi.”

“…”

Ở nhà máy một buổi trưa, kĩ sư của nhà máy giới thiệu cho bọn cô hơn mười phút mới xong, Giang Vọng nghiêng đầu, cúi người lại gần Thời Niệm Niệm: “Có mệt không?”

“Vẫn ổn ạ, anh thì sao?”

“Mệt chứ.” Giang Vọng nhích lại gần người cô, “Muốn đi về.”

Giọng anh rất thấp, những người khác không nghe thấy, đoán chừng nghe xong sẽ bị doạ cho nhảy dựng mất, tổng giám đốc Giang đang làm nũng kìa.

Thời Niệm Niệm mỉm cười sờ tóc anh: “Vậy chúng ta mau về thôi.”

Mấy người cùng nhau ăn vội một bữa cơm ở bên ngoài rồi về khách sạn.

Giang Vọng vẫn còn một vài công việc cần làm, Thời Niệm Niệm cầm áo ngủ đi tắm trước, kết quả tắm được một nửa thì Giang Vọng đã đi vào, cô cũng không nhớ vừa nãy mình có khoá cửa hay không nữa.

Thời Niệm Niệm thở khẽ, che ngực quay người đi theo phản ứng bản năng.

“Sao anh vào được thế?”

“Tắ.m chung đi, nhanh lên nào, phải ngủ rồi.” Anh nói như đúng rồi.

Giang Vọng đã cởi áo, anh nhàn nhã dựa vào trước bồn rửa tay, cúi đầu, động tác uể oải, lại thong thả ung dung c.ởi thắt lưng, gõ mặt bàn, vang lên âm thanh lanh lảnh.

Trong phòng tắm nóng bỏng, tấm gương bị một tầng sương rất dày bao trùm, không nhìn rõ được, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai con người đan vào nhau.

Thật lâu sau, người đàn ông nhẫn nhịn thấp giọng nói: “Niệm Niệm, hình như khách sạn không có áo mưa.”

Tác giả có lời muốn nói: Có lẽ là Tiểu Vọng/Tiểu Niệm sắp tới rồi?

Hết ngoại truyện 4.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi