CĂN BỆNH MANG TÊN EM - ĐIỀM THỐ NGƯ

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Hai vạch.”

Cuối cùng quyết định chủ đề chính của hội trường hôn lễ là Dreamcatcher sừng hươu*, cùng combo đồ tráng miệng và bánh ngọt tinh tế đẹp đẽ.

(*) Dreamcatcher kết hợp với hình tượng đầu hươu được cho là một vật may mắn. Đầu hươu tượng trưng cho sức mạnh, bản lĩnh và sự vững chãi, có tác dụng phong thuỷ trừ tà, chuyển biến tốt vận mệnh, mang lại sự bình yên.

Sau khi Thời Niệm Niệm đã chốt thì Giang Vọng cho người tranh thủ đi sắp xếp.

Ngày cưới do mợ phụ trách, đối với việc chọn ngày như này Thời Niệm Niệm và Giang Vọng thật sự không biết phải chọn như thế nào.

“Các cháu sớm làm đám cưới đi, đã đăng kí kết hôn lâu thế rồi, làm đám cưới xong xem như yên tâm.” Mợ vừa lật sổ vừa nói.

Tối qua sau khi Thời Niệm Niệm gọi điện cho bà nói việc này, bà liền kích động lật lịch cả đêm, bà đã sớm muốn ôm cháu trai, thế nhưng Hứa Ninh Thanh lại không kết hôn, nên chỉ có thể trông cậy vào Thời Niệm Niệm để thoả lòng mong ước.

Thời Niệm Niệm dựa vào bên người mợ xem cuốn sổ trong tay bà, đã có mấy ngày được đánh dấu bên cạnh.

Ngòi bút trong tay mợ chỉ vào, nói: “Sớm nhất là cuối tháng tám, đúng vào trước ngày cháu đi làm, chờ đến khi bắt đầu đi làm ở bệnh viện thì bận lắm, cháu xin nghỉ kết hôn cũng phiền phức.”

Thời Niệm Niệm khẽ nhíu mày, chụp hình cuốn sổ gửi cho Giang Vọng, nói: “Nếu là cuối tháng tám, thì có vẻ hơi gấp ạ.”

“Đúng là hơi gấp thật.” Mợ nghiêng đầu nghĩ, “Dù sao chuyện này Giang Vọng chắc chắn sẽ xử lí tốt, cháu cứ chờ thôi là được, cũng không phiền.”

Di động rung hai lần, Giang Vọng nhắn lại một tin.

Giang Vọng: “Cuối tháng tám à?”

Thời Niệm Niệm: “Dạ.”

Giang Vọng: “Vội vã muốn gả cho anh đến vậy hử?”

“…”

Thời Niệm Niệm mím môi, khẽ cười xuỳ một tiếng, di động quay trở về trong túi một lần nữa, không trả lời lại.

Mẫu thiệp mời do Giang Vọng quyết định, cùng ngày đã nhanh chóng làm xong gửi đến bạn bè thân thiết, hai người đều phải mời không ít người, Giang Vọng có rất nhiều bạn làm ăn, Thời Niệm Niệm thì phần đa là bạn bè cùng trường, bạn học cấp ba, bạn học cùng hệ chính quy đại học, bạn học cùng khoa thạc sĩ.

Vào buổi tối mấy nhóm chat trong di động của Thời Niệm Niệm đều nổ tung.

Tất cả mọi người trong nhóm chat cấp ba và thạc sĩ đều biết mối quan hệ giữa cô và Giang Vọng, nên cũng không bất ngờ mấy, chẳng qua là trêu chọc và chúc phúc vô cùng sôi nổi.

Trong nhóm chat hệ chính quy thì khác, nó ở một app trò chuyện khác, bạn bè quốc gia nào cũng có, đa số mọi người đều lựa chọn học thạc sĩ, thậm chí có vài người còn muốn tiếp tục học lên tiến sĩ, vừa tốt nghiệp không bao lâu thì đã nhận được thiệp cưới của Thời Niệm Niệm, trong nhóm bọn họ tốc độ này thật sự là nhanh chóng.

Hồi trước khi học đại học còn có vài người từng theo đuổi Thời Niệm Niệm, bây giờ cũng đều đã hoàn toàn từ bỏ, chẳng qua bọn họ cố ý trêu chọc ầm ĩ một cách khoa trương.

Cô vẫn chưa gửi thiệp cưới qua cho mẹ, dù sao hôn lễ của con gái mình mà lại biết qua thiệp mời thì không thích hợp, nên Thời Niệm Niệm gọi thẳng qua.

Từ hồi cấp ba cô và mẹ đã ít liên lạc hơn, bây giờ cũng không thay đổi, cô nói ngắn gọn cho mẹ về thời gian và địa điểm hôn lễ của mình, xác nhận có rảnh rồi thì cũng hết chuyện để nói nên cúp máy.

Giang Vọng tắm xong đi ra thì thấy cô đang nằm bò ra giường chơi di động.

Anh nhíu mày, không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, đọc sách cũng thế mà chơi di động cũng thế, Thời Niệm Niệm cứ luôn thích tư thế này, lâu dần sẽ dễ bị đau thắt lưng.

Mép giường lún xuống, Giang Vọng ngồi xuống cạnh cô, giơ tay vỗ cô một cái cách chăn: “Xem gì vậy?”

“Mọi người trong nhóm chat đang trò chuyện ạ.”

Giang Vọng xốc chăn lên chui vào, ánh mắt cũng không dừng nơi di dộng, mà nghiêng đầu hôn lên cổ cô, có một mùi sữa tắm rất dễ chịu, mang mùi hoa thoang thoảng.

Anh hờ hững: “Nói gì vậy?”

“Thì nói chúng ta nhanh thế, bla bla.”

Anh cong môi: “Nhanh gì chứ, anh cũng đã đợi ba nghìn năm rồi.”

Thời Niệm Niệm dần phát hiện ra hơi thở đang trở nên nóng bỏng của Giang Vọng, cô nghiêng đầu, hai tay ôm mặt anh, chớp mắt hỏi: “Hôm nay không làm được không?”

“Hửm?” Giang Vọng không để ý tới, vùi đầu vào trước ngực cô, uể oải hỏi, “Sao lại không làm?”

Hai tay Thời Niệm Niệm chống ra sau đỡ cơ thể, không trốn được mà ngược lại còn bị ngả về phía trước, cô bị ép đến mức không khỏi ngửa ra sau, cổ tạo thành một đường cong duyên dáng, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay em có chút không thoải mái.”

Động tác của Giang Vọng dừng lại rất nhanh, màu đen trầm lắng nơi đáy mắt vẫn chưa biến mất, khàn giọng hỏi: “Không thoải mái ở đâu?”

“Không nói rõ được, chỉ cảm thấy không thoải mái thôi ạ.” Thời Niệm Niệm giơ tay xoa bụng, “Có lẽ là do tối nay ăn nhiều quá, bụng hơi khó chịu.”

“Có muốn đến bệnh viện không?”

“Không cần đâu, có lẽ là do ăn nhiều thôi ạ.” Thời Niệm Niệm cười nói, “Em chính là bác sĩ, trong lòng em rất rõ.”

Giang Vọng nhìn cô một lát, chắc chắn không có dấu hiệu gì nghiêm trọng thì mới yên tâm, lại dặn dò nếu ngày mai vẫn không thoải mái thì nhất định phải tới bệnh viện.

Anh cúi người, trao cho cô một cái hôn nhẹ lên trán: “Ngủ đi em.”

Cách ngày cưới ngày một gần, sau khi Giang Vọng xử lí xong đống công việc còn lại thì cũng để trống thời gian của mình, mấy ngày này Thời Niệm Niệm cũng bận, tính cô cẩn thận, cô đã tới hội trường mấy lần, bài trí cũng gần xong, mơ mộng lại cổ tích, xinh đẹp không tưởng.

Cuối tuần Giang Vọng đưa Thời Niệm Niệm ra ngoài, đi thẳng tới trung tâm thành phố.

Anh chưa nói phải đi làm gì, nhưng Thời Niệm Niệm cũng có thể đoán được đại khái, bây giờ thứ vẫn chưa được chốt chính là váy cưới.

Sở dĩ thời gian thử váy cưới được định ra muộn như thế là vì sắp tới nhà thiết kế mà Giang Vọng mời mới có một khoảng thời gian ở trong nước.

Mặc dù Thời Niệm Niệm đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, cũng biết là phải đi thử váy cưới, nhưng khi nhìn thấy chiếc váy cưới lộng lẫy tinh tế xuất hiện trước mắt thì vẫn ngẩn ra.

Giang Vọng cúi người, ghé vào tai cô, khẽ giọng hỏi: “Thích không?”

Thời Niệm Niệm sửng sốt một hồi lâu rồi mới gật đầu: “Thích lắm ạ.”

“Những bộ lễ phục này đều chuẩn bị cho hôn lễ, em mặc thử xem, rồi chọn bộ thích nhất làm lễ phục chính.”

Thời Niệm Niệm dạo một vòng, cuối cùng chọn một bộ, làn váy rũ xuống rất dài, xoè ra thành hình cung, cực kì giống nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích.

Cô nhớ trước đây mình cũng thích búp bê Barbie giống phần lớn các cô gái, cô từng mua về nhà không ít, nhưng sau khi Thời Triết được sinh ra, cậu bé bẩm sinh đã mắc bệnh, tính tình kì quái lại dễ nổi giận hét toáng lên.

Không biết cậu sợ búp bê hay thế nào, lần nào Thời Triết nhìn thấy búp bê của cô thì đều sẽ hét toáng lên, sau đó thì những con búp bê mặc những bộ váy xinh đẹp đã bị vứt hết.

Từ đó trở đi, cô không còn thích mua búp bê nữa.

Dường như cũng bắt đầu từ khi đó, cô đã không còn khao khát giấc mộng công chúa như này nữa.

Sau đó nữa, cô bắt đầu theo chân Hứa Ninh Thanh, nhìn hắn và các nam sinh khác đánh nhau hoặc đi chơi, cô rất ít khi tham gia, nhưng tính tình lại trở nên càng giống một đứa con trai hơn.

Bây giờ Giang Vọng đã một lần nữa trả lại cho cô giấc mộng thời thơ ấu.

Cô thích một hội trường hôn lễ mộng mơ, thích chiếc váy cưới tinh tế, thích những món đồ tráng miệng và bánh ngọt vừa đáng yêu lại khéo léo tỉ mỉ.

Cô thay váy cưới, nhìn bản thân mình trước gương, chiếc váy cưới rõ ràng là được đặt may theo số đo của cô, mỗi một chỗ đều vừa khít, phần eo được chiết lại cân xứng, lộ ra phần xương quai xanh và xương bư.ớm trắng nõn, làn váy trải dài bên chân.

“Trong thời gian ngắn bảo tôi phải đẩy nhanh tốc độ làm nhiều chiếc váy cưới như vậy, vì cậu mà tôi đã thức trắng mấy đêm đấy.” Nhà thiết kế là một người tóc vàng mắt xanh nhìn rất đẹp trai, nhưng tiếng Trung lại trôi chảy vô cùng.

Giang Vọng mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

“Tôi nói chứ cậu kết hôn cũng xa xỉ quá đi, bình thường cùng lắm người ta cũng chỉ đặt ba bộ, còn cậu thì có thể mở triển lãm cá nhân luôn rồi.”

Anh ta vừa định nói tiếp thì chiếc rèm trước mặt từ từ kéo ra, Thời Niệm Niệm nhấc làn váy xoay người lại.

Khăn voan thoáng che đi khuôn mặt, mái tóc thật dài buông xoã trước ngực, lúc xoay người có một lọn dừng trên vai, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Vọng sửng sốt, lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng nhưng chưa đốt ra, đôi mắt bình tĩnh dừng trên người cô, rồi đến mặt, ngực, eo, mông, anh không nói gì một lúc lâu.

Thời Niệm Niệm im lặng đứng tại chỗ, lặng lẽ cười cong cả mắt nhìn anh.

Một lúc lâu sau anh mới cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, yết hầu trượt lên trượt xuống, nghiêng đầu khàn giọng nở nụ cười.

Trong khoảnh khắc ấy, người đàn ông và chàng trai trong quá khứ hợp làm một, Thời Niệm Niệm giật mình như thấy được chàng trai năm đó.

Vào thời điểm bắt đầu gần gũi hơn, Giang Vọng đã cứu cô một lần ở bệnh viện, trong giai đoạn bị bạo lực học đường, chàng trai với đôi mắt ngập tràn tàn nhẫn nhìn đối phương, cười lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có động đến cô ấy.”

Sau đó anh cởi áo khoác ra trùm l.ên đỉnh đầu cô, cô không nhìn thấy được quá trình đánh nhau sau đó.

Cho đến khi một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn một lần nữa.

Cô đội đồng phục ngẩng đầu lên, Giang Vọng giơ tay, xốc đồng phục trước mắt cô lên, khoé mắt anh xuất hiện một vết máu mới.

Chàng trai chẳng hề quan tâm, mà lại nhìn cô mỉm cười: “Em là cô dâu đấy à?”

Đó là lúc ban đầu, còn bây giờ, giấc mơ đã trở thành sự thật.

Giang Vọng đứng cách mấy bước mỉm cười nhìn cô, nét tươi cười dịu dàng mà nhún nhường.

Nếu cuộc đời anh là một cuộc hành trình đầy gian truân gập ghềnh, vậy thì bây giờ chính là khoảnh khắc anh đứng trước kho báu.

Một kho báu lộng lẫy, chờ người tới chiếm lấy.

Thứ mà anh theo đuổi và thuộc về anh cả đời này.

Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng nhấc làn váy đi về phía anh, làn váy phía sau rũ xuống, dưới ánh đèn hoa văn trên bề mặt hơi ánh lên.

“Bộ này đẹp không anh?” Cô khẽ giọng hỏi.

“Đẹp.” Giang Vọng trả lời rất nhanh.

Anh cúi thấp đầu, chợt giơ tay lên che mắt lại, nghiến răng, yết hầu di chuyển, sau đó chầm chậm ôm lấy eo Thời Niệm Niệm kéo vào lòng.

Anh vùi vào gáy cô hít sâu, hơi thở nóng bỏng phả vào đầu vai cô, chậm chạp nói: “Xinh đẹp thế này, anh cũng không nỡ để người khác nhìn thấy.”

Hôn lễ này của Giang Vọng được tổ chức rất long trọng tưng bừng, rất không phù hợp với hình tượng khiêm tốn ngày thường của anh trên thương trường, tất cả các khách mời tới tham gia hôn lễ đều được chuẩn bị vé máy bay và chỗ ở, khách sạn được đặt chính là khách sạn nghỉ dưỡng dưới trướng Giang thị, vì để chúc mừng cho hôn lễ, trên dưới khách sạn cũng đều được trang trí đẹp đẽ thơ mộng.

Dựa theo tập tục truyền thống cũ, đêm trước khi kết hôn cô dâu chú rể không thể gặp mặt nhau.

Nói ra cũng rất kì diệu, cô và Giang Vọng đã đăng kí kết hôn được gần hai năm rồi, bây giờ kết hôn lại còn phải tách ra cả đêm không được gặp nhau.

Trước đó Thời Niệm Niệm có đi thử mấy bộ váy cưới, nhà thiết kế đến phòng thực hiện một loạt bước dưỡng da cho cô, tất bật đến 9 giờ mới kết thúc.

Mợ mặc một bộ sườn xám vui sướng đi vào: “Niệm Niệm à, cháu thấy ngày mai mợ mặc bộ này thì thế nào?”

Thời Niệm Niệm nhìn: “Được ạ, đẹp lắm ạ.”

Mợ đứng trước gương xoay hai vòng, tươi cười toe toét, nhìn thêm một lúc lâu rồi lại nhìn về phía Thời Niệm Niệm, khẽ thở dài.

“Nói ra thì thật ra hai năm trước cũng xem như là đã lập gia đình, sao mà tới tận hôm nay mợ vẫn cảm thấy không nỡ như vậy chứ.”

Thời Niệm Niệm mỉm cười ôm lấy mợ: “Cũng không phải là cháu sẽ đi đâu xa, mợ kêu cháu về nhà ăn cơm thì cháu sẽ về, có gì mà không nỡ đâu ạ.”

“Cũng phải,” Mợ gật đầu, còn nói. “Sau này có Giang Vọng bảo vệ cháu, mợ cũng coi như yên tâm.”

Cô vừa định nói gì đó, thì dạ dày chợt khó chịu cuộn lên, đẩy mợ ra chạy vào nhà vệ sinh, ghé vào bồn rửa mặt nôn khan một hồi cũng không nôn ra cái gì.

Súc miệng xong, hai tay Thời Niệm Niệm chống trên bồn thở hổn hển một lúc lâu.

Thẳng người lên thì thấy mợ cực kì khiếp sợ đứng nơi cửa.

Thời Niệm Niệm sợ bà lo lắng, vội nói: “Không sao đâu ạ, có thể là hôm nay nóng quá, phơi nắng nên hơi buồn nôn ạ.”

“Không phải.” Mợ nhìn cô nói chầm chậm: “Cháu với Giang Vọng, có dùng biện pháp tránh thai không?”

“Á?” Cô đỏ mặt, chậm chạp nói, “Chắc…có ạ.”

Cô chợt nhớ ra, tháng trước khi đi công tác trong khách sạn không có ‘áo mưa’, khoảng thời gian đó cô xem như đang trong kì an toàn, Giang Vọng cũng không bắn vào trong, nhưng mười ngày sau kì an toàn Thời Niệm Niệm vẫn lấy que thử thai kiểm tra một lần, lần đó hiện một vạch.

Nhưng loại này cũng không hoàn toàn chính xác.

Mấy ngày nay thật ra cô đã cảm thấy thường xuyên có chút không thoả mái, cô vội vàng chuẩn bị chuyện đám cưới, còn tưởng rằng do gần đây mệt quá.

Mợ thấy cô như vậy thì cũng hiểu bản thân cô cũng không chắc chắn, lập tức căng thẳng đứng lên, hai tay bứt rứt chà xát quần áo.

“Mợ lập tức gọi xe, chúng ta đến bệnh viện một chuyến nhé?”

“Ngày mai là ngày cưới rồi.” Thời Niệm Niệm do dự, chầm chậm giơ tay xoa bụng, “Cháu cũng không chắc là có mang thai không, hơn nữa chẳng phải bảo là tối nay không được gặp Giang Vọng sao ạ?”

Tuy bảo là kiểu nói mê tín của truyền thống, đêm trước kết hôn không gặp nhau mới có thể bên nhau dài lâu, Thời Niệm Niệm không tin cái này, nhưng vào trước ngày này cũng không thể phá vỡ được.

“Vậy thì thế này, mợ đi mua que thử thai cho cháu.” Mợ nói xong cũng không quay đầu lại mà xách túi đi luôn.

Thời Niệm Niệm nhìn bản thân trong gương, vừa nãy vì buồn nôn mà sắc mặt hơi trắng, màu môi cũng nhạt đi, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, bây giờ vẫn bằng phẳng, không nhìn ra được chút dấu hiệu nào.

Bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, rất nhanh mợ đã quay lại, mua vài cái, vội vàng bảo Thời Niệm Niệm mau đi thử.

“Niệm Niệm, cháu có biết dùng không đấy?” Mợ đứng ở cửa hỏi.

Thời Niệm Niệm lên tiếng trả lời: “Dạ biết ạ.”

Cô kiểm tra ba cái, tất cả đều là hai vạch.

Trời ạ…

Mợ vui vẻ không thôi, quả thực muốn coi Thời Niệm Niệm như tổ tông mà cung phụng, không dám làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, bà dặn cô nghỉ sớm một chút rồi về phòng.

Cảm giác trong bụng đang thai nghén một sinh mạng thật kì diệu, ngay cả đi lại Thời Niệm Niệm cũng không khỏi bước nhẹ, thật cẩn thận nằm lên giường.

Cô định ngày mai sau khi kết thúc hôn lễ thì mới nói cho Giang Vọng, tuy rằng cô cũng rất vội vàng muốn nói cho Giang Vọng tin này.

Nhưng mà với tính tình của Giang Vọng, nếu tối nay mà biết tin này thì chắc chắn sẽ căng thẳng làm to chuyện đến mức hôn lễ ngày mai cũng không thể tiến hành một cách bình thường được, anh chắc chắn sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra cả đêm.

Trong phòng tối đen cả một vùng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong nhà.

Thời Niệm Niệm không yên giấc được.

Trong bóng tối sáng lên một góc, cô ấn mở khung trò chuyện với Giang Vọng, cân nhắc rồi nhắn một tin cho anh.

Thời Niệm Niệm: “Anh ngủ chưa?”

Chưa tới một chốc đã có cuộc gọi đến, cô mỉm cười, nhận điện thoại đặt bên tai.

Giọng người đàn ông truyền tới, xen lẫn trong hơi ấm của màn đêm.

Anh thoáng nở nụ cười: “Em vẫn chưa ngủ à?”

Thời Niệm Niệm đổi sang tư thế nằm sấp, rồi lại nghĩ tới điều gì đó, trở người lại lần nữa: “Không ngủ được ạ.”

“Ngày mai còn phải dậy sớm trang điểm đấy, em để ý không lại mệt.” Giọng anh cũng rất khẽ, dịu dàng vô ngần, “Gần đây chẳng phải em thường xuyên thấy mệt mỏi đó sao.”

Bây giờ Thời Niệm Niệm mới biết được nguyên nhân vì sao khoảng thời gian này luôn không ngủ đủ.

Cô lặng lẽ cong môi, chợt nói: “Lần trước em mơ một giấc mơ, trong mơ vài năm sau, chúng ta đã có một nhóc tì, là đồ mít ướt, rất là thích khóc.” Nói đến đây cô mỉm cười.

Thật sự không biết làm thế nào mà cô và Giang Vọng lại sinh ra được một đứa nhóc mít ướt nữa.

Giang Vọng không nói gì, hơi thở rất nhẹ.

“Giang Vọng à?”

“Ừ.”

Cô hỏi: “Anh thích con trai hay con gái?”

“Không nghĩ tới.” Âm thanh của anh như hoà lẫn vào màn đêm tĩnh lặng, “Có em anh cũng đã thoả mãn lắm rồi, anh không dám nghĩ nhiều hơn thế.”

Vậy thì em lại cho anh thêm một niềm hi vọng nhé.

Thời Niệm Niệm thầm nghĩ.

Hết ngoại truyện 6.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi