CẦN GÌ PHẢI DIỄN TRÒ

Y biết là Hứa Thành không cần y mà, mới vừa rõ ràng sắp cộng phó vu sơn, Hứa Thành sờ đến bụng của y liền lập tức ngừng lại… Đúng rồi, bụng lớn như vậy, xấu như vậy, chính y cũng không muốn nhìn lâu, trong bụng lớn này còn không phải là hài tử của Hứa Thành hắn sao! Hắn sao có thể ghét bỏ cơ chứ?

Phiền lòng và ủy khuất để cho Mặc Nhiễm gần như muốn khóc, tựa ở bên thành bồn tắm không muốn nói chuyện.

Hứa Thành cho là làm y tức giận, “Mặc nhi ta đảm bảo lần sau sẽ không dám làm vậy… Đừng tức giận”

Nhưng lời này truyền đến tai Mặc Nhiễm lại thành bốn chữ “không có hứng làm”, Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn cái bụng cản trở này, hận không thể đâm vào thành bồn tắm nặn miếng thịt này ra, nhưng nghĩ lại, nếu hài tử không có, Hứa Thành lại càng không cần y. Nghĩ vậy, Mặc Nhiễm nằm úp mặt lên thành bồn tắm thút thít. Hứa Thành bỏ y, không cần y, ngay cả khi hai người dựa sát vào nhau cũng không dậy nổi ham muốn từ hắn, không còn lần sau, không còn lần sau nữa…

“Mặc nhi… Đừng khóc, đừng khóc…” Hứa Thành nhất thời tay chân luống cuống, “Là ta quá lỗ mãng để cho người cảm thấy bị ủy khuất. Đừng khóc nữa Mặc nhi, ngươi cũng sắp sinh, chẳng may động thai khí…”

Nhìn bờ vai Mặc Nhiễm run rẩy, Hứa Thành oán mình bị ma quỷ ám ảnh, thiếu chút nữa vậy mà bá vương ngạnh thượng cung, nghĩ đến y hồi nào bị loại khuất nhục này…

Nước mắt Mặc Nhiễm rơi càng nhiều, Hứa Thành thật sự chỉ quan tâm hài tử trong bụng y, không có quan tâm gì y, ngày cả vì sao y khóc cũng không hỏi…

Hứa Thành đứng đơ người ở một bên, tiến lên an ủi cũng không phải, đứng nhìn cũng không phải, chỉ có thể ra bồn tắm, mặc y phục vào,

Chờ Mặc Nhiễm bớt khóc, Hứa Thành liền đỡ y ra bồn tắm, lau khô thân thể, lại mặc áo choàng tắm, ôm lấy y đi ra phòng, trong lúc đó, tâm tư của Mặc Nhiễm đã thay đổi liên tục.

“Thôi mà…” Hứa Thành đem người trong ngực đặt ở trên giường, lau tóc ướt cho y, người nọ nghiêng đầu sang chỗ khác, y biết Mặc Nhiễm không ngủ, nhưng cũng biết Mặc Nhiễm không muốn nhìn hắn… Là hắn quá phóng túng. Hứa Thành tự trách, ra cửa cũng không biết nên mua cái gì để xin lỗi, vòng một vòng lớn lại trở về trước cửa.

Lúc Hứa Thành trở về, nhìn thấy Mặc Nhiễm nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rón rén ở trên môi y nhẹ nhàng hôn một cái, mi mắt xinh đẹp hơi run run một cái: “Đừng nháo.” Nói xong mới nhớ lại mình vẫn còn đang giận Hứa Thành, nhắm mắt lại quay mặt đi.

“Mặc nhi tốt, hôm nay là ta không tốt, Mặc nhi đừng tức giận.” Hứa Thành từ trong tay áo móc ra kết khấu đan từ tơ vàng, “Mặc nhi nhìn một chút cái kết này, ta nghĩ ngươi sắp sinh trong lòng lo lắng, làm cho ngươi một cái kết bình an, nhất định để cho ngươi bình an sinh hạ hài tử, Mặc Nhiễm không lên tiếng, chẳng qua là hơi giang bàn tay ra, tỏ ý hắn đem bình an kết để lên.

“Mặc nhi, ngươi nhận lấy, ta liền coi như ngươi bỏ qua cho ta lần này.”

Nghe lời này, ngón tay Mặc Nhiễm vốn là muốn cất ngừng lại, nhưng rốt cuộc không buông bình an kết kia ra.

“Mặc nhi, ngươi thật đẹp.” Thấy Mặc Nhiễm như vậy, Hứa Thành biết y bớt giận, được voi đòi tiên ở bên tai y thủ thỉ.

Mặc Nhiễm hơi hí mắt cười một tiếng.

Trong lòng nhưng lại một trận trống không, dùng sắc kéo người, có thể được lúc nào tốt. Hiện tại chẳng qua chừng hai mươi, vẫn còn cái xác xinh đẹp, có thể để cho Hứa Thành phí sức lấy lòng y như vậy. Cho dù như vậy, Hứa Thành cũng không muốn y. Qua mười năm… Chưa cần đến mười năm, chỉ cần mấy ngày sau, Hứa Thành liền sẽ thấy gương mặt của y bị đau đớn chen lấn dử tợn biến hình, nghe giọng của y hô đến to khàn khàn thê lương… Hắn không muốn nghĩ xem Hứa Thành sẽ thấy y thế nào. Nếu là Hứa Thành thật sự bỏ y, ngược lại không bằng ban đầu đồng ý với quan to hiển quý nào đó, tuy nói cuối cùng vẫn sẽ bị vứt bỏ, ít nhất không cần lo được lo mất như vậy.

“Mặc nhi thật sự sắp sinh, lười như vậy.” Hứa Thành thấy y nhắm mắt lại, trêu đùa.

Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi phát hoảng, ngay cả sức lực mở miệng cũng bị mất, từ trong xoang mũi ừ một tiếng không nói gì.

“Tâm tình không tốt sao? Còn đang giận ta?” Thấy Mặc Nhiễm khẽ lắc đầu, Hứa Thành leo lên giường ôm y vào ngực, vuốt bụng, “Có phải buổi sáng nói chuyện với lang trung nên sợ? Mặc nhi đừng nghĩ bậy, lang trung nói vị trí thai chính, hài tử cũng không lớn, nhất định có thể thuận sinh…”

Mặc Nhiễm khẽ gật gật đầu, không có trả lời.

Người trong ngực hô hấp đều đều mà thong thả, nếu như không phải là lông mi run run, thật để cho người ta cho là y đang ngủ. Hỉ nộ vô thường mấy ngày trước khi lâm bồn hay suy nghĩ bậy bạ vui buồn thất thường huống chi lúc tắm mình dày vò Mặc nhi như vậy, may mắn Mặc nhi không có bài xích hắn. Hứa Thành ôm Mặc Nhiễm, bụng nhô cao đè ở trên người mình, cách dựng bụng cũng có thể cảm giác được thai nhi ở trong bụng hơi giật giật.

Cõ lẽ là bởi vì dưới ánh mặt trời mặt của Mặc Nhiễm mang theo mấy phần thánh khiết, hoặc là dựng bụng sắp sinh sản để cho Mặc Nhiễm thêm mấy phần mẫu tính chói lọi, lần này Hứa Thành không có tình động, chỉ là muốn ôm y, cùng y, cúi đầu tại trên trán y nhẹ nhàng hôn một cái.

Hứa Thành cảm thấy mình lại không cần tham cầu, ánh mặt trời sau giờ ngọ vừa vặn, gió nam ấm nóng, người mình yêu nhất mang thai hài tử nằm ở trong ngực mình, đầu người trong ngực cọ trong hõm vai mình, Hứa Thành không nhịn được ngửi một cái mùi hương trên tóc y, mùi hoa quế trên tóc là đích thân hắn xử lý, vừa thơm lại mềm mượt, khẳng định Mặc nhi thích. Hứa Thành hài lòng ngủ.

Mặc Nhiễm ở trong ngực hắn cọ cọ, hưởng thụ cơ hội hiếm thấy nằm ở trong ngực Hứa Thành, ngửi mùi vị trên người Hứa Thành, mùi vị khiến y vô cùng an tâm, không bỏ được ngủ mất.

Khi hai người tỉnh lại đã là hoàng hôn, Hứa Thành để cho gã sai vặt truyền bồ câu hầm cho Mặc Nhiễm tẩm bổ, nhưng Mặc Nhiễm vừa tỉnh lại bụng liền căng khó chịu, ngửi được mùi dầu mỡ liền nhíu mi: “Không ăn được.”

“Khẩu vị mấy ngày này vẫn không tệ, đột nhiên không ăn được… Không phải là muốn sinh chứ?”

“Còn không có đau.” Mặc Nhiễm phất tay một cái tỏ ý gã sai vặt mang bồ câu hầm đi xuống.

“Ngày hôm trước lang trung tới bắt mạch, nói không quá năm sáu ngày liền muốn sinh, tính được cũng chính là trong hai ngày này, Mặc nhi cần ăn gì đó, sinh con tốn thể lực lắm. Luôn không ăn cơm, đến lúc đó làm sao mà sinh a.” Hứa Thành gắp một miếng thịt bồ câu mềm, đưa đến bên miệng Mặc Nhiễm, “Mặc nhi nghe lời, há miệng.”

Nghe hắn nói như vậy, Mặc Nhiễm bất đắc dĩ dựa gần ăn một miếng trên tay của Hứa Thành, hơi cau mày nhai hồi lâu mới nuốt xuống. Thấy y lại quay trở lại dáng vẻ chán cơm như mấy tháng qua, Hứa Thành đau lòng vừa xoa bụng cho y vừa trách móc: “Đứa nhỏ này thật là một hỗn thế ma vương, gieo họa khiến Mặc nhi cơm cũng không ăn được, chờ hài tử sinh ra, ta nhất định dạy dỗ nó thật tốt.”

“Thôi, ta chịu chút.” Mặc Nhiễm nhìn thấy lo âu trong mắt Hứa Thành, lại bưng chén lên, cố đè xuống căng đầy khó chịu trong bụng, uống nửa chén canh. Hứa Thành đặc biệt dặn dò qua muốn thịt bồ câu tốt nhất, một chén canh có váng mỡ vàng nhạt, mùi thơm bay ra, nhưng đối với chén canh này Mặc Nhiễm lại cau mày suýt nữa nôn ọe, uống vào một hớp ở trong cổ họng đọng vị dầu mỡ, Mặc Nhiễm nhịn xuống muốn nôn, lại nghe Hứa Thành nói: “Hôm qua lúc ta mua táo chua cao cho ngươi, gặp công tử Lâm gia, hắn còn than phiền nói nương tử nhà hắn từ lúc mang thai hài tử, so với ngày thường càng tham ăn mười lần, buồn hắn mỗi ngày lo lắng đứa bé kia quá lớn sinh không xuống. Thật là ít quá cũng không được, nhiều quá cũng không xong.”

Cơn giận đột nhiên bùng lên, Mặc Nhiễm đặt mạnh chén canh lên bàn, tiếng đồ sứ leng keng đụng nhau, canh chim bồ câu sánh ra nửa chén: “Ta không khẩu vị, không muốn ăn cơm. Ngươi thích có thể ăn, tìm Lâm gia nương tử đi.”

“Mặc nhi, Mặc nhi đừng nóng giận, ta chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, ngươi đừng có nghĩ linh tinh…” Hứa Thành bị hỏa khí bất thình lình sợ hết hồn, rất sợ y động bào thai, vội vàng xoa cho y cười xòa, “Trách ta không tốt, vốn là muốn để cho Mặc nhi uống nhiều mấy hớp, không nghĩ tới chọc Mặc nhi tức giận, ta đáng đánh, đáng đánh. Mặc nhi bớt giận, nếu là vì chuyện này giận đến đau bụng, ta chính là đan một ngàn cái bình an kết cũng bồi không được tội.”

Mặc Nhiễm xoay người: “Buồn nôn, không ăn.” Không đợi Hứa Thành đỡ y, liền tự mình đứng dậy lên giường, cầm lên lọ thuốc, đào lên một khối dược cao bôi lên bụng.

“Mặc nhi, thuốc kia lạnh…” Hứa Thành sợ đụng vào y bực bội, không dám lên giường cùng y, chỉ có thể ngượng ngùng nói, “Mặc nhi tức giận, đánh ta mắng ta đều tốt, đừng tự mình dày vò.” Nhưng mà người trên giường căn bản không để ý hắn, ôm bụng ngủ.

Hứa Thành có chút ủy khuất, biết y không ngủ, cũng không dám lên giường, muốn đi thư phòng qua đêm nhưng lại sợ Mặc Nhiễm có chuyện, chỉ đành ngồi ở một bên, nhìn người chùm trong chăn kia. Không biết qua bao lâu, mới nghe giọng của y. Giọng của Mặc Nhiễm còn có chút tức giận, càng nhiều hơn nhưng là lúng túng: “Ta khát.”

“Mặc nhi đừng nóng giận, ta để cho người đi nấu nước lê, nhuận phổi tiêu lửa.”

“Trong miệng thấy ngán, muốn uống trà.”

“Nhưng bây giờ ngươi sắp sinh…” Hứa Thành thấy biểu tình của Mặc Nhiễm, cắn cắn môi, bảo gã sai vặt mang bình trà loãng đến.”

“Mặc nhi thật muốn uống trà, liền uống ít thôi.” Hứa Thành nhận lấy trà, thổi lạnh đưa đến bên miệng Mặc Nhiễm.

“Quá nhạt, như nước vậy.”

“Mặc nhi ngoan, lúc này uống trà đặc dễ dàng sinh sớm, dùng trước trà nhạt cho đỡ thèm đi.”

Mặc Nhiễm cau mày một cái, gần như là giận dỗi uống một hơi cạn sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi