CĂN HỘ ĐIÊN

Thối thật!

“Thật là, chắc do hôm qua chập điện nên nguyên liệu trong tủ đều hư!” Dương Hân vừa bóp mũi vừa kiểm tra đồ ăn trong tủ lạnh, vẫn chồng chất và đầy tràn như cũ. “Nhưng mà mấy hôm nay Mạc Thần không đem đồ ăn đến, vì sao còn nhiều vậy…”

Tủ lạnh bị ních chật cứng khiến Dương Hân không muốn lục lọi cái gì, y là kiểu người không lười biếng cũng không siêng năng; cái gì dễ thì làm rất tốt, cái gì khó quá cho qua.

“Trời ạ, không muốn dọn dẹp đâu, mùi thối quá ~ rốt cuộc là thứ gì hôi vậy!”

Dương Hân cầm mấy túi nguyên liệu xỉn màu ném xuống, thầm nghĩ tối nay phải kêu Mạc Thần sắp xếp lại thì chuông cửa vang lên.

“Đến ngay! Ai đó?” Dương Hân vội vàng rửa tay rồi mở cửa, không ngờ ngoài cửa là một đối tượng y chưa từng nghĩ tới — cảnh sát nhân dân.

“Anh Dương, phiền anh cho tôi biết gần nhất anh có gặp được người này không?” Viên cảnh sát vừa nói vừa lấy ra thẻ cảnh sát và một tấm ảnh.

Dương Hân do dự nên trả lời làm sao. Trong đầu y có rất nhiều câu hỏi, người này đương nhiên y đã gặp rồi, vì mấy giờ trước hắn vừa rời khỏi đây đi làm đấy!

Mọi chuyện rốt cuộc là sao?

“Tôi biết anh ta. Trước kia anh ta là đối tác làm ăn của tôi, nhưng sau khi tôi từ chức thì không liên lạc nữa. Cho hỏi có việc gì sao?” Dương Hân giả ngu. Y đã bàn bạc với Mạc Thần về vấn đề này, để tránh việc yêu đương lén lút của họ bại lộ nên đành cố gắng phủi sạch quan hệ.

“À, vợ anh ta báo mất tích.”

“Hả?!” Dương Hân rú lên. Tử Linh thật sự điên rồi, nàng còn dám đi báo cảnh sát! Dương Hân rất muốn bóp trán thở dài.

“Vậy anh có đến công ty anh Mạc hỏi thăm chưa?” Sáng nay hắn mới đi làm, thử hỏi thì các anh sẽ phá án và lập công nhiều hơn một chút.

“Đương nhiên là có, nhưng anh Mạc đã từ chức hồi tuần rồi. Vợ anh ta nói một tháng nay chưa từng gặp anh ta.”

“Cái gì…” Sao thế được?

Tuy Dương Hân ít khi động não nhưng nghe xong cũng biết mọi chuyện không bình thường. Cuối cùng có chuyện gì xảy ra? Y bị Mạc Thần lừa bịp hoàn toàn? Vì sao hắn muốn lừa y? Và hắn đi đâu ‘làm’?

Tiễn viên cảnh sát rời khỏi, Dương Hân cảm thấy vô cùng rối rắm. Y không biết đâu mới là sự thật? Rõ ràng tối qua đã xác nhận với Mạc Thần, nhưng giờ đây lời của Tử Linh mới là sự thật.

Mạc Thần, anh giấu em cái gì đây?

***

Trời tối, Tử Linh tìm đến nhà y. So với việc sáng nay cảnh sát xuất hiện thì sự xuất hiện của Tử Linh khiến y phải giật mình.

“Chào cô… Mời ngồi…” Dương Hân gượng gạo nói, thậm chí y còn hơi căng thẳng. Lần đầu gặp mặt vợ Mạc Thần chỉ thấy nàng đẹp không thua kém gì người mẫu. Nàng mỉm cười đoan trang, thái độ cởi mở, thân thiện; hoàn toàn không có dấu hiệu của người bị trầm cảm.

Ngược lại Dương Hân thấy mình mới mắc bệnh tự kỷ, vì cả ngày đều ru rú trong nhà. Trời ơi…

Y mời Tử Linh ngồi ở sofa phòng khách, sau đó vào bếp tìm thức uống đãi khách. Vừa mở tủ lạnh ra đã nghe mùi hôi thối ngập trời, đành phải vội vàng đóng ‘rầm’ một tiếng, sau đó rót hai ly nước ấm.

“Chậc, sao càng ngày càng thối vậy, rõ ràng có cắm điện mà! Nhiệt độ lạnh cũng ở mức vừa phải…” Dương Hân tạm thời bỏ qua khúc mắc này, y bưng nước ấm quay lại phòng khách để ứng chiến với người phụ nữ kia.

“Anh Dương, cứ gọi tôi Tử Linh là được. Vô cùng xin lỗi vì đột nhiên chạy đến làm phiền.” Tử Linh lộ ra vẻ áy náy, nàng đặt giỏ quà lên bàn. “Ngại quá, vì gấp gáp nên chỉ mua được ít trái cây, mong anh…”

“Không sao… Cô đừng khách sáo!” Dương Hân sợ đến mức cắt ngang lời nàng. Lại còn mua quà cáp đến đây, vô duyên vô cớ sao y dám nhận!

“Không, anh nhất định phải nhận…” Đùn đẩy một hồi, sự bình tĩnh ban đầu của Tử Linh đã biến mất tăm. Dương Hân cũng ghét phải đùn đẩy bèn đặt nó sang một bên, định bụng chốc nữa gọt ra ăn cùng.

“Chuyện là tôi không tìm thấy chồng tôi…” Nói chưa được đôi câu thì hốc mắt Tử Linh ửng đỏ. “Tôi lo lắm, dù tìm đủ cách nhưng vẫn không liên lạc được nên đành phải báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát không làm việc nghiêm túc, tôi rất lo anh ấy sẽ gặp nạn…” Giờ đây gương mặt Tử Linh tràn đầy nước mắt.

Dương Hân nhìn người phụ nữ khóc đến run rẩy đôi vai gầy, trong thâm tâm y trào dâng áy náy. Y chỉ có thể lặng im nghe Tử Linh kể lể.

“Xin lỗi vì đã khiến anh khó xử rồi. Nhưng tôi mong anh có thể giúp tôi. Chồng tôi hay nhắc về anh lắm, anh ấy nói anh là người bạn hiểu anh ấy nhất. Ngoại trừ anh tôi không biết tìm ai bây giờ…”

Dương Hân thảng thốt, không thể nào! Mạc Thần chết tiệt, anh nhắc em với vợ anh làm chi? Chẳng lẽ mọi chuyện đã bung bét, không thì sao nàng tìm tới cửa? Nhưng nhìn kiểu gì cũng chẳng giống đánh ghen. Ơ, thảm rồi!

Dương Hân nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ Mạc Thần tan ca. Thôi xong, lúc đó ba mặt gặp nhau sẽ rất xấu hổ, mình phải làm sao bây giờ? Mình phải đuổi nàng đi sao?

Nhưng nàng khóc thành như vậy…

Dương Hân đấu tranh nội tâm, y phân vân siết đôi tay lại, thầm nghĩ: thôi cũng tốt, bất cứ giá nào cũng nên nói rõ ràng, không nên tiếp tục giấu diếm làm tổn thương nhau.

“Tử, Tử Linh… Cô đừng khóc.” Đưa đối phương vài tờ khăn giấy, Dương Hân như tội phạm đầu thú chờ khoan hồng. “Thật ra tôi biết Mạc Thần ở đâu, không, phải nói tôi đã gặp hắn… Mong cô nghe xong đừng giận.”

Tử Linh trợn to đôi mắt, vội vã trả lời: “Sao tôi lại giận? Tôi phải cảm ơn anh nhiều lắm, mong anh mau nói cho tôi.”

“Lần trước nói chuyện qua điện thoại không phải là tôi cố ý lừa cô, thật ra Mạc Thần… hắn đều ở với tôi mỗi tối.”

Theo sau là vẻ mặt không thể tin được của Tử Linh.

“Tôi biết lừa cô là sai nhưng cũng không muốn làm tình hình càng thêm nghiêm trọng, hơn nữa Mạc Thần không hề mất tích.” Nói đến đây Dương Hân vô cùng khó xử. “Tử Linh, cô chờ lát nữa đi. Sắp đến giờ Mạc Thần quay về, để hắn nói rõ ràng với cô. Xin cô đừng hỏi tôi thêm điều gì nữa…”

Bởi vì y cũng muốn làm rõ ràng chuyện này, hết thảy rốt cuộc là sao?

Hai người im lặng ngồi trong phòng khách, họ nhìn nhau không biết nói gì. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, rốt cuộc bên ngoài cũng vang lên tiếng mở cửa.

Chỉ thấy Mạc Thần tái mặt nhìn bọn họ, dường như hắn đang vô cùng giận dữ.

“Dương Hân, sao em cho cô ta bước vào?” Ngữ khí chất đầy sự hoài nghi, rít gào và phẫn nộ.

Dương Hân nghe xong cũng nổi nóng. “Anh quát em cái gì, đây là vợ anh! Cô ấy đến tìm anh, em mời vào anh cũng ngại? Anh không thể nói chuyện đàng hoàng mà phải chỉ trích em như một đứa bé sao?”

Dương Hân thật không hiểu Mạc Thần đã gặp phải chuyện gì? Tại sao vừa vào nhà đã điên lên như vậy, cho dù ghét bỏ vợ mình thì giờ phút này không cần tỏ thái độ như thế chứ!

“Đây là nhà anh, ngoại trừ chúng ta anh không muốn người khác đặt chân vào!”

“Người khác! Người khác! Mạc Thần anh điên rồi hả? Đây là vợ anh đó, cũng không phải khách khứa đâu!”

“Cô ta không phải!”

“Trời ơi, anh đang nói gì thế? Tôi đã nhìn lầm anh, không ngờ anh là loại người như vậy…”

Bỏ ngoài tai lời cãi vã kịch liệt của Dương Hân và Mạc Thần, Tử Linh chỉ mừng đến rơi nước mắt. Nàng an tâm, nàng vui sướng vì đã nhìn thấy chồng mình sau một tháng trời. Sự căng thẳng mấy mươi ngày qua đã buông lơi, mặc kệ Mạc Thần tổn thương nàng bằng lời nói ra sao, Tử Linh cũng hoàn toàn xem nhẹ.

Tử Linh run rẩy bước tới, trong tim tràn ngập vui mừng: “Mạc Thần, may quá anh vẫn bình an. Anh ơi mình về nhà nhé…Về với em thôi! Em nấu rất nhiều món anh thích, anh đừng rời xa em nữa, có được không?”

Mạc Thần dữ tợn quay đầu, ánh mắt lạnh giá như thể đang nhìn một người xa lạ: “Không may chút nào cả! Tôi không về! Vĩnh viễn sẽ không trở về!”

Tử Linh nghe xong chỉ thấy choáng váng nhưng nàng vẫn cố gắng kéo tay hắn van xin: “Mạc Thần, anh đừng như vậy nữa. Em biết anh còn giận em, em sẽ sửa mà, anh về nhà với em đi! Mình cùng nhau bàn bạc lại, được không Mạc Thần?”

“Con đàn bà này, cô phiền quá!”

Tử Linh không nghe được câu trả lời mình muốn, thay vào đó còn bị Mạc Thần siết cổ. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay thít lại cần cổ trắng mịn của Tử Linh. Dương Hân đứng bên cạnh nhìn đến xây xẩm, y nghệch ra một lúc sau mới phản ứng kịp thời.

“Mạc Thần, anh làm gì đó! Buông tay, anh mau buông tay, Tử Linh sắp tắt thở rồi!” Dương Hân lôi kéo, xô đẩy Mạc Thần nhưng hắn vẫn sừng sững như núi. Tựa như hắn hận Tử Linh vô cùng, dù thế nào cũng phải giết nàng chết!

Tử Linh giãy dụa, thậm chí nàng không thể kêu rên nữa. Nàng há to miệng, mắt trợn lên, cả gương mặt đỏ bừng; bộ dạng đáng sợ ấy đã khiến Dương Hân nghĩ đến những tình tiết kinh dị trong điện ảnh, rằng tai họa sẽ ập đến!

Không!

Dương Hân há mồm cắn vào tay hắn, nhưng không biết hắn dùng lực từ đâu lại có thể hất Dương Hân va mạnh vào tường.

Rầm một tiếng, Dương Hân lảo đảo ngã khuỵu. Y căng mắt nhìn lên chỉ thấy thân thể Tử Linh đã hoàn toàn buông xuôi. Đầu nàng gục xuống như đứt lìa.

Đây… Không phải…

Mạc Thần, anh đang giỡn đúng không…

Không gian trước mắt ngày càng mơ hồ, Dương Hân cảm thấy trên mặt có thứ gì đó nhớp nháp và ẩm ướt. Y không biết nó chảy ra từ đâu, vừa ấm vừa tanh. Dương Hân dần dần nhắm mắt lại, xung quanh chỉ còn bóng tối giăng kín.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi