CẮN LÊN ĐẦU NGÓN TAY ANH

Sở Dụ có thể loáng thoáng nghe thấy được âm thanh ồn ào xung quanh. Có người đang hoan hô, có người đang nói gì đó, còn có tiếng bánh xe lăn qua đất cát.

Tất cả đều dường như rất gần cậu, nhưng lại như rất xa.

Mí mắt cậu quá nặng, không thể mở ra, tay chân cũng không còn sức lực, nếu như không phải có người đỡ cậu, có lẽ cậu còn không thể đứng vững.

Có giọng nữ quen thuộc đang gọi bác sĩ.

Đầu óc Sở Dụ giống như khi vừa mới sinh ra, chậm chạp quay cuồng hơn mười mấy giây, mới nhận ra được, người đang nói là chị của cậu.

Rõ ràng bình thường mạnh mẽ, bây giờ lại hoang mang rối loạn, thậm chí còn mang theo cả chút nức nở.

“Tiểu Dụ không sao, em đã ra được rồi, bác sĩ lập tức qua đây, đừng sợ, không sao nữa rồi…..”

Sở Dụ giật giật khóe môi, ý thức muốn trả lời, chị đừng khóc nữa, khóc nhiều mắt sẽ sưng, không đẹp.

Nhưng đợi khi nhận ra ý của những lời lọt vào trong tai, đáy lòng Sở Dụ căng như dây đàn khẽ run rẩy một chút.

Cậu vô thức nắm chặt lấy áo Lục Thời, “Lục Thời……….Lục Thời, đừng gọi bác sĩ……..”

Cậu cho rằng giọng của mình rất lớn, nhưng trên thực tế, lại nhỏ như muỗi kêu.

Cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ của Sở Dụ, Lục Thời ôm vững người đang bất an trong lòng, hỏi cậu, “Cái gì?”

Sở Dụ nhắm mắt, dựa vào vai Lục Thời. Lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng hoàn toàn mất đi màu máu, lông mày nhíu chặt lại.

Môi Sở Dụ khẽ cử động, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Lục Thời rũ mắt, đột nhiên nói, “Sở Dụ nói, cậu ấy không đi bệnh viện.”

Anh vừa nói ra những lời này, Sở Hy nhìn thấy giữa mày Sở Dụ buông lỏng ra.

Cô vội vàng trấn an, “Được, nghe em cả, em không muốn đi thì chúng ta không đi nữa.”

Sở Dụ cảm thấy ý thức của bản thân giống như đang bay trên mặt nước, chìm chìm nổi nổi, nửa mơ màng nửa tỉnh táo. Cậu dựa vào vai Lục Thời, nhẹ nhàng cọ cọ.

Có một người, biết được bí mật của cậu, hiểu rõ được sự sợ hãi của cậu.

Sẽ bảo vệ cậu.

Chuyên gia của đội cứu hộ và người phụ trách đi tới, Sở Hy và Sở Huyên đi nói cảm ơn.

Lục Thời cảm nhận được, môi của Sở Dụ đang vô thức nhẹ nhàng cọ lên cổ áo của mình, anh khẽ nói, “Ngoan, ở đây quá đông người, chúng ta đợi một lát, sẽ nhanh chóng cho cậu hút.”

Khi Sở Dụ khôi phục lại ý thức, phản xạ cử động ngón tay. Phía dưới cậu là một nơi mềm mại ấm áp, trong tầm mắt là bức màn màu lam nhạt, đèn treo màu trắng.

Rất quen thuộc.

Cậu nghe thấy bác sĩ gia đình bảo Sở Hy và Sở Huyên đi ra ngoài, sau đó là một tiếc “cạch”, cửa bị đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Lục Thời đi tới bên giường.

Anh cúi người xuống, lại gần nói, “Tỉnh rồi?”

Nháy mắt, cổ Lục Thời anh bị cánh tay mềm mại của Sở Dụ cố gắng ôm lấy, anh không tránh ra, thuận theo cúi người xuống, đưa bả vai của mình tới bên miệng Sở Dụ.

Sở Dụ dùng răng cắn cổ áo, kéo lên một chút, dùng đầu lưỡi liếm lên làn da hơi lạnh.

Lục Thời thả lỏng, tùy ý để cho Sở Dụ muốn làm gì thì làm, giọng rất nhẹ, “Có phải đói lắm không?”

“Ừ,” Giọng mũi Sở Dụ chậm chạp, vô cùng tủi thân, “Đói lắm.”

Cậu vừa nói, lại chẳng dùng chút sức lực nào liếm bả vai Lục Thời.

Bị động tác giống như con mèo con của cậu làm ngứa ngáy, Lục Thời khàn giọng nói, “Không còn sức cắn nữa?”

Sở Dụ thực sự không còn sức lực nữa rồi.

Cậu há miệng, thử một chút, không thấy máu.

Buông hàm răng ra, Sở Dụ nhìn Lục Thời, con ngươi nhạt màu ươn ướt.

Vô cùng đáng thương.

Lục Thời đứng dậy, xắn tay áo lên, để lộ ra cổ tay trắng lạnh.

Đưa cổ tay tới bên môi Sở Dụ, “Thử lại đi? Nếu như còn không cắn được, tôi cắt cho cậu uống.”

Sở Dụ nghe không rõ nửa câu sau, cậu ngậm lấy cổ tay Lục Thời, dùng răng cọ một lúc lâu, cuối cùng cũng làm rách một vết thương nhỏ. Máu tươi tràn ra, bị cậu hút lấy, nuốt xuống dưới cổ họng.

Lần nữa được nếm loại hương vị này, ngay cả hô hấp của Sở Dụ đều run rẩy, không hiểu tại sao mắt có chút cay cay.

Lục Thời ngồi bên giường, một tay đút Sở Dụ, tay còn lại khẽ vỗ về mái tóc mềm của cậu.

“Sao lại khóc nữa rồi?”

Ngón tay dời xuống dưới, dừng lại ở đuôi mắt Sở Dụ, anh khẽ vuốt qua, đầu ngón tay dính một vệt nước nhỏ.

Đặt đầu ngón tay tới bên miệng, nếm hương vị mặn chát, Lục Thời hỏi, “Ở trong đó, sợ lắm có phải không?”

Sở Dụ khẽ gật đầu.

Lúc đầu là sợ ma, sau đó là khát máu, quá khó chịu, không có tâm tư sợ ma nữa, lại bắt đầu lo lắng liệu mình có chết hay không, liệu có biến thành ma hay không?

Lục Thời lại hỏi, “Đói lắm phải không?”

Sở Dụ lại gật đầu.

Lục Thời tiến lại gần hơn một chút, cho tới khi có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong mắt của Sở Dụ, anh mới nói, “Có phải là nhớ tôi không, cho nên khi gặp tôi rồi thì mới khóc.”

Sở Dụ “Ừ” một tiếng, rất thấp.

Lục Thời vẫn nghe rõ.

Trong cổ họng anh tràn ra tiếng cười khẽ, đầu ngón tay vẽ xung quanh mắt Sở Dụ, đột nhiên hỏi, “Bàn tay Chương Nguyệt Sơn bị thương chảy máu, trong hang núi toàn là mùi máu tanh của cậu ta. Cậu rất đói, cũng không hút máu của cậu ta sao?”

Sở Dụ buông cổ tay Lục Thời ra, uống máu xong, giọng nói cũng có chút sức lực, “Ừ, tôi đã đồng ý với cậu rồi.”

Sở Dụ biết Lục Thời gần như cố chấp với chuyện mình chỉ hút máu anh. Theo bản năng, cậu không muốn làm cho Lục Thời buồn.

“Sở Dụ.”

“Cái gì?”

“Lần sau không cần phải như vậy.”

Lục Thời khép mí mắt mỏng của mình, che dấu cảm xúc trong đôi mắt. Dường như đang nói mấy chuyện không quan trọng, ngữ khí bình thản, “Chuyện cậu còn sống còn quan trọng hơn rất nhiều so với chuyện cậu hút máu ai, đã hiểu chưa.”

Lông mi Sở Dụ khẽ rung.

Cậu thoáng cảm nhận được, dường như có thứ gì đó không giống như trước nữa.

Phương Tử Kỳ, Mộng Ca, cả Lý Hoa nữa, khi đi thăm Chương Nguyệt Sơn, đã khóc ầm ĩ một trận ở đó. Đợi khi tới phòng của Sở Dụ, lại khóc thêm một trận nữa.

Thế giới của thiếu niên, lần đầu tới gần cái chết như thế.

Phương Tử Kỳ nhìn mắt cá chân đã được băng bó kỹ của Sở Dụ, hai mắt đỏ ngầu, nhìn như lại sắp khóc nữa, “Giáo hoa, chân của cậu có sao không? Sau này có thể đi đường không?”

Tuy rằng cảm giác được quan tâm cũng không tệ, nhưng Sở Dụ không nhịn được lẩm bẩm mấy câu, “Lớp phó học tập, cậu có thể đừng dùng ánh mắt “oa, cái chân này đã tàn rồi” để nhìn chân tôi có được không? Thật đấy, chỉ bị trật khớp, trẹo một cái, còn chưa bị thương tới xương. Sau này có thể khỏi, cũng có thể đi lại được.”

Phương Tử Kỳ gật đầu, “Thật sao?”

Sở Dụ điên cuồng gật đầu, “Thật sự! Chân của tôi không sao, đợi khi chân tôi lành rồi, tôi nhảy trước mặt cậu cho cậu xem.”

Chờ khi Sở Dụ và Phương Tử Kỳ nói chuyện xong, Lý Hoa chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ, “Lát nữa chúng tôi phải theo thầy Diệp về trường, giáo hoa, đợi khi cậu khỏe rồi, cũng mau mau quay lại.”

Sở Dụ biết mấy người Lý Hoa đều cố gắng ở lại trên núi, để đợi tin tức của mình và Chương Nguyệt Sơn. Bây giờ bọn họ đã được cứu ra, mấy người Lý Hoa cũng không còn lý do gì để ở lại trên núi nữa.

Sở Dụ gật đầu, “Được, mọi người về trước đi, có lẽ qua hai ngày nữa tôi sẽ quay lại.”

Mộng Ca dáng người cao 1m88, khóc còn nhiều hơn bất cứ ai, đến bây giờ vẫn còn nức nở không nói lên lời.

Sở Dụ vừa cảm động vừa muốn cười, “Mộng Ca, lát nữa cậu nhớ rửa mặt, nếu không quay lại trường bị tiểu tiên nữ mà cậu theo đuổi nhìn thấy, tên tuổi lừng lẫy đời này của cậu coi như hủy!”

Lý Hoa kéo Phương Tử Kỳ rời khỏi phòng, chưa được một lúc, Sở Hy đã đẩy cửa đi vào.

Cô đã sửa sang lại dáng vẻ, nhìn có vẻ có tinh thần hơn một chút, cầm di động cười nói, “Lớp trưởng của bọn em đang ở trong phòng xử lý vết thương trên tay, có hơi nhiễm trùng, bác sĩ ra tay rất nặng, làm cho cậu ta gào thét đau đớn.”

Cô nhìn chằm chằm Sở Dụ nằm trên giường một lát, cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần căng thẳng, “May là không có việc gì.”

Sở Dụ khoe mẽ, “Chị, em phúc lớn mệnh lớn, không phải chỉ là lở đất thôi sao, chị xem, em chẳng bị thương một cọng tóc, chị đừng lo lắng.”

Sở Hy trừng mắt nhìn Sở Dụ một cái, “Không phải chỉ là lở đất? Nói nghe nhẹ nhàng như thế!” Nói xong, cô vươn tay ra nhéo mặt Sở Dụ.

Da Sở Dụ trắng, còn mềm, nhéo một cái thôi đã để lại dấu ấn. Cậu kêu oai oái, “Chị nhéo chỗ khác thì được, đừng nhéo mặt! Mặt của em không thể chịu được tra tấn như vậy! Buông tay, buông tay, em bị hủy dung mất!”

Sở Hy bị cậu chọc cười lớn, “Đã sống mười mấy tuổi rồi, sao còn giống như lúc mới mấy tuổi, không cho ai chạm vào mặt em?”

Sở Dụ xoa xoa mặt mình, oán giận, “Vậy sao chị từ lúc mời mười mấy tuổi tới lúc hai mươi mấy tuổi, vẫn chưa sửa được cái tật xấu thích nhéo má em?”

Sở Dụ ôm chăn ngồi xuống lần nữa, gật đầu nghiêm túc, “Chị, anh chị có việc bận thì đi trước đi, tay chân em vẫn còn, không xảy ra chuyện gì, bây giờ còn có thể nhảy trên đất, hai người không cần lo lắng.”

Sở Hy lắc đầu, “Không được, sao có thể đi bây giờ được?”

“Tại sao lại không thể?” Sở Dụ vươn tay đẩy cô, “Em bị nhốt gần sáu mươi tiếng ở bên trong, anh chị cũng bị dây dưa mất sáu mươi tiếng đồng hồ, không cần phê duyệt tài liệu nữa sao? Không họp? Hay là nhà họ Sở chúng ta sắp dẹp tiệm rồi?”

“Nhóc bại hoại, ai lại nói nhà mình dẹp tiệm? Không cần tiền tiêu vặt nữa phải không?”

Sở Dụ cười híp mắt nói liên tục, “Em còn không biết anh chị bận thế nào sao? Chắc chắn là em cần tiền tiêu vặt rồi, cho nên anh chị mau đi làm việc đi, kiếm thêm tiền tiêu vặt cho em!”

“Chậc, kiếm tiền tiêu vặt, nhiệm vụ này thật quan trọng.”

Công việc của Sở Hy quả thực đã chậm trễ mấy ngày nay, không tìm được Sở Dụ, cô không có tâm tư làm việc chút nào.

Cô vuốt tóc mái Sở Dụ, giọng dịu dàng, “Thực sự có thể sao?”

“Có thể, thực sự không cần mọi người lo lắng. Em nhớ rằng khi anh còn ở tuổi của em, đã có thể vào ban giám đốc dự thính. Em thích chơi, không giúp được việc gì, nhưng cũng không thể làm lỡ thời gian của anh chị.”

Sở Dụ cười với Sở Hy một cái, thúc giục, “Chị nhanh đi đi, kéo cả anh đi cùng, đi đi mà.”

Tiếng động cơ ô tô truyền tới từ dưới tầng, càng ngày càng xa, dần dần không nghe thấy rõ nữa.

Sở Dụ dựa vào gối đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thấy bản thân mình chẳng hiểu chuyện gì cả.

Quay đầu nhìn Lục Thời đang ngồi bên giường cầm điện thoại làm đề, Sở Dụ nháy mắt không muốn hiểu chuyện nữa. Cậu dịch qua đó, dùng đầu mình che khuất màn hình điện thoại, ngẩng mặt lên nhìn Lục Thời, “Điện thoại có đẹp hơn tôi không?”

Lục Thời quăng điện thoại đi, hỏi cậu, “Chán lắm sao?”

Sở Dụ gật đầu, “Chán lắm.”

“Muốn làm gì?”

Sở Dụ chẳng có cảm giác chột dạ khi làm phiền Lục Thời học tập chút nào, vô cùng hưng trí nói, “Chúng ta cùng đọc truyện tranh đi! Lần này tôi mang rất nhiều truyện tranh lên đây, hệ liệt trinh thám, hay lắm!

“Được, đọc với cậu.”

Lục Thời cũng ngồi lên trên giường.

Anh đã tắm qua, trên người có mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, vết thương trên mu bàn tay đã được rửa qua bằng nước, hơi nhợt nhạt.

Theo như Sở Dụ nói, Lục Thời chọn một quyển truyện tranh trong đống truyện, hai người tựa vào đầu giường, đọc cùng nhau.

Khi Sở Dụ đọc truyện tranh, rất chuyên chú tập trung tinh thần.

“Người bạn tên B này nhất định là hung thủ! Biểu tình của anh ta chột dạ, còn nói không rõ rốt cuộc là khoảng tầm năm giờ đã đi đâu, có vấn đề! Lục Thời, cậu thấy thế nào?”

Lục Thời nói, “Người tới cùng anh ta mới là hung thủ. Người này chột dạ, bởi vì năm rưỡi tới phòng học, không cẩn thận nhìn thấy bạn của anh ta ra ngoài, không ở trong phòng, cho nên không dám nói.”

Sở Dụ lại lật thêm mấy trang nữa, phát hiện giống y như Lục Thời nói.

Hứng trí đổi sang một quyển truyện khác, đọc tới một nửa, Sở Dụ lại hỏi, “Vậy vụ án này ai mới là hung thủ? Tôi cảm thấy chính là cô gái mặc váy đỏ kia!”

Lật sang hai trang sau, biểu tình Sở Dụ trở nên suy sụp, “A, tại sao cô gái váy đỏ lại chết? Vậy hung thủ khẳng định không phải cô ấy.”

Lục Thời nhìn dáng vẻ vô cùng thất vọng của cậu, không khỏi nói, “Đoán đúng một nửa, có tiến bộ.”

“Kẻ giết người là chị gái sinh đôi của cô ta. Ở góc phải bên trên trang thứ tư, với góc trái bên dưới trang thứ mười hai, hình xăm trên cổ tay của cô gái váy đỏ có hướng khác nhau, là hai người.”

Sở Dụ trực tiếp lật tới cuối, phát hiện giống như Lục Thời nói!

Đậu má, thực sự cảm nhận được cái gì gọi là bị chỉ số thông minh và logic đè chết.

Cậu hỏi Lục Thời, “Cậu xem truyện trinh thám có cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì không?”

“Ừ, đúng.”

Sở Dụ quăng truyện tranh đi.

Im lặng một lát, “Kỳ thực………tôi chỉ không dám ngủ.”

“Tôi biết.”

Lục Thời cho cậu phương pháp giải quyết, “Ôm một cái?”

Sở Dụ ghét bỏ, “Ôm tới ôm lui, ẻo lả.”

Nói như vậy nhưng thân thể vẫn rất thành thực dựa vào lòng Lục Thời.

Hít một hơi, bây giờ Sở Dụ mới có cảm giác chân thực rằng mình không chết ở trong sơn động mà đã được cứu ra.

“Không tắt đèn.”

“Được, không tắt.”

Sở Dụ thử nhắm mắt lại.

Qua một lát, lại mở một mắt ra, nhìn Lục Thời.

Thuận tay vỗ vỗ lưng cậu, Lục Thời hỏi, “Không ngủ được?”

“Tôi muốn hỏi một câu, hỏi rồi sẽ ngủ.”

“Hỏi đi.”

“Nếu như,” Sở Dụ không dám nhìn vào mắt Lục Thời, nhìn chằm chằm chiếc đèn ở đầu giường, chần chừ nói, “Tôi nói nếu như, nếu như tôi không thể ra được, thực sự chết trong đó, cậu sẽ cho quái vật khác hút máu sao?”

Cậu không phát hiện, khi cậu nói ra từ “chết”, ngón tay Lục Thời khẽ run run, lại nhanh chóng dùng sức nắm chặt tay lại.

“Sở Dụ.”

“Hả?”

“Sẽ không đâu.”

Sở Dụ xoay người, ngồi trên giường, cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt Lục Thời, truy hỏi tới cùng, “Sẽ không gì?”

Lục Thời cong cong khóe môi, nói ra câu hoàn chỉnh như Sở Dụ muốn “Sẽ không cho quái vật nhỏ thứ hai hút máu của tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi