CẮN NGÓN TAY ANH

Sáng sớm hôm sau, Sở Dụ xuống tầng, liếc cái thấy anh Mộng cao lớn cắm cọc ở cửa cầu thang, giống như ngồi xổm trông chừng mục tiêu đòi phí bảo vệ.

Nếu như trong tay không xách bốn quả táo đỏ.

Vừa thấy Sở Dụ, anh Mộng liền khua tay như cần gạt nước, “Hoa khôi trường, cuối cùng đợi được mày rồi!”

Đối với nhiệt tình như vậy, Sở Dụ cực kỳ nghi ngờ, đi tới hỏi, “Chờ tao làm gì?”

“Giao lưu bộ phim tâm đắc!”

Anh Mộng kích động, “Tối qua điện thoại của mày có phải hết pin hay mất mạng không, sau khi mất tiếng, thì không gọi lại được nữa. Tự tao xem hết bộ phim một lần, nhiệt huyết sôi trào!”

Sở Dụ nghĩ thầm, tối qua cậu đè Lục Thời trên giường hút máu, hẳn cũng coi như...... rất nhiệt huyết sôi trào?

Trong đầu toàn là làn da trắng lạnh, tiếng hít thở bất ổn, cùng với lòng bàn tay ấm áp xoa gáy cậu của Lục Thời.

Sở Dụ không tập trung đáp lại, “Ừa, bộ phim đó quả thật rất hay.”

“Có mắt nhìn! Đặc biệt là phối nhạc, quá con mẹ nó sục sôi, tao hận không thể hơn nửa đêm chạy ra sân bóng rổ, ném rổ 1 tay bảy tám chục lần!”

Sở Dụ gật đầu lia lịa, lại sâu sắc nghĩ, mình mới 17-18 tuổi, trong đầu vậy mà toàn mấy cảnh xx, so với anh Mộng, mình thật sự quá không thuần khiết!

Anh Mộng biểu đạt tâm tình xong, lại nhìn trái phải, “Tao đã nói có gì không đúng mà, Lục thần đâu, bọn mày sao không xuống cùng nhau?”

Sở Dụ đang nghĩ, nghe vậy thuận miệng đáp, “cậu ấy đi trước nhận chuyển phát nhanh rồi, còn ra ngoài sớm hơn tao, tao nằm ỳ trên giường một lát, ngủ nướng.”

“Vậy à.”

Nghĩ lại, anh Mộng lại phát hiện có cái gì không đúng, “Ế không đúng, vậy hoa khôi TSo mày biết Lục thần ra ngoài sớm hơn mày nhận chuyển phát nhanh?”

Tao đương nhiên biết, lúc anh ấy ra ngoài, tao còn ở trên giường cố gắng phất tay với anh ấy.

Nhưng khẳng định không thể đáp như vậy, Sở Dụ bắt chước giọng điệu Lục Thời, bình tĩnh trả lời, “Tối qua tao ngủ ở ký túc của Lục Thời.”

“À vậy à.”

Anh Mộng hoàn toàn không phát giác có cái gì không đúng, còn sung sướng nhớ lại, “Tao hồi lớp 9, trường hết nước, các anh em phòng bên cạnh quên tắt vòi nước, kết quả hơn nửa đêm, phòng ngập ngụa nước, giường dưới chỉ có thể chen chung giường với giường trên, sau đó ha ha ha giường chật luôn!

Hơn nửa đêm, nổ ‘oành’ một tiếng rõ to! Bọn tao bị dọa tới mức quần cũng không mặc, trực tiếp chạy ra bên ngoài, còn tưởng con mẹ nó là có bom nguyên tử nổ ha ha ha!”

Từ tòa ký túc đi ra, thời tiết vẫn chưa sáng, tới tới lui lui toàn là đồng phục học sinh giống nhau, phân biệt hết sức thấp.

Chưa đi được bao xa, Sở Dụ liếc thấy Lục Thời đứng bên bồn hoa.

Bên cạnh đèn đường, gò má của thiếu niên gầy gò, giống như dính sương lạnh trước bình minh.

Dùng cùi chỏ đụng đụng anh Mộng, Sở Dụ nói, “Mày không phải muốn đến nhà ăn sao, tao không đi cùng nữa, tao trực tiếp đến lớp.”

Biết Sở Dụ không có thói quen ăn sáng, anh Mộng đĩnh đạc khoát tay, “Ok, vậy tao đi trước đây, bây giờ đến, nói không chừng còn có thể gặp bọn lớp trưởng!”

Sau khi anh Mộng đi, Sở Dụ bước nhanh đến bên cạnh Lục Thời.

“Lấy được chuyển phát nhanh rồi sao?”

“Ừ.”

Lục Thời đưa túi giấy tài liệu trong tay cho Sở Dụ.

Lúc nhận lấy túi tài liệu, ngón tay hai người chạm nhẹ.

Sở Dụ bị lạnh lẽo đầu ngón tay Lục Thời ướp lạnh trong chớp mắt.

Mở túi tài liệu ra, bên trong là mấy tờ A4, Sở Dụ lấy ra nhìn, phát hiện là mấy bản photo.

Chữ viết in bên trên không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ, là một bản chứng minh đăng ký kết hôn, cùng với bản chứng minh không có huyết thống không có vợ chồng.

((*) hình như bên Trung khi đăng ký kết hôn phải có giấy chứng minh cả hai người không có huyết thống và vẫn độc thân)

Ký tên phía dưới cùng, chữ kí theo thứ tự là “Lục Thiệu Chử” và “Giang Nguyệt Mạn”.

“Trong tay anh vẫn còn một bản bệnh án, xin được từ chỗ một bà cụ, bà ấy và chồng bà ấy, trước đây mở phòng khám, mẹ anh sinh anh ở phòng khám đó. Cuối bệnh án, cũng có chữ ký của mẹ anh, nét bút giống nhau.”

Khóe môi mỏng của Lục Thời câu lên chút châm biếm, “Giấy trắng mực đen, nhiều năm như vậy, nhưng không ai biết, người vợ đầu tiên của Lục Thiệu Chử, tên là Giang Nguyệt Mạn. Bà ấy bởi vì thân phận này, mà chết đi cũng không ai biết.

Mạng người ở trong mắt bọn họ, chính là không có giá trị nhắc đến như vậy.”

Lục Thời nhớ tới, Lục Thiệu Chử từng gọi điện thoại, nói chân thành với anh.

Nói ai cũng có thời niên thiếu ngông cuồng, năm đó hồi ông ta còn trẻ, cũng từng phản nghịch, đã làm không ít chuyện khác người.

Nhưng cuối cùng kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (*), quay đầu lại.

((*) ý là khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ)

Giang Nguyệt Mạn từng đem tình yêu và hôn nhân của mình và Lục Thiệu Chử, coi như hạnh phúc.

Mà Lục Thiệu Chử, lại coi Giang Nguyệt Mạn là vết nhơ trong cuộc đời mình, cùng với chuyện khác người hồi trẻ ngông cuồng, hận không thể cả đời không nhắc đến nữa.

Sở Dụ cẩn thận sắp xếp lại bản photo.

Cậu không biết Lục Thời để tra được những thứ này, rốt cuộc tốn bao nhiêu tinh lực và tâm huyết.

Lục Thời muốn vì mẹ của mình báo thù, nhưng anh vẫn giữ vững lý trí.

Anh chưa từng nghĩ, sẽ dựa vào phỏng đoán chủ quan, phán tội lên một người.

Anh không ngừng thu thập chứng cứ, không ngừng từ các loại dấu vết, phục hồi nguyên trạng sự kiện năm đó.

Anh nhìn mạng người rất nặng, anh không muốn để mình biến thành con người căm hận.

Sở Dụ nghĩ, đây chính là người mình thích. Sẽ không bị cừu hận che kín hai mắt, sẽ không kích động, vĩnh viễn lưu lại lý trí.

Nhưng Sở Dụ cảm thấy rất khó chịu.

Cậu cầm tay Lục Thời, dán lòng bàn tay đối phương lên ngực.

Lục Thời mặc động tác của cậu, giọng rất nhẹ, “Sao thế?”

“Buồn.”

Sở Dụ nhìn trong sắc trời tờ mờ sáng, hai mắt Lục Thời đen trầm như bóng đêm, “Chính là...... nơi này rất rất khó chịu.”

“Đau lòng anh?”

Âm cuối của Lục Thời khẽ giương lên, giống như khói nhẹ, thậm chí mang theo chút vui vẻ.

Sở Dụ gật đầu, thẳng thắn, “Ừ, rất đau lòng.”

Sao có thể không đau lòng.

17-18 tuổi, nên giống như anh Mộng, làm một bộ phim nhiệt huyết sôi trào. Hoặc giống như Chúc Tri Phi, đi qua đi lại lớp học thêm, vì thi đại học tốt mà cố gắng. Thậm chí giống như Thạch Đầu, rảnh rỗi thì chơi điện thoại chạy đến quán net, ở trong game phong sinh thủy khởi.

Mà không phải dùng hết mọi cách, dốc toàn lực, điều tra sáng tỏ mẹ mình, năm đó rốt cục chết thế nào.

Sở Dụ rõ ràng tích lũy kiến thức ngữ văn nông cạn, nhưng lúc này lại nghĩ tới một câu —

Nguyện quân tọa minh đường, bất nhiễm tuyết dữ dương.

Vừa bước vào lớp, Sở Dụ liền phát hiện không khí trong lớp hơi kỳ quái.

Cậu hỏi anh Mộng tức giận đầy mặt, “Đây là sao thế, sao mày như sắp nổ vậy?”

Anh Mộng xắn tay áo, lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, “ĐM nó lũ ranh lớp D, dám cướp sân bóng với lớp bọn mình, còn chửi anh em của bố mày!”

Đổi sang Phương Tử Kỳ bình tĩnh nói, Sở Dụ mới nghe hiểu.

Lần trước đại hội thể dục thể thao, lớp D cảm thấy lớp mình nên cầm hạng nhất tập thể, lớp A hữu danh vô thực, vẫn luôn nén giận, có chuyện không có chuyện ở sau lưng bíp bíp vài câu.

Tối qua, trong lớp có người ở sân bóng rổ chơi bóng, bên cạnh rõ ràng bãi trống, người của lớp D đi tới, nhưng nhất định muốn cướp với bọn Phương Tử Kỳ. Còn nói hồi đó núi Thanh Minh sạt lở, Sở Dụ và Chương Nguyệt Sơn bị nhốt, là bởi vì trời cao không nhìn được, cảm thấy lớp A quá đắc ý.

Một đến một đi, hai bên suýt nữa đánh nhau, thuận tiện còn hẹn, trưa nay hai lớp thi đánh bóng.

Anh Mộng vỗ bàn một cái, vung cánh tay hô to, “Người khác đã giẫm lên mặt mà đi rồi, chúng ta không đánh trả, còn là đàn ông sao? Không được! Đi, buổi trưa đi đánh bọn nó tan tác! Không đúng, bọn mình là học sinh giỏi văn minh, đi, đi đánh bọn nó tan tác!”

Dương Vũ Sàn bên cạnh phụ họa, “Chúng mày cứ đi, đồ uống chị đây bao hết!”

Anh Mộng nói làm là làm, tùy tiện xé một trang giấy, dùng chữ viết chó bò bắt đầu viết danh sách dự thi, lại nhìn về phía Lục Thời, “Lục thần, cậu tham gia không?”

Lục Thời gật đầu, “Ừ.”

Cả buổi sáng, cả lớp đều có chút nóng nảy. Chuông tan học vừa đánh, anh Mộng đã đứng trên ghế, “Các anh em, bọn mình xông lên!”

Giọng to, làm sửng sốt giáo viên tiếng Anh đang thu dọn giáo án, cảm khái, “Tuổi trẻ tốt, giọng to.”

Sở Dụ đi theo đến sân bóng rổ.

Người lớp D cũng đến, đang từng cái đập bóng rổ.

Anh Mộng giơ ngón giữa với đối phương, trước khi đối diện lên tiếng trở mặt, ném bóng rổ tới, biểu diễn kỹ thuật xoay bóng rổ bằng một ngón.

Khí thế của hắn rất đủ, “Đéo có gì phải nói với bọn mày, phí sức, thi đấu đánh thắng, các bố của mày ăn cơm ngon!”

Sở Dụ đứng phía sau, chậc chậc hai tiếng, kéo kéo ống tay áo Lục Thời, “Trình độ khiêu khích của anh Mộng, còn kém anh một chút.”

Lục Thời không đáp lời, cởi áo khoác, ném cho Sở Dụ cầm lấy.

Trước khi đi, còn động tác cực kỳ tự nhiên sờ sờ tai Sở Dụ, “Nhìn nghiêm túc, chỉ có thể nhìn anh.”

Sở Dụ vừa nghe giọng điệu này, liền biết, chuyện mình tối qua lúc xem phim, khen nam chính chơi bóng rổ ngầu, vẫn chưa qua.

Cậu dụi dụi lỗ tai bị sờ ngứa, nhỏ giọng đáp lời, “Ừa ừa ừa, chỉ nhìn bạn trai em!”

Sở Dụ trước đây từng thấy Lục Thời, còn không chỉ dừng lại một lần, cho nên mới mở màn, cậu đã phát hiện, phong cách chơi của Lục Thời rất không giống trước kia, vừa hung vừa mãnh liệt, lúc dẫn bóng vượt người khác, thậm chí còn có chút ý tứ cố ý khoe khoang.

Đến lúc nhảy lên ở dưới rổ, một tay úp rổ, gió vén vạt áo lên, lộ ra một đoạn đường eo gầy khỏe, càng đạt đến đỉnh điểm.

Sở Dụ thề, cậu nghe thấy vô số tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Thì có chút buồn.

Ngày mai, trên bàn học của bạn trai cậu, có phải sẽ chất đống táo không?

Đánh xong một trận, lớp Sở Dụ thắng, anh Mộng hướng người lớp D, giơ ngón giữa tiêu chuẩn, lại xách chai đồ uống, hét lớn đến sảnh buffet ở tầng cao nhất nhà ăn ăn mừng.

Sở Dụ bị Lục Thời chặn ở góc tường.

Phía sau nhà thể dục, căn bản không có người qua lại. Yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.

Vừa mới đánh bóng chạy khắp sân, nhiệt độ của Lục Thời nóng bỏng, khí tức trên người càng giống như phô thiên cái địa mà phủ tới.

Mồ hôi theo trán, thấm ướt đuôi lông mày, khiến cho Lục Thời giờ khắc này, sexy khó có thể hình dung được.

Sở Dụ cảm giác mình ngửi mùi, đã có chút không chịu được.

Nhưng mà Lục Thời vẫn ghé sát hỏi, “Tớ chơi bóng đẹp không?”

Sau lưng là tường gạch lạnh buốt, Sở Dụ lại cảm thấy, không có chút hiệu quả hạ nhiệt độ nào. Đôi môi Lục Thời ghé sát bên tai, bắt đầu nóng lên, ngay sau đó, nhiệt độ khuếch tán, lan tràn, làm tê rần nửa người cậu.

Cổ họng Sở Dụ phát khô, dưới tầm mắt chuyên chú của Lục Thời, miễn cưỡng tập trung lực chú ý, “Đẹp.”

“So với người trong bộ phim kia, đẹp hơn?”

Miếng dấm này có phải ăn lâu quá rồi không?

Sở Dụ trả lời, “Anh đẹp hơn, lúc anh úp rổ, ngầu cực luôn.”

Cậu không nói dối.

Lục Thời chơi bóng rổ, bởi vì có nền tảng luyện tập đánh nhau, hết sức nhanh nhẹn linh hoạt, từng loạt động tác, đối thủ hoàn toàn không biết được một giây sau anh sẽ làm gì.

Thân hình thon gầy, nhưng tỷ lệ cực đẹp, trên cánh tay lộ ra, phủ một lớp cơ bắp rất mỏng, bên trong giống như chứa sức bật vô cùng.

Lúc chạy ba bước ném bóng, dưới chân thiếu niên giống như đạp trên gió.

Thật sự rất đẹp, cũng rất lợi hại.

Lục Thời lúc này mới vừa ý, lui về sau nửa bước, “Ừ.”

Chờ hơi thở của đối phương bị gió lạnh tản ra, Sở Dụ hít ngụm khí lạnh, theo bản năng liếm liếm đôi môi, không nói rõ mình vừa nãy đang mong chờ cái gì.

Buổi chiều có tiết văn của lão Diệp.

Bởi vì buổi trưa thắng bóng, trong lớp đều có chút xao động.

Sắp thi tháng, lão Diệp rất khẩn trương, cốý dành ra 5 phút, rót súp gà cho bọn họ.

“Các em, thi tháng thôi, không đáng sợ. Tuổi trẻ mà, nên có khí phách ‘Phượng Hoàng đánh chín nghìn dặm, tuyệt vân nghê, gánh vác trời xanh’. Những lời này xuất phát từ《Tống Ngọc hỏi Sở Tương Vương》, em nào có hứng thú có thể ghi nhớ, trong bài làm văn, giáo viên chấm bài đọc được khẳng định hai mắt tỏa sáng.”

Ông viết câu này lên bảng đen, lại đặt phấn xuống, “Thầy nói tiếp. Hoặc là thiếu niên hào hiệp, kết giao ngũ hùng, dũng cảm, tóc dựng thẳng. Ừm, những lời này cũng có thể ghi nhớ, lời hay lẽ đẹp.

Dù sao thì, thiếu niên, một lần thất bại, hai lần thất bại, đều không đáng sợ. Các em có đủ thời gian và tinh lực, đi trở mình......”

Sở Dụ cũng đang nghe.

Có lẽ cũng chỉ 1 tháng trước, lúc cậu nghe thấy 3 chữ “thi giữa kỳ”, còn sẽ khó chịu, trong lòng buồn phiền, cầu khẩn Lục Thời dẫn cậu ra ngoài tùy tiện chơi gì đó, dời lực chú ý.

Nhưng hiện tại, loại khó chịu này, hình như cũng không còn bao nhiêu.

Cậu nghĩ, cậu khả năng chính là trời sinh duyên mỏng với cha mẹ, tỷ như cậu còn chưa ra đời, ba cậu dã qua đời ngoài ý muốn.

Sở Dụ lại nghĩ tới hồi bé, rất muốn đến công viên trò chơi. Nhưng dì Lan lo lắng không an toàn, không dẫn cậu đi.

Cậu buồn mấy ngày, cũng liền thôi.

Không phải không muốn đi, cũng không phải không thích công viên trò chơi, chỉ là thôi.

Cậu từng cố gắng, mẹ cậu vẫn không nhìn cậu thêm một cái, dường như cũng không phải chuyện gì lớn.

Con người đều sẽ quen, bị vứt bỏ cũng vậy, dần dần, quen đi, thì cũng thôi.

Cậu học được không ôm bất kỳ mong đợi nào nữa.

Rất tốt.

Sở Dụ lấy ra một tờ giấy nháp in hoa, lật lật tìm tìm, không tìm được bút, dứt khoát đưa tay từ trên bàn Lục Thời, mò qua một cây.

Trải phẳng giấy, bắt đầu vẽ.

Lão Diệp đứng trên bục giảng lại viết bảng hai câu danh ngôn thi từ, xoay người, tầm mắt bỗng ngừng lại, “La Gia Hiên.”

Anh Mộng cúi đầu, không nghe thấy.

Còn phải người ngồi cùng bàn thúc hắn một cái, anh Mộng mới mờ mịt ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi, “Mày chọc tao làm gì?”

Bạn cùng bàn sốt ruột liên tục chỉ lão Diệp.

Lão Diệp cười híp mắt, “Học sinh La Gia Hiên.”

Anh Mộng lúc này mới lơ ngơ đứng lên.

“Đi học nghịch điện thoại, xem gì mà kích động vậy? Em nếu không cho thầy một câu trả lời hợp lý, kết quả của cái điện thoại kia của em, cũng chỉ có thể là thầy mang đến ngăn kéo khóa lại.”

Anh Mộng đang xem bộ phim đã xem không biết bao lần kia, điện thoại dù thế nào cũng không thể nộp lên.

Hắn sờ sờ ót, “Thầy ơi, thật ra thì, em, em từ nhỏ đam mê lướt mạng, chỉ vì...... chỉ vì, chỉ vì ngũ hành thiếu nước!”

Sở Dụ đang vẽ trên giấy nháp, nghe thấy câu này của anh Mộng, lông mi trực tiếp bay lên đỉnh đầu.

Cậu quăng ánh mắt chiêm ngưỡng về phía anh Mộng, “Trời mẹ, ngũ hành thiếu nước?”

Sở Dụ nhịn cười đến mức bả vai run lên, kéo áo Lục Thời, nhỏ giọng nói, “Anh Mộng quả thực là boy kim câu (*)!”

((*) kim câu: ý ở đây là lời vàng ngọc)

Lão Diệp gật đầu, “Không tệ không tệ, học sinh này nhanh trí, ngồi xuống đi, điện thoại ném trong ngăn kéo, thì đừng lấy ra nữa. Chúng ta vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? Các em, tiếp tục tiếp tục......”

Sở Dụ nhận được gợi ý của anh Mộng, không có tâm trạng vẽ nữa.

Cậu đặt bút xuống, nâng má nghĩ một lát, lại nhấc bút, viết trên giấy, 1, 2, 3, 4, 5, 7.

Đổi một hàng, lại viết, 8, 9, 11, 12.

Sau đó đẩy giấy cho Lục Thời nhìn.

Lục Thời đang giải một đề, phân tâm nhìn chữ trên giấy Sở Dụ viết.

Sở Dụ sợ anh không nhìn hiểu, siêu nhỏ giọng nhắc nhở, “Nhìn mau nhìn mau, trong mệnh của em mấy cái này có hết, chỉ thiếu cái gì?”

Một đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lục Thời, sốt ruột muốn nhét đáp án vào trong đầu Lục Thời.

Lục Thời xem xong, lắc đầu, “Thiếu cái gì?”

Sở Dụ gấp lắm luôn!

Cậu mau chóng nói, “Xem lại xem, xem thêm hai cái, tìm quy luật! Xem xem, thiếu cái gì? Dùng IQ thi hạng nhất khối, cầm giải nhất thi đấu của anh, em tin tưởng lực quan sát của anh! Khẳng định có thể—”

Nói đến đây, Sở Dụ đột nhiên im bặt.

Cậu ngẩng đầu, chống lại tầm mắt Lục Thời, nhìn thấu ý cười nhàn nhạt trong đó.

**, trêu mình!

Sở Dụ trong nháy mắt xù lông.

Lục Thời giơ tay lên, nhéo nhéo mặt cậu, giọng hơi khàn mang theo cười, “Ừm, trong mệnh của em thiếu anh.”

(Lục Thời [liùshí] đọc giống với 6 [liù]và 11 [shí]. Thật ra chữ Lục (陆) trong tên Lục Thời có 2 cách đọc, khi có nghĩa là họ Lục thì đọc là [lù] nhưng khi có nghĩa là số 6 thì đọc là [liù]. Nguồn gốc tại sao chữ Lục này cũng nghĩa là 6 thì là bởi vì viết vậy để khỏi sửa được thôi =))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi