CẮN NGÓN TAY ANH

Chuyện xảy ra, nhanh hơn Sở Dụ tưởng tượng.

Lục Thiệu Chử bị mang đi hỗ trợ điều tra, hơn một tuần sau, Phương gia liền xảy ra chuyện.

Có phóng viên chụp được, cửa lớn tập đoàn Phương Hằng mà Phương thị khống chế cổ phần đỗ xe cảnh sát.

Tin này vừa ra, lời đồn nổi lên bốn phía.

Có cách nói là quản lý cấp cao của tập đoàn Phương Hằng bởi vì dính líu đến lợi dụng chức vụ giành tư lợi, bị mang đi điều tra. Có người nói, là tập đoàn nghi ngờ trốn thuế lậu thuế. Còn có người nói, là chuyện Phương Vy Vân giết người, người tham dự còn có những người khác, lần này bắt hết.

Mà bộ phận quan hệ xã hội của Phương thị lại không có chút động tĩnh nào.

Có lẽ là sự kiện quá mức đột phát, không kịp phản ứng. Cũng có thể là Phương thị sắp đổi chủ, mọi người đang nhìn.

Giáo viên Tiếng Anh đang giảng ngữ pháp, tiết buổi chiều, ngoài cửa sổ ve kêu từng đợt, không có mấy ai kiên trì được, hơn nửa đều đang ngủ gà ngủ gật, đặc biệt là hàng sau lớp, đã sớm ngã ngủ mảng lớn.

Sở Dụ đặt điện thoại dưới sách, tìm kiếm tin tức liên quan. Nhưng nội dung mà các truyền thông lớn đưa tin đã xem hết một lần, cũng không nhìn thấy ảnh hiện trường Phương Vy Thiện bị mang đi. Chỉ có lời đồn nói, Phương Vy Thiện đã bị khống chế.

Đúng lúc Sở Dụ định nhét điện thoại vào hộc bàn, thông báo tin tức đột nhiên đẩy ra một tin.

Nhìn rõ một hàng chữ, con ngươi Sở Dụ co rút, không cầm chắc, điện thoại trong chớp mắt rơi “cạch” một tiếng lên mặt đất. May mà giáo viên Tiếng Anh đang đọc to bài text, tiếng rơi xuống đất không bị phát hiện.

Sở Dụ nhặt điện thoại lên, mở tin tức ra. Phát hiện cậu không hoa mắt.

Trong tin tức viết quả thực là, Lục Triệu Hòa bệnh nặng đã nhập viện, giá cổ phiếu của tập đoàn dưới cờ Lục thị rung chuyển.

Nhưng chờ cậu tìm thêm, liền phát hiện phòng tin tức của Lục thị bác bỏ tin đồn, nói thân thể Lục Triệu Hòa khỏe mạnh, cũng không bị ốm nhập viện, tin tức lúc trước, chính là truyền thông vô căn cứ, câu view.

Sở Dụ đưa di động cho Lục Thời.

Hai người nhìn nhau, đều đoán, chuyện Lục Triệu Hòa nằm viện, 90% là thật. Hiện tại tin tức tiết lộ, quan hệ xã hội của Lục thị bác bỏ tin đồn hết sức kịp thời, rõ ràng là có dự án, chủ yếu vì ổn định giá cổ phiếu và trong ngoài, giấu chân tướng.

Chỉ là không biết, “bệnh nặng” này, rốt cuộc là bệnh gì.

Giáo viên Tiếng Anh tan học cực đúng giờ, vừa giao bài tập xong, tiếng chuông liền vang lên.

Lão Diệp từ cửa sau đi vào, cách từng dãy bàn học, từ xa chào hỏi với giáo viên Tiếng Anh. Sau đó đi tới hàng cuối cùng, bảo Lục Thời đến văn phòng một chuyến.

Đi ra ngoài hai bước, lão Diệp xoay người, nói với Sở Dụ, “Em Sở Dụ cũng đi theo đi.”

Thấy Lục Thời và Sở Dụ cùng bị lão Diệp gọi đi, anh Mộng hai ba bước chạy đến bên bàn học của Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa, gào gấp, “Các anh em! Tao có dự cảm xấu! Chẳng lẽ chuyện Lục thần và hoa khôi trường yêu sớm, bị lão Diệp phát hiện?”

Lý Hoa tiếp lời, “Tao cho rằng, lão Diệp không thể nào nhạy cảm như vậy.”

“Nói cũng đúng, rất có đạo lý! Dù sao nếu không phải hoa khôi trường chính miệng nói với tao, tao khả năng đến giờ vẫn chưa phát hiện cơ.”

Anh Mộng sờ sờ cằm, bình tĩnh lại, “Dù sao, nếu lộ thật, tao liền làm chứng, Lục thần và hoa khôi trường, thật sự chỉ là tình bạn cùng bàn phát triển kéo dài!”

Chương Nguyệt Sơn nghe xong, hỏi Lý Hoa, “Có thành ngữ gọi là gì nhỉ?”

Lý Hoa, “Giấu đầu hở đuôi, hay là, muốn đậy càng lộ?”

Anh Mộng che miệng, ồm ồm, “Được thôi, tao ngậm miệng, tao im lặng.”

Trong phòng làm việc, trà cẩu kỷ lười ươi của lão Diệp đổi thành trà kim ngân.

Ngồi xuống ghế làm việc, lão Diệp nhìn Lục Thời, lại nhìn Sở Dụ, cuối cùng quay tầm mắt về trên người Lục Thời, “Lục Thời, bảo em đến phòng làm việc, là có một tin muốn nói với em.”

Lục Thời đứng trước bàn làm việc, thân hình cao thẳng, mặt mày lạnh nhạt. Mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói mắt, có thể là hơi nóng, anh tùy ý xắn tay áo ở khuỷu tay, lộ ra cẳng tay thon gầy trắng lạnh.

Anh trước giờ tôn trọng giáo viên, “Thầy nói ạ.”

Lão Diệp cân nhắc tìm từ, vừa chú ý vẻ mặt Lục Thời, vừa nói, “Ông nội em bị bệnh nặng, hiện tại đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu. Người trong nhà em liên hệ với trường, đã xin nghỉ giúp em rồi, hi vọng em về sớm.”

Lão Diệp không phải chưa từng xử lý chuyện thế này, ông làm chủ nhiệm lớp rất nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần gặp phải tình huống như thế, đối mặt với học sinh, ông luôn rất khó nói ra miệng.

Ông thật sự rất sợ học sinh đứng trước mặt ông rơi nước mắt.

Lục Thời hỏi thăm, “Ông em bị bệnh gì?”

Thấy vẻ mặt ngữ khí Lục Thời vẫn ổn, trong bụng lão Diệp hơi yên, trả lời, “Là trúng gió.” Nói xong, ông vội vàng bổ sung, “Mặc dù bệnh kiểu trúng gió này, bệnh tình đột phát, thường xuyên sẽ xuất hiện di chứng liệt nửa người, hành động sau này của ông cụ không quá tiện, nhưng chỉ cần chữa trị tốt, ông cụ chắc chắn sẽ không có nguy hiểm tính mạng!”

Sở Dụ quét qua vẻ mặt trên mặt Lục Thời, vội vàng mở miệng, hướng ánh mắt lão Diệp về phía mình, “Thầy ơi, một mình Lục Thời em không yên tâm, em có thể đi cùng bạn ấy không?”

“Đương nhiên có thể!” Lão Diệp cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên mới cùng gọi Sở Dụ đến phòng làm việc.

Ông vui mừng nói, “Các em quan hệ tốt, em Sở Dụ nghỉ, thầy cũng phê rồi. Có người đi cùng, dù sao cũng tốt hơn một người.”

Sở Dụ gật gật đầu, “Cám ơn thầy!”

Mua chuyến bay gần nhất, lại về ký túc thu dọn đơn giản, từ trường thuê xe đến sân bay.

Lúc hai người xuống thành phố A, đã là trời tối.

Sở Dụ mặc áo khoác trắng, quần jean màu nhạt, thị giác hết sức khoan khoái. Cậu đi bên cạnh Lục Thời, “Nếu lão Diệp không phê em nghỉ, em trèo tường cũng phải cùng đi với anh. Ai biết Phương Vy Thiện rốt cuộc có nói với ông già kia, chuyện Lục Thiệu Chử, sau lưng có anh ra tay hay không.”

Vừa nghĩ như vậy, Sở Dụ không nhịn được não bộ một đống chuyện xấu hào môn, lo lắng, “Lục Thời, ông già kia có thể ra ám chiêu gì không?”

Gió đêm đã không còn  lạnh, nhưng Lục Thời không yên lòng, trước sờ sờ tay Sở Dụ, xác định cậu không lạnh, mới đáp, “Không biết. Lục gia hiện tại chỉ còn anh.”

“Đúng vậy.”

Sở Dụ từng gặp rất nhiều thế hệ trước như Lục Triệu Hòa, coi danh vọng gia tộc và truyền thừa nặng hơn bất cứ cái gì. Lục Thiệu Chử đã không thể nào được thả ra, vậy thì, Lục Thời chính là người thừa kế duy nhất của Lục gia.

Bên trong bãi đậu xe, một chiếc Maybach 62S màu đen đang yên lặng đỗ. Thấy Lục Thời đến gần, tài xế mặc đồng phục đeo găng tay trắng xuống xe, bước nhanh mở cửa sau xe ra, cung kính cúi đầu.

(Maybach 62S ở Việt Nam có giá 40 tỷ)

Hai người lên xe.

Tài xế nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn phía sau, thấp giọng hồi báo tình huống, “Thiếu gia, lão gia tử hiện tại ở bệnh viện Dưỡng Di, đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, khôi phục ý thức. Tin tức liên quan không dám công bố ra ngoài, mọi người đang đợi cậu về.”

Lục Thời nắm ngón tay Sở Dụ, tầm mắt rơi vào đèn nê ông liên tiếp lui về phía sau ngoài cửa sổ.

“Nói cặn kẽ tình huống.”

Anh nói chuyện âm tiết ngắn ngủi, đơn giản, không nghe ra tâm tình, nhưng có loại ý vị khiến người ta không thể làm trái ở bên trong.

Tài xế cẩn thận trả lời, “Sau khi tiên sinh xảy ra chuyện, lão gia tử ém tin tức, không để lộ ra bên ngoài. Cũng một mực thăm hỏi mọi cách khơi thông, muốn cứu tiên sinh ra, nhưng vẫn luôn không thuận lợi, không còn mặt mũi. Đồng thời, trải qua kiểm chứng phát hiện, chuyện tiên sinh bị mang đi hỗ trợ điều tra, là thủ đoạn của Phương Vy Thiện, tất cả chứng cứ liên quan khiến tiên sinh xảy ra chuyện, đều là từ trong tay Phương Vy Thiện chảy ra.

Lão gia tử thủ đoạn dữ dội, ra tay với Phương Vy Thiện. Phương Vy Thiện phản ứng cực nhanh, vừa nghe thấy tiếng gió, đã đến tìm lão gia tử, hai người phát sinh tranh chấp kịch liệt.

Lão gia tử ban đầu đã không định bỏ qua cho Phương Vy Thiện, liền ở trong nhà, Phương Vy Thiện bị cảnh sát mang đi. Cậu biết đấy, ông cụ vẫn luôn bị huyết áp cao, không biết Phương Vy Thiện lúc ấy nói cái gì, tâm tình ông cụ bị kích thích, não xuất huyết, trúng gió.”

Lục Thời nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, “Đây là chuyện mấy ngày trước?”

Tài xế không dám nhìn thẳng Lục Thời, trả lời, “Năm ngày trước.”

“Sao giờ mới nói với tôi.”

Nghe thấy câu này, tài xế sắp đổ mồ hôi lạnh.

Hắn không phải chưa từng tiếp xúc với Lục Thời, Lục Thời hồi cấp 2, hắn thường xuyên đưa đón.

Nhưng lúc đó, vị Lục thiếu gia này đối xử với người ôn hòa hữu lễ, không nhiều lời, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dễ thân cận.

Nhưng bây giờ, người vẫn là người đó, khí thế và vẻ mặt ánh mắt quanh người, lại khiến đáy lòng người ta phát sợ.

Giọng tài xế yếu đi hai phần, “Trước khi lão gia tử hôn mê, từng lặp đi lặp lại dặn dò trợ lý Chương, chuyện ông ấy bị bệnh, không thể nói cho bất cứ ai. Nhưng, bệnh tình lão gia tử quá mức nguy trọng, mọi người không gánh nổi trách nhiệm này.”

Cho nên mới không để ý phân phó của Lục Triệu Hòa, liên lạc với Lục Thời.

“Biết rồi.”

Thần sắc Lục Thời không có biến hóa, chỉ nói câu, “Chuyện đột ngột, vất vả cho các chú rồi.”

Từ trong câu “Vất vả” cuối cùng nghe ra thái độ, biết Lục Thời không truy cứu vấn đề giấu diếm nữa, tài xế thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay Lục Thời gõ gõ ghế xe.

Tài xế gật đầu, nhanh chóng kéo tấm ngăn trong buồng xe lên.

Sau khi tấm ngăn dựng lên, ghế sau buồng xe biến thành một không gian riêng tư vừa bí mật vừa rộng rãi.

Sở Dụ cho rằng Lục Thời là có lời bí mật gì muốn nói, vừa quay đầu nhìn sang, đã bị Lục Thời hôn mạnh xuống.

Hơi thở Lục Thời dồn dập, đốt ngón tay nắm cổ tay Sở Dụ hết sức dùng sức. Giữa lúc hôn, Sở Dụ có thể nhận thấy được, tâm tình Lục Thời rất không ổn định.

Tựa như sau khi biết được toàn cảnh chân tướng sự tình năm đó, Lục Thời đến sàn đấu, dựa vào bạo lực nguyên thủy phát tiết tâm tình bị đè nén.

Như vậy, anh có thể vào lúc gặp mặt Phương Vy Thiện, bình tĩnh tự kiềm chế, lý trí chu toàn.

Mà bây giờ, Lục Thời sắp đối mặt với Lục Triệu Hòa.

Sở Dụ ý thức được, Lục Thời đang tìm kiếm chống đỡ từ cậu.

Nghĩ tới đây, Sở Dụ giơ tay lên, bàn tay phủ trên xương bả vai và sống lưng rõ ràng của Lục Thời, hơi ngửa cổ, mở răng môi ra, tiếp nhận xâm nhập tùy ý dữ tợn của Lục Thời.

Nhận thấy được phản ứng của Sở Dụ, Lục Thời nửa mở mắt, nhìn chăm chú lông mi dày rậm lại run rẩy của Sở Dụ, hôn càng thêm sâu.

Xe dừng lại.

Ghế sau buồng xe đóng chặt, Lục Thời rời đi từ bên gáy Sở Dụ, rũ con ngươi đen, chỉnh lại gọn gàng cổ áo lộn xộn của Sở Dụ.

Hai người xuống xe.

Bệnh viện Dưỡng Di thuộc tổ chức chữa bệnh dây chuyền hạng sang dưới trướng Lục thị, tính bảo mật cực cao. Để ngăn chặn thông tin Lục Triệu Hòa đã nằm viện, toàn nhà Lục Triệu Hòa nằm điều trị, trực tiếp bị phong tỏa.

Đi đến cửa phòng bệnh, Sở Dụ dừng lại, hỏi Lục Thời, “Em ở bên ngoài chờ anh ra?”

Hai mắt Lục Thời rơi vào cửa phòng bệnh đóng chặt, trong đôi con ngươi đen nhánh, dường như từ trong sông ngòi ngàn dặm đóng băng, dấy lên ngọn lửa u ám.

Anh thu lại tầm mắt, rũ mắt nhìn đôi môi như nhiễm thủy sắc của Sở Dụ, bỗng nhiên không có chút báo trước, duỗi tay ôm người vào ngực.

Lực rất lớn, kề sát không có kẽ hở.

Sở Dụ mặc anh ôm.

Cằm gối trên vai Lục Thời, cậu nhìn bảo tiêu áo đen cúi đầu hai bên hành lang, vách tường bệnh viện trắng như tuyết, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ lưng Lục Thời, “Sắp kết thúc rồi.”

Kiên trì thêm chút nữa, sẽ kết thúc tất cả.

Bảo tiêu áo đen canh trước phòng bệnh cúi đầu chào hỏi Lục Thời, đưa tay mở cửa phòng bệnh ra.

Lục Thời giẫm trên thảm màu sáng, đi vào bên trong, cửa phòng bệnh ở sau lưng anh lại đóng lại.

Trong phòng bệnh, rèm cửa sổ dày cộm kéo kín mít, ngoài cửa sổ bất kỳ một tia sáng nào cũng không thể xuyên thấu. Ánh đèn rất mờ, khiến trang trí trong góc đều phủ từng lớp bóng đen.

Mắt Lục Thời nhìn thẳng, đi đến bên giường bệnh, nhưng không có ngồi xuống ghế trông người bệnh.

Anh đang tỉ mỉ đánh giá Lục Triệu Hòa.

Đã từng, Lục Triệu Hòa là người anh kính nể. Vĩnh viễn gặp chuyện lớn mà không loạn, dường như có thể sống rất lâu rất lâu, có thể một mực chống đỡ Lục gia.

Mà bây giờ, Lục Triệu Hòa nằm trên giường bệnh, bởi vì trúng gió, thân thể liệt một bên không thể cử động, khóe mắt và khóe môi đều sụp xuống, đầy nếp nhăn. Trong một đêm, liền già đi mấy chục tuổi, gần đất xa trời.

Nghe thấy âm thanh, mắt Lục Triệu Hòa từ từ mở ra, một mắt ông ta nhìn vật khó khăn, ánh mắt vẩn đục, nếu nhìn kỹ, mới có thể nhìn chút thịnh khí kinh người năm đó.

Lục Thời đứng bên giường, tùy ý bóng đen của mình rơi vào trên giường bệnh.

Câu chữ anh rõ ràng, “Cháu về rồi.”

Lục Triệu Hòa nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Thời, con ngươi co rút nhanh, từ từ trở nên sợ hãi. Đôi môi mở ra, ông ta muốn nói gì đó, lại chỉ phát ra âm thanh “phù” khó khăn, mơ hồ không thành câu chữ.

Lục Thời không tránh không né mà chống lại tầm mắt Lục Triệu Hòa, “Cám ơn ông đã giải quyết Phương Vy Thiện giúp cháu, bớt cho cháu không ít chuyện.”

Khóe môi anh câu lên nụ cười lạnh, “Đương nhiên, cũng cám ơn ông và Lục Thiệu Chử, thay cháu giải quyết Phương Vy Vân. Tử hình, coi như một mạng trả một mạng rồi, ông nói đúng không?”

Âm cuối chữ cuối cùng câu lên, giống như móc sắt sắc bén, mang theo gió tung hoành, đâm vào xương máu Lục Triệu Hòa.

Dường như trong nháy mắt hiểu rõ tất cả mấu chốt, một con mắt Lục Triệu Hòa chợt trợn to, đôi môi run kịch liệt. Ông ta có lẽ muốn giơ cánh tay lên, nhưng chỉ động tác đơn giản này, ông ta cũng không làm được.

Cánh tay cứng còng rũ trên giường bệnh, giống như cây khô, xấu xí mà vặn vẹo.

Tầm mắt Lục Thời ngược lại rơi vào khuỷu tay ông ta, nói đơn giản, “Nhìn xem, ông bây giờ không cách nào giơ cánh tay lên, thân thể không thể cử động, không thể viết chữ, cũng không thể nói chuyện. Ông nói, ông có thể làm được gì?”

Sự thật này, mới là cái Lục Triệu Hòa không thể chấp nhận được nhất.

Ông ta tự nhận quát tháo mưa gió mấy chục năm, không nghĩ tới, bây giờ lại bị vây trên giường bệnh, không cách nào tự lo liệu, mặc người chém giết.

Thậm chí tùy tiện một người, cũng có thể lấn lên đầu ông ta.

Ông ta càng không nghĩ đến, là Lục Thời ẩn trong bóng tối, tính kế, điều khiển tất cả.

Phương Vy Vân, Phương Vy Thiện, Lục Thiệu Chử, chính ông ta, một người cũng không thể thoát.

Hô hấp trở nên dồn dập, ngực phập phồng không bình thường, ông ta nhìn chằm chằm Lục Thời, dường như muốn tháo dỡ xương tủy nuốt chửng anh.

Lục Thời thấy rõ ánh mắt Lục Triệu Hòa.

Anh vốn tưởng, mình đứng trước giường bệnh Lục Triệu Hòa, nhìn ông ta ngắc ngoải sắp chết, sẽ kích động, sẽ sung sướng. Nhưng thật sự đến lúc này, đáy lòng anh lại có loại cảm giác bình tĩnh lạ thường.

Anh thậm chí đang nghĩ, Sở Dụ ở bên ngoài chờ anh, không có mình ở bên, có nhàm chán không.

Hai tay theo thói quen đút túi, Lục Thời mặc Lục Triệu Hòa đánh giá, giọng rất nhạt, “Cháu xem bệnh án rồi, trung khu ngôn ngữ của ông bị đè, không thể nói chuyện nữa. Cho dù có thể sống tiếp, tất cả thời gian còn lại đời này của ông, đều chỉ có thể như vậy, nằm trên giường bệnh, không thể nói chuyện, không thể cử động, như cái xác sống qua ngày.”

Ngữ điệu Lục Thời không có chút phập phồng, dường như không để Lục Triệu Hòa vào trong mắt nữa.

“Về phần Lục Thiệu Chử, tội ông ta phạm phải, sẽ khiến ông ta biến mất trên thế giới này, không có ai sẽ biết, ông ta bị giam ở đau, còn sống hay đã chết. Không qua bao lâu nữa, ông ta cũng sẽ bị quên lãng.”

“Giống như Giang Nguyệt Mạn năm đó.”

Nói ra cái tên này, ngón tay Lục Thời vô thức giữ chặt ở lòng bàn tay, móng tay lõm vào trong thịt, là cơn đau âm ỉ liên tục.

“Chỉ bởi vì sinh ra cháu, bà ấy đã bị niêm phong vào xi măng, chìm dưới đáy sông, bị xiềng xích trói buộc, trói vào dưới đáy trụ cầu, ngày qua ngày.”

Giọng Lục Thời nhẹ xuống, “Phương Vy Vân nói, Giang Nguyệt Mạn lúc bị niêm phong vào xi măng, thậm chí còn chưa chết. Sống sờ sờ, bị niêm phong vào trong xi măng.”

Trong phòng bệnh, ánh đèn mờ mờ.

Bóng tối phía sau Lục Thời, giống như quái vật nanh vuốt sắc bén.

Mắt Lục Triệu Hòa trợn to, bên trong toàn là sợ hãi, đôi môi khép mở, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào.

Giờ khắc này, dưới biểu tình trầm tĩnh như hồ nước phẳng của Lục Thời, đèn nén chính là vô số cảm xúc va vào nhau.

Anh nhớ tới hồi bé, Phương Vy Vân nguyền rủa anh là tạp chủng chảy dòng máu hèn hạ trong thân thể.

Nhớ tới đau nhức lúc dùng lưỡi đao cắt cổ tay, phá vỡ huyết nhục.

Nhớ tới anh từng ngây thơ dùng mọi cách lấy lòng Phương Vy Vân, nhưng không biết mẹ đẻ mình bị giam dưới đáy sông, bị từ từ quên lãng.

Nhớ tới mười tám năm trước, một phòng khám bệnh nhỏ vắng vẻ, một người phụ nữ mang bầu, muốn bỏ đứa nhỏ trong bụng, kết thúc sai lầm mà mình bởi vì mù quáng mà phạm phải, bắt đầu lại nhân sinh mới.

Lại vào lúc nằm trên giường giải phẫu, ôm bụng chạy ra ngoài, khóc gào, không được làm tổn thương con tôi.

Không biết lúc bị niêm phong vào xi măng, bà có hối hận, đã sinh ra anh hay không.

Sự ra đời của anh chính là một sai lầm, là lúc kết thúc sai lầm này.

Nhắm mắt lại, mạnh mẽ đè xuống huyết sắc dâng lên đáy mắt, lúc một lần nữa mở ra, đáy mắt Lục Thời, chỉ còn lại bụi gai gai góc lạnh lẽo.

Anh cúi người, nhìn chằm chằm đôi mắt vẩn đục của Lục Triệu Hòa, giọng khàn khàn, “Ông có phải muốn nói, tôi là kẻ điên hay không?”

Vài giây sau, khóe môi Lục Thời hiện lên ý cười lạnh lùng, tự hỏi tự đáp, “Không sai, tôi chính là kẻ điên, một khắc kia biết chân tướng, tôi đã điên rồi.”

Sở Dụ ngồi ở khu nghỉ ngoài phòng bệnh, có hộ sĩ bưng một chén nước tới đây, đặt trên bà nhỏ màu trắng trước mặt cậu. Cậu nói tiếng cám ơn, nhưng để chén nước tùy ý, không uống một ngụm.

Giương mắt nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, Sở Dụ lại lần nữa cúi đầu, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Trong group lớp tin nhắn 99+, đề tài từ sữa đậu nành ở quán ăn sáng cổng trường tăng thêm 1 đồng, chuyển đến gió to bên ngoài đang thổi mạnh.

Không biết phát triển thế nào, tán dóc, gió to đổi thành gió tà, bắt đầu bẻ lái theo hướng truyện ma.

Mí mắt Sở Dụ run lên, nhanh chóng rút lui. Cảm thấy chưa đủ an toàn, còn tắt cả software background.

Trượt màn hình điện thoại, đầu ngón tay Sở Dụ cuối cùng rơi vào icon album ảnh, ấn vào.

Cậu không nhiều ảnh lắm, loáng cái đã giở hết, tốc độ rất chậm.

Chậm rãi đi lên, đầu ngón tay dừng lại, Sở Dụ mở ra một tấm hình.

Bức ánh là chụp ở phòng bắn súng đường Thanh Xuyên, trong tấm ảnh, Lục Thời đang đứng trước bục chuẩn bị màu đen, lắp đạn vào băng đạn. Tai nghe rơi xuống khoác ở vai cổ, cúi thấp đầu, độ cong phần gáy hết sức đẹp. Khung màu bạc của kính bảo hộ che đuôi mắt, đường cong gò má tinh xảo lại lạnh nhạt.

Sở Dụ không nhịn được hai ngón tay zoom lên nhìn.

Lúc mới gặp, trong con ngõ hẹp đường Thanh Xuyên, ngữ khí Lục Thời khiêu khích khiến người ta đánh nhau với anh. Sau đó, chưa thành niên đã đi đua xe ngầm, chơi bắn súng, đánh nhau — có loại kiềm nén và nóng nảy cực đoan khó nhịn, cần thư giải.

Giờ nhớ lại, Lục Thời khi đó, giống như con thú mệt mỏi vết thương chồng chất, bị giam trong lồng tre làm từ cỏ gai, hẹp hòi lại chật chội.

Anh vô vọng mà giãy dụa, cho dù bị gai nhọn cứa ra vô số vệt máu.

May mà, đã sắp kết thúc rồi.

Phương Vy Vân đã chết, Lục Thiệu Chử bị giam, nỗi lo Phương Vy Thiện cũng đã được giải quyết.

Sở Dụ nhìn về phía cửa phòng bệnh — Lục Triệu Hòa trúng gió bại liệt, đã không đủ để tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Chợt, lại lần nữa nhớ tới trước kia Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đã nói, Lục Thời có chút bi quan chán đời, thậm chí dường như một giây sau sẽ chết, chẳng có gì ghê gớm, chỉ bất quá có một việc, miễn cưỡng treo mạng anh.

Nghĩ tới đây, dây cung căng thẳng trong đầu “pặc” một tiếng đứt lìa, đầu tim Sở Dụ run mạnh.

Cảm giác sợ hãi giống như gió lốc, trong nháy mắt cuốn sạch suy nghĩ của cậu —

Nếu như, nếu như chuyện miễn cưỡng treo mạng, đã hoàn thành thì sao?

Tới lúc cắn mạnh đầu lưỡi, cảm giác đau nhói mới khiến Sở Dụ kéo lại lý trí, miễn cưỡng kiềm chế ý nghĩ kinh người.

Nhưng giống như cục đá nện vào mặt nước, một khi sóng gợn khua ra, sẽ lại khó khôi phục bình thường.

Cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.

Trong đầu, từng hình ảnh luân phiên xuất hiện.

Từng vết sẹo cũ mới trên cổ tay Lục Thời, cách đánh không muốn sống lúc đánh nhau, cuộc sống đơn giản đến cùng cực như tu khổ hạnh, lúc đua xe hoàn toàn không sợ cái chết......

Anh đã vô số lần nghĩ đến cái chết.

Đối với Lục Thời mà nói, có lẽ sống, mới là một sai lầm, một loại gánh nặng và đè nén?

Lúc này, truyền đến động tĩnh, Sở Dụ vội vàng ngẩng đầu, liền thấy cửa phòng bệnh mở ra.

Lục Thời từ bên trong đi ra.

Sở Dụ vội vàng đứng dậy, nghênh đón.

“Lục Thời!”

Cậu có quá nhiều lời muốn nói, nhưng lại mỗi một cậu đều không nói ra khỏi miệng. Đành phải ôm chặt lấy eo Lục Thời, không chút buông lỏng.

Lục Thời mặc cậu ôm, hơi thở băng hàn ủ dột trong mắt vào lúc tiếp xúc nhiệt độ của Sở Dụ, tản mát sạch sẽ.

Vỗ nhè nhẹ sống lưng Sở Dụ, trong âm thanh của Lục Thời mang theo nhu hòa, “Dính người vậy à?”

Sở Dụ không nói chuyện, chỉ ôm Lục Thời chặt hơn.

Lục Thời hôn hôn tóc mềm của Sở Dụ.

Anh nhớ tới Lục Triệu Hòa trong phòng bệnh, phẫn hận không cam lòng, mặt mày dữ tợn trợn mắt nhìn anh, giống như muốn dùng tất cả khí lực nguyền rủa anh không chết tử tế được.

Anh cơ hồ cũng có thể tưởng tượng, nếu Lục Triệu Hòa có thể mở miệng nói chuyện, ắt sẽ thóa mạ anh làm việc âm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, thân tình gia đình hoàn toàn không thèm để ý, không có nhân tính.

Bất quá, những thứ này vẫn chưa đến lượt Lục Triệu Hòa mắng chửi.

Tay anh độc cỡ nào, trong lòng hèn hạ cỡ nào, mệnh nát cỡ nào, thậm chí vừa ra đời đã gánh mạng người, đến nay, lại khắp người ngâm trong ao đầm nước bùn — những thứ này, tự anh đều hiểu.

Rửa không sạch.

Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ rửa sạch.

Duy chỉ có, trong lòng rải đầy vết bẩn của anh, vẫn bảo hộ một góc nhỏ không nhiễm hạt bụi.

Nơi đó, đặt Sở Dụ của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi