CẨN NGÔN

Ngày 23 tháng 1 năm 1913 Dương lịch, tức năm Dân Quốc thứ năm.

Hơn mười hai giờ trưa, chuyến xe lửa Tống Vũ ngồi vào tới nhà ga Quan Bắc. Vì hoạt động biểu tình ở Sơn Đông, nên tuyến đường sắt Tân – Phổ (1) buộc phải ngừng hoạt động một lần. Đó cũng là lý do cho việc hành trình ban đầu của hắn không thể không chậm trễ mất hai ngày.

(1) Đường sắt Tân – Phổ: phía Bắc bắt nguồn từ Thiên Tân, phía Nam kéo dài tới Phổ Khẩu của tỉnh Giang Tô.

Khi xe lửa vào ga, những bông tuyết trắng xóa đang bay đầy trong không khí. Dù vậy cảnh tượng trong nhà ga vẫn náo nhiệt vô cùng. Những người đàn ông phương Bắc mặc áo dày, đội mũ bông, vác trên vai những bao hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ. Phụ nữ thì tay xách đồ, tay lại bận rộn bế con. Còn có những người bán hàng rong vội vã chạy qua chạy lại cùng những anh cảnh sát giữ gìn trật tự của nhà ga. Theo tiếng còi hơi vang lên khi xe lửa vào ga, tiếng người nói chuyện cũng bắt đầu trở nên ồn ã.

“Chuyện gì vậy?”

Tình cảnh trước mắt nằm ngoài dự đoán của Tống Vũ. Lần trước, khi hắn tới Quan Bắc cùng với Tôn Thanh Tuyền, người tụ tập trong nhà ga có lẽ chỉ bằng một nửa hiện tại. Đáng tiếc nơi đây đông đúc rối ren, cũng không phải nơi thích hợp để hỏi này hỏi nọ, cho nên hắn chỉ có thể tạm gác nghi vấn trong lòng lại.

Bên ngoài nhà ga có rất nhiều xe chở khách đang chờ sẵn. Thấy có người đi ra, một chủ xe lập tức tiến lên hỏi: “Có ngồi xe không? Vào thành mỗi người năm đồng, hành lý nhiều thì tính riêng.

Không bao lâu sau đã có ba tốp người ngồi lên xe. Nhận được mối làm ăn, chủ xe liền vung roi điều khiển ngựa rời đi. Xe đứng phía sau lại vội vàng nhích lên đằng trước, chờ tốp người tiếp theo ra khỏi nhà ga. Dù khoảng cách giữa các xe rất gần, nhưng cũng không có chủ xe nào ép giá hay là đoạt khách.

“Ông chủ, muốn ngồi xe không?”

Tống Vũ và ba cán bộ đồng hành leo lên một chiếc xe ngựa. Chủ xe rất hay nói chuyện, một bên vội vàng đánh xe một bên hỏi: “Nghe giọng các vị thì chắc là người phương Nam hả? Đến thành Quan Bắc làm ăn sao?”

“Đúng vậy.” Một người đi theo Tống Vũ thuận miệng đáp, lại hơi nghi ngờ hỏi: “Hình như thành Quan Bắc bây giờ náo nhiệt hơn xưa?”

“Không phải.” Chủ xe đánh tiếng chào hỏi một chủ xe đi ngược chiều khác rồi mới nói tiếp: “Các vị thấy những người trong nhà ga rồi đúng không? Bọn họ đều tới Bản Khê, An Sơn tìm đường sống. Thiếu soái của chúng ta đánh đuổi người Nhật khỏi Nam Mãn Châu, còn đoạt được vài cái quặng mỏ lớn về, đang cần nhân lực. Một khi được nhận, ít nhất cũng được hai mươi đồng bạc một tháng, làm tốt còn có thể cầm hơn ba mươi đồng bạc về, bao ăn bao ở, còn được phát cả áo bông.”

“Thật sao?”

“Lừa các vị sao nổi chứ? Cứ tùy tiện tìm vài người hỏi thăm là biết ngay thôi.” Chủ xe cười ha hả: “Nếu không phải vợ tôi đang mang thai, tôi cũng tới quặng mỏ tìm việc làm rồi. Làm ba bốn tháng, liền đủ sinh hoạt phí một năm cho cả gia đình.”

Đám người Tống Vũ không hỏi thêm nữa. Ngược lại chủ xe liền mở “máy phát thanh”, nói từ chuyện đường sắt cho đến chuyện quặng mỏ, còn nhắc tới khu công nghiệp đã xây được một nửa ở thành Quan Bắc. Hắn hỏi có phải mấy người Tống Vũ cố tình tới khu công nghiệp để mở nhà xưởng hay không. Nếu phải thì đã chọn nhầm thời điểm rồi. Bây giờ trời rất lạnh, đất cũng bị đông cứng lại. Nếu muốn xây xưởng, ít nhất cũng phải chờ tới tháng hai.

Tống Vũ vẫn luôn không lên tiếng, đều là người đi theo hắn nói chuyện với chủ xe. Xe ngựa chạy tới đầu phố Trường Ninh thì bọn hắn xuống xe. Chủ xe tốt bụng nói thêm, nếu không có người quen ở trong thành, trong lúc nhất thời không kiếm được chỗ trú chân thì hãy tìm đứa nhỏ phát báo ven đường. Chỉ cần cho nó một đồng bạc, nó sẽ dẫn bọn hắn đi.

“Bất kể người mặc vải thô hay là áo bông, trạm thu dụng đều nhận hết.”

“Trạm thu dụng?”

“Là Lý tam thiếu gia dựng lên, nhưng bây giờ do Chính phủ quản lý. Ngài không thấy trên đường chẳng có một tên ăn mày nào hay sao? Đều tới đó cả rồi.”

“Lý tam thiếu gia?”

“À, vợ của Thiếu soái nhà chúng tôi, cực kỳ tài giỏi!”

Tính tiền xe với đám người Tống Vũ xong, chủ xe vội vàng đánh xe đi. Hắn muốn tranh thủ thời gian chở thêm vài tốp khách nữa, buổi tối còn mua nửa con gà quay đem về nhà. Hôm trước vợ hắn nói thèm ăn món này, hôm nay nhất định không được quên.

Ở phố đối diện, Tống Vũ nhìn thấy đứa nhỏ phát báo mà chủ xe vừa nói tới. Trong tay nó chỉ còn một tờ báo cuối cùng. Tống Vũ vẫy tay với nó, đứa nhỏ lập tức chạy đến: “Tiên sinh mua báo ạ? Người nổi tiếng số mới, tiệc vui của phủ Đại soái, Sư trưởng Tiền tức giận đá gấu nước Nga! Chỉ còn một tờ duy nhất thôi, nếu không mua sẽ không có nữa!”

Tống Vũ mua báo, lại hỏi thăm về khách sạn và trạm thu dụng. Đứa nhỏ phát báo cũng không giấu diếm, có lẽ trong khoảng thời gian này đã có không ít người hỏi nó về vấn đề này. Nhanh chóng kể rõ tình hình ở trạm thu dụng bằng vài câu, nó lại nói tiếp: “Nếu tiên sinh muốn tìm khách sạn thì tôi sẽ đưa các vị đi luôn, hạng sang, hạng trung và hạng bình dân đều có đủ. Nhưng phải nhanh lên, tôi còn muốn trở về nghe giảng.”

“Nghe giảng?”

“Thầy giáo ở trường dạy chúng tôi nhận mặt chữ, cách một ngày dạy một buổi, về muộn sẽ không chiếm được chỗ tốt.”

Tống Vũ không hỏi thêm nữa, bảo đứa nhỏ dẫn bọn hắn đi tìm một khách sạn có điều kiện tương đối tốt. Sau đó, hắn đưa cho thằng bé một đồng tiền theo lời chủ xe ngựa đã nói. Một người đi theo cùng hắn chuyến này có đứa con cũng lớn tầm như đứa nhỏ, thấy nó thông minh liền cho nó thêm một đồng. Không ngờ đứa nhỏ lại lắc đầu: “Tiên sinh, mẹ tôi dạy, làm người không thể quá tham lam. Nếu ngài cảm thấy tôi được việc thì cho tôi một đồng bạc, nhiều hơn tôi không thể nhận.”

Vẻ mặt của đứa nhỏ phát báo không giống giả vờ. Người nọ cũng không cưỡng ép nó, chỉ thở dài một tiếng: “Địa bàn của Lâu Thịnh Phong quả thật không giống những nơi khác.”

Tống Vũ không nói chuyện, chẳng qua vẻ mặt cũng ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.

Ngày hôm sau, Tống Vũ không bí mật hẹn gặp Lâu Tiêu nữa, mà trực tiếp công khai thân phận, tự tìm tới cửa hỏi thăm.

“Cậu nói ai tới?”

Lâu Đại soái đang cầm một cái trống bỏi chơi đùa với con trai. Lâu nhị thiếu gia đã sắp ba tháng tuổi, càng lúc càng mập mạp đáng yêu, hơi chút lại nhoẻn miệng cười, thật khiến người ta yêu thích. Nói cũng lạ, về lý thuyết, trẻ còn nhỏ như vậy hẳn là chưa nhận thức được, nhưng mỗi khi Lâu Đại soái hoặc Lâu Thiếu soái tới gần, Lâu nhị thiếu đều chẳng chịu cười. Ngược lại nếu Lâu phu nhân hoặc Lý Cẩn Ngôn bế nó, nó sẽ luôn hé cái miệng nhỏ nhắn ra, có lúc còn bi bô thành tiếng.

“Báo cáo Đại soái, người tới tự xưng là Tống Vũ.”

“Con trai của Tống Chu?” Lâu Đại soái quay đầu, nhíu đôi mày rậm: “Thằng nhóc này cũng giống như cha nó, mở mắt nhắm mắt đều có ý đồ. Tìm con tôi đi, ông đây không rảnh.”

“Đại soái, Thiếu soái đang ở quân doanh.”

“Con dâu tôi đâu…”

“Ngôn thiếu gia có việc ra ngoài vẫn chưa trở lại.”

Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng: “Ông đây đã thành một kẻ “vô công rồi nghề” rồi, tại sao còn không được yên tĩnh?”

“Đại soái, ông vẫn nên ra xem sao đi, để khách chờ đợi một mình là không tốt.” Lâu phu nhân đón lấy Lâu nhị thiếu từ tay Lâu Đại soái. Lâu nhị thiếu lập tức vứt bỏ vẻ mặt lạnh lùng khi nhìn Lâu Đại soái lúc trước, nhoẻn miệng cười tươi hệt như một con búp bê chiêu tài.

Lâu Đại soái: “…”

Mấy người này đều thích gây khó dễ ông, đúng không?!

Đơn hàng đặt mua vũ khí của Lý Cẩn Ngôn với Đan Mạch đã thỏa thuận xong. Căn cứ bản hợp đồng được ký kết giữa hai bên, muộn nhất là tháng năm năm nay, sáu trăm khẩu súng máy Madsen và mười vạn viên đạn sẽ được giao tới tay của Lý Cẩn Ngôn. Trong lịch sử, lượng súng máy hạng nhẹ này được xuất sang Bulgaria (2), nhưng giữa đường đã bị Hoàng đế Đức cướp được và nuốt gọn. Hiện giờ có Lý Cẩn Ngôn ra tay chặt ngang một phát, hơn nữa sáu tỉnh Bắc Kỳ lại có quan hệ làm ăn với Đức, nên dù da mặt của Wiliam II có dày hơn nữa thì cũng không thể lấy cớ để chiếm đoạt sáu trăm khẩu súng máy kia đâu nhỉ?

(2) Bulgaria, tên chính thức là Cộng hòa Bulgaria là một quốc gia nằm tại khu vực đông nam châu Âu.

Việc phân chia sáu trăm khẩu súng máy sau khi được chuyển về tay không phải vấn đề Lý Cẩn Ngôn quan tâm. Hiện tại, điều khiến hắn phải suy nghĩ chính là, làm sao có thể vận chuyển số súng đạn này tới thành Quan Bắc mà không có bất cứ sai sót nào. Dù gì thì đây cũng là súng ống đạn dược, không phải xà phòng đồ hộp này kia. Nếu thực sự gặp phải kẻ lớn gan tham ô bớt xén, đến lúc đó sẽ phiền phức to.

Nhưng phải nói chuyện này cho Lâu Thiếu soái trước đã. Nếu thực sự gặp phiền toái, chỉ e cuối cùng sẽ phải giải quyết bằng vũ lực.

Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Ngôn không khỏi thở dài. Chỉ là sáu trăm khẩu súng máy thôi mà hắn đã rất muộn phiền. Rốt cuộc thì số súng ống đạn dược mà Lý nhị lão gia giấu trong sơn động ngày xưa đã được chuyển về thành Quan Bắc bằng cách nào vậy? Hay là có ai giúp đỡ ông ta?

Hắn đi hỏi chú Câm, nhưng chú Câm chỉ lắc đầu. Hỏi lại, đối phương vẫn lắc đầu. Lý Cẩn Ngôn đành phải tin rằng, chú Câm thực sự không biết cái người thần bí kia. Mà dù chú Câm biết thì hiện tại cũng không phải thời điểm nên nói với hắn.

Lý Cẩn Ngôn bảo lái xe đưa mình tới phòng thí nghiệm của Kiều Nhạc Sơn. Trước đó người kia đã sai trợ lý tới tìm hắn, nói cho hắn biết thí nghiệm về quả dưa hấu nát kia đã có tiến triển. Chỉ là trong quá trình đã xảy ra một số vấn đề, cần Lý Cẩn Ngôn tự tới xem.

Cụ thể là vấn đề gì, trợ lý của Kiều Nhạc Sơn không nói. Vì thế cho nên Lý Cẩn Ngôn phải tự tới phòng thí nghiệm. Không ngờ, xe chạy được nửa đường lại gặp được Lý tam lão gia. Vừa thấy Lý Cẩn Ngôn, Lý Khánh Vân trực tiếp mở miệng: “Cẩn Ngôn, chú đang định tới tìm cháu.”

“Có chuyện gì ạ?”

“Lão gia tử không xong rồi.”

Tự nhiên nghe Lý Khánh Vân nói vậy, Lý Cẩn Ngôn hơi không phản ứng kịp. Mãi đến khi Lý tam lão gia nhắc lại một lần nữa, Lý Cẩn Ngôn mới hiểu được ý tứ của hắn là: Lý lão thái gia không xong.

“Đêm qua lão thái gia bị ngã ở trong phòng. Chẳng biết là có chuyện gì, chỉ thấy sáng nay thân thể lão thái gia không ổn. Mấy đại phu được mời đến đều nói nhà ta nên chuẩn bị hậu sự đi.” Lý tam lão gia ngồi vào trong xe, mày nhíu chặt lại: “Việc hôn nhân của Cẩm Thư đã định vào cuối tháng, hiện giờ lão thái gia lại như vậy, cũng phải nói với Thẩm gia một tiếng.”

Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu. Hắn không nhiều lời nữa, lập tức bảo lái xe chuyển hướng đi về phía Lý gia. Bất kể lúc trước Lý lão thái gia đã làm bao nhiêu chuyện hồ đồ, nhưng ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn là con cháu Lý gia. Lý lão thái gia như vậy, về tình về lý, hắn đều nên quay về một chuyến.

Ở nơi đóng quân của Lữ đoàn Độc Lập, Lâu Thiếu soái đang bàn về kế hoạch “diễn tập quân sự” lần này với đám người Tiền Bá Hỉ. Bỗng Sĩ quan phụ tá Quý gõ cửa đi vào: “Báo cáo!”

“Nói đi.” Lâu Thiếu soái và vài Sư đoàn trưởng đang cúi đầu nhìn tấm bản đồ trải rộng trên bàn.

Sĩ quan Quý hơi do dự: “Thiếu soái, nói ở đây sao?”

“Nói.”

Sĩ quan Quý thầm nghĩ: Thiếu soái, là anh bảo tôi nói đó!

“Báo cáo Thiếu soái, Ngôn thiếu gia bảo tối nay ngài nhất định phải về nhà!”

Tối nay, phải về nhà?

Mấy lão lính già lưu manh cùng nhìn về phía Lâu Thiếu soái, ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo chút ý tứ không được “đàng hoàng”.

Quả nhiên, tuổi trẻ thật tốt…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi