CẨN NGÔN

Trong một lần ra ngoài săn thú, Michalov – Tổng chỉ huy quân biên cảnh Nga ở vùng biên giới phía Đông Siberia đột nhiên mất tích! Thi thể tình nhân của hắn được vệ binh tìm thấy sau đó một ngày. Toàn bộ những cái xác này đều bị thú hoang cắn xé đến không nhìn ra hình dạng. Hiện trường đâu đâu cũng có vết máu, còn có dấu vết nổ súng. Rất nhiều người hoài nghi bọn hắn đã gặp phải thú hoang cỡ lớn. Song vài ngày qua đi, ngay cả thi thể vệ binh bị tha tới chỗ xa nhất cũng được tìm thấy và xác nhận, chỉ riêng Michalov là vẫn không thấy bóng.

Tin tức truyền về St. Petersburg. Đối với cái tên bại trận ở Mãn Châu Lý nhưng lại dựa vào thế lực của gia tộc mà không thương tổn chút nào này, Nga hoàng Nicholas đệ nhị vốn không có thiện cảm. Vì thế hắn chỉ hỏi han qua loa lấy lệ, hoàn toàn không có ý truy cứu đến cùng.

Mà sự kiện ấy lại khiến Đại Công tước Dmitry nhìn ra cơ hội. Michalov bị người Hoa Hạ dọa đến vỡ mật, đích thực là một kẻ nhu nhược bất tài. Hiện giờ đối phương đã mất tích, hắn hoàn toàn có thể tiến cử người tài trước mặt Nga hoàng!

Chẳng qua, vì có Hoàng hậu Alexandra và Rasputin ở giữa gây khó dễ, nên Đại Công tước Dmitry cũng không quá nắm chắc. Hắn vắt kiệt óc, cuối cùng mới nghĩ tới Hoàng thái hậu Marina.

Sau khi hạ quyết tâm, Đại Công tước Dmitry lén đi gặp gỡ Đại Công tước Nicholas – chú của Nga hoàng Nicholas đệ nhị. Đại Công tước Nicholas cũng là một nhân vật bừng bừng dã tâm đối với khu vực Viễn Đông. Không những thế, người này có được sự quyết đoán mà Nga hoàng khuyết thiếu. Quan điểm của hai người gần như là trùng khớp với nhau, vì thế, bọn hắn quyết định, ngày hôm sau sẽ đi gặp Hoàng thái hậu, nhờ bà góp lời với Nga hoàng. Đối với Nicholas đệ nhị, ý kiến của Hoàng thái hậu vô cùng quan trọng. Lúc trước, cũng vì Hoàng thái hậu khuyên can cho nên Nga hoàng Nicholas đệ nhị mới tiếp tục trọng dụng Stolypin, đồng thời trừng phạt hai người đã hãm hại hắn. Chỉ cần Hoàng thái hậu đồng ý hỗ trợ, bất kể là Hoàng hậu Alexandra hay Rasputin, đều không có khả năng gây rối nữa.

Hoàng hậu Alexandra tín nhiệm Rasputin, nhưng Hoàng thái hậu Marina thì không! Đối với gã tu sĩ lai lịch không rõ còn liên tục mê hoặc vợ chồng Nga hoàng kia, có thể nói là bà chán ghét đến cực điểm.

Tin Đại Công tước Dmitry và Đại Công tước Nicholas xin yết kiến Hoàng thái hậu nhanh chóng truyền tới tai Rasputin. Khi biết hai người nọ tiến cử đối thủ một mất một còn của mình là Polivanov tới biên giới Nga và Đông Siberia để đảm nhiệm chức vụ Tổng chỉ huy quân biên cảnh, Rasputin lập tức buông lời gièm pha bên tai Hoàng hậu: “Polivanov vô cùng ngạo mạn, chẳng những hắn không có đủ sự kính trọng cần thiết đối với Hoàng hậu bệ hạ, mà còn vô cùng thân thiết với Đại Công tước Dmitry. Để hắn nắm giữ quân đội là một chuyện cực kỳ bất lợi đối với Hoàng hậu bệ hạ.”

Hoàng hậu Alexandra biết Rasputin đang gây khó dễ đối thủ, nhưng bà cũng không có bất cứ thiện cảm nào đối với Đại Công tước Dmitry. Nếu Polivanov là bạn tốt của người này, hiển nhiên hắn cũng sẽ không có được cái nhìn tích cực từ phía Hoàng hậu.

Dưới sự kích động của Rasputin, Hoàng hậu Alexandra và Hoàng thái hậu Marina đã phát sinh tranh chấp kịch liệt trong lúc chọn Tổng chỉ huy mới ở vùng biên cảnh Nga và Đông Siberia. Hơn nữa, tranh chấp này còn căng thẳng đến mức không thể điều hòa.

Một bên là mẹ ruột, một bên là vợ, Nicholas đệ nhị lộ rõ khuyết điểm một lần nữa. Hắn không tiếp thu bất cứ đối tượng tiến cử của bên nào, ngược lại để Phó tổng chỉ huy quân biên cảnh tạm thời thay mặt Michalov. Việc này sẽ kéo dài cho đến khi xác nhận được tình huống chính xác của Michalov.

Trên thực tế, gần như tất cả mọi người, kể cả người nhà của Michalov đều cho rằng hắn đã chết. Hành động này của Nga hoàng là ba phải không thể nghi ngờ. Hắn chỉ đang trông đợi Hoàng thái hậu và Hoàng hậu ngừng tranh chấp, sau đó mới bổ nhiêm tân Tổng chỉ huy. Thực chất Nga hoàng làm vậy là vì bất đắc dĩ, nhưng hắn không ngờ mình đã gieo mầm họa để nước Nga mất đi vùng lãnh thổ rộng lớn thuộc Siberia.

Andre – Phó tổng chỉ huy biên cảnh quân phía Đông Siberia là một người có tính cách hoàn toàn trái ngược với Michalov. Hắn là một kẻ theo chủ nghĩa Đại Nga (1), cực kì căm ghét người Tatars (2) và những dân tộc theo đạo Hồi. Chủ trương của hắn là đàn áp và thống trị các dân tộc khác trong nước. Gia thế và quyền lực của Michalov cao hơn so với Andre, nên chủ trương của hắn vẫn luôn bị đối phương đè nén. Hiện giờ Michalov mất tích, Nga hoàng lại bổ nhiệm hắn làm Tổng chỉ huy tạm thời, khu vực Đông Siberia sẽ bị bao trùm bởi một bóng ma kỳ thị dân tộc là điều không thể nghi ngờ.

(1) Chủ nghĩa Đại Nga là chủ nghĩa Dân tộc của người Nga, xuất phát từ học thuyết chính trị “Về lòng kiêu hãnh của người Nga” của Lenin.

(2) Tatars: tộc người Thổ Nhĩ Kỳ sống chủ yếu ở Nga và các nước hậu Xô viết khác.


Tạm gác lại chuyện về nhân vật gây ra rất nhiều biến cố liên tiếp này, thực tế thì Michalov – Tổng chỉ huy quân biên cảnh của Nga ở Đông Siberia vẫn chưa chết. Đối mặt với tình cảnh trước mắt, nếu Michalov còn có danh dự của một quân nhân quý tộc thì chắc chắn hắn sẽ tự sát ngay lập tức. Nhưng mà hắn không có. Hắn không muốn chết, ngược lại, hắn vô cùng muốn sống.

“Nhị tỷ, gã Tây này đúng là đồ chết nhát!”

Mạnh Nhị Hổ ngồi xổm xuống, dùng cây gậy trong tay chọc chọc Michalov bị treo ngược đến hoa mày chóng mặt. Lúc này nhìn hắn chẳng khác gì một con lợn chờ bị thịt cả. Tuy trong phòng có đốt lò sưởi, thế nhưng Michalov chỉ quấn một miếng da thú trên người, cho nên vẫn lạnh đến phát run.

“Nhát mới tốt.” Hứa nhị tỷ khoanh tay đứng trước mặt Michalov: “Nếu hắn không hèn nhát, tôi đã làm thịt hắn từ sớm rồi.”

“Nhị tỷ, tôi chưa hiểu ý chị cho lắm?”

Đúng lúc này, Thường Đại Niên ngồi ngậm tẩu ở bên tường chép miệng một tiếng: “Giữ hắn lại có ích gì? Ngộ nhỡ đám Tây lông lần theo dấu vết tìm đến nơi này, thế có phải là phiền toái lắm không?”

“Tôi bảo này,” Hứa nhị tỷ cười duyên hai tiếng: “Trước kia các chú thật sự là thổ phỉ đấy à? Lá gan cỏn con thế này mà có thể làm thổ phỉ được hả?”

Mạnh Nhị Hổ và Thường Đại Niên liếc mắt nhìn nhau. Thường Đại Niên mở miệng nói: “Nhị Hổ mới làm thổ phỉ, tôi là người lương thiện.”

“Người lương thiện chẳng qua là cách gọi hay ho của thằng đầu đất.” Hứa nhị tỷ hừ một tiếng: “Bắt được một con cá lớn lại còn sợ chết đến như vậy, giết thì lỗ vốn rồi. Cụ thể giết hay còn có tác dụng khác vẫn cần bên trên lên tiếng.”

“Lời này cũng có lý.” Một người đàn ông đang dựa tường khác đồng ý, nói: “Cá lớn chẳng dễ câu, giết đi thì đáng tiếc quá. Nói không chừng tên này thật sự có ích đối với bên trên.”

Những người còn lại trong phòng đều cảm thấy buồn cười. Lời này ai nói cũng được, nhưng nếu được nhả ra từ miệng tên vừa rồi thì đúng là chuyện hài. Trong số bọn họ, ngoại trừ Hứa nhị tỷ ra, cái tên có biệt danh “Hai đao” kia chính là kẻ giết người Tây nhiều nhất!

“Được rồi, cứ vậy đi.” Hứa nhị tỷ ra quyết định, không ai dám phản đối nữa. Dừng một lúc, cô lại nói “Lăng Tử trở về một chuyến, báo cáo tình huống chi tiết bên này, không chừng bên đó sẽ phái người tới nữa. Đêm nay tôi làm vài món ăn ngon, chúng ta uống vài vò rượu cho ấm người.”

Nói xong, cô dùng mũi chân đá đá Michalov đang nằm giả chết trên mặt đất, dùng tiếng Nga lưu loát nói: “Đừng giả chết, đã run thành như vậy, còn vờ vịt cái gì. Hôm nay tâm tình của bà không tệ, lát nữa sẽ thưởng cho mày vài miếng thịt, tránh cho chết đói trước khi người bên trên phái tới đến nơi.”

Thấy Hứa nhị tỷ nói sẽ xuống bếp làm cơm, cánh đàn ông đều cảm thấy bụng đói cồn cào. Tay nghề nấu nướng của Hứa nhị tỷ cũng cao siêu như khả năng giết người của cô vậy. Theo như lời cô thì chính là: “Bà đây mở quán bánh bao nhiều năm như vậy, tay nghề không tốt thì làm sao có khách quen?”

Tuy tất cả mọi người đều cảm thấy công việc thực sự của cô chắc chắn là giết người cướp của, mở quán bánh bao chỉ là nhân tiện, nhưng không ai dám lên tiếng phản bác. Đám người sống ở Zabaykalsk hệt như thú hoang nơi rừng rậm thảo nguyên, quan niệm trong đầu chính là kẻ mạnh làm vua. Bọn họ không phân biệt nam nữ như người thường, chỉ biết ai mạnh hơn thì liền phục tùng người đó. Hứa nhị tỷ đủ mạnh, đủ hiểm, cho nên những gã đàn ông hai tay dính máu, giết người như ngóe này phục tùng cô!

Khi nhận được tin tức Zabaykalsk truyền về, Tiêu Hữu Đức không khỏi lắp bắp kinh hãi. Dám người kia đúng là “to gan lớn mật”, thế mà dám bắt Tổng chỉ huy biên quân của bọn Tây lông! Nhưng đây thật sự là một con cá lớn, nếu có thể cạy miệng của hắn, chắc chắn có thể hỏi được Nga bố trí bao nhiêu đội quân ở Đông Siberia, cơ cấu phòng thủ như thế nào, hỏa lực ra sao, vân vân và vân vân.

“Tổng chỉ huy quân biên cảnh Nga ở Đông Siberia?” Lý Cẩn Ngôn nghe Tiêu Hữu Đức nói xong cũng hoảng sợ không thôi. Chức vụ này tương đương với Tổng tư lệnh Bộ đội biên phòng đúng không? Nghĩ nghĩ một hồi, hắn hỏi: “Đã báo với Thiếu soái chưa?”

“Vẫn chưa.” Tiêu Hữu Đức đáp: “Ý của Đại soái là, về sau tình báo sáu tỉnh Bắc Kỳ sẽ do ngài phụ trách, cho nên chuyện gì cũng phải hỏi ý của ngài trước.”

Do hắn phụ trách? Lý Cẩn Ngôn sửng sốt một chút. Đây là muốn hắn chủ trì vấn đề tình báo hả? Chẳng hiểu vì sao Lý tam thiếu gia lại chợt nghĩ đến một vị tiên sinh họ Đới…

Thôi, mặc kệ đi.

Lý Cẩn Ngôn gạt bỏ suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu, nói: “Việc này tôi không quản được, lập tức báo cho Thiếu soái, cụ thể phải xử lý Michalov thế nào, cứ làm theo ý Thiếu soái.”

Ngoại trừ vấn đề kể trên, Lý Cẩn Ngôn còn có một suy nghĩ: Zabaykalsk hữu ích hơn những gì hắn tưởng rất nhiều. Để truyền tin kịp lúc, có lẽ phải lắp đặt hệ thống radio ở hai bên. Công trình xây dựng khu công nghiệp nhẹ đã kéo dài khoảng ba tháng rồi. Lý Cẩn Ngôn dự định xây một nhà máy điện trong khu. Có điều, việc này buộc phải dựa vào thiết bị và kỹ thuật nước ngoài.

Nói một cách khác chính là, cần tốn rất nhiều tiền!

Trừ đi số tiền cần để xây dựng xưởng chế tạo máy bay và động cơ đốt trong, một ngàn vạn Mark Đức mà Lâu Thiếu soái cho Lý Cẩn Ngôn vẫn còn dư lại khá nhiều, đủ để giải quyết vấn đề của nhà máy điện và trạm phát radio. Thế nhưng, cân nhắc đến phương diện kỹ thuật cũng như tài chính, Lý Cẩn Ngôn vẫn coi Siemens (3) của Đức là sự lựa chọn hàng đầu.

(3) Siemens AG là hãng điện khí lớn nhất của CHLB Đức và châu Âu, các trụ sở quốc tế của Siemens đóng ở Berlin và München. Công ty này có 6 lĩnh vực kinh doanh: tự động hóa & điều khiển, điện lực, vận tải, y tế, thông tin và liên lạc và chiếu sáng.

Trong tương lai, khu công nghiệp nặng ở An Sơn – Bản Khê sẽ có quy mô lớn hơn khu công nghiệp nhẹ ở ngoại thành thành Quan Bắc gấp vài lần. Vì thế, nhà máy điện và hệ thống phát radio sẽ là những thứ chắc chắn phải có. Mặt khác, để tiện cho việc giao thông, có lẽ còn phải xây dựng tuyến tàu điện hoặc xe lửa ngắn ở trong khu công nghiệp. Việc ấy cũng cần một số tiền rất lớn.

Lý tam thiếu gia bắt đầu tính toán xem nên tiêu tiền như thế nào. Cũng không thể vung tiền như rác giống lúc trước được, nếu không đến khi hắn nghĩ tới một thứ không thể thiếu nào đó, lại phát hiện trong túi đã trống không thì thật là vui. Nghĩ tới đây, Lý Cẩn Ngôn lập tức lấy bản kế hoạch đã viết ra, bắt đầu xoá xóa sửa sửa. Mãi đến khi cảm thấy vừa lòng hắn mới ngẩng đầu lên, đúng lúc phát hiện Lâu Thiếu soái đã đứng sau lưng mình tự lúc nào.

“Thiếu soái,” Lý Cẩn Ngôn vỗ vỗ ngực: “Ít nhất anh cũng phải hô một tiếng chứ.”

“Tôi có gõ cửa.” Lâu Thiếu soái lướt qua bả vai Lý Cẩn Ngôn, cầm bản kế hoạch đã xóa sửa vài lần lên: “Đây là bản cuối?”

“Tạm xem là như vậy.” Lý Cẩn Ngôn thuận miệng đáp. Nếu Lâu Thiếu soái bảo hắn đã gõ cửa, vậy thì chắc chắn là đã gõ. Tám chục phần trăm là mình chăm chú sửa kế hoạch quá nên không nghe được mà thôi. Nghĩ vậy, Lý tam thiếu gia vui vẻ nói: “Có vài hạng mục trong kế hoạch cần bắt đầu thực hiện ngay lập tức, một số cái thì lại phải chờ thêm một khoảng thời gian, tỷ như xưởng sản xuất động cơ và chế tạo máy bay. Những cái này, người Đức phải gật đầu bán kỹ thuật cho chúng ta thì mới được.”

Lâu Thiếu soái lật xem từng tờ. Hắn đã xem rất nhiều bản kế hoạch do Lý Cẩn Ngôn viết, tỷ như vụ xây dựng xưởng xà phòng hoặc là việc mượn tiền người Đức. Thế nhưng, hiển nhiên là bản kế hoạch trước mắt lại càng được đối phương dồn nhiều tâm tư. Từ những dấu vết xóa xóa sửa sửa bên trên có thể thấy được, Lý Cẩn Ngôn đã viết bản kế hoạch này từ rất lâu rồi. Vài hạng mục đã bắt đầu được thực hiện, vài cái bị gạch đi, song lại càng nhiều cái mới được viết thêm.

“Nhà máy điện?”

“Sau khi khu công nghiệp nhẹ hoàn thiện, lượng tiêu thụ điện chắc chắn sẽ tăng cao.” Lý Cẩn Ngôn kéo tay Lâu Thiếu soái, ý bảo hắn ngồi xuống. Người đứng người ngồi, nói chuyện phải ngẩng đầu sẽ rất mỏi.

“Em muốn cũng chỉ là cái nhà máy thôi, không bằng dứt khoát xây luôn một cái nhà máy điện ở trong khu công nghiệp để phục vụ nhu cầu toàn khu. Quy mô của nhà máy điện trong thành Quan Bắc quá nhỏ, máy móc thiết bị cũng cũ rồi. Chúng ta có thể lấy danh nghĩa phủ Quân – Chính hoặc danh nghĩa cá nhân của em, nhờ người Đức xây dựng thêm hoặc là xây dựng lại. Trong quá trình đó, em sẽ bố trí kỹ thuật viên đi theo hỗ trợ, chắc hẳn sẽ học được không ít nghề.”

“Đối phương có đồng ý không?” Lâu Thiếu soái không nói người Đức, mà nói người kinh doanh nhà máy điện.

“Đương nhiên.” Lý Cẩn Ngôn hất cằm lên: “Bây giờ em là Chủ tịch của Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ đấy, lại còn là người mà bọn họ “tự mình” đề cử. Bất luận như thế nào, lời của Chủ tịch cũng phải được nể nang vài phần chứ? Hơn nữa trong vụ việc này, bọn họ cũng không thiệt thòi. Chờ quy mô của nhà máy điện được mở rộng, tất cả các hộ gia đình trong thành Quan Bắc đều sẽ thắp đèn, bọn họ liền kiếm được nhiều tiền hơn. Thế còn so đo với chúng ta chi nữa?”

“Xưởng chế tạo máy bay?” Lâu Thiếu soái không hỏi tiếp về nhà máy điện, mà chuyển tầm mắt về lại bản kế hoạch: “Cái này có tác dụng không?”

“Có chứ, chắc chắn là có!” Nhắc đến máy bay, Lý Cẩn Ngôn liền sáng bừng con mắt. Hắn lập tức nói ý tưởng dùng máy bay đánh bom tàu chiến ra: “Thiếu soái, anh nghĩ đi, chúng ta thả bom xuống chiến hạm của người Nhật Bản, khiến bọn chúng không thể giơ nổi chân lên, sướng biết bao nhiêu! Tương tự, máy bay cũng có thể công kích Bộ binh. Nhắm lúc bọn chúng xung phong hoặc là tập kết, thả một quả bom xuống, hoặc nã một đợt súng máy, chắc chắn là hiệu quả hơn dùng đại bác!”

“Em chắc chắn?”

“Chắc chắn.” Lý Cẩn Ngôn đáp một câu theo bản năng. Còn đang cảm thấy kỳ quái vì sao Lâu Thiếu soái lại hỏi như vậy, bỗng hắn nhớ ra tình trạng của máy bay hiện giờ, vì thế nhất thời hiểu được. Dù có là một thiên tài quân sự, dựa vào việc phân tích cục diện châu Âu để phỏng đoán một trận đại chiến ở tương lai gần, nhưng Lâu Thiếu soái cũng không thể nghĩ tới chuyện dùng loại máy bay bằng gỗ và sợi kim loại để mang bom đi đánh chiến thuyền.

Trong mắt những người ở thời đại này, mấy tấm ván gỗ kia có thể bay lên mà không rơi xuống đã kinh khủng lắm rồi. Đừng nói Lâu Thiếu soái, ngay cả hiểu biết về máy bay của các cường quốc phương Tây hiện nay vẫn chỉ dừng lại ở “món đồ chơi dân dụng”. Trong Thế chiến thứ nhất, ban đầu máy bay chỉ có nhiệm vụ tuần tra, vũ khí phòng thân duy nhất của phi công chính là súng ngắn mang theo bên mình.

Súng máy, bom? Quả thực là chuyện quá xa vời. Việc mang mấy loại vũ khí này lên máy bay hoàn toàn dựa vào ý tưởng trong lúc bất ngờ của phi công.

Biết vấn đề nằm ở đâu, Lý Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, nói: “Thiếu soái, anh cứ coi như em suy nghĩ miên man đi. Tóm lại, em tin tất cả những gì em vừa nói đều có thể thành sự thật!”

Lâu Thiếu soái im lặng nhìn Lý Cẩn Ngôn một lúc lâu, cúi người đặt một nụ hôn lên môi hắn: “Em nói, tôi đều tin.”

Lý Cẩn Ngôn không nói gì, chỉ là vươn tay ôm lấy cổ Lâu Tiêu, ra sức hôn đáp lại.

Ngày hôm sau, theo lệnh của Lâu Thiếu soái, Tiêu Hữu Đức cải trang thành một thương nhân thu mua da thú, mang theo mấy tên thuộc hạ tự mình đi tới Zabaykalsk. Lý Cẩn Ngôn hẹn gặp Quản lý của chi nhánh công ty Siemens – Đức ở Cáp Nhĩ Tân, đề xuất với đối phương việc cải tạo nhà máy điện và ý định mua thiết bị phá sóng radio. Theo lời của Lý Cẩn Ngôn, nhà máy điện và trạm radio sẽ không chỉ được xây dựng ở thành Quan Bắc. Đây là một vụ làm ăn lớn, Quản lý chi nhánh Siemens ở Cáp Nhĩ Tân lập tức báo cho văn phòng đại diện chính của Siemens ở Thượng Hải. Sau khi người phụ trách kinh doanh tại Hoa Hạ nhận được điện báo thì lập tức hồi đáp rằng, hắn sẽ tự tới thành Quan Bắc để đàm phán thương vụ này. Nếu cần, Siemens sẽ mở một văn phòng ở thành Quan Bắc, chuyên nhận những đơn hàng của Lý Cẩn Ngôn.

Rốt cuộc, Triển Trường Thanh cũng thỏa thuận được với người Đức. Dùng việc tăng lượng bán Sulfonamide và cam kết công bố tư liệu nghiên cứu của nó với người Đức vào hai năm sau làm điều kiện, đổi lấy bản thiết kế động cơ đốt trong từ tay của đối phương. Hơn nữa, bản vẽ không chỉ là động cơ diesel, mà có cả động cơ xăng nữa (4).

(4) Có nhiều loại động cơ đốt trong khác nhau, ví dụ như động cơ xăng và động cơ diesel. Động cơ diesel khác với động cơ, sự cháy của nhiên liệu, tức dầu diesel, xảy ra trong buồng đốt khi piston đi tới gần điểm chết trên trong kỳ nén, là sự tự cháy dưới tác động của nhiệt độ và áp suất cao của không khí nén. Động cơ xăng thường được sử dụng cho ô tô, máy bay, các máy móc di động nhỏ như máy xén cỏ hay xe máy cũng như làm động cơ cho các loại thuyền và tàu nhỏ. Nhiên liệu của các động cơ xăng là xăng. Việc đốt cháy nhiên liệu được diễn ra trong buồng đốt bởi một hệ thống đánh lửa được tắt mở theo chu kỳ. Nơi đánh lửa là bugi có điện áp cao.

Sau khi ký được hợp đồng, Lý Cẩn Ngôn há miệng thật to, gần năm phút đồng hồ vẫn không thốt ra nổi một tiếng nào. Cuối cùng hắn chỉ có thể dùng vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Triển Trường Thanh.

Triển Trường Thanh vẫn cười đến là hòa nhã như lúc trước. Ông ta nói với Lý Cẩn Ngôn rằng, người Đức còn đồng ý phái kỹ sư chuyên nghiệp tới Trung Quốc trong khoảng thời gian xây dựng nhà máy: “Đương nhiên, tất cả chi phí phát sinh đều do chúng ta chịu.”

“Không thành vấn đề!” Lý Cẩn Ngôn vui tới mức muốn nhảy lên ôm Triển Trường Thanh mà hôn mấy phát. Nhưng lý trí vẫn nhắc nhở hắn rằng, Lâu Thiếu soái vẫn còn ngồi ngay bên cạnh, một khi kích động quá đà, hậu quả sẽ rất là đáng sợ.

“Nhưng tôi tin Ngôn thiếu gia cũng hiểu được rằng, chỉ có bản vẽ không thôi là không đủ. Nguyên vật liệu vẫn phải tự kiếm ra.” Triển Trường Thanh cầm chén trà trước mặt lên, uống một ngụm nhỏ: “Vấn đề này Triển Trường Thanh tôi đành chịu.”

“Bộ trưởng Triển, ông cứ gọi tôi là Cẩn Ngôn đi.” Lý Cẩn Ngôn cười cười, nói: “Chỉ cần có bản vẽ, có kỹ thuật, có kỹ thuật viên, những cái khác không thành vấn đề. Bản Khê và An Sơn đều đã được Thiếu soái giành lại rồi!”

Cho đến tương lai, An Sơn và Bản Khê vẫn là nơi khai thác và luyện chế sắt thép lớn nhất Hoa Hạ. Ngoại trừ số thép nhập khẩu phục vụ những hạng mục liên quan tới hàng không, phần lớn sắt thép trong nước đều đến từ An Sơn và Bản Khê. Tuy trong một khoảng thời gian ngắn không thể tạo ra vật liệu thích hợp, nhưng có thể mua tạm ở nước ngoài mà. Có sản phẩm mẫu trong tay rồi thì sẽ nghiên cứu ra thôi.

Gần đây, người Đức tới sáu tỉnh Bắc Kỳ giúp xây dựng xưởng Công binh thường xuyên khen đám thợ cả và những kỹ sư ở trong nhà máy Công nghiệp Quân sự. Người Hoa chưa bao giờ thiếu năng lực học tập và tinh thần làm việc chăm chỉ. Cái bọn họ cần chỉ là cơ hội học hỏi mà thôi.

Tiễn chân Triển Trường Thanh, Lý Cẩn Ngôn lại nhìn hợp đồng mà cười ngây ngô như lúc trước. Lâu Thiếu soái gọi hắn một tiếng, nhưng Lý tam thiếu gia vẫn cười ngây ngô. Lâu Thiếu soái nhướng cao lông mày, nâng cằm Lý Cẩn Ngôn lên, cắn một ngụm vào cổ hắn.

Rốt cuộc, Lý tam thiếu gia cũng quay về hiện thực.

“Thiếu soái, em hơi kích động.” Lý Cẩn Ngôn vươn tay ôm cổ, giật mình một cái, cười gượng hai tiếng. Trước khi Lâu Thiếu soái có hành động tiếp theo, hắn đứng bật dậy, chạy nhanh ra cửa: “Buổi chiều em còn phải tới nhà xưởng, Thiếu soái, anh bận gì cứ làm đi!”

Dứt lời, hắn đẩy cửa bỏ chạy thật nhanh.

Lâu Thiếu soái vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Hai giây sau hắn mới dùng tay đỡ trán, phát ra một tiếng cười trầm thấp. Bên ngoài, Sĩ quan phụ tá Quý đang định giơ tay gõ cửa thì bỗng cứng cả người, Thiếu soái, đang cười?!

Không, nhất định là hắn đã nghe lầm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi