CẨN NGÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi về sáu tỉnh Bắc Kỳ được một ngày, Lâu Tổng thống lập tức xuất hiện ở xưởng Công Binh phương Bắc.

Trong xưởng, máy móc kêu ầm ầm. Súng trường, súng máy, đạn viên, đạn đại bác liên tục đi ra từ dây chuyền sản xuất. Sau khi được nhân viên kiểm tra kỹ lưỡng, những sản phẩm đạt tiêu chuẩn sẽ được vận chuyển tới kho hàng.

Bởi vì phần lớn máy móc bên trong nhà xưởng được sản xuất tại Đức, cho nên xưởng chế tạo súng và đại bác đang từng bước đào thải hình thức sản xuất thủ công. Bước chân vào nhà xưởng, cảm giác đầu tiên chính là sạch sẽ và ngăn nắp. Mỗi một người thợ cả quản lý từ một đến hai khâu trong dây chuyền. Trường hợp súng ống sản xuất ra có lỗi, vấn đề sẽ được tìm thấy rất dễ dàng, và cũng được khắc phục vô cùng nhanh chóng. Khi ấy, toàn bộ tổ viên của tổ phụ trách khâu tương ứng sẽ phải chịu trách nhiệm, bị khấu trừ một phần tiền thưởng trong tháng đó. Sản phẩm lỗi phải làm lại càng nhiều, lượng tiền bị khấu trừ cũng càng cao. Sai lầm của một người lại khiến những người khác bị liên lụy, chẳng những khiến người ngoài bực bội, mà ngay cả bản thân người mắc lỗi cũng không tránh khỏi áy náy trong lòng.

Đương nhiên, có phạt thì cũng có thưởng. Xưởng Công Binh có quy định, tổ nào không có sản phẩm lỗi trong năm ngày liên tục sẽ được thưởng tiền. Đây chính là cơ hội để người mắc lỗi chuộc tội, chỉ cần cố gắng hết sức mình là có thể kiếm lại khoản tiền đã bị khấu trừ!

Có thưởng có phạt, mặt khác, tiền công và tiền thưởng cũng rất cao. Vì thế cho nên, chẳng những công nhân sản xuất trực tiếp mà thậm chí vài người thợ cả cũng nỗ lực phấn đấu, không ngừng cạnh tranh với nhau. Nhờ vậy mà sản lượng của xưởng chế tạo súng dần dần được nâng lên, từ 170 khẩu súng một ngày nhảy vọt tới 190 khẩu. Sản lượng súng máy hạng nặng đạt 8 – 10 khẩu một tháng, súng máy hạng nhẹ cũng đạt tới 35 khẩu một tháng. Nhưng bên cạnh đó, hiệu suất chế tạo đại bác lại không được nâng cao, vẫn luôn giữ nguyên tình trạng ban đầu. Vấn đề này có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vật liệu. Trước mắt, Đỗ Duy Nghiêm và quản đốc phân xưởng sản xuất đại bác chưa tìm ra biện pháp để giải quyết vấn đề này. Song, nhà máy sắt thép đã luyện chế thành công thép hợp kim, phẩm chất cũng tương đương với thép nhập khẩu. Trong một thời gian nữa, nhất định nan đề của xưởng chế tạo đại bác sẽ được tháo gỡ.

Cách đây không lâu, xưởng cơ giới đã bắt đầu chế tạo máy móc mà các nhà xưởng khác yêu cầu. Những máy móc này cũng được bán cho các thương gia ở sáu tỉnh Bắc Kỳ với mức giá khá là rẻ. Lý Cẩn Ngôn cố ý giúp Đỗ Duy Nghiêm đăng quảng cáo trên Nhật báo Chính trị, còn liên hệ với các tòa soạn trong sáu tỉnh Bắc Kỳ để nhờ đưa tin. Sau một đợt tuyên truyền, không ít nhà xưởng đã chọn mua máy móc do xưởng Công Binh phương Bắc sản xuất. Tuy hiện giờ chất lượng sản phẩm chưa thể sánh ngang với hàng nhập ngoại, nhưng cân nhắc đến mức giá hợp lý và cam kết bảo hành ba năm, các thương nhân vẫn quyết định bắt tay với người trong nước.

“Bảo hành ba năm?”

“Đúng vậy, là học theo một nhà máy trong khu công nghiệp.” Đỗ Duy Nghiêm giải thích với Lâu Tổng thống.

“Không phải học theo con dâu tôi chứ?”

“Tổng thống, việc này không liên quan đến con.” Lý Cẩn Ngôn vội vàng xua tay: “Đây là đề xuất của ông chủ một xưởng sản xuất đồ gia dụng trong khu công nghiệp. Ông ta hứa hẹn với khách hàng, trong vòng một năm, nếu sản phẩm do xưởng nhà ông ta sản xuất có hư hỏng thì sẽ sửa chữa miễn phí. Tất nhiên, trường hợp hư hỏng quá nặng hoặc cố ý làm hỏng thì sẽ không được hưởng đãi ngộ này. Tiếng thơm truyền đi xa, khách hàng nghe danh tới mua càng lúc càng nhiều. Quản đốc Đỗ thấy hay nên đã đem ra ứng dụng vào xưởng cơ giới. Nhưng vì cân nhắc đến sự khác biệt giữa máy móc và đồ gia dụng, cho nên ông ấy đã đẩy thời gian bảo hành lên tới ba năm. Trong ba năm, chỉ cần máy móc hư hỏng không phải vì khách hàng cố ý thì đều được sửa chữa miễn phí. Hết ba năm sẽ bắt đầu thu phí.”

Điều lệ của nhà máy cơ giới vừa được đưa ra, Lý Cẩn Ngôn còn tưởng trong xưởng Công Binh có một đồng nghiệp xuyên không nào đó. Sau khi hỏi thăm mấy lần, hắn mới phát hiện, căn bản sự tình không phải là như vậy. Đến lúc làm rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn không khỏi cảm thán, đúng là thương nhân Hoa Hạ rất không tầm thường.

Giữa thế kỷ 18, “đại gia” được cả thế giới công nhận chính là Phan Chấn Thừa – ông chủ nhà máy hàng đầu trong khu vực ba mươi nhà máy thuộc tỉnh Quảng Đông – một thương nhân Trung Quốc! So với số tài sản của ông ta khi ấy, những tỷ phú đời sau đều chẳng là gì. Thời đó, việc giao dịch quốc tế của Trung Hoa gần như bị ba mươi nhà máy lũng đoạn. Thương nhân Quảng Đông cũng xưng bá xưng hùng. Chẳng qua, về sau, vận mệnh của họ bị hai cuộc chiến tranh nha phiến thay đổi hoàn toàn. Bến cảng ở các vùng duyên hải được mở ra, ba mươi nhà máy dần dần xuống dốc, lại thêm mấy trận hỏa hoạn kinh hoàng, cuối cùng, thời kỳ hưng thịnh của ba mươi nhà máy bị dòng nước lịch sử cuốn trôi vào quá khứ.

Sau khi tham quan tất cả các phân xưởng đã được cải tiến của xưởng Công Binh một lượt, đoàn người Lâu Tổng thống đi tới khu thử nghiệm vũ khí nằm ở góc Tây của xưởng Công Binh. Sân thử nghiệm được canh gác vô cùng nghiêm mật, dù là công nhân trong xưởng Công Binh, nếu chưa được phép thì cũng không thể tùy tiện đi vào.

Phần lớn công nhân trong xưởng Công Binh đều biết sân thử nghiệm là khu vực không nên đến gần, cho nên rất ít khi mò tới. Đối tượng mon men dò hỏi tình huống nơi này, chỉ có thể là thám tử các nước, đặc biệt là mật vụ của Nhật Bản. Gần tháng nay, nhóm lính gác đã tóm được ba tên thám tử. Trong đó có hai tên bị giết khi đang trên đường bỏ trốn, một tên bị ném vào phòng thẩm vấn của cơ quan tình báo trong tình trạng sống dở chết dở. Cũng chẳng biết có thể tra khảo được cái gì không, chỉ biết mấy ngày gần đây, Kiều Nhạc Sơn thường xuyên chạy tới cục Tình báo, thỉnh thoảng còn kéo cả Đinh Triệu theo cùng. Có thế Lý Cẩn Ngôn mới biết, thì ra Đinh Triệu thích nghiên cứu thuộc độc hơn so với thuốc chữa bệnh rất nhiều, thậm chí, đối phương còn từng đọc qua các tài liệu về khí độc.

Cũng may tính cách của Đinh Triệu tương đối “bình thường”, tâm lý không vặn vẹo nghiêm trọng, nếu không… Lý tam thiếu gia bỗng rùng mình, đích thực phần tử trí thức cao cấp, nhất là nhân tài hóa học và y dược, mới là những cỗ máy giết người đáng sợ!

“Sở thích” của Đinh Triệu đã cảnh tỉnh Lý Cẩn Ngôn, khiến hắn nhớ tới việc người Nhật rải đạn khói xuống lãnh thổ Trung Quốc trên diện rộng. Cái thứ đạn khói ấy, nói thẳng ra thì chính là khí độc! Ở tương lai, mãi đến trước lúc hắn xuyên không, Trung Quốc vẫn còn không ít đạn khói chứa khí độc chưa bị phát hiện của quân Nhật Bản từ thời Thế chiến thứ hai. Năm đó, quân nhân Hoa Hạ liều chết bảo vệ nước nhà, dùng máy thịt để đắp lên bức tường thành kiên cố trước những đợt oanh tạc dữ dội của đạn bom. Quân Nhật gặp phải phản kháng kịch liệt, tấn công lâu mà chưa có tác dụng sẽ sử dụng đạn khói độc. Bao nhiêu quân nhân không chết dưới đạn bom, mà lại chết bởi thủ đoạn hèn hạ này?! Bao nhiêu con dân Hoa Hạ vô tội bị Đơn vị 731 (1) ở Đông Bắc Trung Quốc phát điên mà bắt về làm thí nghiệm!

(1) Đơn vị 731 Là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa – sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung – Nhật lần thứ hai (1937-1945) và chiến tranh thế giới thứ hai. Nó được coi là một trong những tội ác chiến tranh khét tiếng nhất của người Nhật.

Một dân tộc vô liêm sỉ như vậy, thế mà còn có người đứng về phía bọn họ? Nói tốt cho bọn họ, cảm thông với bọn họ?

Mỗi khi nhớ tới những bài báo đồng tình với người Nhật, Lý Cẩn Ngôn lại hận đến mức chỉ muốn đánh cho cái đám tự xưng là “văn nhân” với “sứ giả hòa bình” kia một trận. Thì ra người bị quân Nhật ức hiếp và tàn sát không phải là bọn hắn hay thân nhân của bọn hắn, cho nên bọn hắn mới có thể ra vẻ công bằng chính trực mà mở mồm ăn nói linh tinh? Thì ra bọn hắn hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước cuộc thảm sát ở Lữ Thuận và những tai ương đã diễn ra trên mảnh đất Phượng Thành?!

Thỉnh thoảng, Lý Cẩn Ngôn sẽ có một loại xúc động muốn bắt hết đám người kia lại, đem tất cả những thủ đoạn mà bọn Nhật lùn đã dùng với con dân Hoa Hạ ra cho bọn chúng nếm thử một lần, để xem bọn chúng còn có thể thản nhiên bốc phét nữa hay không! Đương nhiên, đến lúc lý trí tìm về, hắn cũng sẽ suy nghĩ lại. Hắn hy vọng đám người vô tri ấy vĩnh viễn đừng cho hắn cơ hội thực hiện ý tưởng đầy kích động của mình.

Lý Cẩn Ngôn nhớ kỹ cái sở thích ngoài nghề này của Đinh Triệu. Có thể Hoa Hạ không dùng và cũng không cần đến khói độc, nhưng lựu đạn hơi cay, khí gas thôi miên gì đó vẫn nên nghiên cứu một chút phải không? Huống hồ, trong Thế chiến thứ nhất, phe Đồng minh và phe Hiệp ước đều dùng khí độc. Dù Quân đội Hoa Hạ không sử dụng loại khí ấy thì vẫn nên tìm hiểu về nó, ngộ nhỡ một ngày bị quân thù rải độc cũng biết cách mà đối phó, đúng không?

Năm ấy, Mỹ thả hai quả bom nguyên tử xuống Nhật Bản. Với nền khoa học kỹ thuật hiện giờ, dù Lý Cẩn Ngôn có bắt cóc Einstein với Oppenheimer (2) về thì cũng chẳng nghiên cứu ra nổi. Nhưng Hoa Hạ có máy bay. Nếu mang theo hai quả bom hơi cay đi ném, hẳn là vẫn khiến đám Nhật lùn phải khóc hết mấy ngày đi?

(2) Oppenheimer: Julius Robert Oppenheimer là một nhà vật lý lý thuyết người Mỹ, giáo sư Đại học California tại Berkeley.

Không giết được thì cũng phải dọa cho bọn chúng một trận!

Lý Cẩn Ngôn mải suy nghĩ, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện, Lâu Đại soái và và quản lý trong xưởng Công Binh đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Lâu Thiếu soái đặt tay lên vai hắn, cúi người ghé miệng vào gần lỗ tai của hắn, hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Trong lúc ngẩn người, Lý Cẩn Ngôn cũng không biết vẻ mặt của mình lúc nãy gian xảo đến nhường nào. Nói chung, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ lập tức nghĩ đến hai chữ: cáo già.

Thậm chí còn là một con cáo già mới trộm được một con gà mái mẹ.

“À thì,” Lý Cẩn Ngôn xấu hổ cười gượng hai tiếng: “Ngẩn người một chút thôi.”

Ngẩn người? Ngẩn người mà cười thành như vậy?

Ai tin?

Lâu Thiếu soái buông lỏng bàn tay đang đặt trên vai Lý Cẩn Ngôn, dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt nhẹ vành tai hắn. Tuy nhiên, không đợi Lý Cẩn Ngôn đỏ mặt, Lâu Tổng thống ở bên cạnh đã ho khan một tiếng. Trước mặt công chúng, dưới ánh mắt chuyên chú của bao nhiêu con người, chú ý một chút đi!

Đúng lúc này, anh lính ở đằng xa phất cờ hiệu đang cầm trên tay, ý bảo đợt thử nghiệm vũ khí sắp sửa bắt đầu. Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Cẩn Ngôn đều lùi về phía sau một quãng theo bản năng, chăm chú chờ đợi tiếng súng báo hiệu vang lên.

Nói là thử nghiệm, nhưng trên thực tế những gì diễn ra trong sân lại giống với một buổi diễn tập quy mô nhỏ hơn.

Một bên sân thử nghiệm có đào một chiến hào dài gần một kilomet, sâu khoảng bảy, tám mươi centimet. Phía trước chiến hào là lưới sắt và boong ke. Chính diện cũng như hai bên của chiến hào đều đặt súng máy. Bên trong chiến hào có hai Tiểu đoàn phòng thủ. Tất cả các chiến sĩ đều được trang bị đầy đủ, trên đầu còn đội mũ sắt, sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch.

Lâu Tổng thống giơ ống nhòm lên quan sát kỹ cách bố trí hỏa lực phòng thủ của chiến hào, bỗng bất giác hít vào một hơi khí lạnh. Gần hai mươi khẩu súng máy. Cần bao nhiêu mạng người mới có thể lấp đầy cái chiến hào này đây?

Thư ký phụ trách ghi chép tình hình chiến đấu vẫy tay với anh lính báo hiệu đứng ở cách đó không xa. Anh lính này giơ cánh tay lên. Ngay sau đó, một phát đạn tín hiệu màu đỏ được bắn thẳng lên rời.

Tiếng động cơ bất chợt rú gầm lên. Trong màn bụi đất mịt mù, hơn mười con quái vật bằng sắt xuất hiện trước mắt mọi người.

Dẫn đầu chính là năm chiếc xe tăng cải tiến mang tên Kẻ Xấu Xí II. So với Kẻ Xấu Xí I, hình dáng của chúng “cùi” hơn không ít, nhưng tốc độ lại tăng lên một cách rõ ràng. Hoạt động của chúng cũng linh hoạt hơn. Tuy nhiên, trang bị hỏa lực vẫn là súng máy chứ chưa lắp thêm được đại bác. Mặc dù nhóm thợ cả trong xưởng Công Binh đã nghĩ đủ mọi cách, song vẫn không thể “trang bị” đại bác lên phía trên xe tăng được. Trực tiếp gắn cái sơn pháo vào? Kẻ Xấu Xí lập tức nằm bẹp.

Thế nhưng, dù không có đại bác, chỉ với bốn năm khẩu súng máy hạng nặng thôi, mấy chiếc xe tăng này cũng khiến người ta phải sợ hãi rồi.

Đằng sau xe tăng là sáu chiếc xe tải bọc thép tấm. Hình dạng của chúng vô cùng quái dị, những họng súng bắn tỉa thò ra khỏi các lỗ trên thân xe đã khiến loại “xe thiết giáp” này nhìn y như một con nhím khổng lồ.

Hai Tiểu đoàn bộ binh cũng đi theo đoàn xe tăng và xe thiết giáp. Bọn họ không để ý bụi đất cuồn cuộn trong không khí, hơi cúi người, phối hợp với tốc độ của đoàn xe, tấn công vào trận địa của “quân thù”.

Khi hai bên cách nhau khoảng tám trăm mét, súng máy hạng nặng lập tức bắt đầu nã đạn. Hai bên đều sử dụng súng máy mô phỏng khẩu Maxim do xưởng Công Binh tự sản xuất. Tốc độ bắn của loại súng này không hề thua kém so với hàng Đức thứ thiệt. Ngoài ra, bởi vì đai đeo đạn làm bằng vải rất dễ bị ẩm, cho nên toàn bộ viên đạn đều được làm bằng kim loại. Tuy chi phí cao hơn, nhưng đạn bắn ra lại có thể nhặt về để tái sử dụng nhiều lần. Do đó, cuối cùng nhà máy đạn dược đã quyết định sản xuất một lượng lớn đạn bằng kim loại.

Bên phòng thủ nổ súng trước. Thỉnh thoảng, những chiến sĩ ung dung đi theo xe tăng tấn công ra bốn phía lại bị cán bộ giám sát và thư ký phán “chết” hoặc “bị thương”, không thể tiếp tục chiến đấu, phải rời khỏi “chiến trường”. Tuy không cam lòng, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể thành thật đứng yên tại chỗ, giơ một cánh tay lên, ý bảo mình đã “chết” rồi.

Bên tấn công bắt đầu đánh trả.

Súng máy trên xe tăng và xe tải bắn ra một màn mưa đạn. Tiếng súng nổ tành tạch quyện vào với tiếng gầm rú của động cơ. Bên phòng thủ gần như bị hỏa lực của đối phương đè ép tới mức không ngóc đầu lên được, chứ đừng nói là phản kích.

Khoảng cách giữa hai bên rút lại còn năm trăm mét, bốn trăm mét, ba trăm mét, vài chiến sĩ đi theo xe tăng chợt dừng bước. Bọn hắn rút súng bắn lựu đạn (3) đeo sau lưng ra, xác định mục tiêu, ý đồ phá hoại súng máy của bên phòng thủ.

(3) Súng bắn lựu đạn: Hình minh họa



Nhưng rất tiếc, có lẽ là bởi mới được tiếp xúc với loại vũ khí này không lâu, mà cũng có thể là vì bị căng thẳng khi lạc vào cảnh giới mới, cho nên tám chiến sĩ bắn lựu đạn không có lấy một người bắn trúng mục tiêu ở loạt đạn đầu. Ngược lại, hai chiếc xe tăng của phe tấn công lại gặp phải vấn đề về động cơ, chết dí ngay ở vị trí cách trận địa phòng thủ của đối phương không đầy hai trăm mét.

Tiếng súng máy phát ra từ những chiếc xe tăng vẫn giòn vang như trước. Ba chiếc xe tăng còn lại và đoàn xe tải tiếp tục tới gần trận địa phòng thủ của đối phương.

Tiếng pháo vang lên. Hai khẩu súng cối đường kính 60mm do xưởng Công Binh tự nghiên cứu và chế tạo đã khai hỏa. Một chiếc xe thiết giáp lập tức bị phán là mất đi khả năng tiếp tục chiến đấu. Nhưng trên chiến trường vẫn có ba chiếc xe tăng và năm chiếc xe thiết giáp tiếp tục xả súng.

“Bó lựu đạn!”

Hai chiến sĩ ôm lựu đạn nhảy ra khỏi chiến hào, nhắm thẳng về phía xe tăng và xe thiết giáp đang nã đạn vào trận địa mà ném…

Đây là lần đầu tiên Lâu Tổng thống nhìn thấy cách thức chiến đấu như vậy. Ông biết xưởng Công Binh có xe tăng, cũng biết uy lực của thứ này là rất lớn. Nhưng thời điểm Kẻ Xấu Xí trở thành tâm điểm chú ý lần đầu, ông lại không có mặt tại hiện trường, cho nên không thể nào cảm nhận được sự chấn động khi ấy. Mà hôm nay, lúc được tận mắt chứng kiến những chiếc xe tăng và xe thiết giáp tham gia chiến đấu, ông đã cảm nhận được một sự rung động không thể diễn tả bằng lời.

Lối phòng thủ như vậy, cách tấn công như thế này… Có lẽ ông đã già thật rồi… Nhưng trong cơ thể ông lại đang sôi trào một dòng máu nóng khác. Đội quân thế kia, chỉ cần mười, à không, chỉ cần năm Sư đoàn, cũng sẽ bách chiến bách thắng!

Đội quân ấy, là của con trai Lâu Thịnh Phong ông!

Uỳnh!

Bó lựu đạn nổ vang. Tuy các chiến sĩ bên phòng thủ chiến đấu quên mình, dùng cả mạng sống để đi đánh phá xe tăng và xe thiết giáp, nhưng khi một chiếc xe tăng và ba chiếc xe thiết giáp lục tục cán qua lưới sắt, bắn thẳng vào chiến hào ở khoảng cách năm mươi mét thì kết quả của cuộc chiến đã được định đoạt rồi.

Cán bộ giám sát và thư ký cùng lúc phán bên tấn công giành chiến thắng. Anh lính báo hiệu bắn hai phát đạn tín hiệu nữa lên. Diễn tập hoàn toàn chấm dứt.

Tất cả các chiến sĩ hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc nằm trên mặt đều tập hợp lại. Hai Tiểu đoàn trưởng bên thua trận tháo mũ sắt xuống, lườm hai đồng đội đóng vai tấn công một cách đầy hung dữ. Con mẹ nó, ông đây đã gọi hết người tới, thế mà vẫn thua bởi đám nghé con non nớt chúng mày!

Lý Cẩn Ngôn kéo ống tay áo của Lâu Thiếu soái. Đối phương nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Thiếu soái, mời Tổng thống phát biểu vài câu đi.”

“Để làm gì?”

“Nâng cao sĩ khí, để anh em không ngừng cố gắng đó mà!”

“…”

“Lãnh đạo phát biểu, nhất định phải có.”

“Tôi biết rồi.”

Lâu Thiếu soái lập tức xoay người nói chuyện với Lâu Tổng thống, đại khái là mời ông phát biểu vài lời.

“Cái khỉ gì thế?” Lâu Tổng thống không kịp phản ứng.

“Mời Tổng thống phát biểu.” Lâu Thiếu soái lộ ra ánh mắt kiên định và vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lâu Tổng thống sờ sờ cái đầu bóng lưỡng. Phát biểu? Được rồi, phát thì phát vậy!

Vì thế, Lâu Tổng thống bước mấy bước tới trước mặt các chiến sĩ, giơ cánh tay lên, rất có khí thế của người cầm quân đánh thắng lũ giặc Tây năm nào, nói thật là lớn: “Lũ nhóc, làm tốt lắm!”

Lâu Thiếu soái: “…”

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Các chiến sĩ: “…”

Thật ra, so với bọn Mã râu ria ở Tây Bắc thì Lâu Tổng thống mới là người có xuất thân thổ phỉ chính quy, đúng không…

Cũng trong ngày hôm đó, sau khi trở lại phủ Đại soái, Lâu Tổng thống liền ôm lấy Lâu nhị thiếu mà hôn hôn hít hít. Bây giờ ông đã nghĩ thông hết cả rồi, nhóc con kia không chịu gần gũi ông thì làm sao, có bản lĩnh liền đẩy ông ra đi nào!

Lâu nhị thiếu cau mày, khua múa hai tay, rõ ràng vô cùng không thích sự nhiệt tình của Lâu Tổng thống.

“I a!”

“Con trai ngoan, hôn một cái!”

“Ê a i!”

“Nào, để cha hôn một cái nữa!”

“I i a ê!”

Lâu nhị thiếu nổi giận, không biết phải làm gì nên đành tung đòn sát thủ: há miệng khóc lớn.

Tiếng khóc của nhị thiếu dẫn tới cái lườm tóe lửa của Lâu phu nhân. Lâu Tổng thống rất bất đắc dĩ, cười gượng hai tiếng rồi cam chịu mà cẩn thận trả Lâu nhị thiếu về vòng tay mẹ. Cuối cùng, búp bê mập cũng ngừng khóc. Nhưng nó lại bắt đầu bị nấc, khiến cho Lâu phu nhân xót xa cực kỳ.

Lý Cẩn Ngôn không nhịn được, cũng tiến lên vài bước, làm mặt quỷ trêu đùa Lâu nhị thiếu, muốn làm cho nó cười. Mà đúng là Lâu nhị thiếu đã cười. Nó vươn đôi bàn tay nhỏ bé về phía Lý Cẩn Ngôn, há miệng bập bẹ: “I a.”

Lâu phu nhân dứt khoát thả Lâu nhị thiếu vào lòng Lý Cẩn Ngôn: “Con bế một lúc đi, mẹ còn có chuyện.”

Dứt lời, bà kéo Lâu Tổng thống rời đi, tám chín phần mười là muốn phê bình ông vì tội chọc cho Lâu nhị thiếu khóc.

Lý Cẩn Ngôn ôm Lâu nhị thiếu ngồi ở trên ghế sa lông. Hắn đã không còn căng thẳng đến mức toàn thân cứng ngắc khi bế con búp bê mập này nữa, trái lại, hắn còn vừa đùa với Lâu nhị thiếu, vừa nói chuyện cùng Lâu Thiếu soái.

Buổi “diễn tập” quy mô nhỏ hôm nay vốn định dùng máy bay, nhưng mà máy bay do xưởng Công Binh chế tạo vẫn chưa đủ lực. Thời gian bay không vượt quá được mười phút, độ cao tối đa cũng chỉ có hai trăm mét mà thôi. Nói chung là nó vẫn thua máy bay do Châu Âu chế tạo rất xa.

Nhưng từ không thành có, từ đơn giản thành phức tạp vốn là cả một quá trình. Dù trong xưởng chế tạo máy bay có ba kỹ sư từng du học ở nước ngoài, trong đó có đến hai người từng xem biểu diễn máy bay và có trình độ kiến thức nhất định về việc chế tạo cũng như lái máy bay, nhưng kỹ thuật vẫn cần trau dồi và cải tiến không ngừng.

Dù sao thì bọn họ cũng phải tự nghiên cứu toàn bộ quá trình chế tạo máy bay, không thể tham khảo tài liệu có sẵn giống như việc sản xuất động cơ đốt trong được.

Điều khiến Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc chính là, người đầu tiên đề xuất dùng máy bay trong buổi diễn tập lại là Lâu Thiếu soái. Hắn biết những tác dụng vĩ đại của máy bay trong chiến đấu là nhờ kiến thức tương lai, mà Lâu Thiếu soái thì đều dựa vào đầu óc quân nhân cùng với sự rèn luyện tháng tháng ngày ngày.

Không thể không thừa nhận, thiên tài, đôi khi lại khiến người ta chẳng thể nào nảy sinh cảm giác ghen tị hận. Lý Cẩn Ngôn thở dài một tiếng, trên mặt bỗng dấy lên cảm xúc ấm áp. Hắn nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lâu nhị thiếu đang cười thật tươi với mình.

“Í aa.”

Vừa rồi là chuyện gì? Nhóc búp bê mập này hôn hắn?

Lý Cẩn Ngôn bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cúi đầu hôn lên mặt Lâu nhị thiếu một cái: “Thích anh à? Anh cũng rất là thích nhóc!”

Lâu Thiếu soái vẫn tỉnh bơ như trước, chẳng qua là đột ngột đứng lên, một tay đoạt lấy Lâu nhị thiếu đang nằm ngoan trong lòng của Lý Cẩn Ngôn.

“Thiếu soái?” Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu. Lâu Thiếu soái bế Lâu nhị thiếu, sải chân đi về hướng phòng ngủ của Lâu Tổng thống và Lâu phu nhân.

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Đây là chuyện gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi