CẨN NGÔN

Bên trong căn phòng yên tĩnh chỉ có ánh lửa từ nến đỏ long phượng chiếu trên tường, chập chờn sinh ra quang ảnh mập mờ. Trên bàn bày một bầu rượu, bên cạnh bầu rượu sứ men xanh là hai chén rượu dùng dây đỏ thắt chung với nhau.

Lý Cẩn Ngôn há miệng, rất muốn nói gì đó, lại phát hiện một chữ cũng không nói ra được.

Kế tiếp phát sinh chuyện gì, hắn rất rõ ràng, đều là đàn ông, hắn hiểu rất rõ ánh sáng trong đôi mắt của Lâu Tiêu đại biểu cho cái gì.

Lâu Tiêu bước từng bước đến gần, Lý Cẩn Ngôn lùi về phía sau theo bản năng, khi sau đầu gối đã chạm mép giường, không thể lùi được nữa, hắn thoáng cái liền ngồi lên giường.

“Cái kia, thiếu soái, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?” Lý Cẩn Ngôn gian nan mở miệng, lòng bàn tay đặt ở trên tấm chăn cưới bằng lụa không kìm được mà thấy lạnh.

“Hửm?” Tay của Lâu Tiêu đã cởi đến khuy áo thứ ba trên quân phục.

“Việc này, có thể hoãn lại được không?”

Lâu Tiêu dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu, con ngươi đen sẫm bình tĩnh nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn, một giây sau, đường nhìn của Lý Cẩn Ngôn bỗng nhiên bị đảo loạn, hắn bị ấn ngã xuống chăn cưới đỏ thẫm, hai cổ tay bị một bàn tay bắt lại, giữ trên đỉnh đầu, Lâu thiếu soái giống như một con thú đã ẩn núp rất lâu, rốt cuộc cũng bắt được con mồi mà hắn ngấp nghé lâu nay, vội vã đè con mồi dưới thân mình. Hắn khuỵu một gối xuống trên giường, tay kia bóp lấy quai hàm của Lý Cẩn Ngôn, cúi đầu, hai con mắt u tối, ở giữa nơi toàn sắc đỏ lại càng thêm thâm thúy.

“Tại sao?”

“Ừm, là vì…” Dưới ánh nhìn soi mói như vậy, ngay cả hít thở Lý Cẩn Ngôn cũng cảm thấy khó khăn, càng không phải bàn đến việc mở miệng. Hắn tự nói với bản thân, phải tỉnh táo, thế nhưng nói thì dễ mà làm thì khó a!

Bộ dáng Lâu Tiêu bây giờ thật sự là rất dọa người.

Lâu thiếu soái có thể cảm nhận được bàn tay cứng ngắc phía dưới, lông mày thoáng cau lại, nhẹ đến mức không thể nhận ra, “Sợ tôi sao?”

“…” Lý Cẩn Ngôn không biết trả lời như thế nào, nên nói thật hay không? Hắn chỉ sợ bản thân sẽ “chết” càng nhanh hơn.

“Gả cho tôi, bái đường rồi, tôi ngủ với em, là đạo lý hiển nhiên.”

Lý Cẩn Ngôn thoáng cái bị nghẹn, hắn rất muốn nói, thiếu soái, tốt xấu gì ngài cũng là phần tử trí thức cấp cao từng đi nước ngoài du học, không thể kín đáo một chút sao?

Lâu Tiêu nhếch lên một bên mày, tựa hồ muốn nói, kín đáo, cũng cần phải ngủ.

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Lâu thiếu soái rõ ràng là đã quyết tâm, cùng hắn đối kháng vũ lực căn bản là không có khả năng. Nếu như bàn điều kiện… Hắn hiện tại, căn bản chưa có tư cách đó.

Giống như Lâu Tiêu đã nói vậy, bọn họ đã kết hôn, bái đường, ngủ chung một chỗ, quả thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Coi như hôm nay không làm, ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Cuối cùng vẫn sẽ có một ngày như vậy. Khăng khăng cố chấp trốn tránh chuyện này, quả nhiên là không có ý nghĩa.

Chuyện mà Lý Cẩn Ngôn muốn làm nhiều lắm, nhưng chỉ bằng sức của hắn thì khó càng thêm khó, một buổi sớm xuyên qua rồi hô mưa gọi gió gì kia thuần túy là vô nghĩa. Ở cái hoàn cảnh thời đại này, muốn tìm được chỗ dựa vững chắc như Lâu gia cũng không dễ dàng gì.

Lý tam thiếu đột nhiên suy nghĩ thông suốt, nhắm hai mắt lại, Lâu thiếu soái có thể cảm nhận được người dưới thân dần dần thả lỏng, có chút khó hiểu, hắn nghiêng đầu qua, ngón tay cọ sát môi dưới của Lý Cẩn Ngôn, “Sao vậy?”

Lý Cẩn Ngôn mở mắt, “Thiếu tướng, anh trước có thể buông tôi ra được hay không, như thế này không quá thoải mái.”

Lâu Tiêu trầm mặc trong chốc lát, buông Lý Cẩn Ngôn ra, hắn đứng dậy đi đến bên bàn, cầm lên bầu rượu sứ men xanh, rồi trở lại bên giường, ngồi xuống, cắn mở nắp bình, uống một ngụm.

Lý Cẩn Ngôn đang tựa nửa người vào bên giường xoa xoa cổ tay, giây tiếp theo đã bị Lâu Tiêu giữ chặt gáy, môi bị chặn. Rượu lạnh lẽo trôi vào miệng hắn, dọc theo yết hầu, trở thành lửa nóng, dường như ngay cả tâm cũng bị thiêu đốt.

Rượu không kịp nuốt dọc theo khóe môi trượt xuống dưới, theo cần cổ, trượt vào cổ áo TSm, bị ngón tay thon dài lau đi, cổ áo bị xé toạc ra một cách thô lỗ, hô hấp trong nháy mắt cũng trở nên dồn dập.

Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, tùy ý môi lưỡi của Lâu Tiêu dạo chơi ở giữa cằm cùng cần cổ của mình, cánh tay gắt gao ôm chặt người đàn ông đang đè ở trên thân thể, chống lại lửa nóng ở trên đùi, khiến hắn hưng phấn một cách khó hiểu.

Có chút tự giễu, song vẫn khó mà ngăn lại khoái cảm từ cột sống lan ra. Trong thoáng chốc, tất cả khuy cài của TSm đều đã bị tháo bỏ, lộ ra áo sơ mi màu trắng khiến xương quai xanh hiện lên rõ ràng.

Hai tay Lâu Tiêu chống đỡ cơ thể, giữa trán đã thấm mồ hôi, Lý Cẩn Ngôn cũng thở hổn hển dồn dập, hắn phải thừa nhận, khi tưởng tượng đến những gì sắp xảy ra, thậm chí hắn còn có chút chờ mong.

Ngay ở thời điểm Lâu Tiêu để tay lên dây lưng bên hông, ngoài cửa đột nhiên nổi lên một hồi ồn ào huyên náo, kèm theo tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, thanh âm của Quý phó quan ở ngoài cửa vang lên: “Thiếu soái! Đã xảy ra chuyện!”

Động tác của Lâu Tiêu ngừng lại trong giây lát, thần sắc của Lý Cẩn Ngôn cũng biến đổi.

Quý phó quan ngoài cửa vẻ mặt lo lắng, thấy cửa phòng mở ra, lập tức nói: “Thiếu soái, xảy ra chuyện lớn! Tiễn sư trưởng bọn họ rút súng chĩa về phía lão lông lá kia, đại soái cũng đang cãi nhau với tổng thống, bên ngoài đã loạn thành một đoàn, phu nhân thật sự là ứng phó không được, ngài mau đi xem một chút đi!”

Lâu Tiêu biến sắc, một tay cào sơ qua mái tóc có phần xốc xếch, nhấc chân liền ra khỏi phòng, đột nhiên giữa chừng cước bộ khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau lưng, Lý Cẩn Ngôn cũng xuống giường, đang sửa sang lại quần áo, thấy Lâu Tiêu nhìn qua thì ngẩng đầu nói: “Thiếu soái, anh mau đi đi, lát nữa tôi sẽ đến ngay.”

Lâu Tiêu gật đầu, cũng không nói chuyện này không liên quan đến Lý Cẩn Ngôn. Tâm tình hăng hái của Lý Cẩn Ngôn cũng thu hồi lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tiệc mừng bày ra trong đại sảnh đã hỏng bét. Công sứ Nga Silvitz bị mấy vị sư trưởng vây quanh, Tiễn sư trưởng tính tình nóng nảy nhất, nếu không phải có người kéo lại thì đã muốn động thủ. Dù là như thế, miệng ông vẫn còn hùng hùng hổ hổ, không nói ra được câu nào hay ho.

Jordan cùng mấy vị công sứ của các quốc gia khác đều được bảo hộ, mấy quan viên chính phủ phương Bắc có mặt đều lộ ra chút luống cuống, người của chính phủ sáu tỉnh Bắc Kì lại tỏ vẻ căm thù kẻ địch, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo vẻ giận dữ.

Lâu phu nhân vừa vội vàng trấn an nữ quyến, còn vừa phải chú ý đến động tĩnh bên này của Lâu đại soái, cái áo của tổng thống Tư Mã đã dính vết rượu, được mấy bảo vệ bên người che chở ở sau lưng, Lâu đại soái đứng đối diện với hắn, một tay dùng sức đấm vào ngực, một bên lớn tiếng hỏi: “Đại ca à đại ca! Lâu Thịnh Phong ta dám đem tim móc ra cho huynh, còn huynh có dám không? Hả?”

Sắc mặt của tổng thống Tư Mã có chút bối rối.

“Đại ca, huynh đúng là hồ đồ mà!” Đôi mắt hổ của Lâu đại soái tràn đầy tơ máu, người bên cạnh muốn kéo ông, lại bị ông hất ra, ông tiến lên từng bước, không để ý đến súng trong tay bảo vệ của tổng thống, túm lấy cổ áo của tổng thống Tư Mã: “Huynh nói đi, huynh thật không biết tên lông lá kia là cái thứ gì sao? Đám khốn kiếp kia mười năm trước tạo nghiệt gì huynh cũng quên rồi, có đúng không?”

“Ta chưa hề!”

“Chưa hề? Huynh tự hỏi lương tâm mình đi, huynh dám nói huynh không làm phụ lòng những người huynh đệ năm đó cùng huynh vào sinh ra tử sao? Huynh không làm phụ lòng những lão huynh đệ đã chết ở bên ngoài Đông Bắc sao?

“Đừng nói nữa!”

“Đừng nói nữa?” Vẻ mặt của Lâu đại soái càng thêm phẫn nộ, giống như một con sư tử rốt cuộc cũng bị chọc giận, “Ta thấy huynh nhất định chưa hề quên, nhưng căn bản cũng không coi ra gì!”

“Lâu Thịnh Phong! Ông phản rồi sao?!” Mấy quan viên của chính phủ phương Bắc mắng: “Ông dám chất vấn tổng thống ư?”

“Cái rắm!” Lâu đại soái cởi ra quân trang trên người, lộ ra từng vết sẹo dữ tợn trên ngực: “Thời điểm ông đây vào sinh ra tử, các ngươi vẫn còn đang làm ổ trên bụng mẹ đấy! Dám cãi lại ông đây hả, các ngươi còn chưa đủ tư cách!”

“Ông…” Mấy quan viên vừa lên tiếng đều bị lời nói của Lâu Thịnh Phong làm cho tức giận đến trắng bệch cả mặt, bọn họ quả thực đầy một bụng kinh luân, nhưng đấu võ mồm với đám quân nhân vô lại đã lăn lộn ở trong quân đội vài thập niên, quả thực chỉ có ăn mắng trở về.

Tổng thống Tư Mã thấy mọi người đã cãi nhau đến không còn bộ dáng, đành phải mở miệng nói: “Thịnh Phong, hôm nay là ngày vui của Lâu Tiêu, đừng làm rộn nữa. Để người của đệ thả các công sứ ra, chúng ta ngồi xuống hòa bình nói chuyện.”

“Hóa ra đại ca huynh vẫn còn biết hôm nay là ngày vui của con ta sao?” Lâu đại soái nghẹn một bụng lửa giận, không phải là một hai ngày, mượn hơi rượu, hôm nay dứt khoát bộc phát tất cả: “Mấy cái chuyện chó má xúi quẩy này, dù nhắc đến cũng là không nên!”

Lâu đại soái không thuận theo cũng không bỏ qua, tổng thống Tư Mã tính tình cũng bắt đầu nóng nảy, “Thịnh Phong, đây là bất đắc dĩ!”

“Bất đắc dĩ cái rắm! Sự kiện đồn 64 năm đó(1), còn có vụ việc ở Blagoveshchensk(2), huynh đã quên rồi? Mấy vạn người đó, đều là bị mấy thằng lông lá kia hại! Huynh còn muốn nói chuyện với bọn họ, cái Mãn Châu Lý khỉ gió gì? Hiệp ước gì nữa?! Ta còn gọi huynh một tiếng đại ca, đại ca, nếu huynh thực sự làm việc này, vậy huynh chính là tội nhân thiên cổ! Còn có các ngươi!” Ánh mắt Lâu đại soái như kiếm sắc đảo qua một đám quan viên chính phủ phương Bắc, sau cùng dừng tại trên mặt của công sứ Nga Silvitz, “Còn ngươi nữa! Trở về nói cho Sa hoàng kia của ngươi biết, nếu muốn Mãn Châu Lý, trừ phi dẫm lên trên người của Lâu Thịnh Phong ta! Có năng lực thì giết sạch đàn ông của sáu tỉnh Bắc Kì đi đã, nếu không thì dù là một cục đất ta cũng không giao cho ngươi!”

(1) Sự kiện đồn 64 Giang Đông: tham khảo ở đây, lưu ý truyện này là mô phỏng Dân quốc, các sự kiện có thể tương đồng nhưng nhân vật thì đã thay đổi, mọi thông tin chỉ mang tính chất tham khảo

(2)Blagoveshchensk (tiếng Nga: Благовещенск, tiếng Trung Quốc: 海兰泡) là một thành phố ở Nga, trung tâm hành chính của tỉnh Amur, nằm cách Moskva 7.985 km về phía đông. Dân số: 219.221 (2002). Blagoveshchensk nằm ở hợp lưu của sông Amur và Zeya, đối diện với thành phố Hắc Hà của Trung Quốc. Sông Amur đã hình thành biên giới của Nga với Trung Quốc kể từ khi điều ước Aigun năm 1858 và điều ước Bắc Kinh năm 1860. Khu vực phía bắc của sông Amur thuộc về Mãn Thanh cho đến khi nó được nhượng lại cho Nga trong điều ước Nerchinsk năm 1689.

“Lâu đại soái, ông chỉ là quan viên địa phương, chuyện này ông không có quyền xen vào. Quyền quyết định cuối cùng nằm ở trong tay ngài tổng thống.” Sắc mặt của Silvitz không phải khó coi bình thường, giọng điệu hết sức cứng nhắc: “Mặt khác, các ông đối xử ngang ngược với một công chức ngoại giao như thế, tôi sẽ coi lời này như lời khiêu khích đối với Đế quốc Nga!”

“Đi mẹ ngươi!” Tiễn sư trưởng trực tiếp đá một cước lên bụng Silvitz, nếu không phải người bên cạnh giữ ông lại, ông sẽ nhào tới cho tên này một trận ra trò: “Đậu má, cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào! Ở chỗ này mà giương oai, ông đây phế ngươi!”

Lúc Lâu Tiêu và Quý phó quan chạy đến thì vừa vặn nhìn thấy một màn này, người bên cạnh Tiễn sư trưởng không chú ý tới, nhưng hắn lại thấy tay của Silvitz đã mò vào trong lồng ngực. Ánh mắt Lâu Tiêu lạnh lẽo, hắn tiến lên vài bước, giật lấy súng trong tay một binh sĩ, nổ một phát súng chỉ thiên!

Lập tức, đại sảnh trở nên lặng ngắt như tờ, tiếp theo chính là một trận hét chói tai của đám nữ nhân. Lâu thiếu soái ngoảnh mặt làm ngơ, sải bước đến chỗ đám người bên cạnh Tiễn sư trưởng, họng súng đặt ở trên đầu Silvitz, Quý phó quan vội vàng nối gót tiến về phía trước, lập tức kéo tay phải của Silvitz – trong tay hắn bất ngờ cầm một thanh súng lục có ổ quay.

Chứng kiến một màn như vậy, lập tức Tiễn sư trưởng cùng người đứng bên cạnh ông trong mắt lóe lên một tia sát ý, Silvitz lớn tiếng kêu la: “Tôi muốn kháng nghị! Các người không thể hành động như thế với một công chức ngoại giao được!”

“Công chức ngoại giao?” Thanh âm của Lâu Tiêu rất lạnh, lạnh đến mức dường như có thể đâm thủng khớp xương người, “Công chức ngoại giao mà cầm vũ khí trong tay sao?”

Lâu phu nhân thấy Lâu đại soái ầm ĩ đến không còn bộ dáng, không nghĩ tới con trai độc nhất lại càng đổ thêm dầu vào lửa, trước mắt liền trực tiếp biến thành màu đen, Triển phu nhân cũng không có biện pháp, chỉ có thể sốt ruột theo. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp kéo cánh tay của Lâu phu nhân, “Mẹ, không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.”

Thanh âm vẫn còn mang theo sự ngây ngô của thiếu niên, lại ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy an tâm.

“Cẩn Ngôn?”

“Mẹ, không có việc gì.” Lý Cẩn Ngôn cười ấm áp, “Thiếu soái có thể xử lý tốt.”

Hắn cũng không có nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nói vậy. Chí ít cũng không thể để cho Lâu phu nhân rối loạn tâm thần. Hắn không cho là Lâu đại soái thật sự sẽ khiến mọi chuyện đi vào ngõ cụt. Nắm trong tay sáu tỉnh Bắc Kì, khiến cho thủ hạ của quan viên tâm phục khẩu phục, thậm chí ngay cả tổng thống Tư Mã cũng không dám tùy tiện động đến, Lâu Thịnh Phong ông, tuyệt đối không phải là một tên mãng phu đầu óc không sáng suốt, càng sẽ không mặc kệ mọi việc, bằng không thì ông đã sớm chết không có đất chôn.

Mà Lâu Tiêu… Lý Cẩn ngôn chậm rãi híp mắt, con trai của Lâu đại soái, hắn sẽ là người vọng động không quan tâm đến hậu quả sao? Hiển nhiên là không thể nào rồi.

Giống như Lý Cẩn Ngôn nói, vô luận là Lâu đại soái hay là Lâu Tiêu, đều không nghĩ sẽ khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn, việc này vẫn chưa đến mức đó, sớm xé rách mặt với tổng thống Tư Mã, tuyệt đối không có lợi đối với Lâu gia.

Về phần lão lông lá kia… Lâu Tiêu thu hồi súng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói với công sứ Anh Jordan vẫn một mực không lên tiếng: “Tước sĩ, ngài Silvitz uống say.”

Jordan chắp tay sau lưng, nhìn Lâu Tiêu, chợt nở nụ cười, “Quả thực, người nước Nga luôn là như vậy, một khi uống rượu, bọn họ sẽ mất hết lí trí.”

Jordan cũng không coi trọng Tư Mã Quân, hắn vẫn muốn mượn sức Lâu Thịnh Phong, hi vọng thực lực quân phiệt mạnh mẽ này có thể trở thành người phát ngôn của Anh quốc tại phương Bắc. Đồng thời đối với đơn đặt hàng máy móc Lâu đại soái thả ra trước đây cảm thấy hết sức hứng thú. Vì lợi ích, giúp một chuyện nhỏ, Jordan cũng không ngại. Hơn nữa, người nước Nga là một con gấu trắng cho ăn thế nào cũng không no nổi, vua Nicholas đệ nhị càng ngày càng ngạo mạn, đối với việc này quốc vương bệ hạ cũng có phần phê bình kín đáo, cần phải hợp thời cho bọn hắn một chút cảnh cáo.

Jordan vừa mở miệng, công sứ Pháp Pan Soleil cũng phối hợp lên tiếng theo, công sứ Đức cùng gà trống Gaulois (chỉ nước Pháp) từ trước đến giờ luôn không hợp nhau, nhưng đối với gấu Bắc Cực (chỉ nước Nga) cũng không có cảm tình gì, hiển nhiên là vui vì chứng kiến vẻ kinh ngạc của Silvitz. Công sứ Ý và công sứ Hợp chủng quốc Bắc Mỹ diễn rất tốt vai người qua đường. Honda Kumataro của Nhật Bản lại mang vẻ mặt oán giận kêu la mấy câu, lần thứ hai Lâu thiếu soái xem hắn như không khí, coi như không thấy.

Silvitz không cam lòng, thế nhưng dưới tình thế áp đảo này, dưới cái nhìn chăm chú của Jordan, hắn chỉ có thể ngậm miệng lại. Trước mắt nước Anh vẫn là đại quốc gia mạnh nhất trên thế giới, trở mặt ầm ĩ với tước sĩ Jordan không phải là việc sáng suốt.

Đám người Tiễn sư trưởng vẫn tức giận bất bình như cũ, nhưng men rượu đã qua, đầu óc dần dần tỉnh táo, cũng tránh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nếu như Lâu Tiêu không ra mặt, thật sự để cho Silvitz có cơ hội nổ súng, cú ăn thiệt này, chỉ sợ sẽ không thể đáp trả lại.

Nghĩ tới đây, mấy lão binh càn quấy này đều không lên tiếng.

Lâu Tiêu tạm thời giải quyết xong Silvitz, hắn cũng biết, còn phải tranh luận cùng mấy kẻ lông lá này dài dài, nhưng ít ra ngày hôm nay sẽ không ầm ĩ nữa. Lâu đại soái một bên đang túm lấy tổng thống Tư Mã khóc rống, lải nhải đi lải nhải lại, đợi đến khi lời muốn nói đã nói xong, Lâu đại soái đột nhiên nhắm mắt, thẳng tắp ngã xuống.

Mọi người sợ hết hồn, lại đến nhìn: “Đại soái đã say rồi.”

Tổng thống Tư Mã giận đến trắng bệch cả mặt, Lâu Thịnh Phong, tốt cho một Lâu Thịnh Phong ông! Trước mắt bao nhiêu người, hắn có thể so đo với một con quỷ say sao? Không thể!

Cơn tức này, hắn chỉ có thể nuốt xuống.

Huống hồ, sự việc Mãn Châu Lý, chỉ cần Lâu đại soái không nhả ra, chuyện sẽ chưa kết thúc, tổng thống Tư Mã cũng đau đầu.

Cuối cùng bữa tiệc tan rã trong không vui.

Công sứ các quốc gia trực tiếp lái xe rời đi, tổng thống Tư Mã lại ở lại. Vốn hắn không có ý định này, nhưng lúc trước gây sự thành như vậy với Lâu đại soái, nếu hắn nhấc chân rời đi, không quá một ngày một đêm đã có thể truyền ra lời đồn hắn và Lâu đại soái xé rách mặt với nhau, hắn đang chuẩn bị bắt đến tay khối địa bàn phương Nam kia, vì cái này, ngay cả vùng ngoại Mông Cổ cũng phải buông tay, còn đáp ứng lão lông lá kia thương lượng chuyện Mãn Châu Lý, nếu như bỗng nhiên truyền ra lời đồn như vậy, hết thảy hắn đã làm trước đây đều uổng phí.

Cơn bão vô hình đã biến mất. Lâu phu nhân phân phó đầy tớ đưa Lâu đại soái đi nghỉ ngơi, bản thân mang theo Lý Cẩn Ngôn tiễn các khách nhân rời đi, Triển phu nhân rời đi sau cùng, bà vốn muốn nói chuyện về chồng với Lâu phu nhân một chút, nhưng trước mắt quả thật không phải là cơ hội tốt.

Lâu phu nhân vỗ vỗ tay Triển phu nhân: “Chuyện của muội, ta nhớ kỹ. Nếu không phải vội vã trở về, vậy thì cứ cùng em rể ở thêm mấy ngày tại thành Quan Bắc đi.”

Triển phu nhân nghe rõ ám chỉ của Lâu phu nhân, gật đầu, hài lòng kéo chồng rời đi.

Lý Cẩn Ngôn vội vàng chỉ huy mọi người thu dọn đại sảnh, qua cuộc hỗn loạn vừa mới xảy ra, Lý tam thiếu càng thêm kiên định quyết tâm ôm chặt bắp đùi Lâu gia. Một đôi cha con này đều không phải là đèn cạn dầu, cái đùi này, nhất định phải ôm cho chặt!

Chỉ có điều, vừa nãy Lâu đại soái nói là Mãn Châu Lý?

Lý Cẩn Ngôn nhíu mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi