CẨN NGÔN

Mặt trời nhô lên phía chân trời, ở vùng biên giới giữa Nga và Mãn Châu Lý lại một lần nữa vang lên tiếng pháo.

Nhưng khác với trước kia, lúc này là quân đội Trung Quốc phát động công kích. Bốn khẩu đại bác nòng ngắn 150mm, tám khẩu đại bác nòng ngắn 120mm cùng lúc khai hỏa. Mỗi một quả pháo đi tới đâu đều lưu lại một cái hố to có đường kính mấy chục mét. Một khẩu sơn pháo 75mm của đoàn pháo binh quân Nga trực tiếp bị đánh trúng, ống pháo bị bóp cho biến dạng. Quân Nga quỳ rạp trên mặt đất, trừ bỏ cầu khẩn Thượng đế ra thì hoàn toàn không còn cách nào khác nữa.

Đất đai bị đông lạnh rất rắn chắc, căn bản không thể đào chiến hào né tránh công kích của đạn pháo. Mà cho dù có boong ke thì cũng chẳng ngăn được sự oanh tạc của đại bác cỡ to. Huống chi, ngay từ đầu quân Nga đã đưa ra chủ ý tấn công hòng chiếm đoạt Mãn Châu Lý, căn bản không nghĩ tới mình sẽ gặp đánh trả mãnh liệt như thế này.

Quân Nga gần như bị nện cho một cú đến ngu ngơ, quan chỉ huy quân biên cảnh Michalov chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong rúng động, hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình.

“Thượng đế, điều này là không có khả năng!”

Nga là một đế quốc khổng lồ, trước khi đánh trận này, quân đội có thể huy động với số lượng đạt đến sáu trăm vạn người! Nhưng năng lực sản xuất vũ khí của nước Nga lại vô cùng lạc hậu, súng trường và đại bác trong quân đội đều có hơn một nửa là nhập khẩu từ các nước khác như: Đức, Anh, Pháp, Đan Mạch, Ý, thậm chí là Bỉ!

Hễ quốc gia nào có khả năng mua được vũ khí thì đều có thể nhìn thấy bóng dáng của đồng Rúp (đơn vị tiền tệ của Nga). Tuy là như thế nhưng so với các cường quốc châu Âu, nước Nga vẫn còn kém hơn một bậc lớn, dấu hiệu rõ rệt nhất chính là nước Nga có hơn bảy nghìn khẩu đại bác, thế nhưng không hề có một khẩu đại bác hạng nặng nào!

Dựa theo tiêu chuẩn của cường quốc châu Âu, chỉ có đại bác đường kính 150mm trở lên mới có thể xưng là đại bác hạng nặng, ngược lại những khẩu có đường kính dưới 150mm đều là đại bác hạng trung và hạng nhẹ.

Nếu căn cứ vào chuẩn mực này để đánh giá thì người Nga quả nhiên là “nghèo” đến mức đáng thương.

Hiện giờ nước Nga đang nằm trong tình huống tương tự như quân đội Trung Quốc ở thế chiến thứ hai, người thì cả đống mà vũ khí lại không!

Sau khi trận đánh tiến vào giai đoạn giằng co, vũ khí quân đội càng thêm thiếu hụt, đến mức gần như ba tới năm người phải sử dụng chung một khẩu súng trường. Một tên lính Nga đã nói với phóng viên như thế này: “Thưa ngài, đây không phải là chiến tranh, đây là tàn sát!”

Giết người hàng loạt là quân đội các nước đồng minh đối chiến cùng với nước Nga, những người dân Nga phải buông cuốc xẻng để ra chiến trường chẳng qua chỉ là tốt thí đợi bị làm thịt mà thôi.

Mà, tình huống của người Trung Quốc cũng không tốt hơn người Nga là mấy. Nam – Bắc giằng co, quân phiệt hỗn chiến, nền móng mà phong trào Dương vụ triều Thanh(*) để lại đã gần như triệt để hao mòn.

(*) Phong trào Dương vụ triều Thanh: Phong trào xây dựng công nghiệp ”tự cường” của giai cấp phong kiến nhà Thanh Trung Quốc từ những năm 60 – 90 thế kỉ 19. Đại biểu của phái Dương Vụ là Tăng Quốc Phiên (Zeng Guofan), Tả Tông Đường (Zuo Zongtang), Lý Hồng Chương (Li Hongzhang). Họ chủ trương liên kết với tư bản nước ngoài, xây dựng công nghiệp quân sự, trang bị lại quân đội theo kiểu phương Tây, xây dựng Cục quân giới, xưởng vũ khí, Cục chế tạo sửa chữa tàu biển, Cục cơ khí... Nhờ vậy Trung Quốc bước đầu có những cơ sở công nghiệp hiện đại. Năm 1872, Lý Hồng Chương xây dựng Cục kinh doanh tàu biển có tính chất dân dụng. Sau đó xuất hiện nhiều xí nghiệp do nhà nước quản lí, tư nhân điều hành, nhà nước và tư nhân cùng làm. Mặc dầu còn có nhiều hạn chế nhưng những hoạt động của phái Dương Vụ (Yangwu) trên thực tế đã kích thích phần nào chủ nghĩa tư bản ở Trung Quốc phát triển.

Ngành công nghiệp nhẹ trong nước có chỗ để phát triển, nhưng ngành công nghiệp nặng lại bị chững lại.

Nếu không có đống vũ khí Lý Cẩn Ngôn đưa tới, sư đoàn một và sư đoàn hai ở Mãn Châu Lý cũng sắp ‘hết lương thực’ tới nơi rồi.

Chẳng qua tình hình bây giờ đã thay đổi, người Nga hung hăng diễu võ giương oai của trước kia, rốt cuộc cũng nếm được mùi vị bị trả thù.

Trên hàng pháo binh, Đặng Hải Sơn gân cổ quát: “Đều hăng hái lên một chút cho ông! Xông lên cho bọn giặc Tây kia một trận đi!”

Không cần hắn nói, nhóm pháo binh cũng dùng hết sức lực toàn thân. Dưới thời tiết âm mười mấy độ, bọn họ đầu đầy mồ hôi, thậm chí xắn áo để cánh tay trần, không ngừng lặp lại cùng một động tác, lắp đạn, bắn ra, tiếp tục lắp đạn rồi lại tiếp tục bắn ra!

Rất nhiều pháo binh bị bỏng lạnh ở bàn tay và cánh tay đến mức da cũng bị lột đi một mảng. Toàn bộ đội ngũ pháo binh, ngay cả Đặng Hải Sơn đều bị bỏng lạnh với các mức độ khác nhau, song không một ai thèm để ý.

Những pháo binh Trung Quốc này chỉ có một suy nghĩ, nổ chết đám người Nga phía trước kia! Khiến cho bọn chúng mở mang kiến thức một chút về trình độ bắn pháo của đàn ông Trung Quốc!

Bộ binh và kỵ binh đã bày ra thế trận sẵn sàng nghênh đón quân địch, hiện chỉ đợi đến thời khắc mệnh lệnh tấn công được truyền xuống nữa thôi. Sau khi được đống súng đạn của Lý Cẩn Ngôn vận chuyển đến vùng biên cảnh, bộ chỉ huy quân sự ở Mãn Châu Lý đã lập ra một kế hoạch lớn mật, đó là phản công!

Mấy nghìn năm trước, Hán Vũ đế đã nói một câu “Phạm Đại Hán giả, tuy viễn tất tru!(*)“. Thời ấy nam nhân Trung Hoa phóng ngựa vung roi, chiến kỳ phần phật, tranh đấu với dị tộc nơi chiến trường, đều là đánh đâu thắng đó, sức mạnh vô biên không gì địch nổi!

(*) Ý nghĩa: Phạm đến người Đại Hán, dù có xa cách mấy cũng nhất định phải tiêu diệt

Mấy nghìn năm sau, con người trên mảnh đất này lại bị chế độ nô lệ hóa của Mãn Thanh chi phối, khiến cho phải khom lưng cúi đầu, không còn tinh thần hăng hái giương cung nơi thảo nguyên bát ngát, cũng không còn chí khí giẫm đạp lên bọn giặc Hồ(*). Tất cả những gì sót lại chỉ là sự sỉ nhục khi đại pháo giặc Tây nổ rền biên giới, cùng với thảm cảnh cá nằm trên thớt của quần chúng nhân dân!

(*) Giặc Hồ: chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc

Nỗi ô nhục cả trăm năm này, từ ngày hôm nay sẽ được rửa sạch, người lính Trung Hoa sẽ một lần nữa đem vinh quang về cho tổ tiên!

Tiếng pháo rốt cuộc cũng ngừng, màn khói dày đặc ở mặt trận phía trước của quân Nga bốc lên thật lâu không tiêu tán. Một anh pháo binh gặp vận may, bắn trúng kho súng đạn của quân Nga, khiến mọi thứ đều nổ tung, gây tổn thất nghiêm trọng cho địch thủ!

Lâu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, tựa như một con sói đang chuẩn bị phục kích con mồi. Hắn giơ cao mã tấu trong tay, bao tay trắng như tuyết, chuôi dao đen như mực, mũi đao sáng lóa lại hiện lên một mạt huyết quang.

Cuối cùng, hắn dùng sức chỉa mã tấu về phía trước, quát: “Giết!”

Chỉ một tiếng thôi nhưng lại chấn động cả đất trời.

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, quân Nga còn chưa kịp tiến lên trả thù pháo binh Trung Quốc thì kỵ binh Trung Quốc đã vọt lên rồi.

Nhóm kỵ binh không keo kiệt chút nào, nã toàn bộ đạn trong súng AK, khua mã tấu khoe khoang sự khát máu.

Trong mấy trận chiến trước đây, đoàn kỵ binh thứ chín của Cozak do Semenov dẫn đầu đã tử thương gần một phần ba. Bây giờ nghe được tiếng vó ngựa truyền tới từ tiền tuyến, những còn hùng ưng sông Đông này không khỏi phát run trong lòng.

Trông thấy một mảng xám đậm quen thuộc cùng với mã tấu sáng chói dưới ánh mặt trời, ý niệm đầu tiên trong đầu Semenov không phải là dũng cảm nghênh đón và chiến đấu, mà là quay đầu ngựa, chạy trốn!

Quân Nga bị đợt phản công bất thình lình này của binh lính Trung Quốc dọa sợ. Nhóm chỉ huy tầng thấp nhất trong quân đội thậm chí còn không kịp tổ chức phòng thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mã tấu vung tới trước mặt, ngay sau đó là một cảm giác lạnh lẽo dâng lên, đầu lìa khỏi cổ, thân thể ngã xuống trên nền đất mênh mông dưới vùng trời Siberia.

Máu tươi từ cần cổ bị chặt đứt phun ra, mặt đất bị khí lạnh đông đến chắc nịch, không ngấm máu được, cho nên cả vùng đất nhanh chóng bị nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm.

Rốt cuộc, quân Nga có phản ứng, bắt đầu tiến hành chống trả. Bọn chúng dùng súng trường, lưỡi lê, thậm chí là tay không để tấn công kỵ binh Trung Quốc, song trong đầu chúng lại không có cái dũng khí ‘dù chết cũng phải túm được một tấm đệm lưng’ của biên quân Trung Hoa. Cuối cùng, một tên lính Nga hét lên thảm thiết: “Không! Tôi chịu không nổi nữa rồi!”

Hắn vứt khẩu súng trường đã hết sạch đạn trong tay lại, xoay người bỏ chạy!

Có người thứ nhất, tất sẽ có người thứ hai, thứ ba, thậm chí là nhiều hơn thế nữa.

Quân Nga giống như đã bị bệnh truyền nhiễm, bất kể quan trên lấy súng lấy roi đe dọa cũng không cách nào lùa đám lính bỏ chạy trở lại chiến trường.

Lâu Tiêu mạnh mẽ túm chặt dây cương, chiến mã hí vang một tiếng, mã tấu trong tay mỗi một lần vung lên đều lưu lại máu tươi, “Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Toàn bộ quân lính Trung Quốc đều giết đến đỏ cả mắt.

Đây là một trận tàn sát.

Không cần bàn cãi.

Trong bức điện của một phóng viên người Mỹ gửi về nước có viết thế này: “Quân nhân Trung Hoa hệt như đang lùa vịt thành bầy, đuổi người Nga trở về quê nhà của bọn họ. Sự vô năng và hèn nhát của quân đội Nga đã hiển lộ ra hoàn toàn ở trong trận chiến vừa qua.”

Đáng tiếc chính là, xuất phát từ một số nguyên nhân, tin tức này không được công bố ra ngoài. Chủ biên của tòa soạn thậm chí còn mắng hắn đang nói hươu nói vượn.

“Cậu cho rằng người cậu nhìn thấy chính là Caesar ngồi trên lưng ngựa sao?”

Nếu phóng viên này biết được, vài năm sau, đại thần hải quân của nước Anh – Winston Churchill cũng nói những lời y hệt mình, chẳng những thế, lại còn giành được sự tán đồng của số đông, không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Quân Nga vẫn chưa thôi chạy trốn. Súng trong tay đã hết đạn, đại bác thì bị người Trung Quốc nã pháo làm tổn thất hơn phân nửa, dùng lưỡi lê và nắm đấm liều mạng với quân Trung Quốc lại chẳng ăn thua, cho nên bọn chúng chỉ còn cách bỏ chạy.

Mỉa mai thay, ngay trước đó không lâu, quân Trung Quốc chỉ dùng lưỡi lê và nắm đấm cũng có thể đánh lùi đợt công kích tiếp theo của đám người này.

“Thiếu soái, nếu đi về phía trước thì sẽ tiến vào địa phận nước Nga!”

“Thì sao?” Thanh âm lạnh lùng của Lâu Tiêu truyền đến: “Tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đánh sang!”

Tiểu đoàn trưởng của đội kỵ binh hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó, trong lòng hắn dâng lên một trận sục sôi. Đánh sang? Đánh sang chỗ của đám giặc Tây phía bên kia?

Người Trung Quốc bị áp bức gần trăm năm nay, vinh quang tiên tổ tựa hồ đã xa rời bọn họ, một đất nước lớn mạnh đầy khí phách lại bị đám dị tộc yếu kém ức hiếp, buộc phải ký một cái hiệp ước không bình đẳng, kèm theo là nỗi nhục vong quốc không gì có thể sánh bằng!

Một câu nói vừa rồi của Lâu Tiêu đã khơi dậy sự phẫn nộ của mỗi một quân nhân Trung Quốc.

Đánh sang!

Tất cả binh lính Trung Quốc đồng loạt hô to: “Đánh sang!”

Không ai có thể bắt nạt, coi khinh, vũ nhục bọn họ được nữa, không một ai!

Làm chuyện sai lầm thì nhất định phải trả giá!

Nhóm bộ binh đang thu dọn chiến trường, lại phát hiện kỵ binh quân mình căn bản không có ý định dừng lại, thậm chí còn kéo theo một số bộ binh đang nâng súng theo sau. Một viên đội trưởng thuộc sư đoàn 1 vội vã chạy đi báo tin cho Tiễn Bá Hỉ. Ngay sau đó, Tiễn Bá Hỉ liền ngây ngẩn cả người, quay sang phía Sư trưởng sư đoàn hai Đỗ Dư Chương, nói: “Lão Đỗ, Thiếu soái đuổi theo đám giặc Tây đánh vào nước Nga rồi…”

“Cái gì?!”

Đỗ Dự Chương cả kinh, quai hàm tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Lâu Tiêu dẫn đầu nhóm kỵ binh, một đường truy kích. Quân Nga chạy trốn ở đằng trước vạn lần không nghĩ tới, đám lính Trung Quốc vậy mà sẽ truy đuổi tới tận đây, thậm chí còn không có ý định dừng lại. Ngay cả tổng chỉ huy quân biên cảnh – Michalov cũng tưởng chỉ cần về nước sẽ an toàn, nhưng chẳng ngờ người Trung Quốc vô cùng to gan, dám vượt qua biên giới, thẳng một đường đuổi đánh vào nước Nga!

Tiếng vó ngựa ngày một đến gần, Michalov cảm thấy tuyệt vọng, một tên rồi lại một tên lính Nga đang bỏ chạy ở phía sau cũng lần lượt trở nên suy sụp. Rốt cuộc có người ném mã tấu về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất, giơ hai tay, gào thét: “Tôi đầu hàng! Đừng giết tôi!”

Có thể binh lính Trung Quốc không hiểu hắn đang nói gì, song động tác giơ hai tay lên quỳ xuống đất xin hàng thì lại cực kỳ dễ nhận biết.

Sức mạnh của “tấm gương” đúng là vô tận, khi quân Nga phát hiện tên lính nọ làm như vậy liền có khả năng tránh được một kiếp thì nhao nhao quỳ rạp xuống đất, làm ra động tác đầu hàng.

Michalov không rảnh đi quản những tên lính giơ tay xin hàng kia, gã không muốn chết, lại càng không nghĩ tới chuyện đầu hàng. Với tư cách là người thừa kế gia tộc Bá tước, việc hắn bị quân Trung Quốc bắt được sẽ là nỗi sỉ nhục không thể gột rửa của gia tộc.

Semenov hết sức khinh thường đám binh lính nước Nga đang giơ tay xin hàng: “Một đám nhát như cáy!”

Trong đầu đám kỵ binh Cozak chạy bên cạnh hắn đồng thời hiện lên một câu: “Không phải ngài cũng chạy đó thôi?”

Cuối cùng, sau khi phần lớn quân Nga chạy quá bán đảo Baikal, Lâu Tiêu mới hạ lệnh ngưng truy kích.

Nhóm kỵ binh thu gom lại đội ngũ, lúc này mới phát hiện, số tù binh bắt được dọc đường vậy mà vượt quá năm trăm! Những tên lính Nga này tựa như bị dọa đến vỡ mật, dù không có ai trông coi cũng chẳng dám trốn đi.

Chờ sau khi kỵ binh của Lâu Thiếu soái áp tải những tù binh nước Nga này trở về, Mãn Châu Lý lại chấn động một lần nữa.

Đội trưởng quân thủ biên – Liêu Tập Vũ chống đỡ thân thể đang bị thương, bất chấp sự ngăn cản của quân y, chạy đến trước quân doanh. Nhìn một đám lính Nga giơ hai tay, ngồi xổm trên mặt đất, người đàn ông Đông Bắc này không nhịn được mà gào khóc lên, “Anh em ơi, các anh em ơi! Mọi người có thể nhắm mắt yên nghỉ được rồi!”

Không ai cười nhạo hắn cả, mà rất nhiều người xung quanh cũng đỏ hoe hai mắt.

Hơn một ngàn biên quân, giờ chỉ còn lại ngoài hai mươi người, bao gồm cả Liêu Tập Vũ… Người đàn ông ngay thẳng kiên trung, ý chí như sắt thép đó khóc chẳng khác gì một đứa trẻ.

Lâu Tiêu xuống ngựa, đi đến trước mặt Liêu Tập Vũ, vỗ vỗ bả vai hắn, không nói gì. Liêu Tập Vũ lại phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu ba cái liền: “Thiếu soái, đây là tôi thay mặt những anh em đã hy sinh dập đầu với ngài! Từ hôm nay trở đi, tất thảy của Liêu Tập Vũ tôi đều giao cho ngài!”

“Nam nhi dưới gối có vàng(*).” Lâu Tiêu cuối xuống nhìn về phía Liêu Tập Vũ: “Đứng lên.”

(*) Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim: câu này bắt nguồn từ một vở kinh kịch: Thời Xuân Thu, có một người tên Thu Hồ làm quan Đại phu ở nước Lỗ mười năm. Ngày nọ trở về quê thăm thân, ở bãi dâu gặp lại thê tử là La Mai Anh nhưng hai người không nhận ra nhau. Thu Hồ buông lời trêu ghẹo thì bị vợ mắng cho một trận. Về đến nhà mới biết người đó là vợ mình, người vợ uất lên suýt chết. Mẹ của Thu Hồ bắt y quỳ gối xuống xin lỗi vợ nhưng y nhất định không chịu, nói rằng: “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, khởi khẳng đê đầu quỵ phụ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, há chịu gập gối lạy đàn bà)

“Thiếu soái,” Liêu Tập Vũ đỏ hoe hốc mắt: “Liêu Tập Vũ tôi là một tên thô kệch, không nói được lời hay ho, tôi…”

“Đứng lên.” Ánh mắt Lâu Tiêu sắc như lợi kiếm, cứ thế đâm thẳng lên người Liêu Tập Vũ, đồng thời cũng đâm vào lòng những quân nhân Trung Quốc đang có mặt ở đây: “Chờ vết thương lành rồi, hãy đi chém đầu quân địch!”

“Rõ!”

Trong khoảnh khắc đứng lên, Liêu Tập Vũ nghiêm một cái, cung kính chào Lâu Tiêu theo tác phong của người lính.

Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự chương chứng kiến một màn này, liền lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, từ hôm nay trở đi, mạng của Liêu Tập Vũ và hai mươi mấy quân thủ biên còn sống sót đều thuộc về Thiếu soái rồi.

Chỉ cần Liêu Tập Vũ còn trong hàng ngủ biên quân, chỉ cần hắn không chết, quân thủ biên chính là của Lâu Thiếu soái, ai cũng không thay đổi được.

Sau khi việc này xảy ra, Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương đều nói Lâu Tiêu có phần lỗ mãng, không nên đơn độc xâm nhập vào lãnh thổ đối phương, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết ăn nói làm sao với Lâu Đại soái.

Song, Lâu Tiêu chỉ dùng roi ngựa đẩy đẩy mũ quân đội, “Nếu muốn chiến tranh nhanh chấm dứt, nhất định phải làm như vậy.”

Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương đồng thời sửng sốt: “Thiếu soái, cậu là đang nói?”

Lâu Tiêu buông roi ngựa xuống, tháo bao tay đã nhiễm máu ra: “Bị đánh đau mới hiểu được cảm thụ của kẻ ăn đòn.”

“Mãn Châu Lý đại thắng! Mãn Châu Lý đại thắng!”

Tin thắng trận giống như mọc cánh mà bay vào quốc nội.

Người trong nước nghe được tin này đều vui mừng khôn xiết, chính phủ Bắc Kì lập tức gửi lời biểu dương, bên cạnh đó, còn trích ra hai mươi vạn nguyên làm quân phí. Chính phủ Nam Kì cũng phát một bức điện, hết lời khen ngợi Lâu Đại soái và quân đội sáu tỉnh Bắc Kì.

Danh vọng của Lâu Đại soái lại lên như diều gặp gió một lần nữa. Chỉ có điều, giờ phút này Lâu Đại soái lại không cười nổi, nhìn vào vẻ mặt sầu khổ của Triển Trường Thanh, hỏi: “Em rể, nghiêm trọng như vậy sao?”

Triển Trường Thanh gật đầu, cầm bản báo cáo đã được chỉnh lý trong tay trình lên Lâu đại soái: “Từ đầu đến giờ, quân phí dùng trong cuộc chiến Mãn Châu Lý đã lên tới hai nghìn vạn đồng bạc, nếu không nhanh chóng chấm dứt chiến sự, tài chính của quân đội chính phủ sẽ gặp vấn đề.”

Trên thực tế, lời của Triển Trường Thanh đã xem như khách khí rồi, đâu chỉ là nảy sinh vấn đề, quả thực phải là ‘tiêu đời’ mới đúng.

Nếu không thể sớm kết thúc chiến tranh, sự thiếu hụt về tài chính của quân chính phủ sẽ nhảy vọt đến một mức độ đáng sợ, để duy trì phí tổn thì chỉ còn cách tăng thu nhập từ thuế hoặc là buôn bán tiền tệ với số lượng lớn mà thôi. Việc này vô cùng có khả năng gây ra lạm phát, dẫn tới cục diện chính trị rối ren không ổn định.

Lâu Đại soái không hiểu quá nhiều về mảng kinh tế, nhưng ông lại rất rõ ràng, nếu dân chúng không mua nổi lương thực, cơm ăn không đủ no là sẽ có chuyện ngay lập tức.

“Ta biết rồi.” Lâu đại soái gật đầu, nhớ tới bức điện Lâu Thiếu soái gửi tới thì không thể không cảm thán, rốt cuộc mình cũng già rồi, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của những người trẻ tuổi. “Em rể, chú cứ ngẫm nghĩ biện pháp, miễn là có thể chống đỡ qua mấy ngày sắp tới thì chúng ta sẽ có tiền tiêu.”

Lâu Đại soái càng nói càng có cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi, lần này lũ giặc Tây dám tát bôm bốp lên mặt Lâu Thịnh Phong ông, lại còn đánh nhắm vào Mãn Châu Lý, xem ra cũng nên để bọn chúng nhỏ tý máu đi thôi.

Ngay khi Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái trao đổi thông tin qua điện báo xem nên làm thế nào để nhanh chóng chấm dứt chiến tranh, thuận tiện cắt xuống mấy miếng thịt trên người lũ giặc Tây, thì Lý Cẩn Ngôn đã đàm phán xong chuyện mua máy may với tiệm buôn của người Mỹ.

Thị trường máy may đầu thế kỷ 20 gần như bị các công ty nước Mỹ độc quyền. Nếu Lý Cẩn Ngôn muốn mua được máy may chất lượng tốt, ắt sẽ phải liên hệ với người Mỹ, mà giá cả hiển nhiên cũng do đối phương định đoạt.

Cho dù hiện tại trong tay cậu có tiền, song cậu sẽ không tùy tiện tiêu pha hoang phí, sau khi cò kè mặc cả với ông chủ hiệu buôn nước ngoài, rốt cuộc cũng định ra được một mức giá coi như vừa ý cả đôi bên.

“Hai mươi máy khâu bàn đạp.”

Đơn hàng thứ nhất của Lý Cẩn Ngôn không lớn, song người của cửa hiệu lại biết rõ thân phận của cậu, hiểu được nếu mối làm ăn này thành thì về sau còn có nhiều cơ hội tốt hơn đang chờ đợi. Vì lợi ích tương lai, tạm thời kiếm ít một chút cũng không phải chuyện gì to tát.

Chả ai làm ăn buôn bán mà không gian dối cả.

Lý Cẩn Ngôn bĩu môi.

Trước đó, cậu có bàn bạc qua với Lý Bỉnh và mấy vị chưởng quầy tiệm vải, ngoài hai tiệm vải được giữ lại để tiếp tục buôn bán vải dệt thủ công ra thì toàn bộ những tiệm vải khác đều đóng cửa. Sư phó và hỏa kế làm việc trong tiệm, nếu bằng lòng thì có thể tiếp tục tới xưởng may làm, tiền lương còn tăng thêm hai đồng bạc so với lúc trước.

Ngoại trừ Lý Bỉnh, mấy chưởng quầy khác của tiệm vải không quá bằng lòng. Nhưng hiện giờ bọn họ đang làm việc dưới quyền Tam thiếu gia, ăn miếng cơm của Tam thiếu gia, nếu Tam thiếu gia đã lên tiếng bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo. Không phải là không có ai định cậy già mà lên mặt, song Lý Cẩn Ngôn xuống tay dứt khoát gọn gàng, trực tiếp phát cho hắn hai trăm đồng bạc rồi mời hắn về quê dưỡng lão. Từ ấy trở đi, không còn một ai dám lên tiếng nữa.

“Trước mắt, xưởng may chủ yếu cung cấp quân nhu. Giai đoạn sau sẽ căn cứ vào tình trạng kinh doanh mà tăng thêm các hạng mục khác.”

Lý Cẩn Ngôn giao cho Lý Bỉnh bản kế hoạch được chuẩn bị từ trước, bảo người nọ phân phát cho các chưởng quầy khác xem, “Các vị đều là trưởng bối, nhưng trên thương trường phải nói chuyện kiểu thương trường, đợi khi xưởng may xây xong, tôi sẽ căn cứ vào khả năng để bố trí chức vụ cho từng người một. Đương nhiên, nhà xưởng dưới tay tôi tuyệt đối không chỉ có một cái, chỉ cần là người có năng lực, Lý Cẩn Ngôn tôi nhất định sẽ không bạc đãi.”

Hay nói cách khác, người nào không có năng lực thì thẳng thắn một chút, cầm lấy lương hưu rồi về nhà dưỡng lão đi.

Lý tam thiếu gảy bàn tính đến điêu luyện, không phải cậu không nói nhân tình, mà hiện tại đã không còn thời gian để nói chuyện nhân tình nữa. Trước khi tiếng súng Sarajevo(*) vang lên, cậu nhất định phải tích lũy vốn đầy đủ. Bốn năm Châu Âu đánh nhau đến rối tinh rồi mù kia mới là thời cơ tốt nhất để cậu ra tay kiếm tiền đầy hòm đầy tủ!

(*) Tiếng súng Sarajevo: phát súng mở màn cho Thế chiến thứ nhất

Ở trong lịch sử, chẳng phải Mỹ và Nhật Bản cũng lợi dụng chiến tranh mà kiếm được không ít đồng tiền bất chính, rồi nhảy vọt lên thành cường quốc thế giới đó sao?

Thời cơ tốt như vậy mà bỏ lỡ thì không sẽ còn lần sau nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi