CẨN NGÔN

Sau khi lão thái thái biết được Lý Cẩn Ngôn đã an bài công việc cho Lý Khánh Vân thì chỉ nói cho Tam lão gia một câu, nhà này, phải phân. Bà ở Lý gia vài thập niên, so với người khác đều nhìn thấy rõ ràng hơn. Chỉ có phân gia mới có thể làm cho chi thứ ba không dính líu đến bất kỳ lợi ích nào.

Vì thế, Lý Khánh Xương vốn có thể sống qua ngày mười lăm tháng giêng lại phải hồn về Tây Thiên sớm hơn dự kiến.

Lý Cẩn Ngôn không đợi lão thái thái hành động thì đã đòi phân gia trước một bước. Lão thái thái cũng vừa vặn thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, nhà này, không thể không phân.

Chi thứ hai và chi thứ ba đã quyết tâm, chi thứ nhất một cột không chống nổi nhà.

Cuối cùng, lão thái gia cũng hết cách, đành phải phân gia.

Lý Cẩn Ngôn tiến đến khẽ nói mấy câu bên tai Nhị phu nhân, Nhị phu nhân đầu tiên là do dự, thấy Lý Cẩn Ngôn kiên quyết, lại nhìn Lâu Thiếu soái ngồi ở một bên, bà rốt cuộc hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Cha, mẹ, lời này vốn không nên do một người làm vợ như con mở miệng, nhưng Khánh Long đã mất, Cẩn Ngôn hiện tại là người Lâu gia, cũng chỉ còn mình con là có thể nói ra.”

Lão thái gia ừ một tiếng, thần sắc thập phần lãnh đạm, lão thái thái lại ôn hoà gật đầu: “Phượng Vân, con nói đi.”

“Lần này phân gia, tài sản của Lý gia, chi thứ hai chúng con một phân cũng không lấy.”

Cái gì?

Tất cả người của Lý gia có mặt ở đây đều lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nhìn Lý Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh Nhị phu nhân, lại quay đầu nhìn Lâu Tiêu. Đây là chủ ý của ai?

“Vợ thằng hai, con nói thật sao?” Lão thái gia hỏi.

Nhị phu nhân gật đầu, còn muốn nói thêm gì đó thì Lý Cẩn Ngôn lại kéo bà một cái, mở miệng nói: “Lão thái gia, lão thái thái, chi thứ hai chỉ có một yêu cầu, sau khi phân gia, mẹ sẽ ở với con.”

Ý tứ chính là, cậu sẽ không chia tài sản với Lý gia, nhưng Nhị phu nhân phải ra khỏi Lý gia.

“Hồ đồ!” Lão thái gia hung hăng gõ quải trượng: “Ngươi là người đã gả ra ngoài, còn dám mở miệng nói chuyện này sao?!”

Trên mặt Lý Cẩn Ngôn hiện ra một tia trào phúng: “Lão thái gia, người cần phải nghĩ cho kỹ, hoặc là chi thứ hai phân ra ở riêng, không lấy một phân tiền của Lý gia, hoặc là chúng tôi sẽ tính toán chi li từng chút một!”

Lời vừa nói ra, lão thái gia tức giận đến đỏ mặt.

Chiếu theo quy củ, Lý Khánh Long và Lý Khánh Vân đều là con của chính thất, Lý Khánh Xương chỉ là con vợ lẽ. Nếu phân gia sản, chi thứ hai và chi thứ ba có thể chiếm đến chín phần, chi thứ nhất chỉ có thể lấy một phần.

Lời này của Lý Cẩn Ngôn, rõ ràng là muốn nói với Lý lão thái gia, không đồng ý để hắn đem Nhị phu nhân đi, Đại phòng liền ra đi sạch sẽ không còn một cắc.

“Lão thái gia, cứ dựa theo lời của Cẩn Ngôn mà làm đi. Cha qua đời, con thay cha phụng dưỡng quả mẫu, đây vốn là đạo lý hiển nhiên. Chỉ cần Lâu gia không ngại, ai có thể nói ra nói vào được cái gì?” Lão thái thái nói: “Song, cũng không thể làm như Phượng Vân nói, không cho nó cái gì. Của hồi môn của ta, một nửa phân cho chi thứ hai, một nửa phân cho chi thứ ba, còn đồ của Lý gia, ông xem rồi làm đi.”

Vẻ mặt Lão thái gia cứng đờ, của hồi môn của lão thái thái, bà tự nhiên có quyền xử trí. Nhưng có hai cửa tiệm cầm đồ người Lý gia vẫn luôn sử dụng để kinh doanh. Trước đó vài ngày, ông vừa mới giao cho Cẩn Thừa một tiệm. Hành động lần này của lão thê, rốt cuộc là thật sự vì chi thứ hai, hay là tận lực hướng mũi nhọn về phía ông?

Cho dù bị tức đến mức trước mắt biến thành một mảnh tối đen, lão thái gia cũng không tìm ra lý do gì để phản đối. Để lão thê đem nhượng lại của hồi môn cấp cho một nhà thứ tử? Nói ra sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy hoang đường.

Lý Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, tay lại bị nắm. Quay đầu, Nhị phu nhân đang nhìn cậu, khoé mắt ửng đỏ.

“Mẹ, con đã nói, sớm muộn gì con cũng sẽ đưa mẹ đi.”

Kế tiếp không còn chuyện của chi thứ hai nữa. Chỉ còn lại vấn đề tranh giành tài sản Lý gia của chi thứ nhất và chi thứ ba.

“Nếu chi thứ hai đã không cần thì tự nhiên là nên cho chúng ta.” Lý Khánh Vân bày ra bộ dáng hoàn khố*, “Nói thế nào thì cũng phải chiếu theo quy củ mà làm, đúng không, cha?”

*Jin: Bạn nào đọc Hoàn khố rồi chắc biết nghĩa ha, nghĩ là công tử quần là áo lụa ăn chơi trác táng ó.

Lý lão thái gia tức đến run người, nhưng ông ta lại không nói ra được lời phản bác. Lý Khánh Vân là con trai trưởng, cũng là nhi tử duy nhất còn lại của ông, ông và lão thê sau này đều phải dựa vào chi thứ ba phụng dưỡng. Khánh Xương đã mất, ông không thể ở cùng chỗ với Đại phòng, bỏ đi đứa con, lại để dâu góa và cháu trai nuôi, vậy thì còn ra thể thống gì?

Lão thái gia không nói lời nào, Lý Khánh Vân cũng cho là ông ngầm đồng ý, hắc hắc cười hai tiếng rồi ngồi lại trên ghế.

Mọi người ở chi thứ nhất đều mang thần sắc mờ mịt. Đại phu nhân tính cách tuy mạnh mẽ nhưng cũng là ỷ vào có Lý Khánh Xương làm chỗ dựa, bây giờ Đại lão gia đã mất, bà chỉ có thể dựa vào con trai, lại không ngờ đến chi thứ hai và chi thứ ba, còn có thêm lão thái thái, liên thủ hãm hại bọn họ. Bây giờ ngay cả lão thái gia cũng không nói giúp bọn họ, trong lòng bà ta hoảng hốt, bất chấp tất cả lớn tiếng khóc lên: “Khánh Xương a, ông đi sớm quá, ông mở mắt nhìn đi, cô nhị quả phụ chúng tôi bị người khi dễ a…”

Đại phu nhân khóc đến thê thảm, Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành cũng bắt đầu khóc theo, Lý Cẩn Thừa ở một bên đau khổ khuyên nhủ, thoạt nhìn thật giống như đảo lại là hai chi kia của Lý gia liên thủ khi dễ bọn họ vậy.

Lý Cẩn Ngôn chỉ hướng mắt xem bọn họ tấu hài, bất kể như thế nào, cậu cũng không ngu ngốc đến nỗi bị mấy giọt nước mắt kia đả động. Lúc trước Nhị phu nhân dập đầu đến chảy máu, sao không thấy Lý Đại lão gia và Đại phu nhân động lòng?

Mặc cho Đại phu nhân khóc đến đứt hơi, gia sản vẫn dựa theo nguyện vọng của chi thứ hai và chi thứ ba mà phân ra.

Lão thái thái biết Lý lão thái gia còn có tài sản riêng, số lượng cũng không phải nhỏ, đều là năm đó trong lúc tráng niên giấu giếm cả nhà, vì nữ nhân kia mà bỏ ra. Hiện giờ tám phần mười là muốn giao cho chi thứ nhất.

Nghĩ đến đây, tâm lão thái thái lại một lần nữa trở nên kiên định.

Một hồi hài kịch kết thúc, Tam lão gia và Tam phu nhân rốt cuộc cũng cảm thấy mĩ mãn, bị chi thứ nhất chèn ép nhiều năm như vậy, chi chính không phải chi chính mà chi thứ cũng chả phải chi thứ, cuối cùng hôm nay họ cũng được thở phào. Bọn họ cũng không còn quá coi trọng của cải Lý gia như trước nữa, nhất là sau khi được nhìn qua nhà máy xà phòng của Lâu gia và nhà máy hóa chất sắp đi vào sản xuất. Nhưng vì một chút khẩu khí này, bọn họ cũng muốn tranh!

Ruộng đất và cửa hàng đã phân chia rõ ràng, bạc trong khố phòng tạm thời vẫn chưa thể chia. Chỉ có chờ đến lúc lão thái gia mất, số tiền kia mới có thể giao cho con trai nối dõi kế thừa gia nghiệp. Lý Cẩn Ngôn giờ mới biết, thì ra cái gọi là hào phú Lý gia, không chỉ dựa vào mỗi việc kinh doanh cửa hàng và ruộng đất bên ngoài mà còn bao gồm cả số bạc này.

Chẳng qua, những thứ này chẳng liên quan gì đến Lý Cẩn Ngôn. Nếu cậu đã nói không lấy một phân tiền nào của Lý gia thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

“Mẹ, mấy ngày nay mẹ thu dọn một chút, chờ qua đầu thất* của đại bá, con sẽ đưa mẹ đi.”

*Cúng cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến ngày thứ 49; đầu thất là chỉ tuần cúng đầu tiên.

Dàn xếp ổn thoả cho Nhị phu nhân rồi, Lý Cẩn Ngôn lại gặp riêng lão thái thái và Tam phu nhân, nhờ các bà trong đoạn thời gian này chiếu cố Nhị phu nhân một chút. Lão thái thái tự nhiên đáp ứng, Tam phu nhân cũng là cảm kích Lý Cẩn Ngôn, nói với cậu: “Có thím ba với chú ba con ở đây, con cứ yên tâm đi.”

Chờ đến lúc Lý Cẩn Ngôn ra khỏi cổng Lý gia thì trời đã tối đen. Ngoảnh đầu liếc nhìn mảnh lụa trắng treo ở trước cổng, cậu hít sâu một hơi, hơi lạnh tràn từ yết hầu xuống tận phổi.

“Đi thôi.”Lâu Tiêu nắm lấy cổ tay Lý Cẩn Ngôn,”Về nhà.”

“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười: “Về nhà.”

Đêm đó, Lý Cẩn Ngôn đề cập chuyện kia với Lâu Đại soái và Lâu phu nhân, chờ qua đầu thất của Lý Khánh Xương, cậu muốn đón Nhị phu nhân sang đây. Lâu Đại soái không nói hai lời, trực tiếp cho Lý Cẩn Ngôn căn nhà lớn một gian của Lâu gia ở thành Quan Bắc.

“Nhà này được mấy lão phương Tây tu sửa, lúc trước ta vừa liếc mắt qua liền ưng ý.” Lâu phu nhân nói: “Chỉ là Đại soái gia đại nghiệp đại, cả gia đình đông người thật sự là không ở đủ, bây giờ vừa lúc cho mẹ con trú chân. Chỗ đó cũng gần đây, nếu rảnh rỗi thì có thể qua lại thường xuyên.”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì!” Lâu Đại soái trừng mắt: “Con bây giờ là người Lâu gia, phải nghe lời ta.”

Lâu Thiếu soái ở dưới bàn vỗ chân Lý Cẩn Ngôn một cái: “Cha đã nói, đáp ứng đi.”

Lâu Phu nhân cũng cười nói: “Nghe lời Đại soái, người trong nhà không nói hai lời.”

Không đợi Lý Cẩn Ngôn kịp cảm động một chút, Lâu Đại soái đã nói tiếp: “Có điều con dâu à, mấy ngày trước Khương Du Lâm nói, quân phục và quân bị (chăn mền) từ xưởng may của con đều rất dày, dùng cũng bền, chỉ là có hơi đắt. Cha con chính là phải nuôi cả một đoàn quân ăn không biết no, phương diện giá cả, con có thể châm chước một chút không?”

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Quả nhiên cảm động gì đó đều là mây trôi.

Đêm hôm đó, Lý Cẩn Ngôn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Sự tình vẫn luôn lo nghĩ giờ đã đạt được, nhưng cậu lại cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, không rõ đó là tư vị gì.

“Làm sao vậy?” Lâu Tiêu nằm ở bên cạnh xoay người lại, chống một cánh tay, ngón tay xoa khóe môi Lý Cẩn Ngôn: “Ngủ không được?”

“Ừm.” Lý Cẩn Ngôn thành thật gật đầu, trên mặt bị sờ có chút ngứa, cậu bắt lấy tay Lâu Tiêu, “Chung quy vẫn cảm thấy chuyện này quá thuận lợi, cảm thấy không chân thực.”

Đôi mắt của Lâu Tiêu dừng trên môi Lý Cẩn Ngôn: “Không chân thực?”

“Ừ.” Thanh âm của Lý Cẩn Ngôn có chút buồn bực, ngay sau đó cậu liền bị một bàn tay to lớn níu lấy bả vai, môi bị chặn, đầu tiên chỉ là đơn thuần đụng chạm, tiếp đó lại cọ xát dây dưa gặm cắn giống như là muốn cắn nuốt cậu.

Hô hấp dần trở nên dồn dập, bàn tay to xốc áo lót lên, dọc theo thắt lưng nhân lúc xoa nắn mà đi lên, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên giữa khoảng cách của hai đôi môi đang ma sát: “Như vậy, có chân thật không…”

Gương mặt Lý tam thiếu đỏ bừng, này có liên quan gì sao? Có sao?

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Cẩn Ngôn đã tỉnh. Không ngờ cậu dậy còn sớm hơn cả Lâu Tiêu. Cả người nhẹ nhàng khoan khoái, không có cảm giác mồ hôi ẩm dính.

Bộ dáng Lâu thiếu soái ngủ say thực an tĩnh, lông mi đen dày đến mức khiến phụ nữ phải ganh tỵ.

Ngón tay Lý Cẩn Ngôn dọc theo sống mũi thẳng của Lâu Tiêu trượt xuống dưới, dừng trên môi hắn, không ngờ đến Lâu thiếu soái đột nhiên mở mắt, cắn một ngụm lên đầu ngón tay cậu.

Lý Cẩn Ngôn bị dọa sợ, có loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang. Không đợi cậu kịp phản ứng trở lại, sau gáy liền bị một bàn tay to lớn chế trụ, Lâu Thiếu soái cắn một ngụm lên gáy cậu: “Lá gan lớn thật đấy…”

Lời phía sau Lý Cẩn Ngôn không nghe rõ, chỉ có thể cảm thấy chính mình lại một lần nữa bị sóng nhiệt thổi qua, cái gì cũng không thể suy nghĩ.

Lúc này đây, Lâu Thiếu soái xem như thủ hạ lưu tình, Lý Cẩn Ngôn không phải bỏ lỡ bữa sáng. Chỉ có điều, nghĩ đến dấu răng trên cổ, lại nhìn Lâu phu nhân ngồi đối diện, Lý Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Sau bữa sáng, Quý sĩ quan đưa tới điện báo hồi âm từ Thượng Hải, Bồ lão bản của nhà máy xà phòng Di Hòa rất có hứng thú với sinh ý mà cậu đưa ra, lại còn liên hệ với những người cùng ngành khác, dự định cùng mở rộng thị trường ở Bắc Kì.

“Người cùng ngành?”

Lý Cẩn Ngôn nhíu mày. Cậu không biết Bồ lão bản liên hệ với những ai, những người này có tin được hay không, chỉ hi vọng trung gian sẽ không xảy ra bất cứ sai sót nào.

Theo kế hoạch liên hợp các xưởng xà phòng trong nước hãm hại lũ Nhật lùn, Lý Cẩn Ngôn hành động hết sức cẩn thận, dù sao thì mọi chuyện chẳng sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, thông tin mà rò rỉ ra, ai biết đám Nhật lùn kia lại có thể xuất ra con thiêu thân nào?

*Nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy đến bất ngờ.

Lâu Tiêu ngồi ở một bên, một tay chống cằm, đôi mắt đen thẳm vẫn luôn nhìn Lý Cẩn Ngôn. Quyển sách trên tay nãy giờ vẫn chưa lật một trang nào.

“Thiếu soái, hôm nay anh không đến quân doanh sao?”

“Không đi.” Lâu Tiêu khép sách lại, “Em có việc?”

“Ừ, buổi chiều tôi muốn đến nhà máy xà phòng một chuyến.”

Nhà máy xà phòng Lâu gia đã bắt đầu thu nhận một đám lính xuất ngũ. Sau khi nhóm binh lính biết chuyện bọn họ sẽ được an bài đến làm công nhân ở nhà máy xà phòng Lâu gia chứ không lại dùng một món tiền thôi việc rồi đuổi bọn họ đi, tất cả đều không thể tin vào lỗ tai mình.

Cho đến khi bọn họ dưới sự hướng dẫn của kỹ sư trang bị kỹ thuật làm ra sản phẩm hợp cách, sau đó lĩnh tháng lương đầu tiên, lúc đó họ mới tin rằng mình thực sự không nằm mơ.

Nhà máy xà phòng thi hành hai chế độ tiền lương, một loại là lương tháng, một loại là lương ngày, nếu trong nhà khó khăn thì có thể xin quản lý bộ phận ứng trước lương ngày, song tiền lương mỗi ngày chỉ có thể là tiền lương của một nửa ngày hôm đó, đợi đến hết tháng mới có thể nhận tiếp một nửa kia.

Nếu công nhân làm hết một năm, đảm bảo không tiết lộ bất cứ chuyện gì trong nhà máy xà phòng ra bên ngoài thì còn được chia thêm một phần lợi nhuận.

Quản lí bộ phận tiêu thụ Lục Hoài Đức đã từng làm việc trong xưởng dệt vải ở Thượng Hải, về quy định giữ lại một nửa tiền lương và lợi nhuận chính là đề xuất của hắn. Lý do của hắn cũng rất đầy đủ, “Không nói Thượng Hải hay Thiên Tân, cách làm của các nhà máy ở thành Quan Bắc đều như nhau. Lại nói, cũng chỉ là tạm giữ lại chứ không phải là không đưa.”

Lời của Lục Hoài Đức khiến cho Lý Cẩn Ngôn tỉnh ngộ, cổ nhân có câu ‘không sợ ít chỉ sợ phân chia không công bằng’. Làm việc độc lập quá mức khác biệt cũng không phải là chuyện tốt. Cho dù có muốn cải cách thì cũng phải từ từ, nếu không người khác phải làm như thế nào?

Chẳng qua, tiếp nhận đề xuất của Lục Hoài Đức rồi không có nghĩa là Lý Cẩn Ngôn không thể cải thiện một chút những phương diện khác trong sinh hoạt của các công nhân.

Nhà máy xà phòng ngoại trừ phát tiền lương thì còn cung cấp miễn phí một bữa cơm sáng và cơm trưa, bữa sáng là cháo loãng cùng bánh bột ngô, cơm trưa là một mặn một chay, các loại lương thực như màn thầu tuy không thịnh soạn gì nhưng đủ để mọi người ăn no.

Quản lý xưởng may Lý Bỉnh cũng bắt đầu dành cho công nhân nhà máy xà phòng một ít phúc lợi. Đợi đến khi nhà máy hoá chất đi vào sản xuất, Lý Tam lão gia cũng phỏng theo quy tắc này mà làm. Này không phải là Lý Cẩn Ngôn ép buộc, mà là từ sau khi nhà máy xà phòng chiếu theo đề xuất của Lý Cẩn Ngôn mà làm việc thì biểu hiện của công nhân rất rõ ràng, nhất là những anh lính, chỉ còn kém không vỗ ngực cam đoan, nếu ai dám có ý đồ phá hoại nhà máy xà phòng hoặc làm chuyện có lỗi với Lâu gia, bọn họ nhất định vặn gãy cổ kẻ đó.

Lý Cẩn Ngôn còn tính toán lần lượt mua hết ruộng đất xung quanh nhà máy xà phòng rồi quy hoạch lại để mở rộng xưởng xà phòng, xây thêm ký túc xá công nhân.

Nhóm ký túc xá đầu tiên xây xong chủ yếu là để cho mấy binh lính giải ngũ sinh sống. Mấy toà ký túc xá công nhân, đối với bọn họ chẳng qua là việc tiện tay đơn giản, nhưng đối với những người này mà nói, đó là nhà.

Việc làm này của Lý Cẩn Ngôn, Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái đều hiểu rõ. Lâu Đại soái lần thứ hai cảm thán, Lâu gia không biết được pháp nhãn của vị thần tiên nào chỉ đường mà có thể cưới được vào cửa một người con dâu tốt như thế.

Lâu Thiếu soái vừa muốn mở miệng, Lâu Đại soái vội vàng xua tay: “Mày đừng nói nữa, mày vừa mở miệng, cha mày lại tức chết!”

Lâu Thiếu soái: “…”

Nghe thấy Lý Cẩn Ngôn muốn đến nhà máy xà phòng, Lâu thiếu soái liền đứng lên, cầm mũ: “Tôi đưa em đi.”

Lý Cẩn Ngôn chớp chớp mắt, không nói gì, Lâu thiếu soái đi được hai bước liền ngoảnh đầu qua: “Không đi?”

“Thiếu soái, anh đưa tôi đi?” Lý Tam thiếu chớp chớp mắt.

“Có ý kiến?” Một bên lông mày nhướng lên, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp xuống năm độ.

“Không có.” Vội vàng lắc đầu.

“Tốt lắm, đi thôi.”

Lý Tam thiếu: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi