CẨN NGÔN

Tiễn bước John, Lý Cẩn Ngôn liền đi gặp Lâu phu nhân.

Lâu phu nhân đang chơi bài cùng mấy người vợ bé của chồng, nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn, lập tức ngoắc tay gọi hắn qua. Lâu phu nhân đã gầy hơn so với nửa tháng trước rất nhiều. Nghe nha đầu nói, từ sáng sớm đến đêm khuya bà đều nôn dữ lắm, mấy ông bác sĩ được mời về cũng không giúp gì được. Mắt thấy sắc mặt Lâu phu nhân không còn hồng hào như trước, Lâu Đại soái cuống hết cả lên, song lại không nghĩ ra biện pháp nào.

“Dù sao cũng lớn tuổi rồi.” Lâu phu nhân cười, nói: “Không thể so với lúc trước được, hồi mang thai Tiêu Nhi, dù suốt ngày lăn lộn cũng chẳng khó chịu như vậy đâu.”

Ba bà vợ bé ở một bên phụ họa, thấy Lâu phu nhân có chuyện muốn nói với Lý Cẩn Ngôn đều lấy cớ rời đi.

Từ sau khi Lý Cẩn Ngôn đứng ra xử lý chuyện hôn nhân của Lục tiểu thư và Thất tiểu thư, thái độ của mọi người trong Lâu gia đối với hắn đã âm thầm biến hóa. Nhất là ba bà vợ bé, dù Lý Cẩn Ngôn có thể xem như vãn bối, song bọn họ cũng không còn tùy tiện với hắn như trước kia. Ngày Lục tiểu thư và Thất tiểu thư về nhà lại mặt, thái độ đối với Lý Cẩn Ngôn càng tôn trọng cùng kính nể bội phần. Hiển nhiên tới nhà chồng ở vài ngày, hai cô tiểu thư này đều đã “hiểu chuyện” hơn nhiều lắm. Đám quản gia tôi tớ còn ôm tâm tư châm chọc Lý Cẩn Ngôn ngày xưa, nay thấy hắn cũng phải cúi đầu bước đi, không dám có suy nghĩ gì khác nữa. Lý Cẩn Ngôn hiểu rõ nguyên nhân, cho nên cảm kích Lâu phu nhân từ tận đáy lòng.

“Đứa nhỏ ngốc, con đã gọi một tiếng mẹ, đương nhiên mẹ sẽ che chở cho con.” Lâu phu nhân nói được một nửa, bất chợt nhíu mày, Lý Cẩn Ngôn vội xoay người gọi nha đầu, lại bị bà kéo lại, “Không việc gì, lát nữa sẽ ổn thôi.”

“Hay cứ sai nha đầu đi mời bác sĩ về xem sao?”

“Không sao cả, đừng có ngạc nhiên.” Lâu phu nhân tiếp tục nói: “Gọi con đến, là muốn bàn với con một chút về chuyện Tết Đoan Ngọ.”

“Tết Đoan Ngọ?”

“Hôm nay đã là hai mươi lăm tháng tư Âm lịch, còn có mười ngày nữa là đến Tết rồi.” Lâu phu nhân cầm một miếng mứt trong cái đĩa trên bàn, cắn một cái, “Mẹ nghĩ bà thông gia ở một mình sẽ rất cô đơn, bà ấy không thích đi ra ngoài, hiện giờ mẹ lại mang thai, cũng không tiện di chuyển, hay là đón bà thông gia đến ăn Tết cùng chúng ta đi.”

“Mẹ, việc này…”

“Việc này đã quyết định rồi.” Lâu phu nhân không đợi Lý Cẩn Ngôn nói hết lời, đã lên tiếng cắt ngang, “Mặc kệ thế nào, đến hôm Tết Đoan Ngọ, nhất định bà thông gia phải tới thì nhà ta mới đông vui náo nhiệt. Gần đây con quá bận, mẹ muốn gặp một chút cũng khó, huống hồ là bà thông gia? Con đưa bà thông gia ra khỏi Lý gia, chẳng phải vì muốn báo hiếu đó à? Suốt ngày không thấy mặt con, trong lòng bà ấy làm sao dễ chịu được?”

Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, việc này đúng là hắn đã sơ xuất, không phải cứ đưa nhị phu nhân ra khỏi Lý gia thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, làm cha mẹ, có ai lại không hy vọng con cái hầu hạ bên mình?

“Mẹ, cảm ơn mẹ!”

“Người một nhà, cảm ơn cái gì?” Lâu phu nhân nói, lại lấy một miếng mứt nữa bỏ vào miệng.

Nhìn lại thấy tò mò, Lý Cẩn Ngôn không khỏi vươn tay nhón một miếng đưa lên miệng, ngay lập tức hắn bị chua đến nhăn nhó mặt mày, phải cầm chén trà lên uống vào một ngụm to mới miễn cưỡng đè được vị chua kia xuống.

Lâu phu nhân bật cười, “Ai bảo con ăn bừa.” Nói xong, bà lại cố ý cầm một miếng mứt nữa đưa cho Lý Cẩn Ngôn, trêu chọc, “Ăn một miếng nữa không? Chả biết chừng lại không thấy chua nữa.”

Lý Cẩn Ngôn bị Lâu phu nhân dọa cho hết hồn, song không dám né đi, sợ Lâu phu nhân bất cẩn va đụng vào đâu đó, vậy thì sẽ lớn chuyện rồi. Người ta vẫn nói phụ nữ có thai thường hay đổi tính, kiếp trước Lý tam thiếu gia không có kinh nghiệm, kiếp này cũng chẳng được trải qua, với tình huống trước mắt chỉ có thể âm thầm cười khổ.

Nói xem, chẳng lẽ Lâu phu nhân coi hắn là mèo con để đùa giỡn thật à?

Khi Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái đi ra khỏi thư phòng liền chứng kiến một màn như vậy, Lâu Đại soái lập tức bước lên phía trước đỡ lấy Lâu phu nhân, “Phu nhân, bà cẩn thận một chút.”

“Tôi cũng không phải giấy, sao mà mong manh thế được?”

“Vẫn nên cẩn thận mới tốt.”

Lâu Đại soái có thêm con khi tuổi đã lớn, bất kể vợ hay là đứa bé trong bụng, đều không thể gặp phải bất trắc gì! Nhớ tới tình hình chiến sự vừa thảo luận với con trai ở trong thư phòng, ông bỗng hận đám người không an phận kia đến nghiến răng.

Căn cứ vào tình hình trước mắt, nhất định Tống Chu có ý chiếm lấy Sơn Đông, bất kể Tảo Trang hay là Lâm Nghi, chỉ cần hắn giành được một chỗ để đặt gót chân, chắc chắn có thể thuận thế ngoi lên phía Bắc. Một là hắn tóm gọn Thanh Đảo để đoạt lấy toàn bộ Sơn Đông, hai là hắn tiếp tục tấn công phía Bắc, mà cả hai phương hướng đó đều tạo thành uy hiếp đối với chính phủ Bắc Kỳ.

Thế nhưng, năm Sư đoàn của Tổng thống Tư Mã đóng tại Hà Bắc có gần tám vạn người, hiển nhiên là binh hùng tướng mạnh, chỉ cần Tống Chu không mụ đầu thì sẽ không dễ dàng động thủ đâu. Khả năng lớn nhất chính là, chiếm Sơn ĐSu lại tiếp tục tham chiến ở các mặt trận tại Hà Nam, Viên Bảo San không phải đối thủ của hắn. Một khi giành được Hà Nam, hắn liền bắt tay hợp tác với Lưu Phủ Tiên ở Tứ Xuyên, vậy thì có thể vây kín ba mặt của Hồ Bắc rồi, đến lúc đó, Tống Kỳ Ninh ở Hồ Bắc chỉ có hai con đường, hoặc là chết trận, hoặc là chạy về Thiểm Tây.

Mã Khánh Tường của Thiểm Tây là một tên tham lam sẵn sàng nhổ lông bất cứ con chim nào bay qua vùng trời nhà mình, nếu Tống Kỳ Ninh thực sự bị ép đến bước đường kia, có lẽ toàn bộ gia sản cũng chẳng sót lại được bao nhiêu cả.

Đương nhiên, tất cả những điều trên chỉ là phỏng đoán của cha con nhà họ Lâu, trước khi sự tình phát triển đến mức không thể cứu vãn, sáu tỉnh phía Bắc chắc chắn phải xuất binh, Hàn Am Sơn có đề phòng người khác chiếm địa bàn hơn đi chăng nữa, cũng không thể bất phân nặng nhẹ. Nếu thật sự bị Tống Chu đào hang móc ổ, khẳng định ngay cả một chỗ đặt chân, hắn cũng không còn.

Lâu Đại soái bị Lâu phu nhân quở trách, nhưng vẫn cười tươi, Lâu Thiếu soái đi đến bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, ngồi xuống, hỏi, “Vừa nói chuyện gì với mẹ?”

“Mẹ nói, muốn đón mẹ tôi tới ăn Tết Đoan Ngọ cùng cả nhà.”

“Tết Đoan Ngọ?”

“Ừm, chính là ngày mười chín tháng này, mùng năm tháng năm Âm lịch.”

Nghe đến Tết Đoan Ngọ, Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái đồng thời im bặt.

“Sao vậy?” Lâu phu nhân nhanh chóng nhận ra vẻ mặt của Lâu Đại soái không đúng lắm, “Đại soái?”

Lâu Đại soái xoa xoa mặt, “Nếu Sơn Đông thật sự bị Tống Chu tấn công, chỉ sợ Bắc Kỳ phải xuất binh giúp sức.”

“Xuất binh?” Lý Cẩn Ngôn quay đầu nhìn Lâu Thiếu soái, “Thật sự phải xuất binh sao?”

“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật gật đầu, dùng một tay ấn nhẹ vai Lý Cẩn Ngôn xuống, “Không cần lo lắng.”

Lý Cẩn Ngôn há hốc miệng, hắn nói hắn lo lắng khi nào? Hắn chỉ đang muốn hỏi có thật sự phải xuất binh không. Trong quan niệm của hắn, bất kể là ai, Lâu Thiếu soái cũng luôn là phía trên cơ.

Nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, đừng giải thích thì tốt hơn, dù sao hiểu lầm vẫn cứ tốt đẹp, còn hiện thực thường khiến người khác không nỡ nhìn.

Đúng như Lâu Thiếu soái dự đoán, sau khi quân đội sáu tỉnh phía Nam đánh chiếm Đài Nhi Trang thì trực tiếp theo tuyến đường sắt mới làm để đánh xuống Tảo Trang, dọc đường chiếm được trấn Nê Câu, huyện Song Phong. Rạng sáng ngày mười hai tháng sáu, bọn chúng phát động công kích Tảo Trang.

Tống Chu mới xin Tổng thống Trịnh hai mươi khẩu đại bác dã chiến (*) kiểu 3875mm và hai khẩu đại bác nòng ngắn (**) kiểu 38120mm, tất cả đều đã được đưa lên xe lửa, đang trên đường tới Tảo Trang. Tuy mỗi khẩu chỉ có một số đạn giới hạn, nhưng vận chuyển cũng không dễ dàng. Có thể nói, tuyến đường sắt này đã cho quân đội Nam Kỳ một đại ân.

(*) Đại bác dã chiến là các loại đại bác nhỏ có thể di chuyển nhanh chóng bởi một nhóm các pháo thủ hay với sự trợ giúp của các phương tiện cơ giới hạng nhẹ để đi xung quanh hay trong vùng chiến sự để hỗ trợ cho việc tấn công và phòng thủ của các lực lượng đồng minh.

(**) Đại bác nòng ngắn có đường kính khá lớn, góc đường đạn gấp khúc, tóc tạo vận tốc ban đầu cao, đường đạn bắn ra không giống nhau trăm phần trăm, không thích hợp để công tích mục tiêu cố định.

Dù vậy, trận phát động công kích vốn được ấn định vào giữa trưa ngày mười một tháng tháng sáu vẫn bị kéo dài đến rạng sáng ngày mười hai. Sư đoàn trưởng Sư đoàn mười hai của Quân khu bảy trực thuộc quân đội Nam Kỳ gấp rút dẫn quân tấn công Tảo Trang, song cũng không làm gì được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn cơ hội tốt nhất trôi qua, mặc cho Lỗ quân chuẩn bị sẵn sàng phòng thủ. Mất đi yếu tố bất ngờ, đương nhiên tổn thất chiến tranh sẽ phải tăng thêm.

Dù Pháo binh của Sư đoàn mười hai đã bắn cho trận địa Lỗ quân rỗng thành một cái hố thật to, cát đá văng ra tung tóe, bầu trời bị khói đen cùng bụi đất che phủ mịt mù, không gian im lìm như tất cả bính lính đối phương đã chết theo từng tiếng nổ, nhưng mỗi khi khói lửa tan đi, quân đội Nam Kỳ bắt đầu đợt tấn công kế tiếp, sẽ luôn có binh linh Lỗ quân may mắn sống sót xông lên.

Bọn họ đều là người Hoa Hạ, tuy song phương đối địch, nhưng nội chiến cũng không phải là mong muốn ấp ủ trong lòng, chẳng qua đã đến nước này thì bên nào cũng không còn khả năng lui bước nữa.

Làm gì có ai không sợ chết, cũng làm gì có ai muốn liều mạng với chính đồng bào mình, nhưng bọn họ không có lựa chọn khác!

Có lẽ nội chiến là thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi của đám quan chức cấp cao, nhưng bị chiến tranh tàn sát, lại là một sinh mệnh hoàn toàn vô tội, một trụ cột trong nhà, một người con, một người chồng, một người cha.

Vũ khí của Lỗ quân trấn thủ Tảo Trang kém xa so với đại bác trong tay quân đội Nam Kỳ, nhưng dựa vào những khẩu súng trường thô sơ với nòng súng đã bị ma sát bào mòn, bọn họ vẫn quyết tâm bảo vệ phòng tuyến đến cùng.

Chiến đấu từ sáng sớm tới khi chạng vạng, đại bác của quân đội Nam Kỳ gần như đã bắn hết ra, song mặt trận phía trước vẫn khó lòng công phá.

Hai Sư đoàn trưởng thuộc Quân khu bảy nhận được điện báo từ tiền tuyến đánh về, xót lòng đến mức nhíu chặt mày. Trong suốt một ngày, vài Trung đoàn thay nhau tấn công cũng có rất nhiều tổn thất, nếu còn tiếp tục như thế, e rằng dù có chiếm được Tảo Trang, bọn hắn cũng bị trọng thương.

Đêm xuống, tiếng súng nơi tiền tuyến rốt cuộc cũng ngừng, trong chiến hào của Lỗ quân đã chẳng còn một ai lành lặn, thời điểm chiến đấu căng thẳng nhất, đừng nói Trung đoàn trưởng, đến cả Lữ đoàn trưởng cũng phải tự mình ra trận.

“Chẳng phải Đại soái đã gửi điện báo nói sẽ có viện quân sao?!” Trung đoàn trưởng đoàn quân chủ lực đỡ lấy cái đầu quấn đầy băng vải của mình, lớn tiếng nói: “Đám man di mọi rợ kia bắn súng rất chuẩn, đâm lê cũng hiểm vô cùng, còn tiếp tục thế này, không đến hai ngày anh em ta đã chết sạch chẳng còn một mống!”

Lữ đoàn trưởng cũng nhíu mày, trực tiếp mở tờ điện báo nhận được, giơ ra trước mặt mấy Trung đoàn trưởng, “Xem đi.”

Thì ra, ngay lúc Tảo Trang đang chiến đấu kịch liệt nhất, Lâm Nghi đã bị quân đội Nam Kỳ đánh chiếm rồi, đối phương thừa thắng xông lên phía Bắc theo hai con đường, một tới Duyện Châu, một về huyện Đằng, rõ ràng là không cho bọn họ có đường lui!

“Muốn vây chúng ta ở đây đến chết đấy mà!” Một Trung đoàn trưởng đấm mạnh xuống bàn, “Lữ đoàn trưởng, chúng ta phải làm thế nào? Mặc cho kẻ khác nuốt gọn trong một ngụm à?”

“Còn có thể làm thế nào? Tử thủ!” Lữ đoàn trưởng cởi mũ lính, “Cho dù rút lui, chúng ta có thể lui đến chỗ nào?”

Vài Trung đoàn trưởng ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có hai người len lén đảo mắt liếc tới cái bản đồ ở trên người Lữ đoàn trưởng, thầm nghĩ: Lữ đoàn trưởng, không phải chúng tôi bất nhân bất nghĩa, chẳng qua không còn cách nào khác nữa mà thôi, đâu thể để tất cả anh em đều chết ở nơi đây được?

Cùng đêm đó, một Lữ đoàn tăng cường trấn thủ Tảo Trang của Lỗ quân đã xảy ra binh biến, rạng sáng ngày hôm sau, hai Trung đoàn trưởng trực tiếp gửi điện báo đến cả nước rằng, bọn hắn đã đổi màu cờ, chuyển sang gia nhập quân đội sáu tỉnh phía Nam, đi theo chính phủ Nam Kỳ.

Đại soái Hàn Am Sơn của Sơn Đông đang tiến vào An Huy vì lo cho hai Sư đoàn bị vây hãm, vừa nhận được tin tức này, lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa đã lăn ra bất tỉnh. Rõ ràng hắn là người bị hại! Tên phụ tá ruột cổ động hắn xuất binh lúc trước đã sớm không còn bóng dáng, mật thám vẫn luôn ẩn náu tại sáu tỉnh phía Nam cũng đột nhiên biến mất tăm, nếu còn không biết mình đã rơi vào bẫy thì coi như hắn đã sống uổng cả một đời! Bất kể người giăng bẫy là Tống Chu hay kẻ khác, tóm lại, hắn cũng đã giẫm vào rồi, cổ chân đã bị trói chặt, muốt dứt cũng dứt không ra. Tống Chu cầm trịch sáu tỉnh phía Nam, chỉ với số binh lính ít ỏi trong tay, làm sao hắn đấu lại họ Tống?

“Đại soái, làm sao bây giờ?” Một viên Tham mưu lên tiếng hỏi.

“Còn có thể làm sao?” Vẻ mặt cực âm trầm, Hàn Am Sơn tiếp tục nói, “Gửi điện báo cho Tổng thống, xin cứu viện đi!”

“Rõ!”

“Từ từ!” Hàn Am Sơn đột nhiên gọi viên Tham mưu lại.

“Đại soái?”

“… Không có gì.” Hàn Am Sơn xua tay, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận mỏi mệt, hắn liều chết chiến đấu bao năm nay, kết quả cuối cùng vẫn là giúp người khác may áo cưới. Bất kể cứu viện là quân đội của Lâu Thịnh Phong hay binh lính bên người Tư Mã Quân, tóm lại, từ nay về sau, Sơn Đông cũng không theo họ Hàn.

Sau khi Tảo Trang bị đánh chiếm, Tứ Thủy, Khúc Phụ, Duyện Châu, huyện Đằng cũng lần lượt rơi vào tay quân đội Nam Kỳ. Nếu bọn chúng tiếp tục công chiếm Tế Ninh, bịt kín toàn bộ đường lui của hai Sư đoàn Lỗ quân đã tiến vào An Huy, vậy thì cánh cửa Sơn Đông đã mở to hết cỡ.

Tư Mã Quân nhận được điện báo xin cứu viện của Hàn Am Sơn, trầm tư nhìn bản đồ thật lâu, rốt cuộc hạ lệnh điều động binh lính Bắc Kỳ!

Hôm nay, mười sáu tháng sáu năm 1912 Dương lịch, mồng hai tháng năm Âm lịch, cách Tết Đoan Ngọ chỉ vẻn vẹn có ba ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi