“Vay tiền?” Thống đốc (*) ngân hàng nước Đức – Waldeck vốn là Thượng tá Hải quân, hiển nhiên không giống đám quân nhân Phổ (**) tầm thường, cả đời chỉ biết hạ lệnh và tuân lệnh. Hắn vô cùng thông minh, đã thế còn cực kỳ cẩn thận. Chính điều đó đã khiến hắn có thể ngồi vững trên cái ghế Thống đốc suốt từ năm 1911 đến nay, chứ không giống người tiền nhiệm, bị kẻ khác tóm được nhược điểm và lôi xuống đài.
(*) Thống đốc: người đứng đầu một cơ quan hành chính một ngành.(**) Phổ: là một quốc gia trong lịch sử cận đại phát sinh từ Brandenburg, một lãnh thổ trong suốt nhiều thế kỉ đã ảnh có hưởng lớn lên lịch sử nước Đức và châu Âu, đóng vai trò quan trọng trong lịch sử thế giới vào thời kỳ cận đại.Waldeck đan mười ngón tay vào nhau, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Tôi hy vọng ngài có thể nói rõ lý do.”
“Đương nhiên.” Triển Trường Thanh gật gật đầu. Khả năng nói tiếng Anh lưu loát đạt chuẩn Oxford (*) giúp quá trình giao lưu của hắn cùng Waldeck và Hak Shaw Gentry không gặp phải một vấn đề nghiêm trọng nào, “Hồi đàm phán ở Mãn Châu Lý, Công sứ Hak Shaw Gentry của quý quốc đã thẳng thắn lên tiếng bênh vực lẽ phải, chúng tôi vẫn luôn vô cùng cảm kích.”
(*) Oxford: một đại học danh tiếng của nước Anh.Lời ngợi ca của Triển Trường Thanh đã khiến Hak Shaw Gentry đắc ý đến cong cong khóe miệng, “Bộ trưởng Triển, tất cả những việc tôi làm, đều xuất phát từ chính nghĩa.”
Chính nghĩa? Là một kẻ xâm lăng dùng vũ lực để chiếm đoạt Thanh Đảo khỏi tay người Hoa Hạ, thế mà vẫn dám nói với người Hoa Hạ hai tiếng chính nghĩa sao?
Nếu nói theo cách của Lý tam thiếu gia thì hẳn là: ngài đây có thể vô liêm sỉ thêm một chút nữa hay không?
Cố gắng đè nén lửa giận bốc cháy trong lòng, giữ nguyên nụ cười khéo léo như lúc trước, Triển Trường Thanh tiếp tục nói: “Người Hoa Hạ có câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Quý quốc đã từng giúp đỡ chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ hồi báo. Mà đám lân bang dã man có tâm tư xấu đối với Hoa Hạ, nhất định chúng tôi sẽ đánh cho tơi bời!”
Đám lân bang dã man có tâm tư xấu với Hoa Hạ? Đoán được kẻ mà Triển Trường Thanh đang nhắc tới là ai, Hak Shaw Gentry cùng Waldeck đều cực kỳ hưng phấn, quá hiển nhiên, bọn dã man ấy không phải nước Nga thì chính là Nhật Bản!
Không cần biết đối tượng cụ thể là ai trong hai đáp án đó, Đế quốc Đức đều vui như mở cờ trong bụng. Hoàng đế nước Đức và Nga hoàng là anh em họ, nhưng song phương lại có mâu thuẫn không thể hòa giải tại bán đảo Balkan. Mà cái đảo quốc Nhật Bản kia đã kết thành liên minh với nước Anh, hiển nhiên có thể tính là kẻ thù của người Đức!
Tuy Lâu Thịnh Phong chỉ là một tên quân phiệt địa phương, nhưng diện tích đất đai mà hắn cầm quyền cũng gần bằng một quốc gia tầm trung ở châu Âu. Tên quân phiệt này vô cùng hung hãn và tàn nhẫn, một khi chạm tới ích lợi của hắn, hắn sẽ phản pháo điên cuồng. Cuộc chiến với người Nga trên đất Mãn Châu Lý đã đủ để chứng minh điểm ấy. Trước khi chiến tranh bùng nổ, gần như không ai coi trọng hắn, nhưng khi hắn giành được thắng lợi một cách bất ngờ, ngay cả Gà trống Gô-loa (*) muốn không thừa nhận cũng không được.
(*) Gà trống Gô-loa: biểu tượng của nước PhápCàng làm người Đức chú ý chính là hậu duệ của hắn, Lâu Tiêu. Theo những thông tin trên tư liệu, đó là một thanh niên trẻ tuổi có tác phong của quân nhân Phổ, tốt nghiệp trường Quân đội Đức với thành tích ưu tú chưa từng thấy, còn được Nguyên soái Von Schlieffen khen ngợi rất nhiều. Đội quân mà hắn thống lĩnh gần như được trang bị toàn bộ vũ khí Đức sản xuất, rõ ràng đã thoáng lộ ra ý đồ thân cận với người Đức, nếu có thể kéo gần quan hệ thêm một chút, lợi dụng bọn hắn để kìm hãm lực lượng nước Nga ở Viễn Đông, không chừng Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ rất vui.
Tuy nhiên, Waldeck vẫn hết sức cẩn thận, trước đó, khi hắn ký kết văn bản cho vay với Hoa Hạ, tài sản thế chấp thường là đường sắt, hầm mỏ, thậm chí là thuế quan (*). Lâu Thịnh Phong không giống đám trí thức ở tầng lớp thống trị của Hoa Hạ, Waldeck rất khó có thể tin một tên quân phiệt có chủ nghĩa dân tộc rõ ràng như vậy, lại giải quyết sự việc giống hệt người thường.
(*) Thuế quan là một loại thuế đánh lên hàng nhập khẩu (hoặc xuất khẩu).“Thứ cho tôi nói thẳng, Bộ trưởng Triển, vay tiền không phải không cần trả, cũng không phải không có điều kiện kèm theo.” Waldeck nói.
“Đương nhiên.” Triển Trường Thanh vẫn tươi cười như trước, “Trên đời làm gì có bữa cơm nào không phải trả tiền.”
“Như vậy, bên ngài định dùng cái gì để thế chấp đây? Đường sắt? Hầm mỏ? Hay là những cái khác?”
“Đều không phải.” Triển Trường Thanh không định nói thằng với người Đức rằng, bọn hắn sẽ chiếm lãnh thổ của người Nga, sau đó tiến hành tìm kiếm tài nguyên khoáng sản, rồi lại mời người Đức cùng khai thác. Điều kiện ấy nghe thì có vẻ hấp dẫn, nhưng thực chất lại càng giống đếm cua trong lỗ hơn. Người Đức không ngốc, trái lại, cái tên quân nhân ở trước mặt hắn đây, còn khôn khéo hơn so với bất cứ kẻ nào. Triển Trường Thanh cho rằng, nếu trực tiếp đề xuất điều kiện như vậy, người Đức sẽ không cảm thấy hứng thú lắm. Bởi vì, dù cướp địa bàn trong tay người Nga hay là tìm kiếm tài nguyên khoáng sản, cũng vẫn là một giả thiết thôi, chẳng thể mang lại ích lợi thực tế ngay và luôn được.
Hắn cho rằng nên dùng một điều kiện khác để đàm phán, điều kiện đó cũng chính là cái mà Lý Cẩn Ngôn muốn tăng thêm, như vậy có khi hiệu quả lại càng tốt đẹp.
“Đều không phải?” Hak Shaw Gentry và Waldeck bị lời nói của Triển Trường Thanh làm cho hơi mơ hồ.
“Nếu phía các vị đồng ý cho vay tiền, phần lớn số tiền này sẽ được dùng để mua máy móc sản xuất từ quý quốc. Mọi người đều biết, máy móc của Đức là tốt nhất mà.”
Lời nói mang theo ca ngợi rõ rành rành của Triển Trường Thanh đã khiến hai gã người Đức cười tươi như hoa nở, đúng vậy, vùng Ruhr (*) nước Đức có thể coi là trái tim của nền công nghiệp thế giới. Bọn hắn có đủ tự tin để kiêu ngạo nói với bất cứ kẻ nào rằng, máy móc nước Đức sản xuất là những tiếc máy tối tân nhất, tốt nhất trên toàn thế giới!
(*) Ruhr hay vùng Ruhr là một khu vực đô thị ở Nordrhein-Westfalen, Đức, vùng này bao gồm một số thành phố công nghiệp cũ được bọc bởi các con sông Ruhr về phía nam, sông Rhine về phía tây, và sông Lippe về phía bắc.“Là để mua máy móc à?” Waldeck không hề dùng tư thế nghiêm túc trang trọng, mà thoải mái dựa lưng vào ghế, “Nói vậy, vay bao nhiêu?”
“Bốn ngàn vạn Mark Đức.”
“Bao nhiêu?”
Hak Shaw Gentry và Waldeck đều cho rằng mình đã nghe lầm, bốn ngàn vạn Mark Đức, tương đương với hai trăm vạn Bảng Anh! Mua máy móc cần nhiều tiền đến thế hả?
“Đương nhiên không chỉ để mua trang thiết bị.” Triển Trường Thanh nói được một nửa, cố ý dừng lại đôi chút, “Trên thực tế, chúng tôi còn có một mục đích khác nữa.”
Hắn ra vẻ thần bí lại khiến hai gã người Đức hứng thú. Thấy đối phương đã cắn câu, Triển Trường Thanh tiếp tục nói: “Các vị biết đấy, không lâu trước đây chúng tôi đã có một cuộc chiến với người Nga, bắt được không ít lính Nga về làm tù binh.”
“Đúng vậy.”
“Trong số binh lính này có một tên giữ chức Thượng úy, hắn tiết lộ cho chúng tôi một bí mật, lấy nó để làm điều kiện trao đổi cho hắn ở lại Hoa Hạ.”
“Bí mật?”
“Đúng vậy, bí mật.” Triển Trường Thanh dài giọng, cũng giảm âm lượng xuống, “Mỏ than! Tại Siberia, có một mỏ than cực dồi dào!”
“Mỏ than?”
“Đúng, cha của Thượng úy này là một chuyên gia làm việc cho một quý tộc Nga, ông ta đã thăm dò được vị trí cụ thể của mỏ than kia, nó ở rất gần biên giới Hoa Hạ. Đáng tiếc chính là, quý tộc nọ không cẩn thận đắc tội với một nhân vật quyền cao chức trọng thuộc hoàng tộc Nga, tính mạng cũng khó mà giữ được, nên chuyện về mỏ than liền bị lãng quên.”
Triển Trường Thanh bắt đầu lừa dối hai gã người Đức bằng những lời hư hư thực thực. Vùng đất kia đúng là có thật, nhưng nó có tài nguyên khoáng sản hay không thì chưa biết được đâu. Mục đích của hắn là moi tiền người Đức, dù sự tình bại lộ, cũng có thể đổ vấy lên đầu Thượng úy người Nga kia. Chung quy, bọn hắn cũng bị là người bị hại, không phải à?
Khi Triển Trường Thanh đang lừa gạt đám người Đức thì quân tiên phong của liên quân phía Nam đã bắt đầu rời khỏi Duyện Châu, bao gồm cả Sư đoàn 22 của quân đội Nam Kỳ, Sư đoàn trưởng Tôn Thanh Tuyền, Sư đoàn 56 của quân đội Quảng Đông, Sư đoàn trưởng Đường Ngọc Hoàng, Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây, Sư đoàn trưởng Bàng Thiên Dật. Ngoại trừ Sư đoàn 22, mỗi Sư đoàn của quân đội Quảng Đông và Quảng Tây đều chỉ có hơn tám ngàn người. Ăn lương khống (*) gần như là luật bất thành văn của tất cả các đội quân, Tôn Thanh Tuyền cũng chẳng nói được gì. Khiến hắn không vừa mắt chính là, một số binh lính của quân đội Quảng Tây, bọn hắn ngoại trừ vác súng còn mang thêm tẩu hút thuốc phiện, được người đời gọi đùa là “bắn súng hai tay”.
(*) Ăn lương khống: chỉ một số thành phần con ông cháu cha có danh sách trong quân đội, ăn lương quân đội, nhưng lại không thực sự xông pha nơi chiến trường.Bởi vì Tống Chu đã hạ nghiêm lệnh cho nên binh lính thuộc quân đội sáu tỉnh Nam Kỳ không được phép dùng thuốc phiện, bất cứ ai bị phát hiện có sử dụng loại thuốc cấm này đều bị trục xuất ngay lập tức. Vì lẽ đó, cả binh lẫn tướng trực thuộc quân đội Nam Kỳ đều coi việc hút thuốc phiện là hành vi xấu. Song, Quảng Tây ở vùng hẻo lánh, dân chúng nghèo đói khốn cùng, đối với bọn họ, gieo trồng thuốc phiện lại là một con đường sống. Bản thân Tư lệnh (*) quân đội Quảng Tây cũng là con nghiện, chỉ cần hắn còn quản lý vùng đất ấy, muốn cấm khói thuốc lan tỏa trong không khí là không có khả năng.
(*) Tư lệnh: là chức danh của người chỉ huy quân chủng, binh chủng, quân khu, quân đoàn và tương đương.“Đội quân như thế mà cũng có thể đi đánh giặc?”
Sư đoàn 22 là tổ hợp mới được xây dựng, binh lính lão luyện chỉ chiếm chưa đến một phần ba, còn lại chủ yếu là lính mới. Đừng thấy bọn họ oai phong lẫm liệt trên sân tập mà lầm tưởng, một khi mở miệng sẽ để lộ sự non trẻ và thiếu kinh nghiệm ngay.
“Ngàn vạn lần đừng xem thường những người này.” Một anh lính già đời vỗ đầu cậu lính mới, “Bọn họ bắn súng vừa hiểm lại vừa chuẩn, viên đạn nào cũng cắm trúng thịt da!”
“Thần thánh như vậy à?”
“Nếu cậu không tin, chờ khi ra chiến trường sẽ biết.”
Quân tiên phong đi qua Khúc Phụ, Tôn Thanh Tuyền hạ lệnh giảm tốc độ, lộ trình nửa ngày phải đi mất nguyên một ngày. Dọc đường hắn cũng phái người đi do thám, phạm vi mở rộng chừng ba trăm mét.
Sư đoàn trưởng Sư đoàn 56 của quân Quảng Đông – Đường Ngọc Hoàng và Sư đoàn trưởng Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây – Bàng Thiên Dật không tán thành thái độ cẩn thận thái quá của Tôn Thanh Tuyền. Với cái tốc độ chậm như xe bò kéo này, chỉ sợ lúc đến Thái An thì rời đã tối rồi!
Bọn hắn là đi đánh giặc, chứ không phải thong thả hành quân!
Tôn Thanh Tuyền có thể hiểu được vài phần tâm tư của hai người Đường, Bàng. Không phải hắn không muốn đẩy nhanh tốc độ, dù gì thì Thái An cũng đã ở ngay trước mặt rồi, thế nhưng trong lòng hắn cứ có một dự cảm chẳng lành, quân đội phương Bắc lại có thể để bọn hắn tới Thái An dễ dàng êm đẹp như vậy hay sao? Thế này không khỏi…
Theo từng bước tới gần Thái An, dự cảm chẳng lành trong lòng Tôn Thanh Tuyền càng ngày càng mãnh liệt.
Uỳnh uỳnh oàng!
Vài tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong chớp mắt trên mặt đất đã xuất hiện mấy hố bom thật lớn, khói đen cuồn cuộn bay cao. Những binh lính đã có kinh nghiệm vội nằm rạp xuống theo bản năng, còn đám lính mới chỉ thấy đầu váng mắt hoa, lỗ tai ầm vang từng trận, hoặc là đứng ngốc ngay tại chỗ, hoặc là hoảng loạn chạy tứ tung, rất nhanh bị phát đạn đại bác tiếp theo nện xuống cướp đi tính mạng.
Tiểu đội trưởng, Trung đội trưởng, thậm chí cả nhóm trưởng lớn tiếng quát đám lính mới đang náo loạn như ruồi nhặng này, bảo bọn hắn đừng chạy lung tung. Thế nhưng, tiếng nổ quá to, tai ai cũng bị nổ đến điếc luôn, nên không có ai nghe lời cả. Sau đợt công kích bằng đại bác thứ nhất, những binh lính có kinh nghiệm đang nằm rạp trên mặt đất, chỉ cần còn động được đều sẽ đứng lên bỏ chạy. Mà những người không có khả năng nhúc nhích, cơ bản đã tắt thở rồi.
“Chạy cái gì?! Mau quay về!”
Ba Sư đoàn trưởng được bảo vệ chu toàn, khu vực đại bác bắn cách bọn hắn khá xa, nhưng cứ mở mắt trừng trừng nhìn lính của mình bị nổ chết, sao có thể không đau lòng được đây!
“Đại bác hạng nặng!” Một Tiểu đoàn trưởng mặt mũi đen thui, trên người còn có vết thương be bét máu chạy về báo cáo với Tôn Thanh Tuyền: “Sư đoàn trưởng, là đại bác hạng nặng!”
“Đại bác hạng nặng?”
Tôn Thanh Tuyền giật nảy mình, theo như hắn biết, liên quân sáu tỉnh Bắc Kỳ chỉ có duy nhất một đội quân sử dụng thứ vũ khí này, đó chính là Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Tiêu! Chẳng lẽ bọn hắn đã đụng phải Lữ đoàn Độc Lập rồi?
Tiếng nổ vẫn liên tiếp vang lên, Tôn Thanh Tuyền cũng chẳng bận tâm đến cái gì khác nữa, đại bác hạng nặng đã nện xuống đầu rồi, còn có gì tốt đẹp đợi chờ ở phía trước đâu? Bất chấp tất cả, hắn hạ lệnh chạy trước rồi tính sau.
Cái gọi là binh mới sợ pháo, binh cũ sợ hào, khi đối mặt với đại bác hạng nặng, cũng chỉ là mây bay. Cho dù có bắn súng chuẩn xác, cho dù có liều mạng đâm lê, chỉ cần một phát đại bác nện xuống cũng lập tức tan tành!
Lâu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, thông qua ông nhòm, nhìn thấy liên quân tiên phong của miền Nam tan tác sau mấy đợt công kích bằng đại bác. Đây là quân đội sáu tỉnh Nam Kỳ?
“Thiếu soái, không ngờ đám mọi rợ miền Nam lại bỏ chạy.” Một Tiểu đoàn trưởng cũng cầm ống nhòm nhìn về phía xa xa, “Đám người này, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.”
Lâu Thiếu soái không trả lời, sau một lát, đột nhiên mở miệng: “Ngừng công kích bằng đại bác.”
“Sao?” Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Pháo binh và đám cấp dưới đang bắn hăng say, nghe thấy mệnh lệnh này, nhất thời không kịp phản ứng. Chẳng phải đã nói sẽ bắn đến giữa trận hay sao?
“Thiếu soái có lệnh, dừng công kích bằng đại bác!” Lính liên lạc lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
Trong ba Sư đoàn đang chạy chối chết có người phát hiện tiếng nổ đột nhiên ngừng lại, to gan lớn mật quay đầu nhìn qua, lập tức sợ đến nhảy dựng, chạy trốn càng nhanh hơn.
“Kỵ binh!” Hắn vừa chạy vừa gào thét: “Kỵ binh tới!”
Người vừa lên tiếng là binh lính của quân đội Quảng Tây, cho nên nghe hiểu lời hắn cũng chỉ có người Quảng Tây. Song, không cần hiểu, tiếng vó ngựa cồm cộp phía sau đã đủ để nói lên tất cả rồi. Tôn Thanh Tuyền có ý định lệnh cho một phần binh lính ở lại chặn đường, đáng tiếc không ai nghe theo cả. Nhóm người chạy trốn nhanh nhất đã vọt lên hơn hai trăm mét rồi.
Trận chiến bắt đầu đột ngột, kế hoạch được bàn bạc tỉ mỉ vô cùng, nhưng cả quá trình thì lại không khác gì một trò đùa cả.
Từ sau khi chính phủ Nam Kỳ bị gièm pha là quân b*n n**c vì làm ăn với người Nhật Bản, liên quân phương Bắc liền thay đổi kế hoạch tác chiến của mình. Bọn hắn không chấp nhận ở thế bị động nữa, mà quay sang chủ động tấn công, trước đánh tan liên quân tiên phong của miền Nam, sau lại nhắm vào Duyện Châu và Lâm Nghi, đánh cho đối phương trở tay không kịp! Kết quả tốt nhất chính là có thể tống cổ đám Nam Kỳ ra khỏi Sơn Đông, rồi thuận đường xuôi Nam, đánh tới Giang Tô, liên hợp quân đội Hà Nam và Hồ Bắc bao vây đánh chiếm An Huy!
Giang Tô và Chiết Giang là hang ổ của Tống Chu, tất nhiên hắn sẽ không chịu buông bỏ một cách dễ dàng, nên nhất định phải có một trận đánh ác liệt ở Giang Tô. Mà tình thế trong nước hiện giờ rất có lợi với chính phủ Bắc Kỳ, chính phủ miền Nam đang mất lòng dân, nếu không thể nhân cơ hội này đè bẹp bọn hắn, e là sẽ khó mà tìm được cơ hội thứ hai.
Người đề xuất cái kế hoạch to gan lớn mật này chính là Lâu Tiêu, bên cạnh đó, hắn cũng chủ động gánh vác nhiệm vụ chủ lực.
Vì lẽ đó, đón đầu chặn đánh quân tiên phòng và tấn công Duyện Châu cùng Tảo Trang, đều do Lữ đoàn Độc Lập xung phong nhận. Sư đoàn 10 và 11 của quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ chỉ đóng vai trò hỗ trợ hai bên cánh, quân Hà Bắc và quân Sơn Đông cũng có nhiệm vụ của riêng mình, nhưng nhìn thế nào cũng giống mấy nhân vật qua đường góp vui hơn.
Trên thực tế, bọn hắn không muốn làm kẻ qua đường cũng không được. Hàn Am Sơn – người chỉ đạo quân Sơn Đông đã chạy tới Thanh Đảo rồi; còn quân Hà Bắc, trong khoảng thời gian góp mặt vào liên quân Bắc Kỳ, đã có hơn ba ngàn binh lính đào ngũ, trong đó một phần ba là sĩ quan cấp thấp và hai Tiểu đoàn trưởng! Những người còn lại cũng hết sức bất an, sức chiến đấu của đội quân hiển nhiên giảm mạnh. Mang theo đội quân như vậy ra chiến trường, chẳng phải chính là chờ đại bại hay sao?
Vì thế, quân đội hùng mạnh của sáu tỉnh Bắc Kỳ buộc phải gánh vác nhiệm vụ gian khổ nhất.
Ngay từ đầu, binh tướng của Lữ đoàn Độc Lập đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch. Dù sao thì những người có kinh nghiệm cũng thổi phồng sức chiến đấu của quân đội Quảng Tây và Quảng Đông khá nhiều. Nào là bắn súng siêu chuẩn, nào là đâm lê liều mạng quên thân, vân vân và vân vân… tất cả những yếu tố đó đủ khiến cho đám lính trẻ chưa từng ăn ngủ nơi chiến trường phải run rẩy. Thế nhưng đến khi thực sự đối đầu, bọn hắn mới phát hiện ra, mình đã sai rồi, sai hoàn toàn, sai triệt để!
Ba năm trước, bọn hắn còn cầm những vũ khí y hệt đám lính miền Nam kia, đến đạn cũng là phát viên nào đếm viên ấy, bắn hết, chỉ chờ tiếng kèn hiệu vang lên là phải xách lưỡi lê xông lên phía trước. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác rồi, bọn hắn có đại bác, có súng liên thanh, còn có súng trường do Đức chế tạo!
Đại bác vừa bắn ra, mỗi phát đều nổ thành một hố đường kính vài chục mét, đánh giặc như vậy, quả thực không khác gì bắt nạt người ta! Vài binh sĩ Hà Bắc và Sơn Đông mới tìm tới Lữ đoàn Độc Lập nương nhờ không lâu, chứng kiến tình hình trước mắt, bắp chân không khỏi run lên, gặp phải đội quân thế này, thử hỏi đánh đấm thế nào đây?