Cách một ngày trước khi Lâu Thịnh Phong đến Thanh Đảo, Triển Trường Thanh lại một lần nữa gặp gỡ Thống đốc Thanh Đảo Waldeck. Ông mang theo bên mình 5 hộp sulfonamide, ở lại phủ Thống đốc đến đêm khuya mới rời đi. Ngày hôm sau, tổng chỉ huy hạm đội Viễn Đông của Đức – Von Spee được Thống đốc Waldeck mời tới phủ Thống đốc.
“Thưa ngài, đây là điều kiện trao đổi mà người Trung Quốc đưa ra.” Thống đốc Waldeck chỉ vào năm hộp sulfonamide đặt ở trên bàn, “Mục đích chính là hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ trên phương diện vay mượn.”
Chính phủ Nam Bắc nội chiến ở Sơn Đông, người Đức không thể không quan tâm. Đương nhiên, bọn họ cũng phát hiện một chút khác biệt trong quân đội Trung Quốc, chỉ cần có loại thuốc sulfonamide của quân đội này, tỷ lệ tử vong của thương binh sẽ rất thấp. Nhất là thương binh của sáu tỉnh Bắc Kỳ, ngoại trừ chết trận hoặc bị thương quá nặng ra thì hầu như đều có thể sống sót.
“Chuyện này gần như là không có khả năng, chỉ cần miệng vết thương nhiễm trùng thì sẽ khiến binh sĩ mất mạng.” Von • Spee nói: “Chẳng lẽ chính là nhờ loại thuốc này?”
“Tôi đã xem xét qua.” Waldeck mở một hộp sulfonamide ra, nhìn 5 phần thuốc nằm lẳng lặng trong hộp, “Triển cũng không cung cấp cho tôi báo cáo thực nghiệm lâm sàng, nhưng thương binh trong quân đội bọn họ không ngừng hồi phục đủ để chứng minh hết thảy.”
“Có lẽ chúng ta cần phải cẩn trọng một chút.”
“Nhưng thời gian của chúng ta không còn nhiều.” Waldeck thương lượng: “Thưa ngài, người thống trị sáu tỉnh Bắc Kỳ Lâu Thịnh Phong ngoài ý muốn qua đời, sau một tuần nữa, Triển sẽ quay về tham dự tang lễ của ông ta. Làm thân thích của Lâu Thịnh Phong, hắn nhất định phải có mặt. Một khi hắn trở về, chúng ta rất khó đoán trước được sự việc sẽ phát triển thế nào. Lâu Tiêu – người nối nghiệp của Lâu Thịnh Phong – là một thanh niên trẻ tuổi đã từng được đào tạo quân sự ở Đức, phẩm chất ưu tú. Tôi tin tưởng, cho dù ký tên trên hợp đồng không phải là hắn, nhưng cuối cùng tất cả điều khoản trên hợp đồng đều sẽ được thực hiện.
Von • Spee không do dự nữa, vì sinh mạng của binh lính Đế quốc Đức, ông đáp ứng Waldeck sẽ cùng ông ta thuyết phục Thống đốc Ngân hàng Đức Hoa Laurus. Mặc dù Laurus không phải là quý tộc Junker (*) nhưng cũng có xuất thân hiển hách, chắc chắn sẽ bằng lòng vì quyền lợi của Đế quốc mà nhượng bộ.
(*) Ở Phổ, Junker là thành viên của những địa chủ quý tộc của vương quốc Phổ từ thế kỷ 19. Những địa chủ này có những ruộng đất rộng lớn được chăm sóc bởi những người bần nông có ít quyền lợi. Họ là một trong những nhân tố quan trọng ở Phổ, và sau 1871, họ lãnh đạo quân đội, chính trị và ngoại giao Đức.
Triển Trường Thanh không ở khách sạn, mà chọn một tòa nhà 1 tầng cách phủ Thống đốc khoảng 800 mét để trọ, kiến trúc vùng phụ cận đều mang phong cách kiến trúc của Đức hết sức nổi bật, không xa hoa lại phóng khoáng thực tế.
“Về rồi đó hả?” Lâu Thịnh Phong ngồi trong phòng khách, trên cái bàn trước mặt bày ra mấy tờ báo, ông mở một tờ báo do người Đức in ấn xuất bản ra, chỉ vào tin tức trên mục đầu tiên, nói: “Xem ra ông đây vẫn rất có danh tiếng, tôi vừa chết, trên báo của người Đức đã biết mà đăng cáo phó.”
Nói xong liền cười phá lên.
“Đại soái, cái này không buồn cười đâu.” Triển Trường Thanh ngồi lên sô-pha bên cạnh, “Tôi đã dựa theo phân phó của ngài, giao sulfonamide cho Waldeck, nhìn phản ứng của đối phương, xác suất thành công của chuyện này rất cao. Cái mà tôi lo chính là, nếu người Đức từ đó nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc tương tự, vậy…”
“Không cần phải lo lắng.” Lâu Đại soái khoát tay, “Chờ mà xem, cho dù bọn họ có nghiên cứu chế tạo ra được đi chăng nữa thì cũng sẽ giữ bí mật, không tùy tiện nói toạc ra ngoài. Lấy được thứ tốt trong tay kẻ khác, ông sẽ giấu đi hay rêu rao khắp nơi?”
Ngoại trừ Đức thì còn có Anh, Pháp, Mỹ, cùng lắm thì có thêm Nga, thuốc bán ra sao không thể kiếm tiền được? Hơn nữa, một khi Đức chiếm được loại thuốc này, đồng thời nghiên cứu chế tạo ra cách điều chế, bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách không để cách điều chế rơi vào trong tay kẻ thù. Nếu thật sự như vậy, có lẽ còn giúp họ được một đại ân.
“Điều này cũng đúng.” Triển Trường Thanh gật đầu, “Nhưng mà Đại soái, số tiền mượn lên tới tám nghìn vạn Đức Mark, có phải quá nhiều hay không?”
“Không nhiều, ông đây vì món tiền này mà ngay cả vốn liếng đều dốc ra sạch, không nhân cơ hội này mượn nhiều một chút thì thiệt thòi lớn à.” Lâu Thịnh Phong cười ha ha nói: “Trường Thanh ơi, ông nên cứng hơn chút nữa, tôi không phải đã nói với ông rằng, nhánh cây mây Thẩm Trạch Bình kia hiện giờ đang ở trong tay con trai với con dâu của tôi sao? Một tuần sau ông đây được đưa đi chôn rồi, tôi phải nhanh chóng ký kết giao kèo, nếu không thì không chỉ mình ông gặp phiền phức mà ngay cả tôi cũng sẽ bị rầy rà không ít.”
Triển Trường Thanh không biết mình nên làm ra vẻ mặt gì mới có thể biểu đạt hết bi phẫn trong lòng lúc này, phiền phức của ông? Phiền phức của ông không phải là nhờ ông anh rể “tốt” ở trước mắt này tìm cho sao?!
Thấy Triển Trường Thanh xụ mặt, Lâu Thịnh Phong cười xòa hai tiếng, sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, “Ông đừng tức giận, cũng phải thông cảm cho anh rể chút. Năm nay tôi 58, cũng sắp thành lão già 60 rồi, lần này là vận khí tốt mới có thể sớm bắt được mấy kẻ truyền tin tức với Hình Trường Canh, tránh được một kiếp, lần sau thì sao? Tiêu nhi mới 20, vợ nó lại càng nhỏ hơn. Cậy già lên mặt, bắt nạt trẻ nhỏ, đám thủ hạ kia của tôi sao có thể phục chúng nó? Không nhân cơ hội này đánh tỉnh bọn họ, chỉ sợ một số người còn không biết bản thân mang họ gì.”
“Đại soái, ngài…”
“Những lời này tôi chỉ có thể nói với ông, miễn ông trời cho tôi thêm 10 năm, không, 5 năm nữa, tôi đảm bảo có thể đem phần gia nghiệp này an an ổn ổn giao vào tay Tiêu nhi, nhưng thời gian lại không cho phép.” Lâu Đại soái không nhìn Triển Trường Thanh, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Tiêu nhi là một đứa mạnh mẽ, đám lão huynh đệ đi theo tôi xây dựng gia nghiệp cũng không dễ dàng, tôi cũng không muốn bọn họ vì một phút hồ đồ mà không thể chết già. Chờ chuyện mượn tiền giải quyết xong, tôi sẽ trở về, qua tay tôi, dù sao thì so với…”
“Đại soái,” Triển Trường Thanh cắt ngang lời Lâu Đại soái, những lời này Đại soái có thể nói, nhưng ông không thể nghe, “Thân thể ngài vẫn còn khỏe mạnh, Thiếu soái trong quân đội rất có uy vọng, Ngôn thiếu gia cũng là một người tài giỏi. Hiện giờ nói những chuyện này đều còn quá sớm, dù sao chuyện còn chưa đến mức ấy.”
“Cứ hy vọng như thế đi.”
Thành Quan Bắc, phủ Đại soái.
Chứng nôn nghén của Lâu phu nhân bỗng nhiên đỡ hơn hẳn, kèm theo đó chính là khẩu vị tăng lên.
Đầu bếp dày công hầm canh gà, vớt hết sạch nước mỡ sóng sánh bên trên, chỉ còn lại nước canh trong veo, bỏ thêm mì, chút củ cải xắt hạt lựu và hành băm, ngay cả một vụn thịt cũng không có, Lâu phu nhân ăn liên tiếp hai chén.
Lý Cẩn Ngôn ở một bên nhìn mà kinh hãi, bỗng nhiên ăn nhiều như vậy, phía dưới có thể không thoải mái hay không?
Lâu phu nhân buông đũa, lấy khăn tay lau miệng, ngẩng đầu nhìn biểu tình trên mặt Lý Cẩn Ngôn, không nhịn được nở nụ cười, “Sao lại nhìn mẹ như thế?”
“Mẹ, mẹ bỗng nhiên ăn nhiều như vậy, hẳn là không có việc gì chứ?”
“Mẹ nói con sao lại làm ra cái vẻ mặt này nha, không có việc gì.” Nha đầu cầm chén mang đi, sau đó lót một cái đệm phía sau thắt lưng Lâu phu nhân, “Năm đó lúc mang thai Tiêu nhi, sức ăn của mẹ so với lúc này còn lớn hơn. Cái bát sứ to như vầy nè,” Lâu phu nhân dùng hai tay miêu tả, “Một lần mẹ có thể ăn ba bát. Lúc đó mẹ còn đặc biệt thích ăn củ cải muối, nhất là loại dùng dấm chua thật chua, như vậy hương vị mới ngon miệng được.”
Lý Cẩn Ngôn chỉ nghe thôi đã cảm thấy ê răng. Có điều, Lâu phu nhân có thể ăn vào đồ này đồ kia thì cũng là chuyện tốt. Từ sau khi Lâu Đại soái xảy ra chuyện không may, tâm tình Lâu phu nhân vẫn luôn không tốt, thế nhưng thái độ hôm nay lại khác thường, khiến Lý Cẩn Ngôn có chút mơ mơ hồ hồ.
Hắn muốn hỏi, lại không biết mở lời như thế nào, chẳng lẽ lại đi hỏi thẳng: “Mẹ, sao đột nhiên tâm tình của mẹ lại tốt lên như vậy?” Đó không phải là tìm đánh sao?
Lâu phu nhân phất tay để nha đầu lui xuống, trong phòng chỉ còn lại bà và Lý Cẩn Ngôn. Bà nâng ấm trà, tự thân rót một ly trà trước mặt Lý Cẩn Ngôn, hương trà ngào ngạt từ từ phiêu tán, “Ngôn nhi, mẹ nghe người bên dưới nói, Thẩm Trạch Bình của nhà máy thuốc gây rắc rối cho con, còn động đến súng đạn. Tiêu nhi vốn muốn giết ông ta lại bị con cản lại?”
“Việc này không ổn sao mẹ?”
“Không, con làm tốt lắm.” Lâu phu nhân đặt ấm trà xuống, thành khẩn nói với Lý Cẩn Ngôn: “Con là một đứa nhỏ thông minh, có một số người dù là thiên đao vạn quả cũng không đủ, lại có một số người chỉ có thể giam chứ không thể giết, trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được kề dao vào người đó. Thẩm Trạch Bình đi theo Đại soái 30 năm, bạn bè thân hữu trải rộng khắp sáu tỉnh Bắc Kỳ, dù ông ta có phạm tội lớn tày trời, giờ phút này cũng không thể giết.”
Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu phu nhân: “Con hiểu ý mẹ, con cũng hiểu những đạo lý kia.” Thực ra, Lý Cẩn Ngôn không quá để chuyện của Thẩm Trạch Bình vào trong lòng, không liên quan đến đại nghĩa dân tộc thì có gì ngăn trở được? Lại nói, có trận ầm ĩ này của Thẩm Trạch Bình, hắn cũng nhìn rõ được rất nhiều người trong nhà máy thuốc, kế tiếp nên làm gì cũng có thể nắm chắc chừng mực.
“Con à, trên đầu chữ nhân có một cây đao. Đôi khi không nên so quyền lực trong tay ai lớn hơn, nắm đấm của ai mạnh hơn, mà là so ai có thể nhẫn nhịn hơn.” Lâu phu nhân kéo lấy tay Lý Cẩn Ngôn, xiết chặt nắm tay của hắn: “Hàn Tín nhịn nhục luồn háng, Câu Tiễn nếm mật nằm gai, Tô Vũ chăn dê đất Bắc, tất cả đều dựa vào một chữ “nhẫn” mà nên.”
Lý Cẩn Ngôn gật đầu.
“Nhưng nhẫn đến một mức độ nhất định rồi thì cũng không cần phải nhịn nữa.” Lâu phu nhân buông tay Lý Cẩn Ngôn ra, “Đến lúc chân chính ra tay, phải là một kích tất sát, khiến đối thủ của con vĩnh viễn không thể trở mình.”
Lý Cẩn Ngôn để tay lên ngực tự hỏi, nếu thực sự tới ngày đó, hắn có thể không chút do dự nào mà nâng đao bóp cò hay không? Nếu thực sự bức hắn đến đường cùng, cho dù hắn không muốn động thủ cũng không được đi?
“Có điều,” Lâu phu nhân chuyển đề tài, “Thẩm Trạch Bình này cũng không phải là kẻ mà Đại soái vừa đi liền liều lĩnh đâm chọc.”
“Mẹ?”
“Nếu ông ta đã bị Tiêu nhi bắt giam rồi, con cũng không cần phải xen vào nữa, không bằng nhân cơ hội này thanh lý hết đám người đi theo làm ầm ĩ trước kia đi.”
Lý Cẩn Ngôn hơi xấu hổ, hắn cho rằng Lâu phu nhân phát hiện ra hắn trộm để Chú Câm đi thăm dò chuyện chủ nhiệm phân xưởng và quản lý tài vụ của nhà máy thuốc. Song, Lâu phu nhân chủ động đề cập tới, hắn dứt khoát nói ra ý nghĩ trong lòng: “Mẹ, dù sao bọn họ cũng là người do Đại soái sắp đặt, không chỉ ra được sai lầm thì con không thể động thủ.”
“Vua nào triều thần nấy.” Lâu phu nhân cười lạnh một tiếng, “Lâu Thịnh Phong ông ta không phải bị “nổ chết” rồi sao?”
Lý Cẩn Ngôn ngạc nhiên nhìn về phía Lâu phu nhân, đây căn bản không giống với lời mà Lâu phu nhân sẽ nói ra. Trong giây lát, trong đầu hắn dâng lên một suy nghĩ, thi thể bị thiêu trụi, thái độ của Lâu phu nhân đột nhiên thay đổi… Có thể nào, Đại soái vẫn chưa chết?
Nhưng Lâu phu nhân dựa vào cái gì mà suy đoán ra được?
Cẩn thận hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hai ngày nay, hình như là khi biết được Thẩm Trạch Bình gây khó dễ với hắn, sau khi bị Lâu Thiếu soái bắt giam, thái độ của Lâu phu nhân mới bắt đầu thay đổi. Chẳng lẽ trong đó có quan hệ gì?
Càng nghĩ càng thấy đau đầu, có lẽ hắn nên đi thăm ngục một phen?
Sau khi Lý Cẩn Ngôn rời đi, một nha đầu xinh đẹp tiến vào, cúi người khẽ nói mấy câu bên tai Lâu phu nhân. Lâu phu nhân gật đầu, “Ta biết rồi, “kẻ đã chết” kia hiện giờ tám chín phần mười đang ở chỗ Triển Trường Thanh.”
“Phu nhân, chuyện này không nói cho Thiếu soái và Ngôn thiếu gia sao?”
“Không cần, để bọn nó tự mình thăm dò.” Lâu phu nhân nói: “Ta biết rõ Thẩm Trạch Bình này, cho dù ông ta có bất mãn với Ngôn nhi thì cũng sẽ không gây chuyện vào lúc này. Lý do ông ta làm như vậy chỉ có một, chính là trước đó có người đã chọc giận đến ông ta. Ông ta đảm đương vai trò thanh xà thò ra khỏi mái hiên như thế này(*), có lẽ sẽ trực tiếp liên lụy đến một đống người. Chỉ là, còn kéo cả Triển Trường Thanh vào, Lâu Thịnh Phong, chờ ông trở về…”
(*) thanh xà thò ra khỏi mái hiên là nói kẻ dưới muốn vượt mặt cấp trên của mình, tôi tớ muốn trèo lên đầu lên cổ chủ nhân một cách lộ liễu
Lâu Đại soái đang ở Thanh Đảo bất thình lình cảm thấy rét run phía sau gáy, chuyện gì xảy ra thế nhỉ, lại có người nào đang “nhớ thương” ông à?
Dưới sự thuyết phục của Thống đốc Waldeck và tổng chỉ huy đội tàu chiến Viễn Đông – Von Spee, Thống đốc của ngân hàng Đức Hoa Laurus rốt cuộc cũng nhè tiền ra. Triển Trường Thanh mang theo hai gã tùy viên cùng đi đến phủ Thống đốc ký hợp đồng vay tiền.
Nội dung chính của hợp đồng vay tiền là: tổng số tiền vay mượn là 8000 vạn Đức Mark, tiền lãi 4%, kỳ hạn cho vay là 15 năm. 60% số tiền vay mượn sẽ dùng để mua máy móc của nước Đức, trong thời gian vay tiền, sáu tỉnh Bắc Kỳ có phát hiện thấy bất luận khoáng sản gì ở vùng Viễn Đông Siberia thì phải để nước Đức có quyền cùng khai thác. Thiết bị chuyên dụng để khai thác quặng đều do phía ngân hàng cho vay làm đại diện, cũng ấn theo giá cả thu 5% tiền thù lao. Mặt khác, ngân hàng sẽ rút ra 300 vạn Đức Mark trong số tiền cho vay coi như là tiền công.
Trong hợp đồng còn có quy định, số tiền vay và trả nhất định phải dùng đồng Đức Mark.
Người Đức không hiểu lắm vì sao phải bổ sung thêm điều này, dù sao hợp đồng vay tiền của Trung Quốc đều lấy bạc trắng và đồng bảng Anh làm đơn vị, nhưng nhìn tổng thể, dù thêm hay không thêm điều này thì đều không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì cho bên mình, họ không suy nghĩ quá nhiều liền đáp ứng.
Hợp đồng dùng ba loại ngôn ngữ khác nhau là Trung, Anh và Đức để viết ra, do Triển Trường Thanh và Thống đốc ngân hàng Đức Hoa ký tên đóng dấu. Thống đốc phủ Thanh Đảo Waldeck và Tổng chỉ huy đội tàu chiến Viễn Đông là người làm chứng.
Phần hợp đồng vay tiền này kí kết vào năm Dân Quốc thứ 4, tức ngày 10/8/1912, được người đời sau gọi là “Hợp đồng vay tiền Đức Hoa Dân tứ”. Điều thú vị chính là, các nhà sử học đời sau của Trung Quốc và Đức đều cho rằng bản hợp đồng này đã tổn hại đến quyền lợi của nước mình, cũng vì việc này mà tranh chấp nhau cả nửa thế kỷ.
Người Trung Quốc cho rằng, phần hợp đồng này liên quan tới tài nguyên khoáng sản của Siberia, mà Siberia vốn là lãnh thổ Trung Quốc, hợp đồng này rõ ràng là xâm phạm đến chủ quyền Trung Quốc, là một bản hợp đồng b*n n**c.
Người Đức đưa ra ví dụ càng thực tế hơn, vào năm 1912, bọn họ cho người Trung Quốc mượn 8000 vạn vàng thật bạc thật, mà mười năm sau, lúc Mark rớt giá xuống 100 vạn mới đổi được 1 đôla, lúc này, thứ người Trung Quốc trả lại cho họ căn bản là một đống giấy vụn!
Đương nhiên, thời gian nửa thế kỉ vẫn còn rất xa, hiện tại, song phương ký kết hợp đồng vay tiền đều tin tưởng rằng chính mình chiếm được món hời.
Ngay trong ngày hợp đồng được ký kết, Triển Trường Thanh đặt đơn hàng đầu tiên ở hiệu buôn Đức, chính là máy móc và thiết bị lắp ráp công nghiệp có giá 3000 vạn Đức Mark, đồng thời lấy việc mỗi năm sẽ vì bên nước Đức mà gia tăng cung cấp sulfonamide làm điều kiện, đổi lấy việc nước Đức trợ giúp sáu tỉnh Bắc Kỳ xây dựng nên một xưởng chế tạo vũ khí, có thể độc lập chế tạo súng trường, súng máy, đạn và đại bác hạng nhẹ. Toàn bộ thiết bị sản xuất trong xưởng chế tạo vũ khí đều do sáu tỉnh Bắc Kỳ bỏ vốn ra mua của Đức, Đức điều động nhân viên kỹ thuật đến hỗ trợ xây dựng xưởng, trong một thời gian ngắn, toàn bộ tiền lương của nhân viên bên nước Đức đều được sáu tỉnh Bắc Kỳ chi trả.
Chỉ cần có thể kiếm tiền, người Đức lập tức vứt hiệp ước Canh Tử ra sau đầu, huống hồ sáu tỉnh Bắc Kỳ đã tỏ rõ thái độ thân Đức, vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể thông qua vũ trang quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ khiến người Nga và Nhật ấm ức, cớ gì mà không làm?
Đức hoàng bệ hạ nếu biết hẳn cũng sẽ hết sức vui vẻ.
Sau khi kí hợp đồng vay tiền, một bữa tiệc rượu được tổ chức ở phủ Thống đốc. Thống đốc Waldeck nâng ly rượu lên, “Vì tình hữu nghị Đức Hoa!”
Triển Trường Thanh cũng nâng ly lên, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng giống như một con hồ ly vừa trộm được con gà béo ụ.
Việc sáu tỉnh Bắc Kỳ vay tiền người Đức được tiến hành bí mật, bức điện báo Triển Trường Thanh gửi về thành Quan Bắc cũng chỉ có bốn chữ “Mọi chuyện đã xong”.
Khi điện báo được đưa đến bàn Lâu Thiếu soái, hắn đang vùi đầu xử lý chính vụ. Tuy Lâu Thiếu soái vừa mới tiếp nhận chính phủ sáu tỉnh Bắc Kỳ, nhưng năng lực và thủ đoạn đều không thiếu, khiến cho một số người trước đây không yên lòng dần dần an tâm.
Hơn nữa, chuyện Thẩm Trạch Bình đã ngầm truyền xuống phía dưới, chỉ bằng việc ông ta giơ súng về phía Lý Cẩn Ngôn đã đủ để gắn cho ông ta tội danh tạo phản. Nhưng đến giờ ông ta vẫn bị nhốt trong lao, không cần lo lắng cho tính mạng, có thể thấy rõ Lâu Thiếu soái vẫn quan tâm đến cựu thần của Đại soái. Còn về Lý Cẩn Ngôn, mọi người cũng có cái nhìn mới về hắn. Thủ đoạn kinh doanh của vị Ngôn thiếu gia này đều là hạng nhất, đầu óc cũng nhạy bén, Lâu Thiếu soái bằng lòng vì hắn mà bắt giam cựu thần đi theo Đại soái 30 năm, tuy là không giết nhưng nhìn việc dù có người nào đến cầu tình cũng không thả người mà xem, hắn ngồi rất vững trên cái ghế Thiếu phu nhân của Lâu gia này.
Chuyện vay tiền nước Đức vốn là do Lý Cẩn Ngôn đề xuất. Sau khi nhận được điện báo, Lâu Thiếu soái ngay lập tức để sĩ quan Quý đến nhà máy đón Lý Cẩn Ngôn trở về.
Sĩ quan Quý nhận lệnh đi xuống, Lâu Thiếu soái đặt bức điện báo xuống, mở ngăn kéo ra, bên trong là mật điện của Tỉnh trưởng Nhiệt Hà Đới Quốc Nhiêu phát cho hắn, ngay hôm sau, Sư đoàn 9 đóng quân ở Nhiệt Hà xảy ra một hồi binh biến, vào lúc Sư đoàn trưởng Mạnh Phục được Đới Quốc Nhiêu mời đi dự tiệc, tất cả binh lính trong Lữ đoàn 1 của Mạnh Trù đều bị bao vây trong doanh trại xả súng. 3 Trung đoàn trưởng thủ hạ của hắn thì có hai người ngay tại chỗ giở quẻ, khiến trận binh biến gần như là vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
“Nhiêu Hữu Thường, Tiếu Vịnh Vũ, bọn bây muốn tạo phản sao?!” Mạnh Trù bị trói gô đưa đến trước mặt 2 Lữ đoàn trưởng khác của Sư đoàn 9, chửi ầm lên: “Bọn bây ăn gan hùm mật gấu sao, dám xuống tay với ông đây?!”
Lữ đoàn Trưởng Nhiêu lạnh lùng cười: “Họ Mạnh kia, đừng có giả bộ hồ đồ nữa, tôi thấy ông mới là kẻ ăn gan hùm mật gấu. Ông tưởng bọn tôi không biết ông và Mạnh Phục đang trộm làm cái gì sao? Các ông muốn phản bội Thiếu soái, đầu quân cho Tư Mã Quân!”
“Mày ít ngậm máu phun người đi!”
“Ông đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ!” Lữ đoàn trưởng Nhiêu vỗ vỗ tay, sĩ quan của Mạnh Phục trước đó mật báo cho mấy người Lữ đoàn trưởng Nhiêu đi xuyên qua đám người, một lần nữa nói ra những gì trước đây đã nghe được trước mặt mọi người. Vẻ mặt của Mạnh Trù lập tức thay đổi.
Lữ đoàn trưởng Nhiêu nói tiếp: “Thế nào, họ Mạnh kia, ông còn gì để nói không?”
Mạnh Trù cắn răng: “Thắng làm vua thua làm giặc, ông đây không còn lời nào để nói.”
“Gì mà thắng làm vua thua làm giặc?” Lữ đoàn trưởng Tiếu ở một bên cười nhạo: “Ông ngay cả tư cách làm giặc cũng chẳng có!”
Cùng thời điểm Mạnh Trù bị giam giữ, Mạnh Phục bên trong phủ Tỉnh trưởng Đới cũng bị bắt, hộ vệ ông ta mang đến hoặc là bị đánh chết hoặc là bị chỉa súng vào, đành phải thúc thủ chịu trói. Đới Quốc Nhiêu nhìn Mạnh Phục đang bị trói, cười lạnh nói: “Mạnh Phục, không phải họ Đới tôi ra tay tàn nhẫn, sự thật là do ông tự tìm đường chết, chẳng có kẻ nào cứu được ông đâu.”
Mạnh Phục không lên tiếng, Đới Quốc Nhiêu vung tay lên: “Dẫn đi, đợi ngày hôm sau mang hắn ta đến trước linh đường Đại soái, huyết tế!”