CẨN NGÔN

Lý Cẩn Ngôn quả thật kéo nguyên một xe dưa bở về nhà cho Lâu phu nhân. Tuy dưa bở không phải thứ gì hiếm lạ ở Bắc Kỳ, nhưng loại dưa do nông trường của Lý Cẩn Ngôn gieo trồng có lượng tiêu thụ vô cùng tốt, chưa bổ ra đã ngửi được một mùi hương thơm ngát.

“Sao con lại nghĩ đến loại dưa này?” Lâu phu nhân xiên một miếng bỏ vào trong miệng: “Loại này tuy ngon, nhưng chỉ mọc theo mùa mà thôi. Còn dưa hấu thì nghe nói phải qua tay của mấy người nông dân lão luyện mới ăn ngon được.”

“Cả khu đất lớn như vậy, nếu chỉ trồng toàn cây lương thực thôi thì phí quá.” Lý Cẩn Ngôn cười nói: “Vả lại nhà máy đồ hộp mới chỉ chế biến một loại sản phẩm duy nhất là thịt hộp, con muốn thử làm trái cây đóng hộp xem sao. Ví dụ như táo hộp, quýt hộp, dưa bở đóng hộp vân vân.”

“Vậy à?” Lâu phu nhân gật đầu, không truy hỏi thêm nữa. Bà rất ít hỏi đến chuyện trong nhà máy. Chỉ khi nào Lý Cẩn Ngôn gặp phải phiền toái bà mới chỉ điểm vài câu, đa số là về mấy vấn đề như gia thế bối cảnh, quan hệ thông gia bạn bè này nọ… Vài câu nói đơn giản của Lâu phu nhân nhưng lại có thể giúp Lý Cẩn Ngôn rất nhiều.

Một người bình thường không quá thu hút lại có thể có xuất thân khiến kẻ khác giật nảy mình. Như lão tiên sinh Thẩm Trạch Bình mới ra tù hay các quan chức chính phủ hoặc những lão tướng quân đội đã theo Lâu Đại soái lập nghiệp nhiều năm chẳng hạn, Lý Cẩn Ngôn đều có thể mang ra làm ví dụ. May mà mấy người đó không có mưu đồ bất chính, nếu không thật đúng là khó xử lý biết bao.

Lý Cẩn Ngôn không học được sự nhã nhặn ôn hòa của Lâu phu nhân, cũng không đủ kiễn nhẫn để ăn từng miếng một. Hắn lau khô nước trên tay, cầm nguyên một trái lên rồi gặm rôm rốp, nhìn y chang một con sóc đang ăn trái cây.

Lâu phu nhân thấy thế thì cười ngất. Lý Cẩn Ngôn lại ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, phồng một bên má lên hỏi: “Mẹ, mẹ cười gì vậy?”

“Có cười gì đâu.” Lâu phu nhân lắc đầu. Nhìn Lý Cẩn Ngôn ăn dưa, bà vẫn thấy buồn cười không chịu nổi.

Lý Cẩn Ngôn: “…….”

Lâu Thiếu soái vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cười của Lâu phu nhân. Đến khi hắn tới trước sô-pha, bà vẫn chưa ngưng cười.

“Thiếu soái, anh về rồi.” Lý Cẩn Ngôn trông thấy Lâu Tiêu thì vội vàng bày tỏ sự quan tâm: “Bên ngoài có nóng không? Mau đến ăn dưa này. Hái trong nông trường đó, thơm giòn ngọt lịm.”

Lâu Thiếu soái chào hỏi Lâu phu nhân trước, sau mới ngồi xuống ghế cầm lấy một quả dưa đã được rửa lên, há miệng cắn mà không phát ra một tiếng động nào. Nhìn cách ăn dưa của Lâu Thiếu soái, dường như Lý Cẩn Ngôn đã hiểu vì sao Lâu phu nhân lại bật cười.

Cách ăn dưa bở này, nếu đặt trên người Lâu Thiếu soái sẽ làm người ta nghĩ đến sự hào sảng của đấng trượng phu, nhưng áp dụng lên người hắn, hẳn sẽ khiến người khác thấy buồn cười.

Lý tam thiếu gia ưu thương ngẩng đầu 45 độ. Cũng là ăn dưa mà sao lại khác biệt nhiều đến thế nhaaaaa?

Ăn dưa xong, Lâu Thiếu soái trở về phòng. Hắn vừa cởi áo khoác quân phục, Lý Cẩn Ngôn liền phát hiện chiếc sơ mi bên trong của hắn gần như đã ướt đẫm.

“Thiếu soái, sao anh lại ra nhiều mồ hôi vậy?” Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, đoạt lấy áo khoác của đối phương. Tuy chất vải chiếc áo này không dày nhưng lại không thông thoáng, chẳng trách!

“Không việc gì.” Lâu Thiếu soái cởi áo lót, cầm khăn lau mồ hôi vã ra trên người. Bắp thịt trên cánh tay và tấm lưng hắn hết căng lên lại giãn ra theo từng động tác, không khoa trương song lại mang theo một thứ sức mạnh khiến người khác không thể coi thường.

Lý Cẩn Ngôn không nhịn được mà nhéo nhéo cánh tay mình, thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.

Có một số người sinh ra là để làm cho người khác hâm mộ ghen tị hận đó mà.

Lý tam thiếu gia đang chìm trong hâm mộ ghen tị hận nên không phát hiện Lâu Thiếu soái đã đi đến bên cạnh mình tự lúc nào. Đối phương cầm lấy chiếc áo khoác quân phục trong tay hắn, hỏi: “Sao thế?”

Lý Cẩn Ngôn bị dọa hết cả hồn, nhưng vẫn mở miệng nói: “Thiếu soái, bộ quân phục này của anh là do ai làm?”

“Không biết.” Lâu Thiếu soái trả lời hết sức súc tích. Thấy Lý Cẩn Ngôn trợn tròn con mắt hắn lại bổ sung thêm một câu: “Phải hỏi Khương Du Lâm.”

“Bộ trưởng Khương?” Lý Cẩn Ngôn sờ cằm. Tuy trước đó xưởng may đã làm mấy lô hàng quân phục, nhưng kiểu dáng và chất vải đều do quân đội định ra, thao tác chi tiết cũng do Lý Bỉnh phụ trách. Phần lớn quân phục đều được phát cho binh lính bình thường mặc, còn quân trang cấp chỉ huy đúng là chẳng có bao nhiêu. Hiện giờ xem ra ngoại trừ kiểu dáng khác nhau thì chất vải của những bộ quân phục này đều không tốt như nhau cả. Lúc trời se lạnh còn đỡ, nhưng khi thời tiết chuyển nóng, mặc vào chẳng phải là chịu tội sao?

Chả trách Khương Du Lâm lại hăng hái ép giá như vậy, Lý Cẩn Ngôn thầm oán trong lòng.

“Nghĩ gì đấy?”

“Thiếu soái, tôi đổi cho anh một bộ quân phục nha.”

“Hửm?” Lâu Thiếu soái nhướng một bên lông mày: “Đổi thế nào?”

“Từ trên xuống dưới, tất cả đều phải đổi!”

Lý Cẩn Ngôn đi tới bên bàn, mở ngăn kéo lấy giấy bút ra rồi hí hoáy vẽ vẽ viết viết. Tuy trình độ vẽ vời của hắn rất bết bát nhưng vẫn có thể nhìn ra kiểu dáng đại khái của bộ trang phục. Hắn còn cẩn thận chú thích ở bên cạnh những thứ như đai đeo vũ khí, giày lính, mũ lính, thậm chí là găng tay cũng không bỏ sót.

Chờ khi bức tranh hoàn thành, vừa ngẩng đầu Lý Cẩn Ngôn đã thấy Lâu Thiếu soái đang cầm bản kế hoạch về khu công nghiệp mà hắn viết lúc trước lên xem. Sau khi viết bản kế hoạch này, Lý Cẩn Ngôn vẫn luôn đặt nó ở trong ngăn kéo, chắc là lúc lấy giấy bút ban nãy đã bị Lâu Thiếu soái nhìn thấy được. Lý Cẩn Ngôn vốn định bàn bạc với đối phương về vấn đề này, cho nên cũng không lên tiếng, một mực chờ người kia xem xong mới nói.

Lâu Thiếu soái lật xem từng tờ một, động tác trên tay ngày càng chậm, vẻ mặt cũng mỗi lúc một nghiêm túc hơn. Đến khi hắn xem xong tờ cuối cùng, Lý Cẩn Ngôn mới gấp gáp hỏi: “Thiếu soái, anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?”

“Mơ tưởng hão huyền.”

“……” Có cần phải đả kích nhau như vậy không?

Lý tam thiếu gia buồn bực. Lâu Thiếu soái ôm lấy eo hắn, hôn mạnh một cái lên khóe miệng đối phương: “Loại suy nghĩ viển vông này, rất tuyệt.”

Lý Cẩn Ngôn: “……” Hóa ra Lâu Thiếu soái không những kiệm lời mà còn thích ngắt câu.

“Em nghĩ gì đấy?”

“Nghĩ gì hả,” Lý Cẩn Ngôn gãi gãi đầu: “Tình hình trong nhà máy của tôi anh cũng biết rồi đấy, dù kiếm được không ít nhưng vẫn chưa thể so sánh với các nhà máy lớn của nước ngoài. Tục ngữ nói “một cây làm chẳng lên non”, cứ dứt khoát tìm thêm mấy cái cây nữa vậy.”

Nói xong, Lý Cẩn Ngôn cầm bản bản kế hoạch lại đây, chỉ vào các điều khoản trên đó, tỉ mỉ thuyết minh cho Lâu Thiếu soái.

“Tôi muốn đánh dấu một vùng ở ngoài thành sau đó tiến hành quy hoạch tổng thể, san phẳng đất đai, xây dựng đường sá, kiến thiết nhà máy. Toàn bộ quá trình có thể thu hút không ít nhân công đang ăn không ngồi rồi. Khi khu công nghiệp được xây dựng xong có thể đưa tin trên báo chí, hấp dẫn càng nhiều người tới đầu tư. Thương nhân đều là những kẻ hám lợi, một khi ngửi được cơ hội làm giàu thì rất khó có thể không động lòng. Trong Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng có rất nhiều người định xây dựng nhà máy ở thành Quan Bắc. Nhiều nhà máy được dựng lên, công nhân sẽ vì miếng cơm manh áo mà kéo đến tìm việc làm. Bất kể lính giải ngũ hay là lưu dân di dân đều không lo thiếu chỗ, chỉ sợ còn không có đủ người.”

Lý Cẩn Ngôn đếm ngón tay bắt đầu tính toán: “Như là xưởng may, nhà máy hóa học, xưởng diêm và đèn cầy, nhà máy thủy tinh, nhà máy da thuộc, nhà máy đồ hộp”, ngừng một chút: “Đúng rồi, còn cả xưởng ủ rượu, tất cả đều rất có triển vọng. Song trước tiên chúng ta phải tự xây dựng một nhà máy điện cái đã, đến lúc đó sẽ có thể kiếm được một món hời chẳng nhỏ đâu.”

“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật đầu, rốt cuộc cũng hỏi tới vấn đề then chốt: “Cần bao nhiêu tiền?”

“Giai đoạn đầu tư có lẽ cần hơi nhiều một chút.” Lý Cẩn Ngôn sờ sờ mũi: “Nhưng mà chẳng phải chúng ta đã mượn được tiền của người Đức rồi đó sao? Chút tiền ấy hẳn là không thành vấn đề!”

Lâu Thiếu soái: “……”

“Thiếu soái, anh không thể keo kiệt được.” Lý Cẩn Ngôn nghiêm mặt nói: “Số xe tăng cải tạo của nhà máy Công nghiệp Quân sự không những là tôi nghĩ ra phương pháp mà ngay cả phí tổn cũng do tôi chi ra đó!”

Lâu Thiếu soái: “……”

“Tôi không đòi nhiều đâu, một nghìn vạn Mark Đức thôi. Số tiền còn lại tôi sẽ nghĩ cách gom góp, anh thấy thế nào?”

“Một nghìn vạn Mark Đức?”

“Đúng, một nghìn vạn Mark Đức thôi, không nhiều lắm phải không? Tôi biết Thiếu soái luôn rất hào phóng mà, ha?”

Luôn rất hào phóng? Lâu Thiếu soái nheo mắt lại.

Ngay sau đó, Lý Cẩn Ngôn chợt bị người nọ ôm eo rồi ném lên trên giường khi chưa kịp phát ra một tiếng hô hoán nào. Không đợi hắn lấy lại tinh thần, quần áo đã bị cởi ra.

“Thiếu soái, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!” Lý Cẩn Ngôn nắm lấy cổ tay Lâu Thiếu soái: ““Đề tài” này chuyển hơi bị nhanh rồi, tôi …… ưmmm!”

Toàn bộ âm thanh đều bị chặn lại trong miệng……

Từ chạng vạng cho đến đêm khuya, Lý Cẩn Ngôn bị lăn qua lăn lại ba lần mà vẫn không hiểu vì sao Lâu Thiếu soái lại đột ngột lên cơn. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là Lâu Thiếu soái đang hết sức bực bội, dấu răng trên vai hắn hoàn toàn có thể chứng minh!

Tuy cũng cắn trả nhưng mà Lý tam thiếu gia thà rằng không cắn ngụm ấy còn hơn……..

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâu Thiếu soái đã rời đi, kể cả bản kế hoạch đặt ở trên bàn cũng bị mang đi luôn. Lý Cẩn Ngôn nằm bẹp trên giường, uể oải không muốn động đậy. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, đã là 10 giờ sáng. Nhớ hôm này còn phải đến thăm nhị phu nhân nên Lý tam thiếu gia vẫn ép mình bò dậy. Hắn vừa xoa thắt lưng nhức mỏi tới tê dại, vừa nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, có nên đề xuất với Lâu phu nhân đổi toàn bộ thức ăn của bữa tối nay thành mướp đắng hay không?

Bảy cô tiểu thư của nhà họ Lâu và chồng đã lần lượt rời đi. Lâu gia náo nhiệt được mấy ngày bỗng dưng yên tĩnh lại. Lý Cẩn Ngôn cảm thấy có chút không quen, gõ gõ đầu, đây là loại tâm lý quái dị gì cơ chứ?

Lâu phu nhân biết Lý Cẩn Ngôn muốn đi thăm nhị phu nhân thì đặc biệt bảo hắn mang theo mấy cây vải hợp mốt, còn nói đều là hàng từ Tô Châu đưa tới, dùng làm áo quần mùa hè là tốt nhất.

Lý Cẩn Ngôn thay mặt nhị phu nhân cảm ơn bà, cũng không nhờ người ngoài hỗ trợ mà tự ôm vải vóc lên xe của Lâu gia.

Xe chạy qua phố Trường Ninh, có mấy cửa hàng dọc đường đã thay da đổi thịt. Hòa gia bị cuốn vào chuyện của Kawaguchi Kyoko trước kia đã đóng cửa Hòa Phong lâu. Hiện tại nơi đó là một quán rượu mới mở có tên là Thuận Phong cư. Lý Cẩn Ngôn biết ông chủ của Thuận Phong cư, đối phương cũng là thành viên trong Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ. Ngày quán rượu khải trương, Lý Cẩn Ngôn tự mình đến chúc mừng, còn tặng một lẵng hoa cao đến nửa người. Những người khác nhìn thấy thì hết sức ngạc nhiên, vây quanh lẵng hoa nghiên cứu cả nửa ngày.

Ngoài chuyện Hòa Phong lâu đổi thành Thuận Phong cư, quán trà đối diện cũng đã đổi ông chủ. Ông chủ mới chính là Lý Lão Ngũ làm việc dưới trướng chú Câm. Chuyện này phải mấy ngày sau Lý Cẩn Ngôn mới biết. Chú Câm nói với hắn, về sau nếu cần bàn chuyện cơ mật gì thì cứ tới thẳng quán trà Đỉnh Thuận, đảm bảo nửa chữ cũng không bị truyền ra.

Lý Cẩn Ngôn vô cùng cảm kích lòng tốt của chú Câm, nhưng hắn cũng muốn nói với chú Câm rằng, hắn là người làm ăn đứng đắn, không muốn làm công tác tình báo đâu. Có lẽ hắn nên giới thiệu chú Câm cho Tiêu Hữu Đức, hẳn là bọn họ sẽ có tiếng nói chung.

Có một câu nói về thành Quan Bắc: “trời tháng tám như sắc mặt của đứa bé con”. Bầu trời vốn đang trong xanh, đột nhiên mây đen kéo đến dày đặc. Xe của Lâu gia vừa dừng trước cổng căn nhà lớn của nhị phu nhân thì bầu trời bỗng có một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm cũng vang lên ngay lập tức. Lý Cẩn Ngôn chân trước vừa đi vào cổng, chân sau từng hạt mưa lớn đã lộp bộp rơi.

Lý Cẩn Ngôn không ngờ lại gặp tam phu nhân ở chỗ này. Sau khi chào hỏi hắn liền sai nha đầu mang dưa bở mình đem đến đi rửa sạch, cắt miếng rồi đưa lên. Xong đâu đó hắn lại giao vải dệt Lâu phu nhân gửi cho nhị phu nhân.

“Mẹ, đây là phu nhân Đại soái tặng.”

Nhị phu nhân nhận lấy cuộn vải, sờ sờ rồi nói: “Đây là hàng từ Tô Châu chuyển đến sao?”

“Đúng vậy, sao mẹ nhìn ra được?”

“Trước đây cha còn thường xuyên mang các loại vải từ nhiều nơi về nhà.” Vẻ mặt nhị phu nhân mang theo vài phần hoài niệm, cũng có một chút ảm đạm khá rõ ràng, bà nói tiếp: “Trong rương của mẹ có hai cây gấm Tô Châu, đều là hàng quý hiếm, là cha con mang từ Tô Châu về năm con mười ba tuổi. Nghe bảo lúc ấy có người ra giá trên trăm lượng bạc mà cũng không mua được.”

Lý Cẩn Ngôn muốn chuyển đề tài, lại không biết nên mở miệng ra sao, chỉ đành liếc mắt ra hiệu với tam phu nhân. Tam phu nhân tỏ ý bảo hắn đừng lo lắng, quay sang cười với nhị phu nhân: “Nhị tẩu, chị xem, cây vải phương Nam này thật sự tốt nha, tìm không ra cái thứ hai đâu. Đúng lúc dùng nó làm quần áo mùa hè đi.”

“Đúng vậy.” Nhị phu nhân bị tam phu nhân chuyển hướng đề tài, tâm tư cũng dằn xuống, nói: “Nhiều như vậy chị mặc cũng không hết, em chọn đi, nếu thuận mắt cái nào thì may thêm hai bộ.”

Tam phu nhân vỗ tay một cái: “Chị đã nói như vậy thì em sẽ không khách sáo đâu. Cháu trai, con cũng đừng ngại thím kiến thức hạn hẹp nhé.”

“Không đâu ạ.” Lý Cẩn Ngôn vội lắc đầu: “Làm sao con dám chê thím ba chứ.”

Nhị phu nhân và tam phu nhân ngồi nói chuyện với nhau về vải dệt và kiểu dáng áo quần thịnh hành lúc bấy giờ. Tam phu nhân nói, kinh đô đang có trào lưu mặc váy, xinh đẹp vô cùng. Tam lão gia biết một thợ may từ kinh đô tới, tay nghề rất tốt, chờ thợ may đến lấy số đo sẽ làm cho bà và nhị phu nhân thêm mấy bộ đồ.

Nói đến đề tài này, Lý Cẩn Ngôn thật sự không hứng thú nên cũng khó mà chen miệng vào được. Hắn chỉ có thể cầm lấy một quả dưa bở đã được rửa sạch lên cắn nhai rôm rốp.

Đến khi hai vị phu nhân dứt khỏi đề tài, Lý Cẩn Ngôn đã chén sạch nửa đĩa dưa. Tam phu nhân nhìn hắn: “Cháu trai à, con đây là tặng dưa cho mẹ con phải không? Sao lại tặng luôn cho mình thế?”

Lý Cẩn Ngôn co rút khóe miệng, trong lúc không chú ý nên thoáng cái đã ăn nhiều như vậy. Sờ sờ cái bụng, buổi trưa hắn còn chưa ăn cơm đâu.

“Được rồi, em đừng có quở con chị nữa.” Nhị phu nhân xiên một miếng dưa đưa qua cho tam phu nhân: “Mau ăn một miếng, bịt kín cái miệng của em lại.”

“Thím ba, mấy quả dưa bở này đều được trồng trong nông trường của con. Nếu thím thấy ngon thì chốc nữa bảo tam thúc đi thẳng vào nông trường mà hái, cũng mang về cho anh hai và hai em họ nếm thử luôn. Thím cũng giúp con đưa sang chỗ bà nội một ít, xem như là hiếu tâm của con.”

“Vậy thím cảm ơn con.”

“Cũng không phải là thứ tốt gì, con thật sự không nhận nổi tiếng cảm ơn này của thím.”

“Ai nói không nhận nổi? Khó có được chính là phần tâm ý này của con.”

Lý Cẩn Ngôn ăn cơm trưa ở chỗ nhị phu nhân xong thì rời đi. Trước khi đi, tam phu nhân giữ hắn lại, nói: “Cẩn Ngôn, thím có chuyện muốn nói với con.”

“Chuyện gì ạ?”

“Anh trai ruột của thím muốn gặp con.” Nói đến đây, tam phu nhân dừng một chút: “Hắn là Sư đoàn trưởng dưới trướng của Tống Chu, cũng là anh em đồng hao với Tống Chu. Nếu con thấy khó xử thì thím sẽ về nói lại với ông ấy.”

“Vì sao lại muốn gặp con?”

“Chỉ nói muốn gặp mặt họ hàng thôi.” Tam phu nhân biết rõ đó chỉ là một cái cớ, nhưng anh trai đã đến chỗ bà nhờ vả, bà cũng không thể từ chối thẳng thừng được. Nếu Cẩn Ngôn cảm thấy khó xử, bà cũng sẽ không miễn cưỡng. Dẫu sao Lý tam lão gia vẫn đang làm việc trong nhà máy hóa học, mà chi thứ ba của nhà họ Lý có thể được như ngày hôm nay không thể không kể tới công lao của Lý Cẩn Ngôn. Tuy bây giờ Nam – Bắc không có chiến tranh, nhưng đàm phán hòa bình lại vì chuyện của Lâu Đại soái mà bị hoãn, lúc nào lại đánh lúc nào lại hòa đàm cũng chưa thể nói chính xác được. Nếu Lý Cẩn Ngôn gặp phải phiền phức vì cuộc hẹn này, bà cũng không thể yên tâm.

Lý Cẩn Ngôn do dự một chút, sau đó mới nhận lời tam phu nhân đi gặp Tôn Thanh Tuyền.

“Cháu trai, hay là con cân nhắc lại đi?”

“Thím ba, con đã cân nhắc rồi, chỉ đi gặp họ hàng một chuyến thôi mà, không có việc gì đâu.”

“Nhưng ngộ nhỡ Lâu gia biết……”

“Không sao đâu, thím cứ yên tâm.”

Tam phu nhân thấy Lý Cẩn Ngôn không có vẻ gì là miễn cưỡng thì tâm tình cũng được thả lỏng, nói trở về sẽ chuyển lời tới Tôn Thanh Tuyền. Lý Cẩn Ngôn định ra thời gian và địa điểm gặp mặt là hai ngày sau, tại lầu hai của quán trà Đỉnh Thuận.

Lý Cẩn Ngôn ngồi ở trong xe, đan tay vào nhau rồi đặt ở trên đùi. Nếu hắn nhớ không lầm, Tôn Thanh Tuyền đã từng đi cùng Tống Vũ tới tham dự tang lễ của Lâu Đại soái. Tôn Thanh Tuyền thật sự muốn gặp hắn ư? Hay muốn thông qua hắn để móc nối với người của Lâu gia? Suy cho cùng thì thế cục Nam Bắc hiện giờ vẫn còn mù mịt, nếu người của Tống gia trực tiếp gõ cửa Lâu gia e là quá gây chú ý rồi. Nhưng nếu thông qua hắn thì sẽ che giấu được không ít, dù người bên ngoài có nói gì thì vẫn có cớ để lấp liếm đi.

Lại nói, hắn còn phải gọi Tôn Thanh Tuyền một tiếng “cậu”. Mà Tôn Thanh Tuyền lại là dượng của Tống Vũ, vậy chẳng phải Tống Vũ là anh họ xa của hắn hay sao? Điếu ấy chứng tỏ Lâu Thiếu soái và Tống Vũ cũng là họ hàng nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Ngôn bỗng có một loại cảm giác 囧囧 rất diệu kỳ, sơ đồ quan hệ thông gia của người Trung Quốc quả nhiên vô cùng uy vũ!

Trở lại Lâu gia, Lý Cẩn Ngôn đem chuyện Tôn Thanh Tuyền muốn gặp hắn nói với Lâu phu nhân. Suy nghĩ của Lâu phu nhân cũng giống hắn, đều cảm thấy việc này không đơn giản như bề ngoài.

“Con nói chuyện này cho Tiêu nhi đi.” Lâu phu nhân bảo: “Để nó đi cùng với con.”

Lý Cẩn Ngôn gật đầu. Vốn dĩ hắn cũng định làm như thế, kể với Lâu phu nhân chỉ là muốn mượn tay bà đánh tiếng với Lâu Đại soái thôi. Nếu hắn tự mở miệng thì quá nghiêm túc, nhỡ chuyện không phải như hắn nghĩ thì khó tránh nhỏ xé thành to.

“Cái thằng nhóc này.” Lâu phu nhân chọt chọt cái trán Lý Cẩn Ngôn: “Quá thông minh rồi đó.”

Lý Cẩn Ngôn sờ trán, nhoẻn miệng cười.

Tôn Thanh Tuyền biết Lý Cẩn Ngôn đồng ý gặp mình thì lập tức về khách sạn nói cho Tống Vũ biết. Lúc ấy Tống Vũ đang ngồi bên cạnh bàn cầm một tờ báo đọc tin tức. Tôn Thanh Tuyền nhìn lướt qua, phát hiện không phải là tin tức chính trị đương thời, mà là tờ báo đưa tin Lâu Đại soái gặp được “cao nhân ẩn sĩ” lúc trước.

“A Vũ, con xem cái gì thế?” Tôn Thanh Tuyền ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một chén trà: “Mấy thứ viết trên tờ báo này chẳng có tý căn cứ nào cả.”

“Phải không?” Tống Vũ gấp tờ báo lại, cười cười: “Đọc để giải trí mà thôi. Dượng, việc kia thế nào rồi?”

“Đồng ý rồi, ngày kia tại lầu hai quán trà Đỉnh Thuận.”

“Vâng.” Tống Vũ gật đầu: “Gặp được người của Lâu gia con cũng dễ báo cáo kết quả cho cha hơn.”

“A Vũ, cứ quẹo ngang rẽ dọc như vậy, người Lâu gia thật sự có thể hiểu được ý tứ của chúng ta ư?”

“Sẽ hiểu thôi.”

Lâu gia đều là người thông minh, nói chuyện với người thông mình tuy khó khăn nhưng cũng đặc biệt dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi