CẨN NGÔN

Sau hôm gặp Tống Vũ và Tôn Thanh Tuyền một ngày, Lý Cẩn Ngôn liền gửi cho ông chủ Tống ở Thiên Tân một bức điện báo. Nội dung bức điện chính là hỏi thăm tình hình ông chủ Bồ ở Thượng Hải và Cố gia ở Nam Tầm. Ngày kế ông chủ Tống lập tức đánh điện trả lời, chứng thực những gì Cố lão tiên sinh đã viết trong thư, còn nhắn Lý Cẩn Ngôn rằng tháng sau ông ta sẽ tới thành Quan Bắc một chuyến. Người nhà họ Cố cũng ra Bắc cùng với ông lần này, đến lúc đó Lý Cẩn Ngôn có thể trực tiếp trò chuyện với bọn họ.

Nhận được tin của ông chủ Tống, tâm tư Lý Cẩn Ngôn hoàn toàn được thả lỏng.

Trong lúc chờ người nhà họ Cố ngược Bắc, Lý tam thiếu gia cũng không nhàn rỗi. Người hắn phái đi thu mua heo đã lục tục trở về, số lượng heo kiếm được cũng không tồi, ít nhất xưởng đồ hộp và nhà máy hóa chất sẽ không phải đau đầu về nguyên liệu trong vòng hai tháng.

“Ngôn thiếu gia, còn có một vấn đề.” Người lên tiếng tên là Ba Đặc Nhĩ, là thanh niên Mông Cổ có nước da đen giòn. Lần này hắn mang về cho Lý Cẩn Ngôn một tin tức khác: “Rất nhiều mục dân(1) hỏi chúng ta có mua dê không.”

(1) Mục dân = dân chăn nuôi nhưng theo kiểu nuôi thả

“Dê? Bọn họ chỉ nuôi dê thôi sao?” Thịt dê không thích hợp để làm đồ hộp nhưng lẩu thì có thể cân nhắc. Hình như trong thành Quan Bắc chưa có nhà nào bán lẩu dê chính thống, hay là thương lượng với chú Câm một chút, đổi quán trà Đỉnh Thuận thành tiệm thịt dê?

“Chủ yếu nuôi dê và ngựa, trâu cũng có nhưng rất ít.” Ba Đặc Nhĩ nói: “Ngựa mà Thiếu soái cưỡi chính là mã vương trên thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ.”

“Ồ.” Lý Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc mới mở miệng: “Anh lại vất vả một chuyến nữa có được không?”

“Có gì mà vất vả, Ngôn thiếu gia cứ việc sai bảo đi.”

“Anh tới Chahar một lần nữa, thương lượng với những mục dân có ý làm ăn với chúng ta, bảo bọn họ sang năm hãy nuôi nhiều trâu một chút, bất kể nghé con hay trâu lớn, tôi đều thu mua. Bây giờ tôi chưa cần mua dê, nhưng nếu có nhu cầu chắc chắn sẽ mua của bọn họ.”

“Không thành vấn đề!” Ba Đặc Nhĩ nở nụ cười: “Thực ra mục dân cần muối ăn, lá trà và lương thực hơn so với tiền nhiều lắm. Nếu có thể dùng những thứ này để trao đổi, khẳng định bọn họ sẽ càng vui vẻ.”

“Được.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Lần này anh đi thì hỏi kỹ xem bọn họ muốn cái gì. Cứ viết thành danh sách, chỉ cần chúng ta có thì có thể cân nhắc thử xem. Muối ăn, lá trà, lương thực, đều không thành vấn đề.”

“Được!”

Quê hương của Ba Đặc Nhĩ chính là Hô Luân Bối Nhĩ. Hắn nhập ngũ năm mười sáu tuổi, nhờ cưỡi ngựa giỏi và bắn súng tốt nên nhanh chóng trở thành Tiểu đội trưởng, liên tục theo đội ngũ Nam chinh Bắc chiến nhiều năm. Mãi đến khi đánh giáp lá cà với một gã Tây trong trận Mãn Châu Lý, bị thương một con mắt và mất đi ba ngón ở bàn tay phải, hắn mới xuất ngũ. Vốn tưởng tương lai đã không còn hy vọng, nào ngờ hắn lại được phân đến nông trường của Lý Cẩn Ngôn. Ở đây tiền công mỗi tháng không hề ít, còn có thể trực tiếp đổi thành lương thực, cách hai ba ngày lại được phân một lượng thịt tươi. Ăn no uống đủ công tác tốt lại còn có thưởng, cuộc sống như vậy, trước kia chính là nằm mơ cũng không thấy được đâu.

Trong chuyến đi Chahar lần này Ba Đặc Nhĩ cố ý về thăm gia đình. Cha mẹ hắn vẫn khỏe mạnh, em trai cũng đã thành một nhóc choai choai. Nhờ có quân lương và tiền công hắn gửi về hàng tháng mà cuộc sống của cả nhá đã khá giả hơn rất nhiều, khiến cho mục dân trong vùng đều vô cùng hâm mộ.

Trước khi đi Ba Đặc Nhĩ có nói với cha mẹ, sang năm khi nông trường sẽ phân cho hắn một căn phòng, hắn sẽ đón cả nhà lên hưởng phúc, ngay cả em trai cũng có thể xin vào làm việc ở nông trường. Em Ba Đặc Nhĩ lại bảo nó muốn đi lính giống anh trai. Nghe vậy Ba Đặc Nhĩ liền cười ha hả, đập vào vai em mình mấy cái: “Mày muốn làm lính? Chờ khi ưng non dang cánh, có thể bay lượn giữa trời xanh rồi hãy nói đi.”

Người có hoàn cảnh như hắn không ít. Bọn họ đều một lòng chờ mong năm sau có thể đón người nhà tới thành Quan Bắc an cư.

“Đây cũng không phải là nói chơi.” Lưu Ngật Đáp ngồi xổm ở cạnh hàng rào, bửa đôi quả dưa bở đang cầm trong tay chia cho hai cậu lính Quảng Tây mới tới, bảo: “Ngôn thiếu gia đã từng nói, chỉ cần làm đủ một năm, lại có biểu hiện tốt thì sẽ được phân phòng ở, còn có thể phân đất nữa.”

Hai người vừa được phân đến nông trường mới tròn mười lăm tuổi, là lính theo Sư đoàn trưởng Bàng Thiên Dật tới nương tựa Lâu Thiếu soái, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên không được ở lại trong quân. Lúc ấy bọn họ còn tưởng đã hết đường sinh sống, nào ngờ không súng không đạn vẫn có thể có cơm ăn, lại còn có khả năng được phân nhà cấp đất?

Hai cậu choai choai đều không tin nổi những gì mình vừa nghe được. Lưu Ngật Đáp lại cười, bảo: “Ở đây lâu rồi các cậu sẽ biết, tối nay được ăn thịt đấy, kiềm chế một chút nhé, đừng để no nứt cả bụng.”

Cứ thế, những binh lính bị loại khỏi quân ngũ không có gì cần lo lắng, nhưng Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật lại bắt đầu cảm thấy lửa cháy đến mông. Dưới mười sáu không cần, quá bốn mươi không giữ, hơn nữa đã từng hút thuốc phiện và bị thương đều cho xuất ngũ, cuối cùng trong tay bọn họ chắc gì đã còn đến năm nghìn người! Kiểu này thì bọn họ còn là Sư đoàn trưởng khỉ gì nữa, trực tiếp hạ xuống làm Lữ đoàn trưởng luôn đi cho rồi.

Hai Sư đoàn trưởng gặp nhau trước doanh trại Lữ đoàn Độc Lập thì lập tức đánh tiếng chào hỏi lẫn nhau. Lúc sau mới biết hóa ra cả hai đều tới đây vì chuyện cắt giảm biên chế quân đội. Được rồi, cùng vào đi thôi!

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ tới nơi đóng quân của Lữ đoàn Độc Lập, nhưng lại là lần đầu nhìn thấy Lữ đoàn Độc Lập huấn luyện đâm lê. Mặc dù lưỡi lê được làm bằng gỗ, song đều nhắm vào người thật mà đâm, lực đâm mạnh đến mức mũi lê cũng gãy làm đôi, bị thương hiển nhiên càng không tránh được. Ấy vậy mà binh lính trong sân lại không hề ho he một tiếng. Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật thấy vài sĩ quan đeo quân hàm cấp uý cũng cầm lưỡi lê luyện tập với binh lính. Có một người nổi bật hơn, trực tiếp bị năm sáu chiến sĩ vây đánh, thế nhưng động tác vẫn điêu luyện như thường.

Hai Sư đoàn trưởng nhìn đến không chớp mắt, binh lính như vậy mà kéo ra chiến trường tuyệt đối là một đàn mãnh hổ nha!

“Chẳng trách.” Bàng Thiên Dật thở dài: “So với đội quân trước mắt, thuộc hạ chúng ta quả nhiên là… Cũng chỉ có đội quân theo tôi năm ấy mới có khả năng sánh bằng bọn họ, đáng tiếc năm Dân Quốc thứ hai đã tan tác hết rồi.”

Đường Ngọc Hoàng cũng có tâm tình tương tự. Thậm chí hai Sư đoàn trưởng còn chẳng có lòng dạ đi gặp Lâu Thiếu soái về vấn đề giảm quân số nữa.

“Không phải là Sư đoàn trưởng Đường và Sư đoàn trưởng Bàng đó sao?”

Anh lính dẫn đường cho bọn họ lập tức đứng nghiêm cúi chào: “Chính trị viên Khương!”

Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật vừa quay đầu lại đã thấy viên Tham mưu sang đàm phán với mình lúc trước. Chẳng phải người này là Tham mưu sao, trở thành Chính trị viên từ bao giờ thế?

“Hai vị Sư đoàn trưởng ghé thăm hẳn là muốn tìm Thiếu soái? Thiếu soái ở trong này, mời hai vị theo tôi.”

Chính trị viên Khương đuổi anh lính dẫn đường đi, lại gọi hai Sĩ quan cấp uý tới, bảo bọn họ giám sát huấn luyện tân binh rồi mới đưa Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật ra phía sau doanh trại. Nơi đó có một sân huấn luyện rộng rãi hơn.

Đường Ngọc Hoàng chỉ vào đám lính đang tập đâm lê ở trong sân, hỏi: “Những người này đều là lính mới?”

“Vâng.” Chính trị viên Khương gật gật đầu: “Phần lớn đều là người mới chiêu mộ.” Nói tới đây, hắn đột nhiên chuyển đề tài: “Lần này hai vị ghé thăm có phải vì việc cải tổ quân đội không?”

Thấy vẻ mặt của Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật, Chính trị viên Khương biết mình đã đoán đúng rồi. Hắn cười tít mắt, ra vẻ thần bí nói: “Thực ra hai vị không cần phải phiền lòng, hai vị đã thành tâm tìm tới nương tựa, làm sao Thiếu soái có thể bạc đãi hai vị đây?”

“Ý của cậu là?”

“Sư đoàn trưởng Sư đoàn 9 – Mạnh Phục đã bị Đại soái bắn chết, đám người Mạnh Trù chắc chắn không thoát khỏi liên quan. Chuyện này hai vị có nghe nói chứ?”

Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật gật đầu. Chuyện Lâu Đại soái chết đi sống lại vang dội đến như vậy, đã thế sau khi trờ về ông ta còn bắn chết một Sư đoàn trưởng ngay trước linh đường, không biết mới là lạ.

“Đại soái đã giao Sư đoàn 9 cho Thiếu soái.” Chính trị viên Khương tiếp tục nói: “Dựa theo ý tứ của Thiếu soái, có công phải thưởng, có tội phải phạt, e là Sư đoàn 9 sẽ phải tách ra. Ba Lữ đoàn, hơn một vạn người, Thiếu soái đâu thể gộp tất cả vào đội quân của mình được. Tôi nói như vậy hai vị có hiểu không?”

Nói đến nước này rồi nếu Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật còn không hiểu thì đúng là đần độn. Lâu Thiếu soái hạ lệnh cắt giảm binh lính trong quân đội của bọn họ, thứ nhất chính là loại bỏ những người không thích hợp, mà thứ hai chỉ sợ là muốn trộn lẫn người của mình vào.

Tuy nhiên phương thức trộn người này bọn họ có thể tiếp thu, dù sao cũng sớm có chuẩn bị rồi, hơn nữa bọn họ cũng có được rất nhiều lợi ích.

Khi nói chuyện, ba người đã đi tới mép sân huấn luyện. Sau khi xác minh thân phận của cả ba, lính gác mới cho bọn họ vào.

Ban đầu Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật còn không hiểu vì sao phải nghiêm túc như thế, mãi đến khi thấy rõ cảnh tượng trong sân mới bừng tỉnh. Đây rõ ràng là một trận diễn tập thực chiến!

Chiến hào sâu gần hai mét, bên trên còn đắp boong ke kín mít chỉ chừa lỗ quan sát và lỗ bắn, người thấp một chút đứng vào sẽ không thấy đỉnh đầu. Gò đất phía trước chiến hào có bố trí lưới sắt. Đến gần hơn mới phát hiện trận địa phòng thủ dài không đến hai km, song trước sau lại đào tới ba cái chiến hào, giữa các chiến hào còn có hào đi thông. Bố trí hỏa lực có thể nói là hoàn mỹ. Trận địa thế này, hai người Bàng, Đường mới thấy lần đầu tiên. Nếu bảo đội quân dưới trướng bọn họ tấn công, ngoài việc đem người ra thí mạng thì hoàn toàn không có tác dụng nào khác cả.

Phụ trách phòng thủ là một Trung đoàn thuộc Lữ đoàn Độc Lập, bên tấn công là hai Trung đoàn vào một Tiểu đoàn đăc nhiệm. Tiểu đoàn thuộc Sư đoàn Pháo binh cũng trợ giúp tấn công, tuy chỉ bằng sơn pháo đường kính 75mm nhưng hỏa lực của bọn họ đúng là mạnh hơn bên phòng thủ nhiều.

Lâu Thiếu soái đứng sau boong ke. Hai trợ lý phụ trách ghi chép lại quá trình diễn tập. Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật liếc mắt một cái đã nhận ra Lâu Thiếu soái, bộ quân trang trên người hắn khá là đặc biệt.

Quân phục màu nâu nhạt, đai đeo súng bằng da trâu, quân hàm và huy hiệu phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mặt trời, ngay cả phù hiệu trên mũ cũng có vẻ không giống bình thường lắm.

Chẳng lẽ, quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ sắp đổi quân trang? Cũng thật có tiền nha…

Từ sau khi mặc quân phục của quân đội sáu tỉnh Bắc kỳ, binh lính trực thuộc hai Sư đoàn 56 và 61 đều không chịu cởi ra nữa. Chất lượng bộ quần áo này tốt hơn so với bộ đồ bọn hắn vẫn mặc lúc trước rất nhiều. Bản thân hai Sư đoàn trưởng trải nghiệm xong cũng cảm thấy quân phục sáu tỉnh Bắc kỳ rất được, tuy không thoáng lắm, nhưng bất kể chất lượng vải dệt hay tay nghề thợ may đều hơn hẳn trang phục của bọn họ lúc xưa.

Hiện giờ so sánh với bộ quần áo trên người Lâu Thiếu soái… Quả nhiên người kém người mà đồ lại càng lép vế hơn đồ.

Chính trị viên Khương nhanh chân chạy đến chỗ Lâu Thiếu soái. Hắn cũng chú ý tới quân trang mới của Lâu Tiêu từ rất sớm. Chú ruột là Bộ trưởng Bộ Hậu cần, có thứ tốt nào mà hắn chưa được thấy qua, nhưng bộ quân áo trên người Lâu Thiếu soái vẫn suýt làm cặp mắt chó của hắn bị chói mù.

Hắn ngẩng đầu hỏi một câu: “Thiếu soái, đây là quân trang mới hả?”

Lâu Thiếu soái: “Ừ.”

“Lữ đoàn Độc Lập của chúng ta đều có chứ?”

Lâu Thiếu soái lạnh lùng liếc hắn một cái: “Anh thử nói xem?”

Nghe vậy Chính trị viên Khương không dám hỏi nữa. Một lúc sau, Sĩ quan Quý thấy Thiếu soái đi xa mới nói cho hắn biết: “Bộ quân trang Thiếu soái đang mặc được đặt riêng ở xưởng may của Ngôn thiếu gia. Tính tình Ngôn thiếu gia anh còn không rõ hay sao? Thiếu soái đã mặc lên người rồi, việc Lữ đoàn Độc Lập chúng ta được đổi quân trang chỉ là sớm hay muộn.”

Chính trị viên Khương lau lau mồ hôi trên trán: “Thế vì sao Thiếu soái lại không vui?”

Sĩ quan Quý liếc nhìn hắn: “Con mắt nào của anh thấy Thiếu soái không vui?”

Chính trị viên Khương: “…” Hai con mắt đều thấy cả.

Hai Sư đoàn trưởng Đường, Bàng đi đến boong ke. Sau khi ba người chào hỏi lẫn nhau, Lâu Thiếu soái liền đưa ống nhóm trong tay cho Đường Ngọc Hoàng. Đối phương cũng không khách sáo, cảm ơn một tiếng rồi vội vã nhìn ra xa.

Diễn tập đã tiến vào giai đoạn cuối. Bên công kích bắt đầu phát động đợt tấn công thứ ba. Bính lính dàn thành hàng ngang, cong lưng ghìm súng chậm rãi tới gần trận địa phòng thủ. Có kinh nghiệm rút ra từ hai đợt tấn công trước đó, lần này binh lính dàn hàng rộng hơn, thế nhưng vẫn không có tác dụng gì. Chỉ cần lọt vào tầm bắn của súng máy thì dù có lưới sắt cản ở đằng trước đi chăng nữa, chờ đợi bọn hắn vẫn chỉ là “tử vong”.

Giám sát viên kiểm kê quân số hai bên sau đó giơ cờ đỏ trên tay phải lên cao, ý bảo Tiểu đoàn tấn công đã “tử vong” toàn bộ.

Trợ lý lập tức ghi chép lại sau đó đưa báo cáo chi tiết cho Lâu Thiếu soái: “Thiếu soái, trừ khi mang đại pháo ra xới tung toàn bộ trận địa lên, nếu không, một khi gặp phải loại trận phòng thủ này, bên tấn công chỉ có thể mất trắng, tất cả binh lính đều thành tốt thí mà thôi.”

Lâu Thiếu soái gật đầu. Vành mũ rộng tạo thành một cái bóng mờ che khuất một nửa khuôn mặt hắn, khiến người khác không cách nào thấy được biểu cảm của hắn lúc này.

“Hạ lệnh, kết thúc diễn tập.”

Giờ phút này hai Trung đoàn và một Tiểu đoàn Đặc nhiệm đóng vai tấn công chỉ còn không đến hai Tiểu đoàn. Ngược lại, phần lớn thương vong của Trung đoàn phòng thủ bên trong chiến hào đều do pháo nổ trước đó mà thành. Ba đợt tấn công tiếp theo cũng chỉ có lần đầu tiên là khiến bọn họ bị ảnh hưởng nhiều một chút.

Có được đáp án mình cần, Lâu Thiếu soái liền hạ lệnh cho những chiến sĩ tham gia diễn tập lui xuống nghỉ ngơi. Từ Trung đoàn trưởng trở xuống, bao gồm Tiểu đoàn trưởng, Đại đội trưởng, Trung đội trưởng, Tiểu đội trưởng, cho đến từng binh lính đều phải tự tổng kết về lần diễn tập này. Không biết chữ cũng không sao, bọn họ chỉ cần hồi tưởng lại từng chi tiết diễn ra trên chiến trường, nếu có bất cứ sơ hở hoặc cải tiến gì thì lập tức báo cáo lên trên, sẽ có động viên xứng đáng.

“Đây chỉ là một trận diễn tập.” Lâu Thiếu soái đứng trước chiến hào còn giăng đầy khói súng chưa kịp tan đi. Nhìn lướt qua toàn thể binh sĩ tham gia thao luyện, hắn nói: “Nhưng tôi hy vọng mọi người không chỉ coi nó là một trận diễn tập!”

Toàn bộ những người có mặt ở đây, bao gồm cả Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật đều không lên tiếng, im lặng nghe Lâu Thiếu soái nói.

“Khi còn học trong trường Quân đội ở Đức, huấn luyện viên đã nói với tôi rằng: vinh quanh lớn nhất của một quân nhân chính là chết trận nơi sa trường!” Nói tới đây, Lâu Thiếu soái bỗng dừng một chút: “Nhưng hôm nay tôi muốn nói, lời này, hoàn toàn không đúng.”

Mọi người đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc. Quân nhân da ngựa bọc thây, chết trận sa trường, có gì không đúng?

“Trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ nước nhà, vì quốc gia mà không tiếc hy sinh mạng sống, thế nhưng, vinh quang lớn nhất của một quân nhân phải là giết được thật nhiều kẻ thù ở ngoài mặt trận!”

“Khiến kẻ thù của chúng ta phơi thây nơi sa trường mới là vinh quang lớn nhất của quân nhân Hoa Hạ!”

Giờ phút này, trong lồng ngực của những người ở đây đều như có một ngọn lửa hừng hực cháy lên. Ngay cả Chính trị viên Khương cũng không nhịn được mà xiết chặt nắm tay, cắn mạnh khớp hàm.

“Giết giặc, mới là bổn phận của quân nhân Hoa Hạ chúng ta!”

“Giết!”

Mọi người giơ tay hô thật to. Những tiếng hô vang dội như sóng thần ấy khiến người khác không thể không tin tưởng một điều: trong tương lai, chắc chắn đội quân này sẽ trở thành một binh đoàn dũng sĩ mà kẻ thù vừa nghe tên đến đã sợ đến vỡ mật.

Kể từ giây phút này, mỗi một chiến sĩ trong Lữ đoàn Độc Lập đều ghi nhớ rằng: giết thật nhiều kẻ thù mới là vinh quang lớn nhất của một quân nhân Hoa Hạ!

Vì thế cho nên ngày sau ở trên chiến trường, kẻ thù đều biết Hoa Hạ có một binh đoàn dũng mãnh như vậy. Mà thê thảm nhất chính là đám Nhật lùn. Chỉ cần nghe tin sắp phải đối đầu với quân đội của Lâu Tiêu, đám chỉ huy đều nói với binh sĩ của mình rằng: “Đó là một đám dã thú, nếu không muốn bị dã thú xé thành mảnh nhỏ thì hãy đoàn kết lại và dốc hết sức lực đi!”

Tuy nhiên, đoàn kết dốc sức giết địch hay là chạy trốn thì còn phải bàn thêm đã.

Bởi vì gã Liên đội trưởng nói ra lời ấy đầu tiên đã toi mạng trong một trận chiến với quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ rồi.

Trong trận diễn tập này, Lâu Thiếu soái vẫn chưa dùng đến xe tăng. Hiện nay nhà xưởng phục vụ công nghiệp quân sự mới chỉ cải tạo được một chiếc xe tăng thôi. Nếu muốn hình thành một đoàn xe có quy mô và sức chiến đấu nhất định thì còn phải tiếp tục mua máy kéo ở nước ngoài về nữa. Tay nghề của nhóm kỹ thuật viên trong nhà xưởng có giỏi tới đâu mà không có bột thì cũng chẳng gột nên hồ. Không có vật liệu và kỹ thuật then chốt nhất, tất cả đều là vô nghĩa.

Dù Đỗ Duy Nghiêm đã năn nỉ ỉ ôi đủ kiểu song Lý Cẩn Ngôn vẫn không chịu đưa cái máy kéo còn lại cho hắn. Đùa sao, Lý tam thiếu gia mua tổng cộng là hai chiếc, nếu một cái cũng không thấy bóng, người khác hỏi tới thì biết phải làm sao?

Nhất là John, cái tên người Mỹ ấy cực kỳ khôn khéo. Một khi để hắn nắm được manh mối, sự tình chắc chắn sẽ khó thành.

Hơn nữa, sáu tỉnh Bắc Kỳ bây giờ cũng không đến mức vững chắc như sắt thép, gián điệp rất nhiều, những kẻ b*n n**c lại càng khó lòng phòng bị. Lý Cẩn Ngôn vẫn luôn suy nghĩ, chẳng biết có cách gì có thể giăng lưới bắt hết cả đám hay không? Cuối cùng hắn đưa ra kết luận: không thể.

Giống như cỏ dại không cách nào diệt hết, cứ cắt lớp này lớp khác sẽ mọc ra. Hay là bảo Kiều Nhạc Sơn chế ra mấy bình thuốc diệt cỏ, diệt sạch cả đám một lượt cho xong!

Lý tam thiếu gia đang nghiến răng nghiến lợi, bỗng nha đầu vào báo có quản lý nông trường đến gặp.

“Lợn rừng chạy vào nông trường?” Nghe được lời nói của người vừa tới, Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc nhướng cao một bên lông mày: “Còn phá hỏng ruộng dưa?”

“Đúng vậy!” Khi nhắc đến đám lợn rừng, người tới không khỏi lộ vẻ tức giận: “Đám súc sinh này đã phá hỏng ruộng dưa chín! Không những thế còn giẫm nát một mảng lớn ở mảnh ruộng sắp chín.”

“Phát hiện như thế nào?”

“Vài người gác đêm nghe thấy tiếng động truyền đến từ ruộng dưa, còn tưởng có trộm, nào ngờ vừa chiếu đèn tới liền thấy một đám lợn rừng, chừng mười bảy mười tám con, con lớn nhất nặng tới một – hai trăm ký.”

“Có ai bị thương không?”

“Không có, anh em sao có thể bị đám súc sinh này gây thương tích? Ngược lại còn thuận tay bắt được năm – sáu con, tiếc là đã để mấy con to nhất trốn thoát.”

Nghe đến đó, Lý Cẩn Ngôn không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy đi cùng người nọ tới nông trường.

Vừa đến ruộng dưa hắn đã thấy khu vực gần rào chắn bị giẫm nát không ra hình dạng. Dưa hấu vỡ vụn vương vãi khắp nơi. Mấy con lợn rừng bị trói chặt bốn chân vứt trên mặt đất, thỉnh thoảng lại kêu “éc éc” vì bị người trông coi ruộng dưa đá cho mấy phát.

Nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn, mấy anh lính trông coi ruộng dưa đều lộ vẻ áy náy: “Ngôn thiếu gia, là chúng tôi không canh chừng cẩn thận, để lợn rừng chạy tới phá hỏng ruộng dưa.”

“Chuyện này không trách các anh được. Lợn rừng muốn tới, nào có ai dự đoán được đâu.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, đi qua xem xét mấy con lợn bị trói chặt, mỗi con cũng phải nặng gần trăm cân: “Chọn con nhỏ nhất đưa đến phủ Đại soái, những con còn lại anh em làm thịt ăn đi.”

Nói xong hắn xoay người đi vào ruộng dưa. Cả mảnh ruộng không còn được mấy trái nguyên vẹn. Chẳng trách mấy anh lính trông ruộng lại tức đến nghiến răng, ngay cả hắn nhìn mà cũng muốn đá đám lợn kia mấy cái cho hả giận.

Đời sau, lợn rừng là loài động vật được bảo vệ ở Trung Quốc. Nhưng bây giờ chúng chỉ là thú hoang, dám phá hỏng ruộng dưa của hắn, hừ hừ…

Đột nhiên, Lý Cẩn Ngôn nhìn thấy một quả dưa hấu chưa bị lợn rừng giẫm nát. Hắn vui vẻ đi qua, lại phát hiện chỉ có mặt trên là nguyên vẹn, vừa lật lại liền thấy nửa dưới đã vỡ vụn rồi, còn mọc cả lông xanh.

Lý Cẩn Ngôn hơi chán nản, nhìn đống lông xanh trên quả dưa hấu mà ngẩn người. Đây là số không được ăn dưa hấu hả!

Nhìn nhìn một lúc, bỗng Lý Cẩn Ngôn vỗ mạnh vào đùi. Hắn nâng quả dưa hấu lên rồi cười toe tóe. Mấy anh lính đi theo sau hắn không khỏi hoảng sợ. Ngôn thiếu gia làm sao vậy? Bị lợn rừng chọc đến điên rồi à?

“Ngôn thiếu gia, cậu không sao chứ?”

“Không sao, tôi ổn lắm!” Lý Cẩn Ngôn cầm theo quả dưa mọc lông xanh kia rồi xoay người bỏ chạy. Vừa chạy hắn vừa nói với Sĩ quan phụ tá: “Mau, đưa tôi đến phòng thí nghiệm của Kiều Nhạc Sơn, tôi muốn tặng dưa hấu cho anh ta!”

Lời này vừa được thốt ra, trên trán mấy anh lính liền rớt xuống vài vạch đen.

Tặng một quả dưa hấu nát bấy lại còn bị mốc?

Ngôn thiếu gia có thù oán với Kiều tiên sinh sao?

Lý Cẩn Ngôn không để ý nhiều như vậy, một mực thúc giục Sĩ quan phụ tá lái xe đưa mình đi. Dưa hấu nát là đồ tốt, lông xanh mọc trên dưa lại càng tốt hơn, Penicillin đó nha!

Câu chuyện về một quả dưa nát còn được học sinh tiểu học nhắc đến trong bài làm văn tương lai cơ mà!

Lý tam thiếu gia chạy tới phòng thí nghiệm của Kiều Nhạc Sơn trong kích động. Kiều Nhạc Sơn vừa thấy gương mặt tươi cười của Lý Cẩn Ngôn, còn tưởng đối phương mang cho mình thứ tốt gì. Kết quả, khi nhìn người kia giơ quả dưa hấu nát ra, suýt nữa hắn đã làm rơi ống nghiệm.

Đây là quà cho mình đấy hả? Người này thật sự không phải đang bày tỏ bất mãn trước yêu cầu tăng lương lần thứ ba của mình sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi