CĂN NHI



Sáng sớm ngày hôm sau, Diệu Tổ trực tiếp gọi Niệm Đệ: “Chị à.”
Niệm Đệ giãy giụa mở mắt ra.

Ngày hôm qua lại không ngủ được mấy giờ.

Cô eo đau chân mỏi, tay đều không nâng dậy nổi.
Diệu Tổ bế cô lên, tắm rửa mặc quần áo, cuối cùng nói với cô: “Cùng em đi bệnh viện.”
“Làm sao vậy?” Niệm Đệ lập tức tỉnh táo lại.
Diệu Tổ rũ mắt xuống không nói lời nào.
Cô lập tức lo lắng sốt ruột, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Hai người đi xuống lầu, có mùi đồ ăn bay đến.

Trong phòng bếp dì giúp việc đang hỏi Thạch Đầu có uống sữa bò hay không.
Thạch Đầu quay đầu nhìn hai người Niệm Đệ: “Sớm.”
Diệu Tổ hơi kinh ngạc, hoàn toàn không nhớ còn có một đứa trẻ như vậy ở trong nhà, nhưng phản ứng lại rất nhanh, gật gật đầu: “Sớm.”
Thái độ trở nên càng trịnh trọng.
Sau một đêm hoang đường, hắn đã quên mất sự tồn tại của Thạch Đầu, nhìn một chút Niệm Đệ liền đoán được.
Quả nhiên, kế hoạch sau này của Diệu Tổ không có Thạch Đầu, hắn do dự một hồi, không biết an bài con bé như thế nào.

Thạch Đầu nói: “Con đi tìm dì bảy.”
Lúc này Diệu Tổ mới nhẹ nhàng thở ra.
Diệu Tổ mang theo cô lái xe đến bệnh viện, lúc xuống xe còn có chút không được tự nhiên.
Trong lòng Niệm Đệ càng khẩn trương, tuy rằng ở trên mạng không nghe được tin thân thể hắn không tốt, nhưng lại sợ tai nạn lần đó thật sự để lại di chứng gì đó cho hắn, không khỏi cầm tay hắn.
Diệu Tổ theo bản năng cầm lại tay cô, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Đi cùng em...”
“Được.” Niệm Đệ nhanh chóng trấn an hắn.
Diệu Tổ muốn nói lại thôi, nói: “Đi cùng em làm buộc ga-rô.”
Tiểu phẫu rất nhanh liền làm xong, lại quan sát thêm hai giờ, tất cả đều bình thường, nhưng trên đường trở về nãy giờ Diệu Tổ đều không nói gì.
Niệm Đệ hơi lo lắng, nói: “Có đau không?”
Diệu Tổ không nhìn cô, nói: “Không đau.”
Vậy sao lại có dáng vẻ này.

Trong lòng cô lo sợ, lấy hết can đảm lại hỏi: “Còn tốt đi?”
Diệu Tổ không biết nghĩ đến cái gì, vành tai đỏ lên: “Vô cùng tốt.”
Sau đó bọn họ hội hợp với Thạch Đầu cùng Lãnh Đệ Hi Đệ, ăn cơm ở bên cạnh cảnh khu kia.
Diệu Tổ đi tính tiền.
Thạch Đầu uống xong nước khoáng buổi sáng mang theo, uống xong liền ngoan ngoãn giao vào trong tay Niệm Đệ, nói: “Chỗ này cũng có bán loại nước này.” Ở nhà con bé cũng thường uống.
Niệm Đệ cầm lấy bình rỗng kia.

Bán lẻ tám đồng một chai, ở cảnh khu này bán hai mươi đồng.
Trên thân bình dán tờ giấy ngắn gọn giống như thông báo tìm người, nền trắng, trừ bỏ những tin tức quan trọng ở ngoài, tất cả đều là những tấm ảnh nhỏ.
Dựa theo những khu vực bị mất tích, giấy in dán trên thân chai là ảnh chụp của phụ nữ hay trẻ em lạc đường ở khu vực xung quanh, cùng với tóm tắt đặc thù ngắn gọn.

Nói là một chai nước, càng giống như thông báo tìm người mini.

Phía sau còn có mã QR, quét mã có thể xem thêm thông tin.
Phía dưới là một hàng chữ nhỏ: Toàn bộ lợi nhuận ròng dùng để quyên góp công ích cho Hội phụ nữ và trẻ em, địa chỉ cũng được ghi rõ ràng.

Chỉ có trên nắp bình màu xanh lục có hai chữ theo thể bút lông: Niệm Khanh.
Cô lấy hai tay hợp lại ôm lấy cái chai.
Hi Đệ đập một cái lên khuỷu tay Lãnh Đệ: “Thấy không, có thấy chai nước kia không?”
Lãnh Đệ thấy phiền: “Chị biết, ở nhà không phải vẫn thường uống sao.”

Hi Đệ cười to: “Hóa ra chị mới là người ngốc nhất nhà chúng ta! Còn không bằng em chỉ tốt nghiệp cao trung đâu, còn chưa nhìn ra sao?”
“Chị ấy tiết kiệm như vậy mà bỏ được tiền mua nước khoáng mới chính là vấn đề, vậy mà chị không phát hiện sao? Niệm Khanh! Tề thị đi sản xuất nước khoáng, chị đã hiểu chưa?”
“Chị tưởng bởi vì nước này tiện lợi!”Lãnh Đệ nói.
“Vậy vì sao nước này lại tiện lợi? Tập đoàn Tề thị, công ty lâu đời như thế, đã tiến quan vào lĩnh vực Internet, còn nhàn rỗi không có việc gì làm đi sản xuất chai nước khoáng giá rẻ tám đồng một chai sao?”
“Lãnh Đệ à Lãnh Đệ, chị thật là hai tai không nghe chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết học tập.

Kết hợp với Diệu Tổ lựa chọn phỏng vấn, có hiểu chưa?” Hi Đệ lắc đầu nói.
“Nơi nào có nước khoáng liền có chuyện xưa của Diệu Tổ.”
Bởi vì giá cả rẻ tiền, nơi nơi đều bán loại nước này, gần như tất cả mọi người có thể nói bát quái về chuyện hành xử khác thường của ông chủ sản xuất nước này.
Niệm Đệ không có khả năng không biết hắn.
Diệu Tổ tính tiền trở về, bắt lấy bả vai Niệm Đệ, ôm cô vào trong ngực.
Hiện tại hắn thật cao, Niệm Đệ ngửa đầu nhìn hắn, hắn lập tức cúi đầu hôn cô một chút: “Sao vậy?”
Thạch Đầu nói: “Mẹ cũng nắm tay con đi!”
“Được.” Niệm Đệ duỗi tay kéo con bé, lại bị Diệu Tổ giành trước một bước.
Diệu Tổ nâng lên một bàn tay to, đặt trước mặt con bé, hỏi: “Có muốn nắm tay ba không?”
“...Vâng.” Thạch Đầu suy xét một chút, tay nhỏ nâng lên cầm, ngẩng mặt nói, “Con rất hào phóng đi?”
Tay nhỏ kia thật mềm, Diệu Tổ sửng sốt một chút mới nắm lấy, nói: “Ừ, cảm ơn con.”
Sau đó Lãnh Đệ, Hi Đệ mang theo Thạch Đầu tiếp tục chơi, Diệu Tổ đưa bọn họ đến nơi, Niệm Đệ lại không xuống xe.
Hắn nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên: “Cầm bình rỗng làm gì? Khát?”
Niệm Đệ ngẩn ra một chút, buông tay ra.
Nhưng cô không dám ném tùy tiện, đây là hy vọng trầm trọng.
Diệu Tổ nhìn cô còn không ném, cởi bỏ đai an toàn, cúi người thò qua chỗ cô: “Sao vậy?”

Niệm Đệ không có cách nào nói chuyện.
Hắn nhìn cô một hồi, lại nhìn chai nước trong tay cô kia.

Phía trên đều là những người rời nhà vạn dặm, không biết có ngày trở về hay không.

Hắn đột nhiên nói: “Em cho rằng chị bị bắt cóc mới không nhìn thấy em.”
Niệm Đệ nói không ra lời.
Hắn lại không bức cô nói chuyện, chỉ hôn lên trán cô một chút, thì thầm: “Cảm ơn chị.”
Cảm ơn chị đã trở lại, cảm ơn chị không có thương tích đầy mình.
Cô mở hai tay ra, ôm hắn vào trong ngực.
Hắn ngẩn ra một chút, bả vai cứng rắn chẩm rãi mềm xuống, dựa vào trong khuỷu tay cô.

Sợ áp đến cô, hắn không dám dùng sức, tư thế này cũng không thoải mái.
Nhưng mà...
“Thơm quá.” Hắn thấp giọng thở dài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi