CĂN NHI



Từ khi chạy trốn khỏi núi, trong lòng Niệm Đệ vẫn luôn vướng bận Nguyện Đệ.

Ba chị gái ở trước cô không thể làm gì, chỉ có thể tận lực cứu vớt ba đứa em gái.
Chính là Nguyện Đệ như hiện tại, lại căn bản không cần cô cứu.
Vợ chồng hòa thuận, con cái sinh năm đứa, đang tiếp tục nỗ lực muốn sinh cho Lương gia một đứa con trai.
Nhìn Nguyện Đệ cái dạng này, Niệm Đệ tự oán chính mình.
Ngày hôm sau, cô điều chỉnh lại tâm tình, lại nói chuyện với Nguyện Đệ một lần, áp những bực bội cùng khổ sở trong lòng xuống, nhẫn nại tính tình nghe Nguyện Đệ nói.
Nhưng băn khoăn gia đình, băn khoăn năm đứa con gái, Nguyện Đệ quyết tâm.
“Nhà họ Lương đối với em không tệ,” Cô nói, “Em cũng không thể làm cho gia đình họ đoạn tử tuyệt tôn đi.

Hơn nữa, sinh con gái ra cũng là chịu tội.”
Niệm Đệ hỏi cô: “Em cũng từ trong núi ra đúng không? Để bọn nhỏ học tập, lớn lên giống như Hi Đệ Lãnh Đệ, tự mình kiếm tiền...”
“Được rồi, chị à, chồng em không giống cha chúng ta, anh ấy sẽ tìm nhà chồng tốt cho con gái.

Con gái kiếm nhiều tiền làm gì, dù sao cũng phải gả chồng.”
Người đã thành hình, muốn thay đổi suy nghĩ, chỉ có thể đánh nát bộ dáng nguyên bản lại đắp nặn một lần nữa.

Chỉ là Nguyện Đệ cũng thực vừa lòng với cuộc sống hiện tại.
Các cô có thể vĩnh viễn nói không thông.
Niệm Đệ chỉ có thể để con bé có việc gì tới tìm cô.
Nguyện Đệ cười: “Lão chồng kia của em nếu dám đối với em không tốt, em liền đến tìm chị cùng Diệu Tổ thay em xử lý hắn.”
Các cô còn ở lại đến ngày mười lăm tháng sau, tham gia hôn lễ của Niệm Đệ và Diệu Tổ.
Trước lúc đó, vợ chồng tân hôn còn muốn chụp ảnh cưới.
Diệu Tổ hỏi cô cùng Thạch Đầu, quyết định đến bờ biển chụp.
Là chủ ý của Thạch Đầu, con bé nói: “Con còn chưa tận mắt nhìn thấy biển.”

Hành trình định ra, trước khi xuất phát hai ngày, Hi Đệ khóc lóc.
“Cái tên khốn họ Trần kia cư nhiên chân đạp hai thuyền!” Hi Đệ rống giận, “Đúng là nhân mô cẩu dạng, em nhìn lầm hắn!”
Lãnh Đệ tức đến đau phổi: “Đã sớm nói với em hắn không phải thứ tốt rồi! Một năm đổi mười cái bạn gái! Thế nào, vừa được một tháng liền kết thúc đi!”
Hi Đệ oa oa mà kêu to lên: “Không tới một tháng! Còn kém hai ngày nữa! Hu hu!”
Hi Đệ gối lên trên vai Niệm Đệ, nước mắt chảy vào trong cổ cô.
Niệm Đệ vỗ vỗ lưng con bé, để tránh nó khóc đến sặc.
Nhớ tới một lần Hi Đệ khóc như vậy vẫn là thời điểm bán quần áo tính sai tiền, trả thừa người ta 80 đồng.
“Được rồi đừng khóc!” Lãnh Đệ tâm phiền ý loạn, “Còn may đợt này nhiều việc, em còn chưa ở chung với hắn.”
Tiếng khóc của Hi Đệ đột nhiên im bặt.
Hi Đệ chột dạ mà cọ cọ ở trên người Niệm Đệ, đem nước mắt nước mũi đều cọ lên trên người cô.
Lãnh Đệ vì phản ứng không tầm thường này của cô làm cho sửng sốt, giận tím mặt, vỗ bàn dựng ngược lên: “Em làm hắn chiếm tiện nghi!?”
Hi Đệ súc vào trong lòng ngực Niệm Đệ: “...Chỉ một lần.”
“Hai người ngủ rồi!” Lãnh Đệ hạ giọng rít gào lên, một chút bộ dáng an tĩnh dịu ngoan cũng không có.
Hi Đệ lẩm bẩm: “...!Hắn đẹp trai như vậy...!Em còn nghĩ lần tới...”
“Em đúng là không có mắt! Đưa tới cửa để người ta lừa!” Lãnh Đệ nhào lên véo cổ Hi Đệ.
Hi Đệ khóc không được, bị Lãnh Đệ chọc trước chọc sau, nước mũi cũng văng lung tung.
Hi Đệ ném gối lên người Lãnh Đệ: “Lúc ấy gặp mặt không phải chị cũng thấy anh ta khá tôt sao...!Ai nha em cũng ngủ anh ta, là ngủ lẫn nhau, ngủ lẫn nhau, hắn cũng là cái kia gọi là gì...!Hàng to xài tốt...”
Lãnh Đệ điên rồi.
“Tứ tỷ! Tứ tỷ! Chị cứu em với!” Hi Đệ hấp hối giãy giụa.
Niệm Đệ không có biện pháp, cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ngủ liền ngủ đi, cũng không cần quá kích động...!Yêu đương chia tay cũng không có cách nào, Hi Đệ cũng lớn...”
“Đúng đúng đúng, Lãnh Đệ à chị nghe chị ấy nói một chút đi, rất có đạo lý đó!”
Lãnh Đệ không nghe, khuyên bảo không có hiệu quả.
Hi Đệ kêu ầm lên: “Không phải...!Chị đừng véo nữa...!Thật sự rất sướng! Lãnh Đệ chị thử xem đi...”
Lãnh Đệ nghe vậy cả mặt đỏ bừng, thậm chí muốn giết Hi Đệ.
Diệu Tổ vẫn luôn ngồi bên người Niệm Đệ, lúc này nghe vậy nhìn qua, ý vị thâm trường.
Hắn dán lên lỗ tai Niệm Đệ, nhẹ giọng nói: “Chị à, tư tưởng của chị thật thoáng nha.”

“Em phải nhìn kỹ chị.” Hắn cắn lỗ tai cô, ẩn hàm ý ghe tuông.
Cô không nhịn được bật cười.

Hắn thật là chuyện gì đều phải nghe vào lỗ tai, cứ thích ăn chút dấm không rõ ngọn nguồn.
Cuối cùng một nhà ba người đi chụp ảnh cưới, còn có Hi Đệ Lãnh Đệ đi cùng giải sầu.
Lúc xuống máy bay đã là hoàng hôn, hai người Lãnh Đệ cùng Thạch Đầu đi ra bờ biển nhặt con cua, để Niệm Đệ cùng Diệu Tổ đi thử quần áo ngày mai chụp.
Niệm Đệ vào phòng thay quần áo, thay áo cưới xong, Diệu Tổ đã đang đợi cô.
Hắn mặc tây trang màu đen, tay phải nắm chặt, trước ngực cài một bông hoa hồng, giống như trái tim đỏ tươi được đào ra.

Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt bóng người mơ hồ phía sau rèm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Màn che chậm rãi được kéo ra.
Áo cưới thuần màu trắng không tỳ vết, dưới ánh đèn phản xạ ánh sáng làm người hoa mắt.
Ở bên trong vầng sáng, cô nhìn hắn.
Diệu Tổ theo bản năng đi nhanh về phía trước hai bước, đến trước mặt cô lại đột nhiên dừng lại.
“Diệu Tổ?” Niệm Đệ cười gọi hắn.
Chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hắn nóng đến phát run, Diệu Tổ dắt tay cô, quỳ một gối ở trước người cô.
Dưới đầu gối hắn là váy cưới xõa tung, cứ như vậy ngồi xổm xuống kề sát cô, phảng phất như muốn chui vào dưới váy cô.

Niệm Đệ kinh ngạc một chút, khom lưng ghé sát vào người hắn.
Người chung quanh đã lặng yên ra ngoài, phòng thay quần áo chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Diệu Tổ ngửa đầu nhìn cô, nhìn không chớp mắt: “Chị à.”
Ngón tay hắn vuốt ve nhẹ nhàng trên mu bàn tay cô một chút, lại nuốt một ngụm giống như nhẫn nại gì đó, hầu kết lăn lộn.

Hắn tựa hồ đã nghĩ tốt nên nói gì trước đó, chau mày, nhưng lại không nói ra được một câu lãng mạn nào.
Cuối cùng gian nan phun ra hai chữ: “Tám năm.”
Niệm Đệ ngẩn ra.
Hắn nói lại không hề trải qua đầu óc suy xét, trực tiếp từ trong miệng ra: “...Chị trước sau không có tới.”
Hắn sửng sốt một chút, sắc mặt rét run, rồi lại lẩm bẩm nói tiếp, giống như lầm bầm lầu bầu: “Chị căn bản...”
“Không cần em.” Hắn hốt hoảng mà chớp mắt một chút, hốc mắt phiếm ra chút sắc hồng, lạo kiên quyết không dời tầm mắt.
Trong lòng Niệm Đệ tê rần.
Trong tám năm cô cũng từng đi đến đường cùng, nhưng càng không sống tốt, cô càng phải rời xa hắn.

Thời điểm cô sống tốt một chút, cô lại nghĩ hắn sẽ càng tốt.

Cô cho rằng hắn không cần cô.
...Là cô sai rồi.
Cô nắm chặt tay hắn, đầu lưỡi như là biến thành đầu gỗ, lên men phát đắng, ma đến không thể động đậy.
Một khắc Diệu Tổ được cô nắm tay kia, đột nhiên thở ra một hơi, lại cố gắng tự áp xuống.
Hắn nâng tay cô, cáng môi khắc chế mà dán một chút lên đầu ngón tay cô.
“Nhưng mà...!Gả cho em.

Được không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, thần thái chuyên chú căng thẳng, thế nhưng mơ hồ lộ ra ý cầu xin.
Sau khi đăng ký kết hôn mấy ngày này, rõ ràng trên pháp luật đã có quan hệ không gì phá nổi, rõ ràng cô vẫn luôn ở bên người hắn, hắn lại trước sau không thể an tâm.
Hắn càng muốn cô chính miệng nói.

Hắn muốn lời hứa của cô.
Niệm Đệ cúi đầu nhìn hắn, nhất thời có chút thất thần.
Vai lưng hắn cứng còng, thái dương không biết từ lúc nào đã chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt chưa bao giờ khó coi như vậy, đôi mắt lại sáng đến giống như có thể cắt ra một lưỡi đao.
Làn váy áo cưới thật dài kéo dài tới trên mặt đất, cô nửa ngồi xổm xuống, tùy ý những mảnh vụn kim cương đính trên lụa trắng rơi rụng trên mặt đất.
Cô cúi người ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Được.”
Nhẹ nhàng hôn trán của hắn, cô nói: “Chị nguyện ý.”
Ngón tay Diệu Tổ buông lỏng một chút, hắn ngừng thờ, một đôi nhẫn ở trong chiếc hộp trong tay lộ ra.


Đặt ở trước mặt cô.
Khẩn trương quá mức, lòng bàn tay của hắn có mồ hôi sáng lấp lánh.
“Chị à.” Hắn nửa quỳ nhìn chằm chằm cô.
Niệm Đệ đẩy làn váy ra, đối mặt với hắn ngồi quỳ ở trên mặt đất, đầu dựa gần đầu hắn ngồi ở một khối.
Váy sa căng ra làn váy, vây xung quanh hai người bọn họ.
Cô vươn tay, lấy cái nhẫn hơi lớn hơn một chút kia.
Ngón tay hắn cứng còng, tư thái quái dị, vẫn không nhúc nhích.
Niệm Đệ gục đầu xuống, nâng tay hắn lên, đem nhẫn đeo vào ngón áp út.
Ngón tay dường như lại run rẩy một chút, lại lập tức nắm chặt thành quyền, Diệu Tổ mím chặt khóe miệng, đoạt lấy tay cô, dùng tốc độ cực nhanh mà đeo cái nhẫn thuộc về cô vào, giống như đem cô khóa lại.
Làm xong tất cả, hắn mới có khoảng trống thở dốc.
Hắn nắm chặt lấy tay cô, nhìn bộ dáng chiếc nhẫn kia ở trên tay cô.

Phần bên trong nhẫn kề sát da thịt của cô, là tên của hắn.
Cô thuộc về hắn, hơn nữa cô nói nguyện ý.
Tay hắn hơi phát run, hít sâu một hơi, cúi xuống hôn lên ngón áp út của cô.
Cánh môi ấm áp, hắn kề sát khe hở ngón tay cô hôn hai cái, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm qua chiếc nhẫn kia, muốn đem đầu lưỡi với vào khe hở chặt chẽ giữa nhẫn với ngón tay.

Hai lần không có kết quả, ngược lại hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nhẫn chặt như vậy, giống như có thể giam cầm cô cả đời, vĩnh viễn cũng sẽ không chia lìa với hắn.
Cuối cùng Diệu Tổ bẻ ra năm ngón tay của cô, đém nguyên ngón áp út của cô hàm ở trong miệng.

Khoang miệng ấm áp ẩm ướt mút vào ngón tay cô, hàm răng gặm cắn vết chai trong lòng bàn tay, Niệm Đệ cảm giác vừa ngứa vừa tê dại.
Hắn nâng lông mi nhìn cô, trán kề sát trán cô, đầu lưỡi đỏ tươi quấn lấy lưỡi cô, bao vây mút vào, cuối cùng đem cô nuốt đi vào.
Cánh tay Niệm Đệ vòng lên cổ hắn, đem hắn ôm chặt.
Hai người quỳ gối giữa lụa trắng, từ xa nhìn lại giống như hai đứa trẻ ôm lấy nhau, hứa hẹn vĩnh viễn không cách xa nhau.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi