CẨN NHIÊN KÝ

Giang Ngọc Long duy trì tư thế duỗi hai tay, chậm chạp không động.

Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày: "Thế nào? Ngươi không dám?"

Giang Ngọc Long thế mà hào phóng gật đầu: "Đương nhiên không dám. Ngươi nói Thanh Vũ bị người ta nhét phấn độc vào miệng, biết đâu lúc ta kiểm tra hơi thở cho hắn thì ngón tay vô tình dính phải. Xuân thiếu hiệp làm vậy là muốn gϊếŧ ta rồi."

Xuân Cẩn Nhiên cười: "Ta đã sớm đoán được ngươi sẽ biện hộ như thế này, Đinh Nhược Thuỷ!"

"Tới đây ——" một tiếng hét to vang lên, Đinh thần y chậm rãi đi xuống cầu thang, tiến vào sảnh chính.

Xuân Cẩn Nhiên hỏi: "Kết quả thế nào?"

Đinh Nhược Thủy đáp: "Đã kiểm tra xong, chỉ có lưỡi Thanh Vũ bị nhiễm độc, môi và mặt không hề phát hiện bột phấn, chăn đệm ta cũng đã kiểm tra cả trong lẫn ngoài, hoàn toàn sạch sẽ."


Xuân Cẩn Nhiên nhìn về phía Giang Ngọc Long một lần nữa: "Cho nên ý của Giang công tử là, ngươi chỉ dò xét hơi thở trên mũi, nhưng lại đụng vào trong miệng của Thanh Vũ?"

Nụ cười của Giang Ngọc Long rốt cuộc cũng sụp đổ, lung lay lùi về sau hai bước, khó khăn lắm mới có thể ổn định lại.

"Có phải ngươi hối hận lúc hạ độc đã quá cẩn thận không?" Xuân Cẩn Nhiên chăm chú nhìn hắn, không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi: "Ta biết ngươi nghĩ gì. Nếu lúc bôi độc ngươi để phấn dính vào môi hoặc mặt Thanh Vũ thì chúng ta sẽ không thể bắt thóp được ngươi, nhưng ngươi không muốn lưu lại bất cứ manh mối nào nên đã hết sức cẩn thận. Cuối cùng đó lại chính là sơ hở lớn nhất của ngươi!"

"Ngươi chỉ gặp may mà thôi!" Giang Ngọc Long không ngụy trang nữa, kích động mắng: "Nếu không vô tình nhìn thấy ta và Tiểu Đào, dù ngươi có ba cái đầu cũng không nghĩ ra được!"


"Đúng vậy" Xuân Cẩn Nhiên hết sức tán thành, sau đó hỏi lại: "Nhưng tại sao ta lại gặp may như thế?"

Giang Ngọc Long giật giật môi, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.

"Thật ra cũng không phải là ta may mắn, mà là những kẻ bại hoại thì thường gặp xui xẻo, đó là vì..." Xuân Cẩn Nhiên bước lại gần hắn, gằn từng chữ "trời cao có mắt."

Giang Ngọc Long nhìn Xuân Cẩn Nhiên một lúc lâu, cuối cùng ủ rũ cúi đầu.

Thanh Trường Thanh nghe tới đây thì không muốn tin cũng phải tin, ông vỗ bàn đứng dậy, vừa đau lòng vừa giận dữ mắng: "Giang Ngọc Long, ta chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi, vì sao ngươi lại muốn hại Thanh gia chúng ta?"

Việc đã đến nước này, Giang Ngọc Long dứt khoát vò đã mẻ không sợ nứt, cười như điên dại: "Không phải ta làm hại Thanh gia, mà là ông trời không phù hộ Thanh gia. Thanh Bình chết, Thanh Phong lại bị ông chán ghét vứt bỏ, thế nên ta đành tiễn Thanh Vũ một đoạn, tự mình trở thành con hiền cháu hiếu của ông. Dù gì danh vọng của Thanh môn hiện nay cũng là dựa vào thế lực của Giang gia năm đó, sau này truyền lại cho ta, đổi thành họ Giang cũng không phải là không thể."


Thanh Trường Thanh không thể tin được những gì mình vừa nghe, run rẩy chỉ tay vào Giang Ngọc Long một hồi lâu mới mắng được một câu: "Súc sinh!"

Nhưng có người còn hành động nhanh hơn cả ông, ngay lúc ông phun ra chữ đầu tiên, Lâm thị đã cầm kiếm đâm về phía Giang Ngọc Long!

Giang Ngọc Long đã sớm nhìn ra hành động của Lâm thị, nhanh chóng né được, buồn bực kêu: "Thanh Bình không phải do ta gϊếŧ!"

"Ngươi vừa mới thừa nhận, bây giờ lại muốn đổi ý sao?" Lâm thị mặc kệ hắn nói gì, một lần không trúng thì đâm thêm lần nữa!

Bây giờ Xuân Cẩn Nhiên mới hiểu, Lâm thị dù có thân tàn ma dại cũng chạy phải tới, đó là vì bà muốn tự tay báo thù cho nhi tử.

Động tác của Lâm thị nhanh nhẹn lưu loát, kiếm pháp không huyền diệu nhưng cũng đủ dùng, cộng thêm nỗi phẫn nộ bộc phát, chiêu nào chiêu nấy đều là trí mạng, kiếm nào kiếm nấy đều mang theo sát ý!
Dù võ công của Giang Ngọc Long trên cơ Lâm thị, nhưng đối mặt với một người mẹ điên cuồng vì mất con, hắn vẫn có chút không chống đỡ được, hơn nữa trên tay hắn lại không có binh khí, chỉ có thể cẩn thận tránh né.

Mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, nhưng cũng không có ai bước ra ngăn cản. Nếu như Lâm thị gϊếŧ chết Giang Ngọc Long thì đó cũng là thiên lý tuần hoàn, là báo ứng của hắn!

Nhưng Xuân Cẩn Nhiên không như thế.

Hắn nhảy bổ vào trước mặt Lâm thị, chặn đường của bà, đồng thời lấy ra thanh đoản kiếm trong tay áo, "keng" một tiếng ngăn lấy lưỡi kiếm của đối phương: "Đừng như vậy, dù bà muốn gϊếŧ hắn cũng phải để ta hỏi rõ mọi chuyện trước đã!"

"Còn gì để hỏi nữa chứ?" Lâm thị không bị lay động, nhưng lại thu kiếm lại, chớp mắt đâm về phía Xuân Cẩn Nhiên!
Hiện tại bà chỉ muốn báo thù cho con trai, kẻ nào ngăn cản, gϊếŧ không tha.

Thế là trận đấu của Lâm thị và Giang Ngọc Long biến thành trận đấu của Lâm thị và Xuân Cẩn Nhiên.

Đám người trong sảnh chính ngớ người nhìn sự việc diễn ra, không kịp phản ứng.

Xuân Cẩn Nhiên vừa đánh nhau vừa dịch chuyển về vị trí mà hắn nhắm tới.

Lúc này Lâm thị lại dùng kiếm đâm tới, Xuân Cẩn Nhiên không né tránh, cũng không dùng đoản kiếm ngăn lại, mà là đột nhiên đẩy Nguyên thị đứng bên cạnh ra làm lá chắn!

Nguyên thị giật mình, né tránh theo phản xạ, sượt qua mũi kiếm, thậm chí còn phòng ngừa đối phương công kích thêm mà dùng tay làm đao, bổ về phía cánh tay của Lâm thị với tốc độ sét đánh.

Lâm thị bị đánh vào tay, bội kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng vang vọng.
Tiếng bội kiếm rơi xuống đất làm cho Nguyên thị bừng tỉnh, bà vẫn duy trì tư thế đánh vào cánh tay Lâm thị, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Lâm thị cũng bị biến cố đột ngột phát sinh này làm cho khôi phục lý trí, bà nhìn bội kiếm, lại nhìn Nguyên thị, vẻ mặt không thể nào tin được.

Xuân Cẩn Nhiên mỉm cười nhìn mọi người: "Ta không cần phải nói thêm nhỉ?"

"... Cực kỳ cần" Người trả lời hắn là Phòng Thư Lộ.

Sắc trời đã sáng tỏ, hừng đông ló dạng mang đến một ngày mới ấm áp và hào hứng.

Nhưng Thiên Thanh Các như vẫn đang chìm trong màn đêm, đêm đen dài dằng dặc không biết khi nào mới kết thúc.

"Lúc Thanh Bình xảy ra chuyện, có một chuyện ta nghĩ mãi cũng không hiểu" Xuân Cẩn Nhiên chậm rãi nói: "Hung thủ hạ độc Thanh Vũ khiến chúng ta cảnh giác, thậm chí đã bắt đầu hoài nghi hung thủ là người trong Thanh môn. Vậy tại sao hung thủ phải mạo hiểm gây án lần nữa? Lúc đó Thanh Phong đã trở thành kẻ tình nghi bị cấm túc, hung thủ gây án vào thời điểm này chẳng phải sẽ giúp Thanh Phong loại trừ hiềm nghi sao? Kẻ nào lại ngốc đến mức cứu lấy con dê thế tội cho mình? Lại nói về lúc Thanh Bình bị hại, chúng ta nghe thấy tiếng đánh nhau nên mới chạy tới, từ đó đinh ninh rằng hung thủ biết võ công và hắn có đánh nhau với Thanh Bình. Nhưng tất cả những người biết võ công đều có bằng chứng ngoại phạm, nên cái chết của Thanh Bình vẫn chưa có lời giải, được suy đoán là bị kẻ bên ngoài tấn công. Nhưng ta vẫn không tin, ta không tin có một kẻ bên ngoài lại chọn thời điểm mẫn cảm này, mạo hiểm bản thân có thể bị phát hiện để tấn công Thanh Bình, kết quả là giúp tất cả "nghi can" rửa sạch hiềm nghi. Quan trọng hơn là kết quả kiểm tra của Đinh Nhược Thuỷ, trừ vết thương trí mạng ngay ngực, Thanh Bình không có bất kỳ vết thương nào khác, từ đó có thể đoán được, hung thủ không hề đánh nhau với Thanh Bình, lại có thể ra tay một cách dễ dàng, một kích trí mạng. Vậy thì vấn đề là, loại người nào có thể làm cho Thanh Bình không hề đề phòng và phản kháng? Đáp án chỉ có một..."
"Là người quen" Phòng Thư Lộ tiếp lời, hắn đã hiểu được ý của Xuân Cẩn Nhiên.

Xuân Cẩn Nhiên vui mừng gật đầu, sau đó vươn tay về hướng Đinh Nhược Thuỷ. Đinh thần y hiểu ý, lập tức đưa chiếc chậu đồng mà hắn ôm trong ngực nãy giờ lên —— từ lúc cái chậu này thoát ly khỏi cái ôm của Xuân thiếu hiệp, Đinh thần y đã luôn bảo vệ nó.

Xuân Cẩn Nhiên cầm lấy chậu đồng, lật mặt chậu xuống, đáy chậu liền hiện ra, đưa cho từng người xem thử: "Đây là chậu đồng ta đem tới từ phòng của Thanh Bình, các ngươi nhìn kỹ xem, có phải dưới đáy chậu có vết cắt không?"

Cầm chậu đi quanh đại sảnh một vòng, Xuân Cẩn Nhiên mới công bố đáp án: "Đây chính là tiếng đánh nhau mà chúng ta đi thấy. Hung thủ cố ý chém vào đáy chậu để tạo ra tiếng binh khí va chạm, dẫn dụ chúng ta tìm đến, tạo ảo giác là hung thủ đánh nhau với Thanh Bình, che giấu sự thật là hắn và Thanh Bình vốn có quen biết, cũng đẩy suy luận của chúng ta vào ngõ cụt. Nhưng đương nhiên là hung thủ vẫn phải là người biết võ công, bởi vì Đinh Nhược Thuỷ đã kiểm tra tỉ mỉ vết thương của Thanh Bình, chuỷ thủ kia gọn gàng dứt khoát, một kích trí mạng, không chỉ toàn bộ lưỡi dao mà thậm chí chuôi dao cũng khảm vào hai phần, người không có võ công thì không thể đâm được như thế. Thế nhưng những người biết võ công mà chúng ta quen biết đều có bằng chứng ngoại phạm, chẳng lẽ họ có thể phân thân đi gϊếŧ người?" Xuân Cẩn Nhiên nói một hơi, ngừng một lát mới tiếp tục: "Ta nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng ta chợt nghĩ, có thể chúng ta đã nhầm lẫn. Không ai có thể vừa nói chuyện với người khác ở chỗ này lại vừa có thể gϊếŧ người ở chỗ khác. Nên hung thủ là kẻ không có bằng chứng ngoại phạm, đồng thời hắn cũng có võ công, chỉ là chúng ta không biết."
"Nên ngươi nghĩ ngay đến Tam phu nhân? Vì bà ấy có đủ động cơ?" Phòng Thư Lộ không chấp nhận được: "Nếu như ngươi đoán sai, có lẽ Tam phu nhân sẽ chết dưới kiếm của Nhị phu nhân vì sự thăm dò của ngươi đấy!"

"Không, không chỉ vì bà ta có động cơ." Xuân Cẩn Nhiên nheo mắt, lâm vào hồi ức: "Khi ta ý thức được rằng hung thủ có thể bị chúng ta bỏ sót, người đầu tiên ta nghĩ tới chính là Tam phu nhân, bởi vì người được lợi lớn nhất từ cái chết của Thanh Bình chính là Thanh Phong, hắn được rửa sạch hiềm nghi, lại tăng cơ hội kế thừa Thanh môn. Một người mẹ có thể vì con của mình mà gϊếŧ người. Nhưng vấn đề là, không hề có dấu hiệu nào cho thấy Tam phu nhân biết võ công, chỉ dựa vào động cơ mà phỏng đoán thì lại quá mức mạo hiểm. May là ta lại nghĩ tới ngày đầu tiên mình đến Thanh môn."
Bùi Tiêu Y nhíu mày: "Lại là điên loan đảo phượng?"

"Còn có chuyện khác!" Xuân Cẩn Nhiên đen mặt, tức giận lườm hắn, tiếp tục nói: "Trước khi ta nhìn thấy Giang Ngọc Long và Tiểu Đào, vì không biết đường nên ta đi theo một nha hoàn vào hậu viện, chính nha hoàn đó đã đưa canh Ngũ Khí Quy Nguyên đã hầm kĩ cho Tam phu nhân. Khi đó ta sốt ruột muốn tìm Thanh môn chủ nên không nghĩ nhiều, sau này cũng quên hẳn đi, cho đến khi chiếc vòng tay của Linh Nhi khiến ta nhớ đến trận điên loan đảo phượng kia, vì thế mà cũng nhớ ra chuyện này."

Phòng Thư Lộ: "Canh Ngũ Khí Quy Nguyên thì có vấn gì?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Cái này thì phải để Đinh thần y giải thích rồi."

Đinh Nhược Thủy nghĩa bất dung từ: "Phụ nữ bình thường muốn bổ khí huyết sẽ dùng long nhãn, hạt sen, đậu đỏ, táo đỏ để tẩm bổ, nhiều nhất cũng chỉ thêm chút nhân sâm. Mà canh Ngũ Khí Quy Nguyên là vật đại bổ, có dược tính mãnh liệt, là thứ dành cho người tập võ, nếu là người không biết võ công, đừng nói là phụ nữ, dù là đàn ông cũng sẽ bị tăng huyết khí, nếu nặng còn có thể khiến thất khiếu chảy máu."
"Thật đúng là... trời cao có mắt." Phòng Thư Lộ nhớ tới câu này của Xuân Cẩn Nhiên, có chút cảm thán, nhưng vẫn còn nghi vấn: "Tam phu nhân cũng không biết đêm đó ngươi sẽ đi tìm Thanh Phong nói chuyện, nếu ngươi không đi thì hắn sẽ không có bằng chứng ngoại phạm, hắn sẽ càng bị tình nghi nhiều hơn, Tam phu nhân làm vậy chẳng phải tự tạo trở ngại cho mình sao?"

"Ngươi quên lúc đó Thanh Phong đang bị cấm túc à?" Xuân Cẩn Nhiên nói: "Không có ta thì những đệ tử của Thanh môn chịu trách nhiệm giám thị cũng sẽ làm chứng cho hắn."

Lâm thị vẫn luôn im lặng từ lúc đánh rơi bội kiếm lên tiếng: "Nếu như ta không điên cuồng gϊếŧ người thì sao? Ngươi sẽ chứng minh bà ta biết võ công bằng cách nào? Chẳng lẽ trời cao sẽ lại tiếp tục hiển linh?"

"Chuyện đó" Phòng Thư Lộ nhỏ giọng trả lời: "Nếu bà không xuất thủ, vậy thì ta sẽ bị đổ oan thành hung thủ, sau đó điên cuồng gϊếŧ người. Dù ta không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng Cẩn Nhiên hiền đệ đã nói cách này có thể làm cho hung thủ lộ diện, cho nên ta đã định làm theo."
Lâm thị nghiêng đầu nhìn hắn, lại nhìn Xuân Cẩn Nhiên, nở nụ cười chua ngoa đầy châm chọc: "Suy tính thật chu đáo."

Xuân Cẩn Nhiên quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt bà. Suy tính có chu đáo thế nào cũng không thể làm cho Thanh Bình sống lại, Lâm thị hận, hắn hiểu.

Lúc này Thanh Trường Thanh đã hiểu rõ ngọn nguồn, cõi lòng vô cùng khó chịu. Nếu ông không oan uổng Thanh Phong, sao Nguyên thị lại phải đi gϊếŧ người!

Nhưng mà, có một việc ông vẫn không hiểu được: "Sở Nhi, nàng biết võ công ư? Tại sao nàng lại giấu ta, lại còn giấu nhiều năm như vậy?"

Nguyên thị nâng mày liễu, dịu dàng hỏi lại: "Sao ta phải nói cho ông biết? Không phải ông thích ta dịu dàng thuỳ mị như thế này sao? Ông hay nói Đại tỷ quá già, Nhị tỷ không dịu dàng, chỉ có ta cười một tiếng đã nhu tình như nước. Nếu ông biết ta có võ công, vậy thì ta sẽ rơi vào tình cảnh như Nhị tỷ, nhìn ngọn đèn tàn, một mình ngồi chờ đến hừng đông, vừa nghĩ đến thôi cũng đã thấy buồn chán."
"Nương!" Thanh Phong không khống chế được mà ôm chầm lấy Nguyên thị, nghẹn ngào nói: "Sao nương lại ngốc như thế? Con là một kẻ bất tài, con chưa bao giờ muốn thừa kế gia nghiệp gì cả, con chỉ muốn sống một cuộc sống tự do tự tại, nương không cần phải làm những chuyện đó vì con..."

"Thằng ngốc này" Nguyên thị sờ đầu con trai, ôn nhu đến cực điểm: "Con là thịt trong tim của nương, nương không vì con thì vì ai."

Xuân Cẩn Nhiên sụt sịt mũi, quay người đi đến trước mặt Giang Ngọc Long: "Đến lượt ngươi."

Giang Ngọc Long không hiểu: "Thanh Bình không phải do ta gϊếŧ, chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Chuyện của Thanh Bình đã rõ, nhưng Thanh Vũ thì không."

Giang Ngọc Long sửng sốt, sau đó cười khổ: "Ta đã bị ngươi bắt được, còn muốn thế nào đây?"

Xuân Cẩn Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, dường như vẫn chưa đủ: "Giang Ngọc Long, dù Thanh Phong bị chán ghét vứt bỏ thì cũng là cốt nhục của Thanh môn chủ, ngươi là một kẻ khác họ, dựa vào đâu mà ngươi cho rằng sau khi Thanh Bình và Thanh Vũ chết đi, ngươi sẽ đánh bại Thanh Phong, trở thành người kế thừa Thanh môn?"
"Bởi vì..." Giang Ngọc Long nhìn xung quanh, ấp úng nửa ngày, nhưng không nói được đoạn sau.

Xuân Cẩn Nhiên thay hắn trả lời: "Bởi vì cô mẫu của ngươi nói rằng bà ta sẽ giúp ngươi, có phải vậy không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi