CẨN NHIÊN KÝ

Mã phu xe nhẹ đường quen, khiến cho bảy tám ngày đường núi rút ngắn lại chỉ còn năm ngày, sau khi tiến vào bình nguyên, mã phu rời đi, Đinh Nhược Thuỷ và Xuân Cẩn Nhiên phi nước đại suốt một đường, tới ngày thứ mười thì đến được tiểu trúc Nhược Thuỷ.

Tiểu trúc Nhược Thuỷ là nơi Đinh Nhược Thuỷ sinh hoạt hằng ngày, một màu xanh biếc, điềm tĩnh khoan thai, đúng là --

Tiểu trúc ở cuối dòng Thanh Khê,

Ngàn tre tiêu điều buồn lê thê.

Một ngôi nhà nhỏ, thế thì sao?

Gian phòng đủ chứa mảnh trời cao.

Hái quả mớm lũ vượn trên cây,

Mở lồng cho đàn hạc bay bay.

Ngày dài hờ hững trôi như thế,

Chẳng có vui buồn chẳng âu lo.*

"Mỗi lần tới đây, dù trong lòng có bao nhiêu phiền muộn đều có thể bình tâm trở lại." Xuân Cẩn Nhiên bước xuống xe ngựa, cảm khái nhìn xung quanh: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ chuyển Xuân Phủ đến một nơi giống thế này."


Đinh Nhược Thủy cười, cũng không tin lời hắn: "Không sáo trúc không rượu thịt, quá thanh tâm quả dục, ngươi không chịu được đâu."

Xuân Cẩn Nhiên nghiêng đầu ngẫm lại, cảm thấy có lý, không cãi lại.

Đinh Nhược Thủy cũng không kinh ngạc, quay người gọi đồ đệ của mình giúp nâng bệnh nhân lên: "Lưu Ly, ta về rồi đây -- "

Lưu Ly vốn là một đứa trẻ hoang sống trên một ngọn núi gần đây, phụ mẫu đều mất, nó chỉ có thể ăn quả dại và săn thú để sống qua ngày. Sau này vô tình cứu được Đinh Nhược Thuỷ bị mắc vào bẫy bắt thú, Đinh thần y muốn báo ơn, dứt khoát dẫn nó về tiểu trúc Nhược Thuỷ, mới đó mà đã tám năm. Lúc đầu Đinh Nhược Thuỷ chỉ thương hại nó, muốn cho nó một chỗ nương thân, nhưng về sau lại phát hiện đứa nhỏ này rất thông minh, không học tập được gì thì thật là đáng tiếc, nên mới dốc hết vốn liếng dạy y thuật của mình cho nó. Có điều Lưu Ly thông minh thì đúng là thông minh, nhưng nó lại không chịu tập trung, cho nên Đinh thần y có dốc cạn túi, nó cũng chỉ có thể học được vài thứ da lông.


Gọi liên tục mấy lần, nếu là trước đây thì đứa bé lanh lợi kia đã sớm chạy tới, nhưng không biết sao lần này lại chậm chạp không thấy bóng dáng.

"Chẳng lẽ lên núi hái thuốc rồi?" Đinh Nhược Thủy nghi hoặc lẩm bẩm, đi tới chỗ cái chum đựng nước dưới mái hiên.

Nào ngờ vừa đi một bước đã bị Xuân Cẩn Nhiên dùng sức kéo lại!

Đinh Nhược Thuỷ giật mình: "Sao..."

"Xuỵt --" Xuân Cẩn Nhiên ra hiệu cho hắn im lặng.

Đinh Nhược Thủy nghe lời ngậm miệng, đồng thời nhìn Xuân Cẩn Nhiên cẩn thận cúi người quỳ xuống, kề mặt sát mặt đất, ánh mắt hết sức chuyên chú, đám chó hoang ở lân cận mà thấy cảnh tượng này thì cũng không dám đến đây tranh địa bàn.

Sau một lúc lâu, Xuân Cẩn Nhiên mới hoàn tất việc thăm dò, Đinh thần y nãy giờ không dám thở mạnh, thấy hắn đứng dậy mới nhỏ giọng hỏi: "Phát hiện cái gì rồi?"


Xuân Cẩn Nhiên cảnh giác nheo mắt, hạ thấp giọng: "Có hai dấu chân người đi vào trong nhà, một sâu một nông, một lớn một nhỏ, một biết võ công một thì không, một lớn tuổi một nhỏ tuổi, nếu dấu chân nhỏ tuổi là của Lưu Ly, vậy người còn lại là ai?"

Đinh Nhược Thủy: "Chờ chút..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Dấu chân có thứ tự chứ không lộn xộn, rõ ràng là Lưu Ly không hề

hoảng hốt sợ hãi, vậy chỉ có một khả năng, có kẻ đã bắt cóc nó, trói nó trong phòng! Loại người nào lại..."

Đinh Nhược Thủy: "Chờ chút đã!"

Xuân Cẩn Nhiên: "Không thể chờ, tình huống hiện tại rất nguy hiểm!"

Đinh Nhược Thuỷ: "Không hề!"

Xuân Cẩn Nhiên: "Vậy ngươi giải thích dấu chân này thế nào"

Đinh Nhược Thủy: "Nhà ta không thể có khách tới thăm sao?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Không phải chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tích cực như vậy được!"
Đinh Nhược Thủy: "Không phải ta nghĩ như vậy, mà là chum nước nói cho ta biết!"

Xuân Cẩn Nhiên: "Chum nước nói thì ngươi tin à!"

Đinh Nhược Thủy: "..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Hả? Khoan đã, chum nước là ai?"

Đây quả là một câu hỏi hay.

Đinh Nhược Thủy hít sâu, lại từ từ thở ra, ép mình phải nở một nụ cười thật tự nhiên: "Ầy, chính là vị huynh đài này."

Chum nước huynh, người cũng như tên, trên rộng dưới hẹp, vách thành dày rộng, giống hệt thứ dùng để đựng nước của hàng trăm ngàn hộ gia đình khác trong giang hồ, trong đó chứa nước trong veo, một vài lá trúc già nổi lên trên mặt nước, nhẹ nhàng chuyển động theo gió.

Xuân Cẩn Nhiên đen mặt, tức giận hỏi: "Ngươi nói cái chum nước này nói cho ngươi biết là trong nhà có khách?"

Đinh Nhược Thuỷ bình tĩnh đáp: "Có thấy mấy cái lá trúc không? Nếu có khách, Lưu Ly sẽ thả lá trúc vào trong chum, giống như thế này."
Xuân Cẩn Nhiên vẫn không phục: "Sao ngươi biết lá trúc này không phải bị gió thổi tới?"

Đinh Nhược Thủy mỉm cười: "Lưu Ly nói ngươi nhất định sẽ hỏi câu này, nó với ta giao kèo không thả toàn bộ chiếc lá mà chỉ xé ra một nửa, ngươi nhìn kĩ xem có phải tất cả lá trúc đều chỉ có một nửa không?"

Xuân Cẩn Nhiên cắn răng: "Ta biết ngay đây là ý của thằng ngốc đó mà, nó toàn dùng trí thông minh của mình vào những thứ vô dụng thôi."

Đinh Nhược Thủy không đồng ý: "Sao lại vô dụng? Không nhờ vào chiêu này thì hôm nay ngươi lại gây chuyện rồi."

Xuân Cẩn Nhiên: "Lại là sao?!"

Đinh Nhược Thủy: "Lần trước đấy, ngươi không phân rõ trắng đen lật ngược cả căn nhà của ta ra dò xét!"

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta không phân rõ trắng đen hồi nào! Trong viện đột nhiên xuất hiện xác chết của ngỗng trời, chẳng lẽ không đáng nghi à?"
Đinh Nhược Thủy: "Đúng, thật đáng nghi, cho nên ngươi tra án một hồi, cuối cùng tuyên bố là ngỗng trời bay quá lâu, chết vì mệt."

Xuân Cẩn Nhiên: "... Chân tướng mà, đâu thể khiến mọi người vừa lòng được."

Đinh Nhược Thủy: "Ha hả."

Xuân Cẩn Nhiên hoài nghi bằng hữu trong lúc ngồi trong xe ngựa rời khỏi Thanh môn đã cố ý học tập cái điệu cười của cái vị nằm bất tỉnh kia, lại còn cố tình chọn cái kiểu gợi đòn nhất.

Nếu có khách, chắc hẳn Lưu Ly sẽ không gặp nguy hiểm, vậy tại sao họ gọi mãi mà nó không trả lời?

Mang theo nỗi nghi vấn này, Đinh Nhược Thủy và Xuân Cẩn Nhiên cố gắng bước thật nhẹ nhàng vào tiểu trúc Nhược Thuỷ...

"Thật sự thú vị đến thế sao?"

"Đương nhiên rồi! Chúng ta nhận mọi loại công việc, liên hệ với rất nhiều loại người, muôn màu muôn vẻ, từ minh chủ võ lâm đến tên ăn mày ngoài phố, đảm bảo chỉ trong vòng 1 năm ngươi sẽ được trải nghiệm một giang hồ đầy màu sắc!"
"Giang hồ bây giờ làm gì có minh chủ võ lâm?"

"Ngươi quá ngây thơ rồi! Chuyện này không ai dám nói thẳng ra, nhưng thật ra vẫn luôn có những bàn tay vô hình, chỉ cần một họ phất tay một cái, toàn bộ giang hồ sẽ rơi vào cảnh gió tanh mưa máu!"

Dưới bóng cây ở trung đình, hai cái đầu tụ lại một chỗ, giống như đang âm mưu bật mí tất cả bí ẩn chốn giang hồ.

"Mấy người?"

"Hở?"

"Có bao nhiêu bàn tay vô hình như vậy?"

"Vân Trung Hàng gia, Hạ Hầu Sơn trang là rõ ràng nhất, Thiên Nhiên Cư miễn cưỡng cũng có thể tính, còn có phái Hàn Sơn, Ám Hoa Lâu, phái Huyền Diệu cũng có chút danh tiếng, nhưng vẫn còn kém rất xa."

"Vạn Quán Lâu thì sao?"

"Ôi, đừng có so sánh như vậy, chúng ta không đi cùng đường với bọn họ"

"Vậy các ngươi đi con đường gì?"

"Chẳng thèm mưa gió chốn giang hồ, chỉ nguyện gia tài trên vạn lượng!"
"Vạn lượng?"

"..."

"Nhìn ngươi có vẻ rất nghèo."

"Thiếu niên à, khổ tận cam lai, trước đắng sau ngọt có biết không? Dù Vạn Quán Lâu chúng ta chỉ cần tiền nhưng vẫn luôn chú trọng nghĩa khí huynh đệ, nếu không thì tại sao các huynh đệ cắn rơm cắn cỏ cũng muốn đi theo ta chứ?"

"Tại họ ngốc."

"..."

"Một thủ lĩnh nghèo, dẫn cả hội đều nghèo."

"..."

"Ta vẫn nên đi theo sư phụ."

"Đồ nhi ngoan!" Đinh Nhược Thủy nghe lén cả buổi lệ nóng doanh tròng, kìm lòng không được nhào tới.

Lưu Ly giật nảy mình, quay người trốn theo bản năng.

Đinh thần y không nhào tới chỗ đồ đệ của mình mà lại vọt vào lòng của Kỳ Vạn Quán.

Kỳ Lâu chủ được sủng ái mà sợ: "Chuyện này, vị huynh đài này đừng có nhiệt tình như vậy... Ồ, Xuân huynh cũng về rồi... Thật ngại quá, ta đi đâu cũng được người ta thích..."
Xuân Cẩn Nhiên vừa khôi phục từ trạng thái bất ngờ gặp được cố nhân, không quan tâm hắn nói gì mà cười đáp: "Không sao, ngươi vui là được."

Lúc này Đinh thần y mới biết mình ôm nhầm người, vội vàng đẩy ra.

Kỳ Lâu chủ tịch mịch đã lâu mới cảm nhận được hơi ấm, có chút lưu luyến không rời, nhưng nhìn đến ánh mắt không được thiện lành cho lắm của đối phương, than nhẹ một tiếng, mặc cho người đẹp rời đi.

Xuân Cẩn Nhiên không rảnh quan tâm đến tâm tư tinh tế của Kỳ Vạn Quán, chỉ khó hiểu nói: "À này, sao ngươi lại đến đây?"

Kỳ Vạn Quán nghe vậy thì nghiêm túc lên: "Đương nhiên là đến đây tìm Xuân huynh rồi"

Xuân Cẩn Nhiên có chút mơ hồ: "Xin chỉ giáo?"

Kỳ Vạn Quán vỗ vai hắn, vừa thân mật vừa có chút trách cứ: "Không phải ngươi đã đồng ý gia nhập Vạn Quán Lâu à? Sao lại chạy loạn khắp nơi như thế? Nếu hạ nhân của ngươi không thông báo cho ta, ta còn không biết đi đâu tìm ngươi đây này! Ta tới đây tìm mới biết ngươi và Đinh huynh đi ra ngoài làm việc, ta đành phải chờ ở đây chứ biết làm sao?"
Trước khi Xuân Cẩn Nhiên rời đi quả thật từng nói với hạ nhân, nếu có người đến tìm hắn thì cứ nói hắn đã đến chỗ của Đinh Nhược Thuỷ. Dù sao chữa bệnh cho Thanh Vũ là chuyện riêng của Thanh môn, có lẽ Thanh Trường Thanh cũng không muốn lan truyền việc này ra bên ngoài. Cho nên việc Kỳ Vạn Quán đến tìm hắn cuối cùng lại đến tận đây cũng có thể đoán được. Nhưng vấn đề là --

"Ta đồng ý gia nhập Vạn Quán Lâu hồi nào?!"

Kỳ Vạn Quán sửng sốt, một lúc lâu mới lên tiếng: "Không phải ngươi viết cho ta một bài thơ sao? Ngôn từ trong thơ cho thấy quyết tâm và sự khẩn thiết muốn gia nhập Vạn Quán Lâu của ngươi, đọc xong ta cảm động đến mức không thể kiềm chế được luôn đó!"

"Khoan khoan, ngươi chờ một chút đã" Xuân Cẩn Nhiên khẩn trương nuốt nước miếng: "Đúng là ta có viết cho ngươi một bài thơ, nhưng hình như... không giống như những gì ngươi kể."
"Sao lại thế được?" Kỳ Vạn Quán kích động, sợ cái người mình vất vả lừa về lại chạy mất, vội vàng ngâm: "Mây bay nhiều tầng, tựa cảnh thần tiên. Hoa đào trên gấm, liễu thắm bên hồ. Đông hạ thế gian, tiên gia nào hiểu. Sông cạn đá mòn, biết đến bao năm? Chẳng lẽ bài thơ này không phải do Xuân huynh viết?"

"..." Lần này Xuân Cẩn Nhiên thật sự không hiểu nổi: "Thơ không sai, nhưng ngươi làm sao nhìn ra quyết tâm muốn gia nhập quý phái của ta?"

Kỳ Vạn Quán ngẩng đầu ưỡn ngực: "Xuân huynh có thể ngâm từng câu không?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Mây bay nhiều tầng, tựa cảnh thần tiên."

Kỳ Vạn Quán: "Vạn Quán Lâu giống như tiên cảnh"

Xuân Cẩn Nhiên: "Hoa đào trên gấm, liễu thắm bên hồ."

Kỳ Vạn Quán: "Huynh đệ của Lâu chủ ta đều là những thanh niên tốt."

Xuân Cẩn Nhiên: "Đông hạ thế gian, tiên gia nào hiểu."
Kỳ Vạn Quán: "Sau khi gia nhập Vạn Quán Lâu, dù giang hồ xảy ra biến cố gì."

Xuân Cẩn Nhiên: "Sông cạn đá mòn, biết đến bao năm?"

Kỳ Vạn Quán: "Ta cũng sẽ bán mạng đến lúc sông cạn đá mòn."

Xuân Cẩn Nhiên: "..."

Kỳ Vạn Quán: "Có gì sai à?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Không có gì sai. Tài văn chương của Kỳ huynh thật đáng kinh ngạc."

Kỳ Vạn Quán: "Xuân huynh quá khen quá khen rồi."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ha ha."

Kỳ Vạn Quán: "Hắc hắc."

Đinh Nhược Thuỷ đứng xem toàn bộ quá trình lặng lẽ lùi về sau một bước, kéo đồ đệ đến bên cạnh, thấm thía khuyên: "Lưu Ly, nhớ kỹ, sau này nói chuyện hay gửi thư cho người khác đều phải dùng câu chữ rõ ràng, đừng có làm bộ làm tịch."

Lưu Ly cái hiểu cái không, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau khổ của "Xuân huynh", cảm thấy lời sư phụ nói chắc chắn là chí lý.

Sau chừng một nén nhang, Kỳ Lâu chủ cũng bi thương nhận ra sự thật là mình đã hiểu sai ý người khác, mà lúc này Xuân Cẩn Nhiên mới nhớ ra còn có một vị Bùi thiếu hiệp đang phơi thây bên ngoài tiểu trúc Nhược Thuỷ.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, Kỳ Vạn Quán lập tức bị bắt đi làm bốc vác không công --

"Nhìn thì gầy mà sao nặng thế." Kỳ Lâu Chủ nặng nề nhấc một chân của Bùi Tiêu Y lên.

Xuân Cẩn Nhiên nhấc một cái chân khác, vô cùng tán thành: "Cũng không biết giấu thịt đi chỗ nào rồi."

Đinh Nhược Thuỷ hợp lực với Lưu Ly nâng phần vai, có lòng tốt giải thích giúp Bùi thiếu hiệp: "Cũng chưa chắc là nhiều thịt, có vài người trời sinh có khung xương nặng, tạng người này dù sau khi chết chỉ còn bộ xương vẫn rất nặng."

Kỳ Vạn Quán 囧: "Ta nghĩ hắn không thích sự so sánh này đâu." Nói xong bỗng nhiên nghĩ đến một việc: "Không phải các ngươi ra ngoài làm việc à? Sao lại nâng hắn trở về? Việc các ngươi làm có liên quan đến hắn à? Nhắc mới nhớ, sao hắn lại hôn mê?"

Xuân Cẩn Nhiên đen mặt: "Câu hỏi của ngươi hình như có hơi nhiều rồi đó?"
Kỳ Vạn Quán ngượng ngùng cười cười: "Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp thôi."

Câu hỏi của Kỳ Vạn Quán đã nhắc nhở Xuân Cẩn Nhiên, sau khi sắp xếp ổn thoả cho Bùi Tiêu Y, Xuân Cẩn Nhiên gọi Kỳ Vạn Quán ra ngoài, kéo đến một nơi yên tĩnh.

Kỳ Lâu chủ đã quen với sóng gió lập tức hiểu ý: "Xuân huynh có việc?"

Xuân Cẩn Nhiên gật đầu: "Những câu hỏi lúc nãy ta không thể trả lời ngươi, vì nó còn dính líu đến nhiều người khác, nhưng ta hi vọng ngươi có thể giúp ta điều tra một vài chuyện được không?"

"Đương nhiên là được" Kỳ Vạn Quán đáp không cần suy nghĩ: "Ta dựa vào kĩ năng này để kiếm cơm, ngươi không trả lời câu hỏi của ta thì đã sao? Dù ngươi có gạt ta đi nữa cũng không quan trọng, quan hệ của chúng ta có tốt hay xấu thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của Vạn Quán Lâu!"
Xuân Cẩn Nhiên vô cùng khâm phục: "Tốt!"

Kỳ Vạn Quán nở nụ cười khiêm tốn và chất phác: "Có tiền thì có thể sai khiến quỷ thần mà."

Xuân Cẩn Nhiên: "..."

Kỳ Vạn Quán: "Rốt cuộc là Xuân huynh muốn điều tra chuyện gì?"

Xuân Cẩn Nhiên lắc đầu, quên đi ấn tượng khó phai về "lòng tự trọng" của Kỳ Lâu chủ, nghiêm túc nói: "Ta muốn biết chuyện giữa Bùi Tiêu Y và Thiên Nhiên Cư. Thứ nhất, Bùi Tiêu Y có quan hệ gì với Thiên Nhiên Cư? Thứ hai, Cận phu nhân của Thiên Nhiên Cư là loại người như thế nào?"

"Chuyện của Bùi Tiêu Y thì khó điều tra" Kỳ Vạn Quán nói, hoang mang nhíu mày: "Cận phu nhân thì đơn giản hơn, cả giang hồ đều biết bà ta là một quả phụ, hình như từng bị đàn ông phụ bạc nên bà ta mới không thích đàn ông, đó cũng là lí do Thiên Nhiên Cư chỉ toàn phái nữ..."
"Chuyện giang hồ đều biết đương nhiên không cần tới Kỳ Lâu chủ ra tay" Xuân Cẩn Nhiên ngắt lời: "Ta muốn biết những điều mà người trên giang hồ không biết."

Kỳ Vạn Quán: "Có phương hướng nào cụ thể không?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Toàn bộ."

Kỳ Vạn Quán: "Bùi Tiêu Y và Cận phu nhân?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Còn có Thiên Nhiên Cư."

Kỳ Vạn Quán: "Đây là một việc rất nguy hiểm."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta biết, nhưng ta thật sự không có nhiều tiền. Ngươi có thể nể tình mà..."

Kỳ Vạn Quán: "Một ngàn lượng được không?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Thật sự không có..."

Kỳ Vạn Quán: "Vậy một trăm lượng, thấp hơn nữa ta thật sự không thể nhận..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Không cần hạ giá nữa, thành giao!"

Kỳ Vạn Quán: "Hợp tác vui vẻ, chờ tin tốt của ta đi!"

Xuân Cẩn Nhiên: "À... ờ, ta có thể nhiều chuyện hỏi một câu được không? Lần trước quý phái vừa nhận được một đống bạc lớn từ Hàng gia, sao ta thấy hình như các ngươi vẫn rất thiếu tiền..."
Kỳ Vạn Quán: "Ài, trong phúc có hoạ, ta vừa nhận được bạc của Hàng lão gia thì Hạ Hầu lão gia đã nhờ chúng ta tìm một bình hoa cổ nhà họ bị mất trộm."

Xuân Cẩn Nhiên: "Không tìm được sao?"

Kỳ Vạn Quán: "Sao lại không? Ta là ai cơ chứ, không quá ba ngày đã tìm được rồi!"

Xuân Cẩn Nhiên: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Kỳ Vạn Quán: "Sau đó ta trượt tay..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Vậy là bình hoa trong tay tên trộm vẫn còn nguyên vẹn, đến tay ngươi thì thịt nát xương tan?"

Kỳ Vạn Quán: "Ta đâu có cố ý! Nhưng Hạ Hầu Sơn trang lại không chịu tha, ta đành phải để của đi thay người, ta khổ lắm -- "

Gió thổi qua ngọn cây, lá cây kêu xào xạc.

Xuân Cẩn Nhiên đón gió nhìn về phương xa, hắn không biết Kỳ lâu chủ khổ sở như thế nào, nhưng hắn cảm giác một trăm lượng bạc của mình có tám phần là đổ sông đổ biển rồi.
-----

Edt: *Nguyên văn là:

小筑清溪尾,

萧森万竹蟠。

庵庐虽逼仄,

庭户亦平宽。

摘果观猿哺,

开笼放鹤盘。

澹然还过日,

无处著悲欢。

Mình có hỏi một bạn biết tiếng Trung thì đây là bài thơ Tiểu Trúc của tác giả Lục Du. Còn gg

tiếng Việt thì mình không mò ra được bài này nên mạo muội dịch thơ lại như trên nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi