CẨN NHIÊN KÝ

Yêu cầu giải độc không nằm ngoài dự đoán của Xuân Cẩn Nhiên, nhưng thứ khiến hắn ngoài ý muốn chính là sự chắc chắn trong lời nói của đối phương: "Sao ngươi lại nghĩ Đinh Nhược Thuỷ sẽ nghe lời ta?"

Dường như Bùi Tiêu Y không ngờ hắn sẽ hỏi lại, sau khi nghiêm túc quan sát nét mặt của Xuân Cẩn Nhiên, Bùi Tiêu Y nở một nụ cười nghiền ngẫm: "Ngươi thật là... bao nhiêu thông minh đều dồn hết lên việc phá án..."

Nụ cười của Bùi Tiêu Y dường như có mang theo ma tính, làm cho tim của Xuân Cẩn Nhiên bất chợp đập nhanh, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, giống như một con mồi đang bị mãnh thú tiếp cận. Nhìn thì có vẻ như mãnh thú bất động, nhưng thực ra nó đang suy nghĩ xem nên ăn đầu ngươi trước hay chân của ngươi trước. So ra thì cái gương mặt lạnh tanh như mọi lần của Bùi Tiêu Y còn thấy thoải mái hơn.


"Ta vẫn thích cái mặt lạnh trước đây của ngươi hơn." Xuân Cẩn Nhiên chưa từng chân thành như vậy.

"Đáng tiếc, đông lạnh người khác nhưng lại không thể đông lạnh ngươi." Bùi Tiêu Y nhàn nhạt nhìn hắn, mang theo ý cười: "Cho nên cứ đơn giản thế này đi."

Xuân Cẩn Nhiên không tự giác lui lại một bước, yếu ớt thương lượng: "Có thể tiếp tục lạnh mặt..."

"Có chút khó" Bùi Tiêu Y khó xử nhíu mày: "Ngươi giống như một mặt trời rực rỡ, tia sáng bắn khắp ra khắp bốn phía."

Trong cơn ớn lạnh tàn ác này, Xuân Cẩn Nhiên bỗng trở nên nhanh trí, hiểu được ý của Bùi thiếu hiệp: "Ta có thể hiểu là, vì ta không biết xấu hổ, nên ngươi muốn đối phó với ta thì phải càng không biết xấu hổ hơn?"

"Ta thích một cách giải thích văn nhã hơn một chút" Bùi Tiêu Y nghĩ nghĩ: "Gậy ông đập lưng ông, rất không tồi."


Xuân Cẩn Nhiên nghiến răng: "Có tin ta để Đinh Nhược Thuỷ trực tiếp chơi chết ngươi hay không..."

Bùi Tiêu Y nháy mắt: "Ta không tin, ngươi còn muốn biết bí mật của Thiên Nhiên Cư."

Xuân Cẩn Nhiên: "..."

Bùi Tiêu Y: "Ta tán thưởng nhất chính là cái tính cực kỳ tò mò của ngươi."

Xuân Cẩn Nhiên: "Bây giờ có muốn nịnh nọt cũng không kịp rồi..."

Bùi Tiêu Y: "Nó khiến ngươi có đầy nhược điểm."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta còn nghĩ có lẽ lúc hôn mê ngươi đã bị tráo đổi, bây giờ ta phát hiện ngươi đúng là cái kẻ khiến người chán ghét trước đây, thật sự là không biết nên vui hay nên buồn."

Bùi Tiêu Y: "Trong lúc hôn mê ta đã nghĩ rất nhiều, ta có thể thay đổi như một cơn gió chỉ để sống sót, gặp phải lá khô ta sẽ cuốn chúng lên, gặp phải cành liễu ta sẽ nhẹ ngàng thổi, gặp phải người tốt ta sẽ nhượng bộ, gặp phải dâʍ tặc ta sẽ ngả ngớn với hắn."


Xuân Cẩn Nhiên: "Làm khó cho ngươi rồi, lúc hôn mê còn phải động não."

Bùi Tiêu Y: "Trời sinh mệnh lao lực, không có cách khác."

Xuân Cẩn Nhiên không muốn nói thêm với Bùi Tiêu Y, ném cho hắn một mảnh khăn lau.

Cảm nhận được khí tức của Xuân Cẩn Nhiên biến mất khỏi phòng, rốt cuộc Bùi Tiêu Y cũng buông nhẹ bàn tay đang nắm chặt lấy chăn mền ra, nhưng dù thế thì đầu ngón tay cũng không thể khống chế mà run lên nhè nhẹ.

Cược thắng.

Lúc độc dược phát tát, hắn cho rằng mình nhất định sẽ chết, nhưng may là hắn đã đánh giá thấp sự hiếu kỳ và lòng trắc ẩn của Xuân Cẩn Nhiên, cũng như y thuật của Đinh Nhược Thuỷ. Cho nên trong khoảnh khắc thức tỉnh, hắn đã biết bước ngoặc vận mệnh mà hắn từng hi vọng vô số lần rồi lại bị đập tan, thứ mà hắn không dám nghĩ nhiều tới vì sẽ khiến hắn thêm tuyệt vọng, cuối cũng cũng đã đến. Thì ra không có gì là trời định, chỉ cần không chịu nhận mệnh, đêm có đen thế nào cũng sẽ có lúc đón được ánh bình minh. Chẳng qua lòng người là thứ không đáng tin nhất trên đời, hắn nhất định phải trao đổi một lợi ích thực tế nào đó để siết chặt ánh bình minh này trong tay thì mới có thể an tâm.
Thật ra hiếu kỳ không phải là nhược điểm lớn nhất của Xuân Cẩn Nhiên, mà chính là hiếu thắng.

Bùi Tiêu Y không hề cảm thấy áy náy, giang hồ vỗn dĩ là tính kế lẫn nhau, nếu có người thật sự thiện lành thánh khiết thì sợ là họ đã sớm thi cốt vô hồn trong giang hồ này rồi. Hơn nữa Xuân Cẩn Nhiên cũng không chịu thiệt thòi gì, hắn ta có thể nhận được tình báo của Thiên Nhiên Cư, còn có tuỳ ý ném khăn lau lên mặt kẻ hắn ta không thích mà không phải chịu bất cứ hậu quả gì, đây đã là một loại hạnh phúc.

Đinh Nhược Thủy được gọi đến cứu người, nhưng vừa vào cửa đã phát hiện gương mặt của người cần được cứu bị che phủ bởi một mảnh vải trắng, trái tim của hắn chìm thẳng xuống đáy vực: "Sao thế này? Đang yên đang lành sao lại chết rồi?! Không thể nào... rõ ràng buổi sáng mạch đập rất ổn định... Hức hức hức ta chỉ có thể chữa bệnh, không thể khởi tử hồi sinh, làm sao bây giờ..."
"Đừng có lần nào cũng chảy nước mắt nhanh như vậy được không?" Xuân Cẩn Nhiên chịu không được trợn to mắt, tiến lên lấy "mảnh vải trắng" kia xuống. "Nhìn kĩ nè, đây là cái khăn lau bàn nhà ngươi! Hắn ta còn thở!"

Đinh Nhược Thủy sửng sốt, khuôn mặt như lê hoa đái vũ: "Đúng rồi, không phải ngươi nói hắn tỉnh rồi sao? Người đã tỉnh rồi còn đắp khăn lau lên mặt làm gì?"

Bùi Tiêu Y rất muốn nói với Đinh Nhược Thuỷ, người bất tỉnh cũng không thể đắp khăn thối lên mặt đâu, nhưng vì đại cuộc, hắn chỉ có thể tiếp tục mỉm cười. Dù sao thì người trên giường bệnh, không thể không cúi đầu.

Trừ khi cái kẻ bày đầu kia vẫn nghiêm túc mở to mắt nói láo --

"Dù hắn đã tỉnh nhưng do hôn mê quá lâu, không đủ dương khí, hồn phách không vững, khăn lau hút lấy khói lửa thế gian, có thể bồi bổ sinh lực, chính là hàng cao cấp chuyên dùng để trấn hồn giữ phách."
"Ồ? Ra là vậy? Thế có cần che thêm một lúc..."

"Không cần! Ta rất khoẻ!"

"Ngươi thấy không? Lúc nãy hắn đắp khăn lau lên mặt còn run rẩy không xong, thế mà bây giờ đã có thể ngồi dậy, điều này chứng tỏ ta nói không sai!"

"..."

Quái lực loạn thần là một thứ nằm ngoài phạm vi học thức của Đinh thần y, cho nên khi thấy Bùi Tiêu Y bật dậy giống như cá chép xoay người, hắn liên tục cảm thán: "Thật sự là sống tới già học tới già..."

Bùi Tiêu Y không muốn nhắc đến chủ đề khăn lau thêm một lần nào nữa, để tránh trường hợp không kiềm chế được huyết khí chảy ngược trực tiếp đi chầu Diêm Vương trong hương dầu mỡ vẫn cứ quanh quẩn đâu đây: "Đa tạ Đinh thần y cứu giúp. Hai chúng ta không có giao tình, ngươi lại chịu mang ta về trị liệu, Bùi Tiêu Y vô cùng cảm kích."

Xuân Cẩn Nhiên mở lớn mắt, tên vương bát đản này lại đổi linh hồn rồi!
Đinh Nhược Thủy không biết tiền căn hậu quả nhưng cũng không nhượng bộ Bùi Tiêu Y: "Không phải ta muốn cứu ngươi, là Cẩn Nhiên nhờ ta cứu ngươi. Ngươi muốn gϊếŧ hắn, hắn lại muốn cứu ngươi, ngươi nên tạ ơn hắn."

Xuân Cẩn Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nhược Thuỷ cứng rắn như vậy, người khác lấy lễ tiếp đón, hắn lại kẹp đao giấu kiếm mà trả về! Nếu không phải hốc mắt có giới hạn, có lẽ Xuân Cẩn Nhiên sắp trợn luôn cả tròng mắt ra ngoài rồi!

Bùi Tiêu Y như đã sớm đoán được, vẫn hữu lễ đáp lại: "Ta đã cám ơn hắn. Chuyện trước đó muốn hại hắn, ta đã thành tâm xin lỗi, cũng đã được tha thứ."

Nếu như "Mở mắt nói lời láo" là một loại võ công, Bùi Tiêu Y tuyệt đối có thể viết ra cả một bản bí tịch!

Đinh Nhược Thủy quay đầu hỏi lại Xuân Cẩn Nhiên: "Thật sao?"
Xuân Cẩn Nhiên còn có thể nói cái gì, đành phải gật đầu, tiếp tục cười tươi.

Đinh Nhược Thủy không còn hoài nghi, hắn đặt Bùi Tiêu Y ngồi xuống, bắt đầu bắt mạch.

Bùi Tiêu Y ngoan ngoãn mà đưa cánh tay ra, như một đứa bé dễ bảo.

Thế nhưng Xuân Cẩn Nhiên biết rõ, hắn ta không hề giống như những gì hắn thể hiện, thậm chí có lẽ bây giờ hắn đang tính toán thứ gì đó trong đầu.

Lần đầu tiên gặp nhau, người này đã nói thẳng bản tính con người độc ác, không ai đáng tin, làm cho Xuân Cẩn Nhiên cứ ngỡ Bùi Tiêu Y là một kẻ thẳng thắn. Nhưng bây giờ Xuân Cẩn Nhiên mới hiểu, những lời đó nói với loại người bèo nước gặp nhau sẽ không gây hại gì cho bản thân nên Bùi Tiêu Y mới thẳng thừng như thế. Cùng lý lẽ đó, Bùi Tiêu Y biết với tính cách của Đinh Nhược Thuỷ thì sẽ không bao giờ đồng ý đổi bí mật của Thiên Nhiên Cư để cứu người. Kết quả sẽ là hắn ta không cần nói ra bí mật cũng sẽ được trị liệu, nhưng cũng có thể bị Xuân Cẩn Nhiên cản trở vì không chịu nói ra bí mật, từ đó mất đi cơ hội giải độc, Bùi Tiêu Y không thể mạo hiểm nên mới dứt khoát thương lượng riêng. Đáng sợ hơn chính là, hắn ta đã tính đúng, Xuân Cẩn Nhiên chắc chắn sẽ không nói chân tướng chuyện trao đổi tin tức để chữa trị cho Đinh Nhược Thuỷ nghe.
Dù lúc bảo Đinh Nhược Thuỷ cứu người, Xuân Cẩn Nhiên từng nói có thể thông qua Bùi Tiêu Y để biết được mối quan hệ giữa Thiên Nhiên Cư và sự việc ở Thanh môn. Nhưng nói là một chuyện, biến nó thành giao dịch lại là một chuyện khác. Có lẽ Xuân Cẩn Nhiên không quen nhìn Đinh Nhược Thuỷ làm người tốt, nhưng hắn lại luôn muốn bảo vệ khuyết điểm này của đối phương.

Bùi Tiêu Y hiểu quá rõ lòng người.

Giống như cảm nhận được những suy nghĩ rối bời của Xuân Cẩn Nhiên, Bùi Tiêu Y đang được bắt mạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày, trừng ngược lại -- nhìn cái gì?

Bùi Tiêu Y mỉm cười. Hắn gặp qua rất nhiều người trong giang hồ, muôn hình muôn vẻ, đi qua rất nhiều đại môn tiểu phái, thiên kì bách quái, nhưng chưa bao giờ gặp được một người dễ bị lừa giống như Đinh Nhược Thuỷ, thú vị giống như Xuân Cẩn Nhiên, một nơi khiến người an tâm như nơi này. Có lẽ tất cả chỉ là một giây phút ngắn ngủi, để rồi sau đó lại long trời lở đất...
"Độc trong người ngươi đã được chặn lại, nhưng nhiều nhất chỉ được tầm mười ngày nửa tháng, không có thuốc giải thì kiểu gì cũng sẽ tái phát."

Hắn chỉ là tùy tiện nghĩ một chút chứ không thật sự muốn long trời lở đất đâu!

"Ý của ngươi là loại độc này rất khó giải?" Tia hi vọng vừa loé lên của Bùi Tiêu Y lại bị chôn vùi một lần nữa, khiến cho hắn trở nên nôn nóng: "Ngươi có thể chặn nó lại mà phải không? Có thể chặn thì nhất định có thể giải, không phải dược lý giống nhau sao?"

"Ngươi đừng vội" Trong quá trình bắt mạch, Đinh Nhược Thuỷ đã hoàn toàn xem đối phương là bệnh nhân, hắn vô cùng kiên nhẫn trấn an: "Ta dùng cách phong mạch để áp chế độc trong người ngươi, cách này không cần biết loại độc mà ngươi trúng là gì cũng có thể làm được. Nhưng muốn hoàn toàn giải độc thì phải biết ngươi trúng phải độc gì thì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."
"Vậy làm sao mới biết ta trúng phải độc gì?" Bùi Tiêu Y truy hỏi.

Đinh Nhược Thủy bất đắc dĩ: "Ngay cả người trúng độc là ngươi cũng không biết, ta làm sao biết được?"

Ánh sáng trong mắt Bùi Tiêu Y dần trở nên ảm đạm, nhưng hắn vẫn không hết hi vọng: "Thật sự... không còn cách nào sao?"

Đinh Nhược Thủy suy ngẫm thật lâu, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp: "Nếu ngươi có thể đem độc dược đến đây, có lẽ ta có thể nhận ra."

Bùi Tiêu Y trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Xuân Cẩn Nhiên cho rằng đời này hắn ta sẽ không mở miệng ra nữa, Bùi Tiêu Y cuối cùng cũng ngước mắt lên, ngắn gọn dứt khoát phun ra một chữ: "Được."

Bởi vì Bùi Tiêu Y đã tỉnh nên phương thuốc ban đầu cần phải điều chỉnh lại. Đinh Nhược Thuỷ thấy không còn gì để nói liền quay trở về phòng thuốc. Làm một đại phu, hắn không tò mò độc dược đến từ đâu, cũng không tò mò Bùi Tiêu Y lấy độc bằng cách nào, hắn chỉ xem bệnh, chỉ muốn cứu người, nên Bùi Tiêu Y đã nói được, vậy thì chuyện hắn phải làm chính là đợi.
Thẳng đến khi thân ảnh của Đinh Nhược Thủy biến mất tại cửa ra vào, Xuân Cẩn Nhiên mới giễu cợt: "Chỉ là lấy độc thôi mà, dù gì đến hạn ngươi cũng phải dùng, lén lút giữ lại một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì, sao cứ như là đang thực hiện một nhiệm vụ chết người thế?"

Bùi Tiêu Y nhíu mày: "Ai nói với ngươi là ta vẫn đang dùng độc?"

"Nhược Thủy đó, hắn nói từ nhỏ ngươi đã bị cho dùng... Khoan đã" Xuân Cẩn Nhiên kịp phản ứng: "Chẳng lẽ bây giờ ngươi không còn dùng độc nữa?"

Bùi Tiêu Y bất đắc dĩ thở dài: "Đó là độc dược chứ không phải đường đậu, chả lẽ ta ăn độc đến nghiện à?"

Xuân Cẩn Nhiên thử nói: "Nói cách khác, hiện tại ngươi không dùng độc nữa, cơ thể ngươi vốn đã trúng độc, giống như một mảnh đất, trồng đủ hạt giống thì không cần gieo thêm nữa, chỉ cần hạt giống khoẻ mạnh trưởng thành thì đến mùa thu là có thể thu hoạch đúng không?"
Bùi Tiêu Y nheo mắt: "May cho ngươi là ta vẫn chưa thể xuống đất."

Xuân Cẩn Nhiên cười xán lạn, lộ ra hai hàng răng trắng: "Có thể xuống đất cũng vô dụng, ta giấu roi đi rồi."

Có lẽ là bị chuyện đấu võ mồm dời đi lực chú ý, tận cho đến khi Bùi Tiêu Y rời khỏi khỏi tiểu trúc Nhược Thuỷ thì Xuân Cẩn Nhiên mới chợt nhận ra. Một người không còn dùng độc muốn lấy độc thì phải làm cách nào? Xuân Cẩn Nhiên không dám nghĩ nhiều, cũng đột nhiên hiểu ra tại sao trước khi Bùi Tiêu Y nói "Được" lại phải trầm mặc lâu như thế.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

Bây giờ Xuân Cẩn Nhiên vẫn chưa nghĩ đến những điều đó, hắn đã sớm không nhịn được tò mò mà hỏi vào chuyện chính, bắt đầu bằng việc đòi thù lao giao dịch --

"Bây giờ có thể nói lí do ngươi đưa Bích Khê Thảo cho Giang thị được rồi chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi