CẨN THẬN LỪA ĐẢO

Bố Bố ngủ một giấc thật ngon, mặc dù ngủ trễ, hơn ba giờ mới thật sự nằm ngủ, nhưng ngược lại rất an ổn. Chờ lúc cậu tỉnh lại bên cạnh đã không người, từ dưới gối lấy di động ra nhìn, thế mà lại đã sắp đến giữa trưa.


Cậu mặc quần áo ra ngoài thăm dò, cửa thư phòng nửa đóng, Triệu Tư Đằng đối diện máy tính gõ chữ, không biết chính xác đang làm gì. Cậu trước tiên đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, quả nhiên ca, bàn chải gì gì đã sớm được chuẩn bị.


"Khỉ, anh là quỷ bám lưng à." Bố Tranh vừa rửa mặt xong, lau sạch bọt nước ngẩng đầu thì thấy trong gương, ở cạnh cửa đứng một người đang cười nhìn mình, cười đến vô cùng muốn ăn đập...


"Anh đang nghĩ nếu không gọi liệu em có thể ngủ thẳng đến lúc cơm tối không."


"Anh cho tôi là heo à... Có thể ngủ cả ngày." Bố Tranh lườm anh ta một cái, sờ sờ bụng, thức ăn tối qua đều đã tiêu hóa sạch sẽ, giờ có chút đói.


"Sao lại là heo, phải là người đẹp ngủ trong rừng."


Trên mặt Bố Tranh xanh lại đỏ, đỏ lại xanh, cuối cùng rút ra kết luận, Triệu Tư Đằng tên này là đệ nhất thô tục đệ nhất mặt dày, hơn nữa mình đã nói qua nhưng anh ta vẫn thế, dứt khoát hoàn toàn mặc kệ làm ngơ, "... Tôi muốn ăn cơm."


Triệu Tư Đằng dẫn Bố Tranh ra ngoài ăn trưa, Bố Tranh suy nghĩ đến tối offline là Triệu Tư Đằng trả tiền mời khách, vậy nên quyết định buổi trưa ăn ít chút, giành bụng buổi tối ăn thật nhiều.


"Em nói xem buổi tối bọn họ thấy em, sẽ là vẻ mặt gì?" Triệu Tư Đằng nhìn Bố Tranh cúi đầu ăn mì lạnh, bộ dáng đặc biệt chăm chú, đột nhiên hỏi một câu.


Bố Tranh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, chờ qua hai giây trên mặt giật giật, lập tức cảm thấy mì lạnh ngon như thế đột nhiên trở nên giống như nhựa cao su bỏ đi, mắc ngang họng, khó chịu chết được, duỗi duỗi cổ mới nuốt xuống, "Anh cố tình à, đừng nói với bọn họ tôi là Bố Bố thì được rồi, tôi không phải còn có acc Demon sao... Khỉ, cái vẻ mặt anh vậy là sao, thất vọng lắm à."


"Không có không có. Anh đang nghĩ, nếu bọn họ biết Bố Bố và Demon là một người, nhất định sẽ rất hưng phấn."


Ăn xong bữa trưa, hai người đi bộ men men theo chỗ ngoặt giúp tiêu hóa, rồi đậu xe ở bãi đỗ bên cạnh, đi vào hẻm nhỏ, thong dong trái rẽ phải quẹo đến bờ sông.


Thời tiết mùa đông đủ lạnh, nước sông sớm đã đông lại thành băng, có người ở trên trượt băng, gần đó còn có người đục lỗ câu cá. Lại nói chỗ Bố Tranh ở so với nơi đây ấm áp hơn nhiều, sân trượt băng dĩ nhiên rất ít, cho dù có cũng không thể đi lên, lớp băng quá mỏng.


"Xuống đi chút đi, băng rất chắc sẽ không sụp." Triệu Tư Đằng hướng cậu vẫy vẫy tay, trước tiên chống lên lan can, nhấc chân xoay người đứng trên mặt băng. Bố Tranh nhìn anh ta đưa tay muốn đỡ mình, đập thẳng tay anh ta, tự trở mình qua lan can.


Triệu Tư Đằng không phải đến đỡ người, đành vỗ tay một cái sau đó đút vào túi, "Lên phía trước, đi thẳng xuống phía dưới có một khu trượt băng, có thể thuê xe và giày trượt băng."


Bố Tranh cũng đem tay đút vào trong túi, vừa muốn gật đầu nhưng lại cảm thấy dưới bàn chân nhẹ 'rắc' một tiếng, sợ đến mức cơ thể cậu cứng đờ, đứng trên băng không dám động đậy.


Sau khi 'rắc' thì không nghe tiếng băng vỡ nữa, Bố Tranh mở to mắt vài giây mới ngẩng đầu, liền thấy bên cạnh Triệu Tư Đằng cười tủm tỉm nhìn mình, "Tôi nói này... Băng này rốt cuộc đông hay không đông, tại sao còn vang lên tiếng như vậy?"


"Yên tâm, sẽ không sụp xuống." Triệu Tư Đằng đi đến cạnh cậu, còn dùng sức đạp mấy bước, dường như là đang thí nghiệm cho cậu xem.


"Đừng, đừng. Đi nhanh lên." Bố Tranh vội kéo anh ta đi về phía trước, "Vốn không có gì đều bị anh làm vỡ ra hết rồi."


"Sợ thì đến sân trượt phía trước chơi đi, chỗ đó chắc chắn không sao."


"Rắm, anh mới sợ!" Bố Tranh xù lông, vừa nói xong liền chớp chớp mắt, nhấp nhấp miệng, nhớ tới hành vi thô tục của người nào đó đêm qua...


"Đi nhanh vậy, chậm một chút." Triệu Tư Đằng thấy em ấy không để ý đến mình, đuổi sát theo sau, vẫy vẫy đuôi đến kéo tay Bố Tranh, oai phong lẫm liệt nói, như vậy sẽ không sụp xuống.


Sân băng thật ra cũng không lớn lắm, hơn nữa còn là loại ngoài trời, vé vào cửa không đắt. Bố Tranh nhất thời nhìn mà thèm liền tự thuê loại xe trượt kiểu cũ trước sau hai yên, bốn thanh trượt thép. Suy cho cùng chỉ có hồi lúc còn rất nhỏ chơi qua một lần. Có điều rất nhanh, cậu sâu sắc nghĩ lại, quyết định do nhất thời xúc động là không ổn...


"Khỉ, này này..."


"Anh chậm một chút! Chậm chút!"


"A, chỗ đó..."


"Anh, anh chậm chút sẽ chết à!"


"A, dừng dừng dừng..."


......


"Hình như anh," Triệu Tư Đằng đặc biệt muốn nâng trán, "Vừa rồi không có làm chuyện gì quá kỳ quái đúng không..."


Bố Tranh, "Chân tôi đều nhũn rồi, đi không được."


"Phía trước là đến bãi đỗ xe, lên xe ngồi sẽ tốt hơn." Triệu Tư Đằng đưa tay đỡ tay em ấy, "Anh dìu em, không có nhân cơ hội chấm mút gì đâu."


Bố Tranh làm gì rảnh lo lắng anh ta có chấm mút gì không, chỉ cảm thấy dưới chân cứ như đang đạp đống bông, nhè nhẹ bay, còn lắc lắc lư lư, quả thực giống như không phải chân mình. Trong lòng mang cái tên đang dìu cậu mắng một lần, đẩy xe trượt có cần phải như đua xe không, cậu hiện tại chân không ngừng run lên, mà ngay cả cánh tay cũng mỏi đến phát run.


Đạp đống bông: đi không vững.


Bố Tranh chui vào trong xe cài dây an toàn, thở phào một hơi thật sâu, ngã vào ghế cả ngón tay cũng không muốn cử động, nghiêng đầu nhìn nhìn Triệu Tư Đằng, "Anh không mệt à? Đừng có run chân mà nhầm chân ga thành chân thắng."


"Thể lực anh tốt hơn em." Triệu Tư Đằng cười đặc biệt thâm sâu, đổi lấy Bố Tranh 'hứ' một tiếng, không để ý nữa.


Nơi offline cách không xa lắm, nhưng có chút kẹt xe, kẹt thẳng đến gần một tiếng. Bố Tranh mới đầu còn giương mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lát sau trời liền tối, đèn đường cũng sáng, đèn xanh đèn đỏ chớp a nháy, cũng khiến cậu chớp a chớp ngủ mất.


Đến nhà hàng đã hẹn, vừa đúng 6 rưỡi. Bố Tranh bị Triệu Tư Đằng đánh thức, mơ mơ màng màng, khó có dịp vô cùng vâng lời, lờ mờ xuống xe.


Triệu Tư Đằng nhìn mà cảm thấy buồn cười, sợ em ấy mới ngủ dậy bị trúng gió, từ trong xe lấy áo khoác choàng lên thêm cho em ấy, sau đó kéo người vào trong. Bố Tranh chưa tỉnh ngủ, ngu ngơ bị đẩy đi, cũng không kịp phản ứng.


Phòng đặt ở lầu hai, cửa đang đóng, nhưng bọn họ vừa tới cửa đã nghe tiếng cười cực kỳ 'sang sảng' ở bên trong, cảm giác giống như muốn lật tung nóc nhà.


"Tôi đột nhiên không muốn vào, cảm giác cứ như cái hang sói." Bố Tranh nghiêng đầu nhìn nhìn Triệu Tư Đằng bên cạnh.


Triệu Tư Đằng còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên cửa bị kéo ra, mở cửa là một cô gái thoạt nhìn khoảng hai mươi, cách ăn mặc giống sinh viên, không cao lắm, nhìn rất xinh xắn hoạt bát.


Cô gái đang lớn giọng đầu lại nói "Chờ em ra gọi nhân viên phục vụ..." Sau đó vừa xoay đầu liền ngẩn người, mắt rõ ràng mở thiệt to, miệng cũng căng ra.


Khóe mắt Bố Tranh giật giật, cậu thực sự cảm thấy như đang vào hang sói, nhìn thế nào cũng cảm thấy người trước mặt hai mắt phóng lục quang...


"Các anh là...? A, đúng rồi, em là Đâm đầu vào tường xin dùng sức."


"Never."


"A! Hội trưởng! Wa ah, Thiên, Thiên sứ, mau đến xem a! Yêu tinh Yêu tinh, hội trưởng đến, cực đẹp trai!" Đâm đầu vào tường xin dùng sức cũng không ra ngoài gọi nhân viên phục vụ nữa, hưng phấn thiếu chút nhảy dựng lên.


Triệu Tư Đằng cười rất lịch sự, sau đó đụng đụng vai Bố Tranh, đi vào trước. Sau khi anh ta đi vào, trong phòng đang cãi nhau ầm ĩ đột nhiên ngừng lại, nhanh như kẹt đĩa. Bố Tranh đi phía sau anh ta, cảm giác 'vút' một tiếng, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người bọn họ, quả thực cứ như châm kim, vô cùng khó chịu.


"Ai ya, quả là hội trưởng, rất đẹp trai a, đằng sau là ai a ?! Cũng đẹp trai tất a."


"Yêu tinh cậu phải tự chủ chút, chẳng lẽ là Hoa Hoa sao?"


"Sao có thể, Hoa Hoa mới không có cái loại cảm giác hoạt bát thụ này."


"Vậy là ai a, chẳng lẽ là tiểu đồ đệ của Hoa Hoa, cái gì tên Bất vong ấy ?!"


"Cũng không giống a, đó là Thần Keo Kiệt!"


Bố Tranh nhịn lửa tức trong lòng, các cô mới là hoạt bát thụ! Cậu làm sao có thể ngu ngốc như tên Chuyển thân bất vong và Thần Keo Kiệt vậy chứ..., không chịu nổi cắt đứt suy tưởng của các cô ấy, "Tôi là Demon."


Một câu cậu nói ra, trong phòng lại yên tĩnh, mọi người dường như dại ra năm sáu giây, ngay sau đó ánh mắt đều giống như phát xạ, sôi trào.


"Khỉ, hội phó! A a a, hôm nay là gì thế, chúng sinh viên mãn."


"Thiệt hay giả a, hội trưởng đi cùng hội phó !?"


"A a a, tớ muốn nói thiệt là xứng đôi a."


"Khoan khoan khoan! Các cậu nhìn áo khoác trên người hội phó!"


"A! Đỡ tớ, nhất định là áo của hội trưởng a."


"Chuyện gì thế này!"


Bố Tranh sững sờ, muộn màng nhận ra cúi đầu nhìn nhìn chính mình, đúng là nhiều thêm một cái áo khoác màu đen, Triệu Tư Đằng cao hơn cậu nửa cái đầu, áo không vừa, cảm giác rộng thùng thình. Bị mấy cô kia thì thà thì thầm, hai mắt tỏa sáng nhìn, đột nhiên có chút ngượng ngùng.


"Khỉ gió, mệt chết tôi, người đến đủ chưa, tìm người gọi thức ăn trước đi." Bố Tranh tìm một chỗ đặt mông ngồi xuống, định bụng đổi chủ đề.


"Đã qua 6 rưỡi, đến trễ tất cả bị phạt rượu!" Đâm đầu vào tường xin dùng sức đập bàn một cái cứ vậy mà định, đến trễ phải trả giá lớn!


Triệu Tư Đằng ngồi xuống kế Bố Tranh, trước tiên rót ly trà cho em ấy, rồi lại rót cho mình một ly, chỉ chỉ cậu con trai bên cạnh, "Đây là Lâm Kỳ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt."


"Chào anh." Bố Tranh quay đầu nhìn, Lâm Kỳ thoạt nhìn là người con trai rất nhã nhặn, mặc âu phục, xem ra rất cao gầy, khuôn mặt có thể nói rất dễ nhìn, cho người ta cảm giác rất thoải mái.


Lâm Kỳ nhìn nhìn Bố Tranh gật đầu cười một cái, sau đó quay đầu nói với Triệu Tư Đằng: "Hai người làm gì giống như suy thận vậy, mệt thành bộ dáng này."


Bố Tranh một miệng nước trà thiếu chút phun ra, nằm sấp trên bàn mãnh liệt ho khan. Trên mặt Lâm Kỳ một bộ biểu tình 'như thế là không được', thật sự là...


"Ai ya, tớ nói có gian tình!" Thiên sứ gãy cánh dựng thẳng lỗ tai, thò đầu qua trêu trọc.


"Khỉ, anh mới suy thận, nói vớ vẩn cái gì." Bố Tranh ho đến nước mắt sắp ra, không quên ngẩng đầu trừng mắt liếc.


"Vừa rồi anh dẫn em ấy đi trượt băng." Triệu Tư Đằng rất bình tĩnh vỗ vỗ sau lưng em ấy, giải thích.


"Ồ~" Mi cái tên tiểu yêu tinh rất hiểu mà gật đầu, mỉm cười không nói.


"Tớ nghĩ mấy bà đó đều hiểu." Càng lúc càng xa cũng cười cười.


"Bọn tớ tới muộn! Thiệt có lỗi thiệt có lỗi!" Cửa 'cạch' một tiếng bật ra, tiến vào đầu tiên một cậu trai hùng hùng hổ hổ, Bố Tranh lúc ở nhà Triệu Tư Đằng có gặp qua, Hạ Cẩn, Đẹp thay một đóa hoa lài.


Tất cả mọi người nhìn ra cửa, Hạ Cẩn cười ha ha đi tới, "Ai ô, đều đến rồi sao, thật nhiều người a, tiểu Đom Đóm mau tới mau tới."


"Khỉ, câm miệng, đừng gọi buồn nôn như vậy được không."


"Không được a." Hạ Cẩn rất thản nhiên nhún vai, sau đó ôm cậu trai bên cạnh, "Giới thiệu một chút, tiểu Đom Đóm nhà tớ."


Vũ Điệu Đom Đóm mặc cũng là áo sơmi quần tây, tuy rất chính quy, nhưng lại không giống bộ dáng học sinh, chán ghét vứt Hạ Cẩn qua một bên, tìm chỗ ngồi xuống.


"Ố ồ~ tiểu Bố Bố~" Hạ Cẩn rất vui vẻ đuổi theo, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Tư Đằng cùng Bố Tranh ngồi bên trong, vô cùng nhiệt tình chào hỏi.


"Mẹ nó a..." Bố Tranh lau mặt, chửi nhỏ một tiếng, sau đó giả bộ không biết anh ta, xoay đầu đi. Sao cậu lại quên mất Đẹp thay một đóa hoa lài này là loại người e sợ thiên hạ không đủ loạn...


"A ?! Bố Bố ?! Ở đâu ở đâu!" Đâm đầu vào tường xin dùng sức lập tức loạn chuyển con ngươi, nhìn tất cả mọi người không biết bao nhiêu lần.


"Là ai a? Hội trưởng vợ anh ở chỗ nào ?!"


"Lại dám giấu đi, là ai! Túm ra!"


Triệu Tư Đằng rất bình tĩnh uống trà, Bố Tranh thật sự không thể bình tĩnh nổi, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh khóe miệng mang theo nụ cười, cười đến vô cùng vô sỉ.


Bố Tranh nghiến răng nghiến lợi, từ khẽ răng rít ra, "Khỉ, anh cười cái rắm a cười!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi