CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Đám người La Cương nhận thấy động tĩnh bên này, vội vàng quay đầu: "Anh Ngụy, chuyện của anh đã giải quyết xong chưa?"

Ngụy Đông Minh gật đầu: "Xong rồi".

La Cương mở cửa xe: "Vậy anh đến bệnh viện kiểm tra vết thương trước đi, rồi chúng ta gặp nhau ở đồn".

Ngụy Đông Minh giơ tay ngăn lại: "Làm phiền cảnh sát La chờ thêm lát nữa, tôi có lời muốn nói với Triệu Dương".

La Cương do dự: "Như vậy... như vậy không hợp quy định lắm đâu".

Ngụy Đông Minh giải thích: "Không sao, sẽ không khiến anh khó xử đâu, vừa rồi vợ hắn ta cầu xin tôi, tôi muốn cho hắn ta cơ hội nhận sai. Nếu hắn ta chịu xin lỗi, tôi có thể không truy cứu".

La Cương nghĩ một lúc, nể mặt Ngụy Đông Minh lần này.

Dứt lời, bên kia đã có người giải Triệu Dương xuống.

Lúc đi qua nhau, La Cương nhắc nhở một câu: "Triệu Dương, tôi nhắc nhở anh, anh Ngụy rộng lượng, muốn hoà giải riêng với anh, anh đừng có gây rắc rối cho tôi".

Triệu Dương không nói gì, giơ tay ra hiệu còng tay.

La Cương cười lạnh: "Nghĩ cái gì đấy? Trước khi chuyện chưa được giải quyết, vẫn chưa thể mở".

Hai người bước ra xa mấy bước.

Ngụy Đông Minh vẫy tay: "Không có chuyện của các anh đâu".

Đám vệ sĩ không dám sơ xuất: "Thiếu gia, phu nhân dặn..."

Ngụy Đông Minh nói bất chấp: "Không sao, trước mặt cảnh sát, hắn ta không dám làm gì đâu, trừ phi hắn ta muốn chết nhanh hơn".

Nói rồi, hắn chế giễu chỉ chỉ: "Hơn nữa, chẳng phải hắn ta bị còng tay sao?"

Hai tên vệ sĩ không cãi lại nữa, nhưng cũng không dám cách quá xa, một trái một phải đứng gần đó.

Ngụy Đông Minh tự châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, sau đó mới khinh miệt nhìn Triệu Dương.

Hắn kẹp điếu thuốc nói: "Thằng khốn, số mày cũng hên, người phụ nữ Ngụy Đông Minh tao nhìn trúng lại hời cho mày".

"Nhưng mày đừng vui mừng quá sớm, có lẽ cô ta không thích tao, nhưng cũng chắc chắn không thích mày".

Triệu Dương châm chọc hỏi: "Nếu đã thế, anh còn gọi tôi xuống làm gì?"

Ngụy Đông Minh cười lạnh: "Mày đắc ý quá nhỉ?"

"Tao có thể nói cho mày biết, luật sư của tao đã ở đồn cảnh sát, luật sư tố tụng hình sự nổi tiếng nhất Thiên Châu".

"Chờ tao đưa báo cáo giám định thương tật qua đó, nửa đời sau của mày sẽ xong đời".

"Nhà họ Tô sẽ không vì mày mà đắc tội tao, về phần Tô Linh, có lẽ sẽ cố gắng một chút, nhưng ích gì chứ?"

"Đừng nói ở tù mười năm tám năm, cho dù vài ba năm, mày tưởng cô ta vẫn còn chờ mày?"

Triệu Dương thè lưỡi liếm môi: "Lằng nhằng dông dài, rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Ngụy Đông Minh híp mắt nói: "Cho mày hai con đường, thứ nhất, khởi tố ly hôn với Tô Linh".

"Cô ta đồng ý hay không cũng kệ, tao chỉ muốn bôi nhọ cô ta, để cả Thiên Châu biết cô ta chính là đồ rách nát đến một tên bảo vệ cũng không thèm".

"Thứ hai, mày quỳ xuống dập đầu ba cái với tao, tao cũng có thể không truy cứu".

"Nói thật, hai ta không thù không oán, vì một người phụ nữ chắc chắn không thuộc về mình mà cắt đứt nửa đời sau, có đáng không?"

"Còn nữa, bất kể mày chọn con đường nào, tao cũng sẽ cho mày một khoản phí hoà giải năm triệu".

Triệu Dương ngoáy tai: "Nói xong chưa?"

Ngụy Đông Minh đột nhiên nói: "Xong rồi".

Triệu Dương cười toe toét: "Tôi chọn cái thứ ba".

Vừa dứt lời, Ngụy Đông Minh liền cảm thấy trước mắt có một bóng đen nhanh chóng lao tới.

Là Triệu Dương dùng hẳn đầu lao đến, tốc độ quá nhanh, hắn không tránh được.

Tô Linh cả người ngây ra.

Vệ sĩ và cảnh sát phản ứng nhanh hơn, nhưng cũng không kịp ngăn cản.

Ngụy Đông Minh ôm trán, cả người ngã ngồi ra sau, va thẳng vào người tên vệ sĩ.

Sau đó trời đất đảo lộn, trên trán đau rát.

Đưa tay lên sờ, thấy toàn là máu.

Hắn gào thét: "Mẹ kiếp, thằng điên! Thằng điên! Mẹ kiếp đúng là thằng điên!"

La Cương vội vàng tiến lên quở trách: "Có chuyện gì vậy?"

Triệu Dương lùi lại sau mấy bước, mở miệng trước: "Đồng chí cảnh sát, các anh đến đúng lúc lắm, Ngụy Đông Minh muốn giết tôi".

Ngụy Đông Minh mất đi lý trí: "Giết mày? Mẹ kiếp tao đúng là muốn xử chết mày đây!"

Triệu Dương nhắc nhở: "Đồng chí cảnh sát, các anh nghe thấy rồi đấy, đây là anh ta chính miệng thừa nhận".

La Cương cảm thấy chuyện rắc rối: "Triệu Dương, anh đừng nói lung tung".

Triệu Dương chỉ vào trán: "Tôi đau đầu quá, tôi nghi là bị chấn động não, tôi cần chữa trị".

La Cương nổi giận: "Rốt cuộc anh muốn giở trò gì?"

Triệu Dương cười lạnh nhạt: "Thế nào gọi là giở trò? Tôi đang bị thương, anh tận mắt nhìn thấy, với tình trạng hiện giờ của tôi, không thể tiếp nhận thẩm vấn liên quan".

"Còn nữa, Ngụy Đông Minh bị thương là bị thương, còn nhân vật nhỏ như tôi cho dù chết cũng không có ai hỏi được nửa lời?"

La Cương tiến thoái lưỡng nan, không ngờ Triệu Dương lại khó giải quyết như vậy.

Lấy vết thương đổi vết thương, chuyện này không thể nói rõ là ai đúng ai sai được.

Thủ đoạn tàn nhẫn, không phải người bình thường có thể nghĩ ra được, cũng chắc chắn không làm ra được.

Hơn nữa, nhìn luồng lực vừa rồi của anh, nếu không phải Ngụy Đông Minh sớm có phòng bị, miếng đòn vừa rồi cũng không dễ chịu.

Làm sao bây giờ?

Trước mặt hắn, cả hai đương sự đều bị thương.

Một người là người báo án, cấp trên điểm danh quan tâm, không thể đắc tội.

Một người tay đeo còng, bảo anh hành hung, về tình về lý đều khó nói.

Bất kể quyết định thế nào, hắn đều bị liên lụy vào.

La Cương trong lòng trầm xuống, chuyện rắc rối rồi!

Ngụy Đông Minh vô cùng tức giận: "Cảnh sát La, các anh còn chờ gì nữa? Lẽ nào tôi phải gọi điện cho Cục trưởng Quan của các anh?"

La Cương do dự một lát, cuối cùng vẫn hạ lệnh: "Ngây ra đó làm gì? Đưa người về trước đã!"

Tô Linh bước lên ngăn lại: "Các anh muốn làm gì? Hai bên đều là người bị hại, dựa vào đâu mà bắt chồng tôi?"

La Cương sắc mặt khó coi, mắt thấy xung quanh mọi người tụ tập, chuyện càng ngày càng lớn.

Hắn biết phải lập tức đưa ra quyết định.

Vốn không có cách nào hoàn hảo, nếu hôm nay chắc chắn phải đắc tội một bên, thì chỉ có thể giúp Ngụy Đông Minh.

La Cương trầm mặt: "Ai dám chống người thi hành công vụ, đưa đi cùng luôn!"

Hai cảnh sát trẻ tuổi nhìn chằm chằm, dưới áp lực, Tô Linh lùi lại nửa bước theo bản năng.

Vào lúc cô sắp không chống được, cổ tay bị nắm lấy.

Nghiêng đầu qua, chỉ thấy Triệu Dương chắn ở phía trước.

Cô cắn chặt môi: "Anh không thể đi cùng bọn họ được".

Triệu Dương thay đổi suy nghĩ: "Cô yên tâm, nếu tôi không muốn đi, hôm nay không ai có thể đưa tôi đi cả".

La Cương chửi mắng: "Ăn nói ngông cuồng, đưa hết đi!"

Triệu Dương không nói gì, bước lên nửa bước, chỉ một ánh mắt, khí thế mạnh mẽ trong chớp mắt lan ra.

Không chỉ hai người cảnh sát trẻ tuổi, La Cương cũng ngây ra.

Hắn tham gia công tác đã mấy năm, từng may mắn tham gia một lần hành động bắt tội phạm truy nã toàn quốc.

Những kẻ không sợ chết kia, lúc hung hãn cũng có ánh mắt này.

Nói ra có lẽ khó tin, nhưng sự thật là vậy.

Sau hành động truy bắt, mấy đồng nghiệp nhát gan thậm chí mơ ác mộng hàng đêm, phải làm phụ đạo tâm lý một thời gian dài.

Giờ khắc này, Triệu Dương thể hiện đúng khí thế như vậy.

Không sờ thấy, không nhìn thấy, nhưng có thể khiến lòng người sợ hãi.

Tô Linh dù đứng phía sau anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng áp lực kia.

Cô trước giờ chưa từng trải qua trường hợp này, trái tim cũng vô cớ đập điên cuồng theo.

Triệu Dương giờ khắc này vô cùng chói mắt.

Mạnh mẽ!

Bá đạo!

Thậm chí không chút nhượng bộ!

Chỉ một người mà khiến ba cảnh sát đối diện không dám manh động.

Cảm giác không nói nên lời, cứ như người đàn ông trước mắt này bằng lòng vì cô mà đối địch với cả thế giới.

Nơi nào đó trong đáy lòng bị chạm đến, vành mắt không nhịn được ửng đỏ, cõi lòng lần nữa được bóng lưng cao lớn của anh lấp đầy.

Hai cảnh sát trẻ tuổi sợ hãi trước luồng áp lực này, đưa tay đè ra sau eo, cùng với hành động của bọn họ, không khí xung quanh hạ xuống âm độ.

La Cương định thần lại, vội vàng kiềm chế.

Anh ta không nghĩ nâng cấp thủ đoạn là có thể ngăn chuyện này lớn hơn, hoàn toàn ngược lại.

Ba người, bị một nghi phạm còng hai tay làm khiếp sợ, truyền ra ngoài cũng không vẻ vang gì.

Hắn sải bước lên trước, sắc mặt âm trầm nói: "Người anh em, nghe khẩu âm anh là người bản địa Thiên Châu đúng không? Anh đừng kích động, hãy nghĩ đến người nhà và bố mẹ anh".

Triệu Dương lạnh nhạt đáp trả: "Tôi xuất phát từ sự suy nghĩ và tôn trọng mới đồng ý đi cùng các anh, mới chủ động đeo cái thứ này, bởi vì tôi tin vào chính nghĩa và công bằng".

"Nhưng kết quả thì sao?"

"Tên họ Ngụy kia quấy rối vợ tôi, các anh làm như không thấy".

"Mọi người đều bị thương, nhưng các anh lại chỉ bắt tôi".

"Chuyện đến nước này, anh lại còn khuyên tôi đừng kích động".

La Cương mặt đỏ tai hồng, đúng là có lý, nhưng nghe vào vẫn có chút chói ta.

Ngụy Đông Minh ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Họ Triệu, phối hợp cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của mày! Bây giờ mày muốn gì, bạo lực chống pháp luật, hay là muốn tấn công cảnh sát?"

La Cương cũng nghiêm mặt: "Triệu Dương, có chuyện gì theo tôi về rồi nói. Nếu anh vô tội thì yên tâm, chờ điều tra rõ ràng, tôi sẽ cho anh một câu giải thích hợp lý".

Triệu Dương xua tay: "Cảnh sát La, anh không cần nói nữa, hôm nay tôi chắc chắn sẽ không đi cùng anh đâu".

"Vừa rồi ở trên xe tôi đã gọi một cuộc điện thoại, nếu anh hứng thú thì có thể chờ với tôi".

"Nếu anh muốn đưa tôi đi bây giờ, thì cứ thử xem".

La Cương vẻ mặt không tốt quay đầu hỏi: "Vừa rồi không thu điện thoại của anh ta sao?"

Hai cảnh sát trẻ đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ ngại ngùng.

La Cương hít sâu, ngược lại cảm thấy chuyện dễ giải quyết hơn.

Tiếp xúc càng nhiều, hắn càng cảm thấy người thanh niên đối diện này không đơn giản.

Nhất là mấy câu đối đầu ngắn gọn vừa rồi, sau lưng hắn đã đổ mồ hôi lạnh, còn Triệu Dương vẫn vẻ mặt ung dung, không chút hoảng loạn.

Sự tự tin kỳ lạ này khiến hắn không dám làm căng quá.

Mấy năm nay lăn lộn ở cơ sở, có thể ngồi lên vị trí như hắn thì đều là lão luyện, chẳng mấy ai ngu xuẩn.

Nếu thực sự là người bình thường thì sao dám đánh Ngụy Đông Minh?

La Cương ngẫm nghĩ, cũng không vội bắt người, mà làm công tác tư tưởng: "Người anh em, nếu anh có uất ức gì, chúng ta về đồn ngồi xuống nói chuyện không hơn sao? Đêm tối ở đây làm mồi cho muỗi, ai mà gãi được".

Nói chuyện càng nhiều hắn càng cảm thấy Triệu Dương sâu không lường được, sự bình tĩnh kia chắc chắn không phải giả vờ.

Hơn nữa cuộc nói chuyện ngắn ngủi ban nãy cũng giúp hắn bắt được một từ khoá quan trọng, lính xuất ngũ.

Nếu đúng là như vậy thì tất cả đều hợp lý.

Thời đại hoà bình không thấy khói lửa, nếu không từ quân đội ra, thì sao có được khí thế hung hãn như vậy?

Ngụy Đông Minh dần cảm thấy không ổn, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại trên người La Cương cũng rung lên theo.

Triệu Dương nhắc nhở: "Cảnh sát La, anh không nghe điện thoại à?"

La Cương nhún vai: "Thời gian làm việc, không nghe điện thoại!"

Triệu Dương cười thoải mái: "Ân tình tôi xin nhận, hôm khác tôi mời anh uống rượu".

Dứt lời, có tiếng vang của động cơ ô tô.

Cùng với hai luồng ánh sáng trắng chói mắt, bóng tối trước mắt đột nhiên bị xé toạc.

Tô Linh giơ tay chặn ánh sáng, khi xe dừng hẳn trước mặt, cô mới nhìn sang.

Một chiếc xe jeep BJ màu xanh quân đội, tuy chỉ gắn biển bình thường, nhưng bất cứ ai cũng biết ý nghĩa mà chiếc xe này đại diện.

Nhất là La Cương, mắt híp thành một đường, nhìn kĩ rồi hắn đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

Thân xe có một mảnh dán không bắt mắt, không có bất cứ chữ gì, thậm chí đến một con số cũng không thấy.

Chính giữa hình vẽ là kí hiệu nhỏ một con rắn hổ mang quấn quanh, bên dưới là một con dao quân đội cắm ngược.

Tuy không nhận ra hình vẽ có ý nghĩa cụ thể gì, nhưng thần kinh hắn vẫn căng lên theo bản năng.

Liên tưởng đến sự tự tin mà Triệu Dương thể hiện ra khi nãy, hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng bất kể thế nào cũng không nắm bắt được chỗ quan trọng.

Lúc thu hồi ánh mắt, hắn nhìn Triệu Dương đã thêm mấy phần kiêng dè.

Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, Ngụy Đông Minh phen này e là đạp phải bàn chông rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi