CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Vì nguyên liệu tìm được có hạn nên anh cũng không nấu được món gì ngon. Triệu Dương đợi đến lúc cơm chín mới nấu món đơn giản nhất là cơm chiên trứng.

Nhưng với Tô Linh, đây lại là món ngon tuyệt, hạt cơm vàng óng kết hợp với hành băm xanh chín mềm khiến cô cảm thấy cực kì ngon miệng. Chẳng mấy chốc bát cơm chiên trứng đã thấy đáy.

Cô mặc kệ hình tượng, lau miệng nói: “Triệu Dương, đây là món cơm chiên trứng ngon nhất mà tôi từng ăn, tôi thấy anh làm sai nghề rồi, làm bảo vệ gì chứ? Anh nên đi làm đầu bếp, tài nấu nướng này của anh không thua gì đầu bếp chuyên nghiệp Michelin!”

Triệu Dương cảm thấy buồn cười, mặc dù anh rất tự tin vào tài nấu nướng của mình nhưng anh cảm thấy đây chỉ là bình thường, hoàn toàn không giống như Tô Linh nói.

Thấy dáng vẻ thỏa mãn của Tô Linh, anh rất có cảm giác thành tựu: “Sau này muốn ăn cái gì cứ nói với tôi, tôi đến đây nấu cho cô”.

Tô Linh trợn mắt: “Bớt đến đây đi, đừng tưởng nấu cho tôi một bát cơm chiên trứng thì tôi sẽ tha cho anh!”

Triệu Dương vội gật đầu: “Phải, phải, phải, sau này xem biểu hiện của tôi, tóm lại có thể gọi đến bất cứ lúc nào, sẽ không để nữ thần cô bị đói!”

Tô Linh thấy thái độ nhận sai của anh nên cũng thầm cảm thấy hài lòng, nhưng ngoài mặt lại không nể nang: “Này, Triệu Dương, người ta đều nói quân tử cách xa nhà bếp nhưng anh thì ngược lại, cả ngày cứ đứng trong bếp mà không thấy mất mặt à?”

Tiếp xúc nhiều với cô, Triệu Dương cũng xem như khá hiểu tính cách của người phụ nữ này, lời nói khác hoàn toàn với ý nghĩ, thường lời nói càng hung hăng có nghĩa là cô rất để ý chuyện đó.

Nếu cô thật sự không quan tâm thì đến mắng cũng lười, chứ đâu nói nhiều lời vô nghĩa với người ta? Đây chính là logic của nữ thần, vừa cứng đầu vừa vô lý.

Thế nên nghe Tô Linh nói vậy, Triệu Dương không chỉ không tức giận mà ngược lại còn thở phào: “Mất mặt gì chứ? Tôi cũng chẳng phải quân tử”.

Tô Linh muốn nói dù sao anh cũng nên tự nhận biết khả năng của mình nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe anh nói: “Tôi là chồng của cô”.

Cô trừng mắt nói: “Hừ, anh còn mặt mũi không vậy, tôi đã thừa nhận chưa hả?”

Triệu Dương không tranh cãi với cô mà nói: “Sau này tôi không có ở đây, nếu gặp tình huống này lẽ nào cô không gọi thức ăn ngoài à?”

Tô Linh nhanh chóng quên mất chuyện lúc trước, trừng mắt tức giận: “Anh nghĩ tôi muốn để mình đói lắm sao?”

Lúc Triệu Dương đợi cô nói tiếp thì lại nghe cô vừa tủi thân vừa bất lực lẩm bẩm: “Tôi hết tiền rồi…”

Triệu Dương sửng sốt trong chốc lát, sau đó gương mặt nóng lên vừa đau lòng vừa bực mình, anh không ngờ đến chuyện này.

Quả thật tính tình của Tô Linh không tốt nhưng để cô một mình ở nhà trong tình trạng đói bụng, còn mình lại chạy ra ngoài đi uống rượu với người phụ nữ khác, lẽ nào là hợp lý sao?

Triệu Dương cảm thấy áy náy một hồi, sau đó anh lấy ba nghìn từ trong túi ra đặt lên bàn trà, không ngờ Tô Linh lại không chịu nhận.

Cô khinh thường nói: “Làm gì, anh muốn nuôi tôi à?”

Triệu Dương biết cô là người rất để ý đến thể diện nên tìm đại một lý do: “Không phải, sau này thức ăn ở nhà thêm một phần cho tôi nữa, đây là tiền cơm tôi trả trước”.

Mắt Tô Linh hơi ửng đỏ, im lặng một lúc mới nói: “Vậy… cho tôi nợ anh trước nhé, tháng sau có lương tôi sẽ trả lại anh”.

Dứt lời, cô đứng dậy.

Triệu Dương biết cô có ý tiễn khách, nhìn thời gian đã là một rưỡi đêm rồi nên anh cũng đứng dậy chào tạm biệt: “Muộn rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đây”.

Tô Linh không đáp lời, trước tiên cô vào phòng vệ sinh một lúc sau đó lấy chăn gối trong tủ ra ném lên ghế sofa, lúc này mới xoay người lên lầu.

Triệu Dương sửng sốt, đây là có ý gì, có phải bảo mình ở lại không?

Không đợi anh suy nghĩ rõ ràng, Tô Linh đi đến góc cầu thang rồi lại quay đầu lại: “Hôm nay anh cứ ở tạm trước đi, ngày mai tan làm tôi sẽ giúp anh dọn dẹp phòng khách”.

Sợ Triệu Dương hiểu lầm, cô lại giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi không phải anh nói mỗi ngày sẽ nấu cơm cho tôi sao? Dạo này tôi rất bận nên về nhà khá muộn, anh ở lại đây cũng tiện hơn”.

Sau đó cô lại nói thêm: “Còn nữa tôi chưa bao giờ để người khác ở lại đây nên trong nhà không có đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần. Nếu anh không chê thì cứ dùng của tôi đi”.

Nói xong, cô xoay người đi vào phòng ngủ.

Triệu Dương không ngờ trải qua hiểu lầm tối nay, quan hệ giữa anh và Tô Linh lại có thể tốt lên nhiều đến thế. Nghe ý cô thế thì sau này mình có thể thường xuyên ở đây sao?

Mặc dù chỉ ở phòng khách nhưng Triệu Dương không nhụt chí, ăn cơm phải ăn từng miếng.

Nhất là câu giải thích của Tô Linh càng làm anh phấn khích hơn, mình là người đầu tiên được cô cho ở lại trong căn nhà này. Cái này thật sự là rất có ý nghĩa với anh!

Đứng sững người một lúc, lúc này anh mới tiêu hóa xong tin tức vừa rồi. Anh xếp lại ghế sofa trước sau đó mới hơi lo lắng bước vào phòng tắm.

Anh không mắc chứng bệnh sạch sẽ, dù một ngày không tắm cũng không có bất kì gánh nặng tâm lý nào. Nếu thật sự không chịu được nữa thì cũng chỉ mất mấy phút để về nhà trọ lấy đồ vệ sinh cá nhân nhưng nhớ đến lời lúc nãy của Tô Linh, anh cũng không lo lắng nhiều nữa.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh bước vào phòng vệ sinh ở nhà Tô Linh, tường được lát gạch màu trắng, các phụ kiện và đồ đạc trong phòng cũng toàn là màu hồng, có cảm giác rất thiếu nữ.

Không có gì bất ngờ, trong phòng tắm không có vật dụng riêng của phụ nữ, chắc hẳn lúc nãy đã được cô cất đi.

Triệu Dương lại không có thói xem xét đồ riêng tư của người khác nên cũng không thấy thất vọng. Nhưng khi nhìn thấy cái cốc Hello Kitty và bàn chải đánh răng gấu nhỏ trên bồn rửa mặt, anh vẫn hơi ngạc nhiên.

Nói sao cũng là vật dụng riêng Tô Linh đã dùng rồi, lúc anh cầm bàn chải đánh răng lên, nhịp tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.

Đây có tính là tiếp xúc thân mật với nữ thần không?

Triệu Dương biết e rằng đàn ông ở cả Thiên Châu này đều mơ tưởng đến Tô Linh, nếu họ biết mình đã vào nhà cô hơn nữa còn chạm vào bàn chải đánh răng Tô Linh từng dùng, có phải họ sẽ đố kị đến mức phát điên không?

Đột nhiên anh lại cảm thấy suy nghĩ của mình hơi không đứng đắn, vội bóp một ít kem rồi bắt đầu đánh răng.

Lúc ra khỏi phòng tắm, Triệu Dương cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, trong miệng còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng.

Vừa nằm xuống, màn hình điện thoại sáng lên.

Anh còn tưởng là tin nhắn của Mạnh Kiều, nhưng không ngờ lại là thông báo mời kết bạn, nhấn mở ra xem, là Thư Tình.

Triệu Dương không thể tin được, ban đầu vì theo đuổi Thư Tình mà anh đã cố hết sức mới xin kết bạn Zalo với cô. Sau đó khi chia tay anh bị đối phương chặn số, cũng hoàn toàn hết hi vọng với cô ta.

Cuối cùng không ngờ hôm nay cô ta lại chủ động kết bạn Zalo với mình.

Anh do dự hồi lâu, vẫn chấp nhận lời mời của cô ta nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác với lúc ban đầu.

“Anh ngủ rồi sao?”

Triệu Dương thậm chí không biết phải trả lời thế nào với mấy lời chào hỏi sáo rỗng như vậy.

Sau đó tin nhắn thứ hai được gửi đến: “Ca phẫu thuật của cô được xếp lịch vào ngày mai, đích thân Viện trưởng Hoàng sẽ thực hiện ca phẫu thuật”.

Chuyện này chị dâu đã gọi điện đến nói với anh nhưng Triệu Dương vẫn lịch sự đáp lại: “Cảm ơn em đã thông báo với anh”.

“Không có gì, vết thương của anh không sao chứ? Lúc nãy sợ anh không tiện nên không chào anh”.

“Không sao”.

Sau đó là một hồi im lặng, Thư Tình gửi đến một câu: “Nếu cần giúp gì có thế đến bệnh viện tìm em, giữa chúng ta không cần phải khách sáo”.

Triệu Dương cầm điện thoại không biết nên trả lời lại thế nào.

Cái gì gọi là giữa chúng ta?

Mặc dù quan hệ giữa anh với Thư Tình đã thân thiết trở lại nhưng đó cũng là bạn gái cũ, cô ta bỗng nói vậy là có ý gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi