CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Không đợi Triệu Dương nổi giận, gã đàn ông kia nhảy ra ngoài: “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn đánh nhau à?”

Mặc dù hắn không cao nhưng thân hình mập mạp, thêm sợi dây chuyền vàng đeo quanh cổ, khí thế dọa người.

Triệu Dương không hề quan tâm, anh tiến lên vài bước nói: “Anh có tiền đó là chuyện của anh, nhưng nơi đây là bệnh viện, cần giữ yên lặng, hiểu không? Nếu anh không biết chữ, tôi có thể chỉ cho anh xem”.

“Mày… mày hù dọa ai hả?”, miệng gã đàn ông hung hăng nhưng chân lại lùi về sau một bước.

Thật ra là khí thế của Triệu Dương mạnh mẽ, đặc biệt lúc vừa mới uống rượu, hai tay áo anh xắn lên, bắp thịt trên cánh tay tuy không cứng cáp nhưng tràn đầy sức lực, hơn nữa tâm trạng của anh không tốt nên khiến người khác cảm thấy áp bức không thể tiến lại gần.

Người phụ nữ hung hăng nói: “Thế nào, muốn đánh người à? Nơi này là bệnh viện đấy!”

Mẹ đang nghỉ ngơi, Triệu Dương cũng không muốn gây rắc rối, chỉ là cảnh cáo bọn họ một chút, anh không thèm trả lời mà quay người đi về.

Ban đầu người phụ nữ kia hơi lo lắng, kết quả nhìn thấy Triệu Dương không nói gì, còn nghĩ anh sợ, cô ta nhảy nhót như tên hề lẩm bẩm: “Hừ, giả vờ gì chứ?”

Nhóm người bên kia vừa ổn định lại gặp phải một phen náo loạn, nhưng có vẻ chưa kết thúc, người phụ nữ này hình như đang cố ý gây sự.

Ngồi chưa được bao lâu, cô ta bắt đầu làm ồn lên: “Ây da, trong phòng bệnh có mùi gì vậy? Cũng không biết ai ở, thật là hôi chết được, anh đi mở cửa sổ cho thoáng khí đi!”

Gã đàn ông nghe thế liền đứng dậy.

Chị dâu nghe không hiểu cách nói bóng nói gió quái gở này, chị ấy bước đến ngăn cản rồi nói: “Bây giờ không thể mở cửa sổ, mẹ chồng tôi mới làm phẫu thuật xong, không thể bị trúng gió”.

Người phụ nữ gào lên: “Sao không thể mở cửa sổ, cô ngửi xem trong lòng có mùi gì? Các người là bệnh nhân, chúng tôi cũng là bệnh nhân, chúng tôi cần thông khí, dựa vào cái gì mà không được?”

Chị dâu không hề thân thiện như Triệu Dương mà cứng rắn trả lời: “Tôi nói không được thì là không được!”

“Mẹ kiếp, ra oai với tôi hả?”, gã đàn ông đẩy chị dâu một cái.

Anh cả đứng dậy, từ khi nào đến lượt người ngoài ra tay với con dâu nhà họ Triệu vậy?

Triệu Dương cũng quay người, cơn giận không dễ gì kiềm chế, lúc này lại bùng lên.

Chị dâu khuyên bảo một câu: “Không sao, anh ta không dám làm gì em đâu!”

Gã đàn ông vừa lùi lại vừa kêu gào: “Sao hả, cậy đông bắt nạt người khác ư?”

Người phụ nữ phụ họa theo: “Đừng sợ bọn họ, em đi gọi người!”

Không bao lâu, y tá trưởng vừa rời đi liền đi vào, một vài y tá nam đi đằng sau.

Y tá trưởng rõ ràng phân biệt đối xử, ánh mắt nhìn người nhà Triệu Dương hỏi: “Chuyện gì, không biết đây là phòng bệnh sao, các người đến đánh nhau à?”

Giọng điệu của cô ta hơi mất kiên nhẫn: “Tôi biết chuyện này rồi, bệnh nhân của giường 81 thật sự cần mở cửa sổ thông khí, thế này đi, phòng ba người bên cạnh còn trống một giường, phòng bệnh đó không có ai mở cửa sổ, người nhà các người thu dọn đồ đạc, tôi để nhân viên đổi giường sang phòng bên cạnh!”

Người phụ nữ bên cạnh đắc ý, trên mặt thể hiện sự hống hách ngông cuồng.

Chị dâu quá tức giận, bước lên nói lý lẽ: “Chúng tôi ở phòng bệnh này trước, tại sao phải nhường cô ta?”

Người phụ nữ hỏi lại: “Thế sao lại không nhường?”

Nhìn thấy hai người lại sắp cãi nhau, y tá trưởng vội vàng khuyên can: “Nơi này là bệnh viện, giường bệnh phân chia theo nhu cầu, không phải nói ai đến trước đến sau!”

Triệu Dương thở dài, nếu thái độ của y tá trưởng này tốt hơn, bọn họ cũng không phải là người không biết nói đạo lý, đổi giường cũng không có vấn đề gì, dù sao người ta thật sự cần thông thoáng.

Nhưng cô ta thì hay rồi, hoàn toàn không tôn trọng ý kiến của bên anh, bước lên làm chủ, muốn đổi giường bệnh của mẹ sang phòng bên cạnh, ngay cả thương lượng cũng không có! Thật sự coi anh dễ bắt nạt sao?

Anh đang suy nghĩ, hai nhân viên bệnh viện đã hành động.

Triệu Dương đâu thể để bọn họ lại gần giường bệnh của mẹ, anh bước lên ngăn cản: “Tôi xem các người ai dám ra tay!”

Người phụ nữ tận dụng mọi điều kiện có thể, ngang ngược nói: “Chị Uông, chị thấy chưa, đây đâu phải là người nhà bệnh nhân, rõ ràng là đám côn đồ, coi phòng bệnh của bệnh viện là nhà của mình rồi!”

Sắc mặt y tá trưởng u ám: “Nơi này là bệnh viện Thiên Châu, nếu các người muốn ở đây chữa trị, tốt nhất là tuân thủ nội quy của bệnh viện chúng tôi, ở đây không phải chúng tôi chưa từng gặp người gây sự, các người tốt nhất đừng gây rắc rối!”

Triệu Dương không muốn gây chuyện, dù sao mẹ vẫn đang nghỉ ngơi, nhưng sao anh có thể nuốt trôi cục tức này, lúc đang do dự, một y tá bên ngoài vội vàng bước vào.

Y tá trưởng nhấn mạnh: “Tôi đi xử lý chút chuyện, cho các người thời gian suy nghĩ, nếu không tuân theo sự sắp xếp và quản lý của bên bệnh viện chúng tôi, lát nữa tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Đợi nhóm người y tá trưởng đi ra, người phụ nữ dương dương tự đắc nói: “Đấu với tôi sao? Nói cho các người biết, dù các người có muốn nhường phòng bệnh này hay không thì cũng phải nhường!”

Chị dâu thấy cảnh này lại muốn bước lên trước cãi nhau, kết quả bị anh cả giữ lại.

Triệu Dương cũng không thèm để ý cái loại phụ nữ đanh đá này, anh bình tĩnh lại, cầm điện thoại ra hành lang gọi một cuộc.

“Tiểu Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”, Viện trưởng Hoàng ở đầu bên kia hỏi.

“Bác Hoàng, có chuyện muốn nhờ bác, cháu muốn đổi mẹ cháu sang phòng yên tĩnh hơn, bác có thể đánh tiếng được không? Chúng cháu sẽ trả đủ tiền viện phí”.

Viện trưởng Hoàng không phản đối: “Thằng nhóc cậu, lần trước tôi nói với cậu rồi, muốn đổi cho mẹ cậu phòng bệnh tốt hơn mà cậu không nghe! Sao bây giờ lại khách sáo với tôi như vậy? Cậu đợi một chút, tôi lập tức gọi người sắp xếp giúp cậu!”

Viện trưởng Hoàng hỏi han tình hình xong mới tắt máy.

Triệu Dương vừa mới trở về phòng bệnh, y tá trưởng cũng vội vàng quay lại.

Cô ta bước vào hỏi: “Các người sao vẫn chưa thu dọn đồ đạc sao?”

Lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một bác sĩ lớn tuổi bước vào.

Y tá trưởng thay đổi vẻ nghiêm túc vừa nãy, bắt đầu nịnh nọt hỏi: “Ôi, trưởng khoa Vương, sao ông đích thân xuống phòng bệnh?”

Trưởng khoa Vương hỏi cô ta: “Còn trống một phòng chăm sóc đặc biệt, tôi qua đây để điều chỉnh giường bệnh”.

Y tá trưởng hơi bối rối: “Phòng chăm sóc đặc biệt ư? Phòng tôi muốn rõ ràng là phòng bệnh chăm sóc cao mà?”

Trưởng khoa Vương lại hỏi: “Y tá trưởng Uông, là bệnh nhân của cô muốn đổi giường sao?”

Y tá trưởng vội vàng đáp: “Không sai, còn nhờ Trưởng khoa Vương đích thân đi một chuyến, thật ngại quá”.

Vẻ mặt Trưởng khoa Vương ôn hòa nói: “Không có gì, viện trưởng đích thân giao phó, tôi nhất định phải đến!”

Y tá trưởng sững sờ, không ngờ rằng thể diện của mình lớn như vậy, chỉ muốn một phòng chăm sóc cao mà thôi, lại được nâng lên thành phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, hơn nữa còn là Viện trưởng Hoàng đích thân đánh tiếng.

Mặc dù trong lòng cô ta hoài nghi, nhưng ngoài mặt khá thoải mái.

Người phụ nữ kia ở bên nói: “Chị Uông, tôi nghe nói phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Thiên Châu dành riêng cho lãnh đạo, chị đúng là có bản lĩnh!”

Y tá trưởng cười nhã nhặn: “Tình bạn giữa chúng ta cần phải nói những điều này sao?”

Triệu Dương nhìn bên kia bận rộn thu dọn đồ đạc, đang muốn mở lời thì người phụ nữ kia chủ động bước đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi