CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Từ Tam nuốt nước bọt không cam lòng, vô vọng nhìn ông Vương.

Cậu ta cho rằng, bình thường ông lão này vô cùng háo sắc, chắc chắn sẽ không từ chối chuyện tốt dâng đến tận cửa như vậy?

Kết quả không thể ngờ thái độ của ông Vương lại khác với bình thường, xua tay: "Không cần, nói chuyện chính đi".

Người phụ nữ chế nhạo, nói: "Ồ, đuổi người đẹp tự dâng đến tận cửa như vậy thật không giống với tác phong bình thường của ông, có phải tuổi tác cao rồi nên phương diện đó không ổn nữa không?"

Triệu Dương và Từ Tam nhìn nhau với ánh mắt đầy kinh hãi.

Nghe ẩn ý trong cuộc nói chuyện của hai người thì quan hệ hai người này chắc hẳn không hề đơn giản. Nếu không làm sao có thể nói ra chuyện này một cách trắng trợn như vậy được?

Lại liên tưởng tới biểu cảm vừa nãy của ông Vương khi nhìn thấy đám ‘cậu chủ’ kia, không phải là đang ghen sao?

Từ Tam lén lút giơ ngón cái lên, ông Vương ông giỏi thật đấy, trâu già gặm cỏ non, ngay cả kiểu phụ nữ này ông cũng có thể xử lý được sao?

Vẻ mặt của ông Vương đỏ bừng, quát mắng: "Nói chuyện kiểu gì thế, bố là bố của con đấy!"

Hai người Triệu Dương hóa đá tại chỗ, vãi, tin tức này hơi lớn rồi đấy!

Nếu như ông Vương thật sự có một cô con gái có bản lĩnh như thế, vậy sao ông ta lại phải làm bảo vệ ở kỳ ba?

Người phụ nữ kia giễu cợt: "Năm đó ông ở bên ngoài chơi bời vui vẻ với con hồ ly tinh kia, vứt bỏ hai mẹ con tôi không quan tâm, ông có từng nghĩ đến ông là bố của tôi không?"

Triệu Dương và Từ Tam lại quay sang nhìn nhau, tất cả những nghi ngờ đều đã được lý giải một cách dễ dàng, hóa ra là bố con bất hòa.

Có vẻ như ông Vương không muốn tranh luận vấn đề này ở trước mặt người ngoài, ông ta nói: "Đây là tổng giám đốc Vương của tòa nhà Tứ Hải, mọi người tự nói chuyện với nhau, tôi không quản nữa".

Nói xong, ông ta ngồi sang bên cạnh buồn rầu uống rượu.

Người phụ nữ kia khoanh tay không nói chuyện, không thèm quan tâm đến hai người Triệu Dương đang sững sờ tại chỗ, lúc này bầu không khí trở nên khá ngượng ngùng.

Từng giây từng phút trôi qua.

Mười phút sau, người phụ nữ đột nhiên nói: "Cậu là Triệu Dương à?"

Triệu Dương gật đầu lễ phép: "Xin chào, tổng giám đốc Vương".

"Không cần khách sáo, tôi tên Vương Như Nguyệt, cậu gọi tên của tôi là được rồi", cô ta hứng thú nhìn chằm chằm Triệu Dương.

Mặc dù vừa nãy nổi giận với ông Vương, nhưng Vương Như Nguyệt cũng đã âm thầm đánh giá hai người trước mặt.

Từ Tam thì không cần nhắc tới, một nhân vật nhỏ không thông minh lanh lợi lắm, vừa nhìn đã biết chỉ là một tên sai vặt.

Ngược lại, cô ta từng nghe bố nhắc tới vài lần về Triệu Dương, cũng khá thú vị.

Thái độ đúng mực, không hề để ý thiệt hơn, không nói tới bên trong giỏi giang hay bất tài, ít nhất thì bản lĩnh bên ngoài cũng tuyệt đối điêu luyện.

Vương Như Nguyệt dần dần có hứng thú với anh, càng quan sát tỉ mỉ hơn, trong suốt mười phút anh không hề nhúc nhích nửa bước chứ đừng nói là cơ thể lắc lư.

Nghĩ đến đây, cô ta vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh, ra hiệu cho Triệu Dương ngồi xuống đó.

Đột nhiên Triệu Dương cảm thấy căng thẳng, thật ra ‘sức đề kháng’ của anh với phụ nữ đẹp không tốt lắm, nếu không phải đã từng tiếp xúc thân mật vài lần với nữ thần họ Tô, e rằng biểu hiện của anh còn không bằng Từ Tam.

Vừa rồi cách xa một khoảng còn tốt, bây giờ ở ngay bên cạnh, nhất là trên người cô ta có mùi nước hoa thoang thoảng khiến Triệu Dương cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Lưng anh thẳng tắp, không dám nhìn lung tung xung quanh, không còn cách nào khác, đôi chân trắng nõn ở trên ghế kia thật sự quá bắt mắt, chỉ cần xao nhãng một chút cũng khiến nhịp tim đập nhanh.

Vương Như Nguyệt càng hứng thú hơn, cô ta chống cằm hỏi: "Thấy cậu không giống người bình thường lắm, từng là quân nhân sao?"

"Từng làm vài năm".

Mắt của Vương Như Nguyệt sáng lên: "Vậy cậu đánh nhau rất lợi hại đúng không?"

Triệu Dương khiêm tốn nói: "Bình thường thôi".

Vương Như Nguyệt lắc đầu: "Tôi không tin, nếu như cậu không có bản lĩnh thì sao ông Vương lại đưa cậu đến gặp tôi chứ?"

Thời gian trôi qua.

Triệu Dương hơi đau đầu, vừa rồi anh còn cho rằng Vương Như Nguyệt dựa vào sắc đẹp để thăng chức, sau khi hiểu biết sâu mới phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm lớn.

Lòng dạ thâm sâu của người phụ nữ này thật khiến cho người ta kinh ngạc, bất cứ lúc nào anh muốn nói chuyện công việc luôn bị Vương Như Nguyệt khéo léo tránh né.

Suốt nửa tiếng, không hỏi ra được chút manh mối nào, ngược lại còn bị chuốc không ít rượu.

Tửu lượng của Triệu Dương không tệ, nhưng cũng không thể chống đỡ được những đợt tấn công dồn dập của Vương Như Nguyệt.

Ngược lại Vương Như Nguyệt cũng đã uống không ít rượu nhưng lại không hề có dấu hiệu say, chỉ có hai gò má ửng hồng càng thêm hấp dẫn.

Triệu Dương cười gượng: "Chị Như Nguyệt, tôi thật sự không thể uống được nữa, nếu không tối nay tôi thật sự không về được mất".

Vương Như Nguyệt mỉm cười duyên dáng: "Không về được nữa sao? Vậy thì vừa hay nhà tôi có chỗ ở".

Chưa chờ Triệu Dương phản ứng, ông Vương đã tức giận trừng mắt: "Vương Như Nguyệt, con xem con đi, thành ra bộ dạng gì rồi? Đàn ông uống say cũng dám đưa về nhà sao?"

Vương Như Nguyệt cười ha ha, nói: "Cũng không hẳn, tôi đến nhà của cậu ta cũng được!"

Ông Vương ho khan: "Con... con!"

Triệu Dương sợ hai bố con cãi nhau, vội vàng khuyên nhủ: "Chị Như Nguyệt, hôm nay uống đến đây thôi, hôm khác lại uống tiếp, chúng tôi phải về rồi".

Vương Như Nguyệt cũng không ngăn cản, cô ta dựa lưng vào ghế sofa.

Nhìn thấy cá sắp nhả câu, cô thả mồi nhử nói: "Cứ đi như vậy sao? Lẽ nào chuyện công trường cậu không muốn hỏi nữa à?"

Vẻ mặt của Triệu Dương khó coi như trái mướp đắng, đương nhiên tôi muốn hỏi nhưng chị cũng phải bằng lòng nói ra mới được chứ!

Thật ra hôm nay anh đã chuẩn bị rất nhiều cách nói chuyện, kết quả không ngờ chủ thầu mà ông Vương nói lại là một người phụ nữ đẹp, hơn nữa hai người còn có quan hệ bố con khiến cho anh hoàn toàn bế tắc, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa không thể nào dùng được.

Hơn nữa Triệu Dương luôn cảm thấy, Vương Như Nguyệt này còn có ý đồ khác với mình, cảm giác bị người khác mưu đồ tính kế khiến anh cảm thấy như có gai đâm sau lưng.

Vương Như Nguyệt liếc nhìn sắc mặt của ông Vương, cố ý nói: "Uống thêm với tôi một ly nữa, tôi sẽ nói với cậu!"

Nói xong, cô ta đứng dậy, rót hai ly rượu vang đỏ.

Ông Vương tức giận nhảy dựng lên: "Tên họ Triệu kia, tôi cảnh cáo cậu, bàn chuyện thì bàn chuyện, đừng có ý đồ gì với con gái tôi, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu!"

Từ Tam vội vàng ôm lấy ông Vương: "Chú Vương, chú Vương, anh ấy không dám đâu! Tôi... tôi uống nhiều rồi, chúng ta đi vào nhà vệ sinh đi, tôi không tìm thấy nhà vệ sinh ở đâu cả!"

Hai người lôi kéo một hồi, sau đó căn phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh nhất thời.

Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm: "Chị Như Nguyệt, chú Vương tuổi tác đã cao, chị nói xem chị lại khiến ông ấy tức giận rồi".

Vương Như Nguyệt nghe thấy vậy, nhướn mày nghiêm mặt nói: "Ai nói tôi chọc tức ông ấy vậy? Rốt cuộc cậu có uống hay không? Nếu như không uống thì đi cùng với bọn họ đi!"

Triệu Dương khó xử, không phải là vì anh cảm thấy ngượng ngùng, dù thế nào đi nữa anh cũng là đàn ông đã có gia đình, ở bên ngoài uống rượu cùng một người phụ nữ lạ mặt còn ra thể thống gì nữa?

Thực tế cơ thể anh không hề có sự kháng cự với chuyện này, nhưng dù sao anh cũng không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Thấy Triệu Dương ngồi im phăng phắc, Vương Như Nguyệt không nhịn được nữa, cười khì khì sau đó không quan tâm đến hình tượng, cô ta đập tay vào ghế sofa.

Thật ra cô ta không phải là một người phụ nữ phóng túng, vừa nãy những ‘cậu chủ’ kia ai nấy đều hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta, kết quả thì thế nào? Ngay đến tay của cô ta cũng không chạm vào được.

Vậy mà Triệu Dương này lại khiến cô ta có suy nghĩ khác, không nhịn được muốn trêu chọc anh, giống như mèo vờn chuột.

Triệu Dương sửng sốt trong giây lát sau đó mới hiểu ra cô ta đang trêu chọc mình.

Anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng hơi tiếc nuối, vừa rồi nếu như không do dự như vậy, bây giờ có phải có thể biến giả thành thật rồi không?

Vương Như Nguyệt cười đủ rồi, lúc này mới nghiêm túc nói: "Nói đi, cậu muốn biết điều gì?"

Triệu Dương hắng giọng, nói đơn giản nhiệm vụ mà Tôn mập giao cho mình.

Vương Như Nguyệt khoanh tay, chậm rãi nói: "Chuyện này tôi không giúp được cậu!"

Triệu Dương không nói tiếp, anh biết, chắc chắn Vương Như Nguyệt còn có dự tính khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi