CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Trên đường đi, Triệu Dương gọi điện cho Vương Như Nguyệt, nói sơ lược chuyện tối qua.

Vương Như Nguyệt cười khẩy: “Tôi biết tên khốn Hàn Phong sớm muộn gì cũng rơi vào tay người phụ nữ kia!”

Ngẫm nghĩ một lát, cô ta lại hỏi: “Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?”

Triệu Dương đáp: “Tôi không định động vào số tiền này, tốt nhất cứ coi đây là tiền tham ô, gửi đến cậu Hoa Tư cùng với sổ sách, đến lúc đó kẻ trộm bị bắt giữ, cộng thêm việc chị tố cáo, xem hắn ta chối cãi thế nào!”

Vương Như Nguyệt hơi bất ngờ hỏi: “Số tiền đó không ít, cậu không tiếc sao?”

Cũng không trách cô ta đa nghi, số tiền này ít nhất cũng phải vài triệu tệ, đối với một nhân viên bảo vệ như Triệu Dương mà nói thì đây tương đương với một khoản tiền khổng lồ, hơn nữa còn là của cải từ trên trời rơi xuống.

Nếu anh cầm tiền chạy trốn thì nửa đời sau thong dong sung sướng, đâu cần phải vướng vào vũng lầy này?

Không nói tới việc có thể kết giao với cậu Hoa Tư được hay không, e rằng chỉ đụng tới Hàn Phong thì đã mất cả chì lẫn chài!

Triệu Dương biết cô ta lo lắng điều gì, anh thẳng thắn nói: “Chị Như Nguyệt, nếu tôi cầm số tiền này, không phải là hại chị sao? Chị yên tâm, Triệu Dương tôi không phải loại người đó!”

Vương Như Nguyệt cảm thán một tiếng và nói: “Tiểu Dương, cậu yên tâm, tôi không để cậu gọi tiếng chị này vô ích đâu, sau này có Vương Như Nguyệt tôi tham gia vào, tuyệt đối không để cậu đói!”

Hai người đang thảo luận thêm một số chi tiết trong điện thoại, sau khi cúp máy anh nhanh chóng trở về Đế Uyển.

Dừng xe bên đường, đơn giản chỉ ăn bữa sáng để tránh thu hút sự hoài nghi của Tôn mập, tất cả vẫn diễn ra như một ngày đi làm bình thường.

Phòng an ninh hôm nay cũng như thường lệ, có hai nhóm phân biệt rõ ràng.

Đội trưởng Tôn mập đứng đầu một trong số đó, thỉnh thoảng châm biếm hai người bên Triệu Dương, bộ dạng như chờ đợi xem kịch hay, nhóm còn lại giữ vai trò trung lập.

Bầu không khí kì lạ vẫn kéo dài cho đến lúc tan làm.

Tên đàn em của Tôn mập là Đầu Đất xuất hiện: “Hôm nay là đến kì hạn cuối cùng, các người điều tra vụ án đó thế nào rồi?”

Từ Tam đi theo Triệu Dương hai ngày nay nên cũng hiểu biết hơn nhiều, phong thái và khả năng nhìn nhận sự việc cũng tăng lên gấp đôi, do đó cậu ta coi như chưa nghe thấy loại khiêu chiến nói cạnh nói khóe này.

Đầu Đất cảm thấy mình bị người khác khinh thường, đẩy ghế ra rồi bắt đầu mắng: “Tên họ Từ kia, mẹ kiếp, ông đây nói chuyện với cậu! Câm hả?”

Từ Tam uể oải nói: “Vội cái gì, không phải còn có ngày mai sao?”

Đầu Đất cười khẩy: “Ngày mai? Ngày mai các người phải cuốn gói đi!”

Từ Tam bĩu môi: “Ai cút vẫn chưa chắc đâu, đừng có khoác lác sớm như vậy!”

“Mẹ kiếp, cậu tin không, bây giờ ông đây khiến cậu cút xéo!”

Đầu Đất vừa nói xong, bảy tám người vây quanh, từng người hăm he, trong tay cũng mang theo vũ khí.

Giống như sớm đã thương lượng trước, đa số ánh mắt đề phòng đều nhìn về phía Triệu Dương, một khi anh dám ra tay thì tất cả mọi người sẽ cùng xông lên.

Phòng an ninh đã chuẩn bị sẵn sàng, mùi thuốc súng nồng nặc dường như sẽ nổ bất kì lúc nào.

Ba nhân viên bảo vệ thuộc đàn em của Triệu Dương được Tôn mập bố trí đã tránh ra xa, dường như chuyện này không có liên quan đến bọn họ.

Tôn mập thấy đến thời khắc quan trọng, ngắt lời đúng lúc: “Tiểu Triệu, cùng là đồng nghiệp chúng ta cùng nhau làm việc, không cần phải gây ra những chuyện không vui như vậy, đúng không?”

Triệu Dương muốn biết Tôn mập che giấu điều gì, nhân tiện hỏi: “Đội trưởng Tôn, vậy anh nói làm thế nào, hai anh em chúng tôi cũng cố gắng hết sức, chỉ là chuyện này không dễ làm lắm”.

Tôn mập hỏi han: “Chuyện này thật sự khó xử lý, tôi cũng rất quan tâm, thế này đi, tôi giúp các cậu viết lời giải thích, chỉ cần các cậu kí tên, tôi sẽ đi xử lý với cấp trên!”

Anh ta vừa nói xong, tên đàn em nhanh chóng lấy ra một tờ giấy trắng.

Triệu Dương liếc mắt nhìn sang, ý đại khái là hai người không xử lý tốt chuyện này, không xứng với tín nhiệm và sự đào tạo của công ty, đồng ý gánh vác trách nhiệm tương đương và chủ động từ chức.

Tôn mập sợ Triệu Dương không ký tên nên chậm rãi nói tiếp: “Tiểu Triệu, cậu yên tâm, tư liệu này chỉ là hình thức, sau này bảo đảm sẽ không có bất kì phiền phức nào cho các cậu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc sau này!"

Triệu Dương không nói gì, trên mặt hiện lên nụ cười châm biếm, không có phiền phức? Không có phiền phức mới là lạ!

Tôn mập ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ tiếp tục bàn giao, trả tiền lương tháng này cho các cậu!”

Mọi người bàn tán xôn xao, tháng này vừa mới qua một tuần, Tôn mập lại đồng ý đền bù cho bọn họ một tháng lương, điều này rõ ràng là một món lời không nhỏ.

Triệu Dương không tiếp lời, anh vẫn đợi Tôn mập lộ ra đuôi cáo.

Quả nhiên, Tôn mập lập tức bổ sung: “Đương nhiên rồi, các cậu đều cần cù trong thời gian làm việc, Tôn mập tôi cũng chú ý đến. Lần này nói trắng ra là các cậu chịu thay cho mọi người chúng tôi! Thế này đi, tôi làm chủ, để phòng tài vụ tăng thêm tiền lương ba tháng cho các cậu!”

Phòng an ninh dường như phát nổ, hôm nay Tôn mập thấu tình đạt lý như vậy sao? Bất kể nói thế nào, hai người Triệu Dương cũng không xử lý tốt công việc, anh ta lại đồng ý phát ba tháng tiền lương?

Bình thường kiếm được hai mươi nghìn tệ, cho dù rời khỏi Đế Uyển cũng không tính là lỗ!

Thiên Châu lớn như vậy, còn lo không kiếm được công việc tốt sao?

Triệu Dương không tỏ thái độ gì, ba nhân viên bảo vệ kia đã động lòng.

Lúc đầu họ còn muốn vạch rõ ranh giới với Triệu Dương, để tránh liên lụy với anh, bây giờ thấy được lợi ích lại đột nhiên thay đổi ý định.

Triệu Dương không quan tâm người khác nghĩ gì, dù sao anh chắc chắn sẽ không ký tên!

Nếu không biết tình hình bên trong của chuyện này, nói không chừng anh vẫn sẽ tin tưởng lí do thoái thác của Tôn mập, nhưng theo tình hình hiện tại, rõ ràng là Tôn mập cố ý gài bẫy, muốn dùng mấy con tốt chịu tội thay!

Kẻ trộm chắc chắn chưa bắt được nhưng một khi kí vào bản thỏa thuận, tương đương với việc phải ôm mọi trách nhiệm của chuyện này vào người!

Coi anh là đồ ngốc sao?

Tôn mập không biết, kế hoạch của anh ta đã bị Triệu Dương nhìn thấu, miệng anh ta vẫn tiếp tục thuyết phục.

Triệu Dương cũng không muốn để lộ sơ hở, cố ý phối hợp: “Đội trưởng Tôn, thế này đi, chúng ta đều là bạn bè, chiều mai chỉ cần anh cầm tiền đến đây, tôi sẽ kí!”

Tôn mập không ngờ rằng, hóa ra Triệu Dương đang băn khoan cái này.

Theo suy nghĩ của anh ta, bây giờ chỉ cần cầm mấy chục ngàn tệ, sau đó để Triệu Dương kí tên là có thể loại trừ tai họa.

Nhưng lại sợ biểu hiện quá nôn nóng khiến hai người họ nảy sinh cảnh giác nên anh ta lại nói: “Được, vậy thì chiều mai, tôi đích thân giúp các cậu xử lý tốt chuyện này!”

Triệu Dương đáp lại: “Nếu đội trưởng Tôn đã chiếu cố mấy anh em chúng tôi thì thế này đi, chúng ta đã cùng nhau làm việc, tối mai tôi làm chủ, mời mọi người ăn bữa tiệc chia tay!”

Nhóm người có những suy nghĩ khác nhau, có người gật đầu đồng ý, có người cười không nói gì.

Chớp mắt đến lúc tan ca, mọi người phân tán.

Tôn mập đưa mắt nhìn mấy người Triệu Dương rời đi, trên mặt nở nụ cười khẩy nham hiểm, tài sản lớn thiệt hại hàng triệu, cho dù mang tội danh chểnh mảng trong công việc thì cũng đủ để cậu ngồi tù!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi