CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Dì Mai muốn nổi giận, nghĩ tới Triệu Dương đang đứng ở một bên quan sát mọi chuyện, cuối cùng bà ta vẫn cố gắng kìm nén.

Tô Linh vừa cởi giày, vừa đi vào trong phòng: “Sao dì lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy?”

Dì Mai bình tĩnh nói: "Vừa tan làm thuận đường qua đây, vừa hay cũng muốn tới xem thử, người đàn ông này rốt cuộc thì có bản lĩnh gì, mà có thể khiến mày phải khăng khăng làm như vậy!”

Tô Linh đi đến bên cạnh Triệu Dương, chủ động nắm lấy cánh tay của anh, mỉm cười nói: "Vậy bây giờ dì đã nhìn thấy rồi đó, dì có hài lòng không? Tôi sống rất hạnh phúc, sau khi tan làm đã có một bữa cơm đầm ấm, không cần dì phải bận tâm!"

Dì Mai lập tức hỏi vặn lại: "Tiểu Linh, tao thật sự không thể hiểu nổi, loại đàn ông cả ngày đi đi lại lại trong phòng bếp, thì có tiền đồ gì được chứ? Không có chút bản lĩnh nào, lẽ nào khi mày gặp mặt một ai đó thì sẽ giới thiệu rằng, người đàn ông của mày là một bảo vệ ở khu dân cư?”

Tô Linh thẳng thừng đáp lại: “Bảo vệ của khu dân cư thì có làm sao? Ít nhất anh ấy còn có thể bảo vệ được tôi, khi tôi gặp nguy hiểm, anh ấy có thể kiên định đứng ở phía sau tôi, mà lúc đó, cái được gọi là người nhà đang ở chỗ nào?”

Dì Mai dường như hiểu ra điều gì đó: "Chẳng lẽ, những điều mà mày đang làm chỉ là để đền ơn? Tiểu Linh, nếu mày thật sự muốn đền ơn thì thiếu gì cách? Nhà họ Tô có thể cho cậu ta tiền, chỉ cần cậu ta mở miệng ra, thì tao tuyệt đối sẽ không từ chối!”

Tô Linh gượng cười: "Dì hiểu lầm rồi, tôi gả cho Triệu Dương, không phải chỉ vì muốn đền ơn, mà còn bởi vì tôi thích anh ấy!”

Nhìn thấy dì Mai không tin, cô còn nâng má của Triệu Dương lên, tự nhiên thoải mái hôn anh một cái.

Sắc mặt của dì Mai vô cùng khó coi, bà ta nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, rồi mới hừ một tiếng.

Bà ta mỉa mai nhìn Triệu Dương: "Ăn bám phụ nữ đến mức như cậu thì đúng là không có ai nữa rồi”.

Nói xong, bà ta xoay người rời đi.

Tô Linh rất đắc ý, như thể vừa mới đánh thắng một trận chiến: "Dì đi thong thả, tôi còn phải nếm thử bữa cơm tối mà chồng tôi làm cho tôi, nên không tiễn dì được!”

Dì Mai bước tới cửa, lại đột nhiên quay đầu lại và nói: "Đúng rồi, hôm nay tao đến đây còn có một việc nữa, để hoàn trả vốn, căn biệt thự này cũng sắp bị thế chấp, cho nên các người mau chóng tìm chỗ dọn đi càng sớm càng tốt”.

Tô Linh giận dữ quay đầu lại, sắc mặt tái mét và không đáp lại.

Dì Mai như vừa lấy lại được thể diện, tâm trạng tốt hơn nên nhắc nhở: "Đương nhiên, cũng không phải tao thúc giục hay ép buộc mày, chỉ cần đến cuối tháng chỗ này phải dọn đi hết là được rồi! Dù sao thì mày cũng coi như đã gả cho Triệu Dương, sao có thể ở lại nhà mẹ đẻ được? Lẽ nào ngay cả một căn nhà cậu ta cũng không có để làm nhà mới cưới sao?”

Triệu Dương hơi xúc động, chiêu trò này của dì Mai đúng thực sự là ném đá dưới đáy nồi, dựa vào giá nhà bây giờ ở Thiên Châu, một căn nhà cưới mới toanh đối với anh mà nói, thì khó như lên trời.

Nếu anh thật sự có thể có được một căn nhà mới, vậy thì lúc đó Thư Tình cũng sẽ không chia tay với anh.

Không phải là mấy năm nay anh không làm gì, tiền lương khi xuất ngũ cộng với tiền tiết kiệm mấy năm trời của anh cũng có vài trăm nghìn, không nói đến việc thanh toán hết toàn bộ, chỉ riêng tiền đặt cọc thì không thành vấn đề.

Nhưng một nửa trong số đó được dùng để chữa bệnh cho mẹ, nửa còn lại đều được gửi đến những người đồng đội đã hy sinh, lấy đâu ra tiền để mua nhà được?

Câu hỏi tương tự lại được đặt ra trước mắt, khiến Triệu Dương không nói nên lời, xấu hổ và áp lực hơn.

Dì Mai trước khi đi còn nói: "Tên họ Triệu kia, chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì cả đời này của cậu đừng mơ đến việc có thể bước vào nhà họ Tô!"

Tô Linh không biết Triệu Dương đang nghĩ gì trong lòng, ngay khi cửa đóng lại, cô lập tức thả lòng bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Triệu Dương ra.

Một mình cô bước đến ghế sofa.

Triệu Dương cười gượng, mặc dù biết mọi việc Tô Linh làm vừa rồi chỉ là cố ý giả vờ, nhưng trong lòng vẫn có một chút mất mát.

Lẽ nào sự dịu dàng và e thẹn của cô, chỉ được có khi cô đang diễn kịch thôi sao?

Tô Linh hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Triệu Dương, mà chỉ nặng nề dựa vào ghế sofa, hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, nhưng cuối cùng lại vì sự xuất hiện của dì Mai nên mọi thứ đã bị phá hỏng.

Triệu Dương không biết làm sao để an ủi, còn hai tuần nữa là đến cuối tháng, xem ra đây là thông điệp cuối cùng mà dì Mai đưa ra.

Nếu đến lúc đó Tô Linh vẫn không chịu cúi đầu và không chấp nhận số phận do gia đình sắp đặt, thì cô sẽ mất đi mọi thứ trước mặt.

Mà đây có lẽ chỉ là bước đầu tiên, đến lúc đó cả nhà cửa, xe hơi, thậm chí cả công việc, cũng có thể bị nhà họ Tô lấy ra để đe dọa.

Cô là một người phụ nữ, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời thì còn có thể làm được gì khác? Lẽ nào thật sự buông bỏ mọi thứ, cùng với anh biến vở kịch giả trở thành thật?

Triệu Dương cũng không biết cô sẽ lựa chọn như thế nào, anh an ủi: "Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm cách giải quyết giúp cô”.

Tô Linh không hề đánh giá cao lời này của anh: "Anh nghĩ cách? Anh thì có thể tìm ra được cách gì? Đừng nghĩ rằng vừa rồi tôi cho anh một vài màu sắc, thì anh có thể mở một xưởng nhuộm màu! Việc của tôi không đến lượt anh phải lo lắng nhọc lòng, tôi cũng không cần anh phải thương xót tôi, anh chỉ cần lo việc của anh là được rồi!”

Triệu Dương không nói nên lời, người phụ nữ này giống như một con nhím nhiều gai, một khi nhận thấy nguy hiểm, cô sẽ mạnh mẽ đứng lên, làm tổn thương tất cả những ai muốn đến gần cô.

Tuy rằng đây chỉ là bản năng của cô, nhưng vẫn khiến người khác đau lòng.

Thấy Triệu Dương không đáp lại, Tô Linh liền trút hết nỗi tủi nhục vừa nhận được từ dì Mai: "Còn anh, Triệu Dương! Người phụ nữ đó không hề có chìa khóa nhà của tôi, sao bà ấy lại vào được đây?”

Triệu Dương ngẩn người nói: "Tôi mở cửa cho bà ta!”

Tô Linh lại càng tức giận: “Anh mở cửa cho bà ấy? Tại sao anh lại mở cửa cho bà ấy? Anh đừng quên rằng, đây là nhà của tôi, không có sự đồng ý của tôi, anh lấy quyền gì mà cho người khác đi vào?”

Triệu Dương cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến sự tủi nhục vừa rồi của Tô Linh, nên anh vẫn cố gắng kiềm chế.

Ban nãy những lời của dì Mai đã khiến anh tức giận, bây giờ những lời này của Tô Linh lại càng khiến cơn giận thêm nhiều hơn, thậm chí anh còn cảm thấy rằng kiếp trước có phải bản thân mình đã nợ bọn họ?

Thấy Triệu Dương không lên tiếng, cơn tức giận của Tô Linh không chỗ nào trút giận: "Anh cút ngay cho tôi, để tôi yên tĩnh một lát!”

Triệu Dương đâu còn kiềm chế được nữa, lại không muốn cãi nhau với cô, nên liền ném tạp dề xuống, không thèm quay đầu mà đi thẳng ra bên ngoài.

Tô Linh hừ một tiếng: "Anh ném cái gì chứ? Ném cho ai nhìn hả? Anh đi đi, có bản lĩnh thì anh đừng trở về nữa, đừng để tôi phải thấy anh một lần nào nữa!”

Khi Triệu Dương rời đi, căn phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Một mình Tô Linh bình tĩnh lại một lúc, trong lòng đột nhiên hơi hối hận, luôn cảm thấy vừa rồi không nên trút giận lên người Triệu Dương.

Dì Mai ở bên ngoài gõ cửa, lẽ nào anh còn có thể giả bộ không nghe thấy gì, sao anh có thể ngăn cản bà ta được? Chuyện này thật sự là không thể đổ tội lên đầu của anh.

Tuy rằng trong lòng hơi hối hận, nhưng nếu bảo cô mở lời gọi Triệu Dương trở về thì dù thế nào cô cũng không thể làm nổi.

Tô Linh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đột nhiên bụng đói cồn cào.

Cô đang muốn đến tủ lạnh tìm thứ gì đó để ăn, nhưng khi đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy một bàn đầy những món ngon được chuẩn bị rất tỉ mỉ, cô lập tức sững sờ!

Bữa ăn ba món thức ăn và một món canh đều là sở thích của cô, chưa có ai động đũa, thậm chí còn được đậy bằng hộp giữ nhiệt, khi mở ra còn có hơi nóng bốc ra ngoài.

Tô Linh xúc động, ngay lập tức vành mắt của cô đỏ hoe, cũng không thể nói ra được cảm xúc lúc này là gì, vừa thấy khó chịu, vừa tự trách mình.

Ban ngày Triệu Dương cũng đi làm, tan làm còn phải nấu cơm cho cô, lúc cô chưa về đến nhà, chắc chắn anh đã bị dì Mai sỉ nhục.

Còn bản thân cô thì tốt rồi, chẳng những không an ủi anh, mà ngược lại còn tức giận với anh?

Lẽ nào là bởi vì Triệu Dương dễ bị ức hiếp, bởi vì anh không dễ dàng nổi nóng với cô, nên cô mới muốn trút hết lửa giận lên người anh?

Tô Linh càng nghĩ càng thấy khó xử, do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng lấy điện thoại ra.

Tô Linh đã chuẩn bị sẵn lời nói từ trước, nhưng khi nghe thấy tiếng bíp ở đầu bên kia vang lên một hồi lâu mới có người bắt máy, cô lại xuýt chút nữa mất bình tĩnh.

Nhưng nhìn trên bàn đầy đồ ăn ngon, cô lại kìm nén được, tức giận hỏi: "Anh đi đâu rồi?"

Triệu Dương trả lời dứt khoát: “Đi làm!”

Tô Linh ngạc nhiên hỏi: "Muộn như vậy rồi còn đi làm? Anh không ăn cơm à?”

“Bị chọc tức đến mức no bụng rồi!”

Tô Linh tức giận trợn trừng mắt, bị chọc tức đến mức no bụng? Lời này là nói cho ai nghe?

Cô vẫn chưa kịp lên tiếng, thì trong điện thoại vang lên âm báo bận.

Tô Linh bình tĩnh chậm rãi nói: “Triệu Dương anh được lắm, giận đến mức này cơ à, lại dám cúp điện thoại của tôi?”

Gọi đi lần nữa, đang bận!

Lại gọi lần nữa, vẫn đang bận!

Gọi hết lần này đến lần khác mà vẫn không gọi được, Tô Linh dứt khoát không gọi nữa: “Được thôi, có bản lĩnh thì cả đời này anh đừng nhận điện thoại của tôi nữa!”

Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, cô càng không khỏi tức giận, gắp một miếng thịt lợn từ trong nồi, vừa nhai vừa chửi rủa: "Triệu Dương đáng chết, Triệu Dương thối tha, tôi cắn chết anh, tôi cắn, dám chọc tức tôi!”

Triệu Dương cũng vừa cúp điện thoại, thì Vương Như Nguyệt gọi điện đến, nói rằng Lý Phong đang trên đường tới, nên anh phải chuẩn bị trước.

Anh không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho Từ Tam.

Sau khi xử lý xong, có năm cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình điện thoại, tất cả đều là của Tô Linh.

Vốn dĩ anh muốn gọi điện để hỏi thăm tình hình, nhưng suy nghĩ lại thì đành thôi, bây giờ mà gọi cho cô, chắc phải tám mươi đến chín mươi phần trằm là sẽ cãi nhau tiếp, nên cứ chờ đến khi cô nguôi ngoai thì hơn.

Triệu Dương gặp Từ Tam ở bên ngoài khu dân cư.

Hai người ngồi trên xe chờ đợi một lát, tin nhắn của Vương Như Nguyệt gửi đến: “Khách sạn Cửu Châu, phòng 3708!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi