CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Nghe từ "người anh em" mà đội trưởng Uông nói, Tôn mập tái mặt sợ hãi, vừa mừng vừa lo.

Anh ta vội vàng lên tiếng: "Đội... đội trưởng Uông, ý ông là sao ạ? Giải quyết vấn đề cho công ty là việc tôi nên làm mà".

Mấy vị lãnh đạo công ty quản lý tòa nhà nhìn nhau, trong lòng vừa ghen ghét, vừa chế giễu.

Vụ trộm kỳ ba, ai cũng biết một chút về nội tình. Ban đầu sở dĩ không chịu nhận củ khoai nóng bỏng tay đó, một mặt khác là không biết nên xử lý thế nào, mặt khác là lo lắng sợ bị kẹp vào giữa mà không thoát ra được.

Không ngờ Tôn mập này, bình thường nịnh hót đã đành, bây giờ lại được cậu Hoa Tư xem trọng?

Nhưng từ trên xuống dưới khu vực Thiên Châu đều là người của cậu hai, giờ Tôn mập là người của cậu tư, không sợ tương lai làm vạ lây đến người vô tội sao?

Dù trong lòng nghĩ gì, công việc bên ngoài vẫn cần phải làm, thậm chí nhờ sự chiếu cố từ cậu tư, Tôn mập còn sắp được thăng chức.

Tôn mập nghe được sự tâng bốc từ mọi người, trong lòng thấy lâng lâng.

Nhưng anh ta chưa kịp nói gì, thì đột nhiên thấy đội trưởng Uông đứng bên cạnh chủ động đưa tay ra.

Tôn mập rất lo sợ, lấy tay chà vào quần, sau đó trưng ra khuôn mặt tươi rói: "Đội trưởng Uông, ông khách sao quá rồi..."

Tôn mập còn chưa nói xong, sắc mặt anh ta lúc này rất sửng sốt, tay cứng đờ giữa không trung, vì bước chân của đội trưởng Uông chưa dừng lại màlướt qua người anh ta.

Lúng túng, không biết đứng đâu, đủ mọi loại cảm xúc hiện cả trên khuôn mặt béo ị của Tôn mập, nhìn vô cùng đặc sắc.

Tôn mập chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đội trưởng Uông đã lên tiếng: "Xin giới thiệu với mọi người, đây là người hùng của chúng ta".

Tôn mập xị mặt xuống, có cảm giác xấu hổ khi bị người khác đùa cợt.

Ai? Rốt cuộc ai đã cướp công lao của anh ta? Còn không cho anh ta biết gì, bị mất mặt trước bao nhiêu người.

Anh ta tức giận quay đầu, lập tức đần cả người ra, thì ra vị anh hùng mà đội trưởng Uông nói là Triệu Dương, là cái gai trong mắt anh ta.

Tôn mập kiềm chế cơn giận, giọng điệu kì quái: "Đội trưởng Uông, người này đã bị công ty đuổi rồi, ông có nhận nhầm không?"

Đội trưởng Uông ngạc nhiên: "Cậu Triệu, sao lại có chuyện này".

Triệu Dương thừa nhận: "Đúng vậy, đúng là tôi định rời đi".

Đội trưởng Uông nghi ngờ hỏi: "Ký đơn xin nghỉ việc rồi à?"

Thấy Triệu Dương lắc đầu, ông ta nói: "Vậy thì không được, tôi nói này, công ty rất cần người như cậu, cậu không được rời đi!"

Tôn mập không bình tĩnh nổi, ấp ủ thời gian lâu như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn Triệu Dương trở thành ngư ông đắc lợi?

Anh ta bước nhanh về phía trước, vội ngắt lời: "Đội trưởng Uông, ký hay không ký vào tờ đơn, thì bỏ qua một thủ tục là được, người như cậu ta không phù hợp quy định..."

Đội trưởng Uông nhìn Triệu Dương với vẻ mặt ôn hòa, nhưng nhìn Tôn mập thì không thấy vui chút nào.

Ông ta lạnh lùng chất vấn: "Quy định? Chưa nói đến chuyện cậu ta nghỉ việc chưa, kể cả có muốn nghỉ thật, tôi cũng muốn đưa cậu ta quay lại, cậu có ý kiến gì không?"

Tôn mập cứng họng, sao anh ta dám có ý kiến được? Mà dù có, cũng chẳng dám chống đối ngay trước mặt!

Nhưng anh ta không muốn để Triệu Dương lộng hành như thả hổ về rừng thế này.

Tôn mập ngạc nhiên một lúc, mặt đỏ tới tận mang tai, nói: "Nhưng... lãnh đạo công ty đã phê duyệt rồi!"

Đội trưởng Uông như chờ những lời này: "Lãnh đạo? Cậu bảo lãnh đạo, có phải là giám đốc Hàn phụ trách công tác an ninh?"

Tôn mập gật đầu.

Đội trưởng Uông đảo mắt nhìn một vòng, rồi trầm giọng nói: "Đây là chuyện đầu tiên hôm nay tôi đến để thông báo, giám đốc Hàn Phong, vì dính líu chuyện biển thủ công quỹ, lạm chức lạm quyền, gây tổn thất lớn cho công ty, hiện giờ đã bị bắt rồi!"

Đội trưởng Uông dứt lời, mà lại như sét đánh ngang tai.

Những người đứng đầu khác của công ty quản lý tòa nhà càng ngạc nhiên hơn, chẳng trách hôm nay không thấy Hàn Phong, hắn đã bị cách chức và điều tra rồi.

Thật không ngờ, cậu Hoa Tư bình thường là người kín đáo lại ra tay lại kiên quyết như vậy.

Đặc biệt là Tôn mập, đứng ngu người tại chỗ. Anh ta còn định dùng mấy tội danh này để tống Triệu Dương vào ngục, ai ngờ giám đốc Hàn lại thế tội Triệu Dương.

Đội trưởng Uông đạt được mục đích, nên đổi chủ đề: "Đương nhiên, cậu Hoa Tư biết, dù sao số con sâu làm rầu nồi canh như Hàn Phong không nhiều, đa số nhân viên trong công ty đều trung thành!"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sợ hai cậu ấm nhà họ Hoa lại tranh giành nhau, làm vạ lây người vô tội.

Đội trưởng Uông nói tiếp: "Đến việc thứ hai, đó là tuyên bố bổ nhiệm. Từ hôm nay trở đi, chính thức bổ nhiệm Triệu Dương là đội phó của phòng an ninh khu biệt thự Đế Uyển!"

Tôn mập hận đến nghiến răng nghiến lợi, định nhân chuyện này để xử lý Triệu Dương, khiến anh cả đời không thể xoay chuyển gì được.

Ai ngờ, ngược lại còn giúp Triệu Dương thăng chức, giờ quan hệ giữa anh ta và ậu Hoa Tư bị ảnh hưởng, mà còn giúp một bảo vệ thực tập nhảy một phát thành đội phó!

Người này có cái vận quỷ gì vậy?

Tôn mập biết mình không thay đổi được, chỉ có thể cười bất lực, bất đắc dĩ nói vài lời chúc mừng xã giao.

Một số lãnh đạo khác có mặt tại đây cũng tới động viên. Một đội phó phòng an ninh rất nhỏ, không đáng để bọn họ phải ưu ái như vậy, nhưng vì đây là do đích thân đội trưởng Uông nói ra.

Từ nay về sau, Triệu Dương sẽ là đàn em đích thực của cậu Hoa Tư, cũng là người đầy tớ cho cậu Hoa Tư ở Thiên Châu.

Chỉ là bọn họ không ngờ, lần đầu tiên cậu Hoa Tư xử lý công việc ở Thiên Châu, lại lạc vào bộ phận hậu cần của công ty quản lý tòa nhà, thật là lạ thường.

Cơm trưa do đích thân phòng an ninh chuẩn bị, địa điểm ngay ở nhà hàng cao cấp gần khu biệt thự Đế Uyển.

Chất lượng không tệ, đoàn người mở cửa một phòng VIP.

Tôn mập may mắn được tham gia, nhưng cấp bậc của anh ta thì chỉ được ngồi ở cửa phòng, chỗ đưa thức ăn vào.

Còn Triệu Dương - đội phó mới được bổ nhiệm thì khác hẳn, được đội trưởng Uông kéo ngồi cạnh mình, cùng với một phó tổng giám đốc và một phó phòng an ninh của công ty quản lý tòa nhà.

Tôn mập ghen tị không nổi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám để lộ ra, nói chung bữa cơm này anh ta ăn không ngon miệng.

Mỗi người một suy nghĩ khác nhau, bữa trưa nhanh chóng kết thúc.

Ăn xong, Triệu Dương bị đội trưởng Uông kéo vào trong xe, hai người rất hợp nhau, đã thân thiết hơn nhiều so với trước kia lúc mới quen.

Uông Giang lấy hộp thuốc lá ra, nói: "Cậu Triệu, thật ra ý tôi là định đưa thẳng cậu vào phòng an ninh của tập đoàn. Dựa vào năng lực của cậu, ít nhất cũng xứng cấp bậc quản lý hoặc giám đốc. Mọi việc thuận lợi, lương năm từ hai trăm nghìn trở lên! Nhưng cậu Hoa Tư không đồng ý, tôi nghĩ cậu hiểu ý cậu Hoa Tư chứ?"

Triệu Dương cũng không giữ ý, nhận lấy điếu thuốc rồi nói: "Cần chuẩn bị đầy đủ binh mã và lương thực trước khi xuất trận. Xem ra cậu Hoa Tư muốn tôi làm tiên phong hậu cần?"

Uông Giang cười ha ha một tiếng, vỗ vai Triệu Dương: "Giỏi lắm, không uổng công cậu Hoa Tư coi trọng cậu! Không cần tôi giúp đỡ mà đã nghĩ được tới mức này! Lúc đầu tôi còn lo lắng, sợ cậu chê chức đội phó thấp quá!"

Triệu Dương cũng cười theo, chuyện này không hề khó đoán, cậu Hoa Tư không có gốc rễ gì ở Thiên Châu, nên muốn nhúng tay vào những bộ phận khác thì không dễ dàng.

Nhưng công ty quản lý tòa nhà thì khác, đừng xem thường chỉ là một bộ phận hậu cần, mà nó nắm giữ huyết mạch của cả tập đoàn.

Vào những thời điểm quan trọng, không chỉ có thể kiềm chế đối phương, mà còn thu được thông tin tình báo trực tiếp.

Triệu Dương bỗng nhiên nhận thấy, chuyện này dần trở nên thú vị!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi