CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Triệu Dương mải suy nghĩ, mười phút nhanh chóng trôi qua.

Mạnh Kiều đã thay quần áo xong, vẫn không quên trêu chọc: "Đi thôi, đến chỗ quầy hàng ăn lần trước, hôm nay anh mời nên nhớ mang tiền đấy!"

Triệu Dương lúng túng cười, tâm trạng cũng dần khôi phục về trạng thái bình thường.

Hai người họ nhanh chóng ra quán ăn cũ.

Mạnh Kiều gọi đồ ăn, Triệu Dương gọi rượu. Đồ nướng còn chưa lên bàn, hai chai bia đã được rót vào bụng.

Gặp tri kỉ ngàn ly rượu không đủ, nhất là khi ở cùng với Mạnh Kiều. Cảm giác thân thiết giữa những người bạn khiến Triệu Dương nhanh chóng rơi vào trạng thái không lo lắng, không băn khoăn, vừa ăn vừa uống, chớp mắt đã hết một két bia.

Uống xong ba hiệp, Mạnh Kiều cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Nói đi, sao mà được lên chức đội phó, Tôn mập không gây phiền phức gì cho anh à?"

Giữa Triệu Dương và cô ta không có bí mật gì cả, nên anh nói hết mọi chuyện ra.

Mạnh Kiều giống như đang thưởng thức nghệ thuật, hai tay ôm chặt cánh tay Triệu Dương, lúc gay cấn còn thét lên kinh hãi.

Khi mọi chuyện lắng xuống, cô ta vỗ ngực nói: "Hay lắm, anh to gan lắm, chuyện như này mà cũng dám chen vào!"

Triệu Dương châm một điếu thuốc: "Cuộc sống mà, đâu còn cách nào khác".

Mạnh Kiều liếc mắt: "Thôi đi, vì nữ thần họ Tô chứ gì?"

Triệu Dương lúng túng cười, thật lòng vì cô ấy, mà người ta có thèm cảm động đâu!

Mạnh Kiều nhận ra sự khác thường, nên tò mò hỏi lại: "Lại cãi nhau với nữ thần họ Tô à?"

Tâm trạng Triệu Dương buồn bã, kể lại hoàn cảnh của mình.

Mạnh Kiều bật cười: "Không sợ, đến lúc cô ta không cần anh nữa, thì anh đến chỗ tôi!"

Triệu Dương gãi đầu: "Gì mà cô ta không cần tôi cơ? Chị bảo thế mà là an ủi à?"

"Thế anh muốn tôi an ủi anh thế nào?"

Nói xong, cô ta nháy mắt nói: "Đúng rồi, mang thẻ căn cước không?"

Triệu Dương khó hiểu gật đầu: "Có mang, chị định làm gì?"

Ánh mắt Mạnh Kiều trở nên quyến rũ, nói: "Đi thuê phòng chứ sao, để tôi an ủi anh cho tốt!"

Trong nháy mắt, cơ thể Triệu Dương nóng rực, nhưng kết quả lại bắt gặp ánh nhìn tình nghịch của cô ta, lúc này vẻ mặt đau khổ, nói: "Chị có thể đừng đùa giỡn với tôi như thế được không? Trêu tôi vui lắm à?"

Thấy anh đoán được, Mạnh Kiều cười ha ha một tiếng, nói sang chuyện khác: "Vậy không trêu anh nữa, anh nói xem chị nuôi của anh có đẹp không?"

Triệu Dương bình luận một cách lão luyện: "Đẹp hơn người khác, nhưng không đẹp bằng chị".

Tâm trạng Mạnh Kiều rất tốt: "Khéo lắm, nhắm mắt lại đi, để tôi khen thưởng anh một chút".

Triệu Dương chột dạ: "Chị định làm gì?"

Cô ta đá vào chân anh một cái: "Nói nhảm nhiều quá, bảo nhắm mắt thì anh cứ nhắm đi!"

Triệu Dương lúng túng không biết làm sao, đành ngoan ngoãn nghe lời. Lúc anh nhắm mắt lại, cả thế giới tựa hồ đều yên tĩnh hẳn.

Thật ra trong lòng anh đã có suy đoán, nhưng không dám nghĩ tới đoạn đó, cảm giác đau khổ đến lộn cả gan ruột.

Nhưng ý nghĩ nhanh chóng biến thành sự thật, mọi thứ đều thật khó tưởng tượng nổi.

Một cái chạm rất nhẹ trên gò má anh.

Triệu Dương mở mắt ra, cảm thấy mọi thứ như nằm mơ, chẳng mấy chốc anh rơi vào vòng xoáy hỗn loạn.

Anh thừa nhận anh có cảm xúc với Mạnh Kiều, nhưng sự tồn tại của Tô Linh khiến anh không thoải mái, không yên tâm để tiếp nhận những người phụ nữ khác.

Dù Tô Linh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng anh không cho phép bản thân bắt cá hai tay.

Nên giữa anh và Mạnh Kiều dù chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng một khi đã vượt qua ranh giới đó, sợ là làm bạn cũng không được.

Mạnh Kiều nhìn thấu vòng xoáy hỗn loạn của Triệu Dương, cô ta lắc ngón tay: "Không cần nghĩ nhiều đâu, đây chỉ là hành động khích lệ thân thiết thôi".

Vì Triệu Dương thiếu thốn tình cảm, nên giờ khắc này anh như được mở mang trí tuệ.

Bởi cô ta là người phụ nữ có lòng kiêu hãnh rất cao, nên trước khi giải quyết xong xuôi với Tô Linh, cô ta sẽ không tùy tiện làm gì cả.

Quy tắc trò chơi này rất đơn giản, nhưng Triệu Dương cũng không dám thử.

Giao du một cách có chừng mực, nhìn thì có vẻ kiềm chế tốt, nhưng chẳng phải là đang chơi với lửa sao?

Triệu Dương không nghĩ ra cách nào khác, chỉ biết thẳng thắn đón nhận: “Hôm nay cảm ơn chị".

Mạnh Kiều dịu dàng nói: "Tưởng muốn cảm ơn tôi mà đơn giản à? Tôi có chuyện này cần anh giúp".

Triệu Dương nghe xong, vỗ ngực nói: "Yên tâm, bảo vệ người đẹp thôi mà, đến lúc chị gọi tôi, tôi sẽ đi cùng chị".

Bữa khuya kết thúc, họ lại thân thiết hơn một chút.

Triệu Dương đưa Mạnh Kiều về nhà, sau đó anh cũng vội về nhà.

Đúng như dự đoán, nữ thần họ Tô vẫn trong cơn say, còn đá hết chăn xuống giường.

Triệu Dương đắp lại chăn cho cô, mắt không dám nhìn thẳng, sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.

Trước khi ra khỏi nhà, anh đưa tay vuốt nhẹ gò má cô. Chỉ khi ngủ, cô mới ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.

...

Hôm sau, Tô Linh dụi mắt, cảm thấy mình vừa ngủ một giấc thật đã.

Đầu cô nằm trên gối, mùi vị khó nói này không phải mùi vị quen thuộc, nhưng lại khiến người ta đặc biệt yên tâm.

Cô nằm dài trên giường một lúc, ý thức dần hồi phục.

Trong lúc lấy lại tinh thần, chợt cô nhíu chặt mũi, cuối cùng cũng phân biệt được rõ ràng, trong mùi hương này có mùi chất nicotin của thuốc lá, còn có mùi mồ hôi đàn ông.

Cô bật dậy, hét lên, nghĩ mãi mới nhận ra đây là phòng của Triệu Dương.

Tô Linh vén chăn theo bản năng, không có hình ảnh như cô tưởng tượng, khiến cô thấy yên tâm hơn một chút.

Cô kiểm tra lại quần áo trên người, thấy không có dấu hiệu bị co dãn, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm.

"Triệu Dương đáng chết, không biết giở trò quỷ gì?"

Cơn tức giận chưa tiêu tan, cô dùng chân không đá bật cửa phòng, hét lên: "Tên khốn Triệu Dương, cút ra đây cho tôi!"

Triệu Dương đang làm trứng chiên trong bếp nghe thấy tiếng hét như lợn bị chọc tiết, đành bỏ muỗng xuống.

Đây là lần đầu tiên anh thấy nữ thần họ Tô lôi thôi lếch thếch như vậy, nhưng không dám cười nhạo.

Tóc tai Tô Linh rối bời, càng nghĩ càng giận, nói: "Anh giở trò quỷ gì vậy, sao tối qua tôi lại ở trong phòng anh?"

"Vì cô uống nhiều quá?"

"Uống nhiều nên anh không gọi tôi dậy?"

"Cô ngủ như heo chết ấy, tôi gọi kiểu gì?"

Tô Linh hổn hển, liếc mắt nhìn: "Anh mới là heo chết! Thế sao anh bế tôi vào phòng anh?"

Triệu Dương nhắc lại cô: "Tôi cũng muốn đưa cô về phòng cô ngủ, nhưng chẳng phải chúng ta có ba điều kiện sao? Nên tôi không dám lên tầng".

Tô Linh tức giận mà không làm được gì, hỏi lại anh: "Thế... thế anh ngủ ở đâu?"

Triệu Dương chưa kịp nói đã co cẳng chạy: "Chết rồi, cháy rồi!"

"Cái gì cháy? Anh nói rõ ràng ra xem nào?", Tô Linh chạy đuổi theo, cô nhìn ghế sofa theo bản năng, chăn mền vẫn chưa được cất gọn gàng.

Tảng đá trong lòng cô được gỡ bỏ, thấy cảm động khó nói nên lời.

Tô Linh tắm rửa, thay quần áo, lộng lẫy tỏa ánh hào quang bước xuống tầng, nhưng trên mặt cô vẫn có chút ưu tư khó giải thích.

Triệu Dương không dám hỏi, bữa ăn sáng kết thúc trong bầu không khí kì quặc.

Tô Linh ăn vội ăn vàng, vừa bước xuống bàn liền hỏi: "Đúng rồi, hôm nay say quá quên không hỏi anh, anh còn nhớ tổng giám đốc Mã không?"

Triệu Dương ngạc nhiên, ngoài mặt thì ngớ ra, nhưng trong lòng thì thầm tính toán: "Tổng giám đốc Mã nào nhỉ?"

"Là người mà hôm đó đưa tôi về, rồi bị anh đánh cho một trận đó".

Triệu Dương giả ngu: "A? Nhớ rồi, sao thế?"

Tô Linh nhìn anh chằm chằm: "Sau đó... anh có đi tìm anh ta không?"

"Không, chẳng lẽ anh ta lại gây khó khăn gì cho cô?", Triệu Dương diễn rất thật, sợ bị cô nhìn ra sơ hở.

Ngày ấy lúc đánh tổng giám đốc Mã, Mạnh Kiều cũng đang ở đó. Dù anh không hổ thẹn với lòng, nhưng Tô Linh có tin tưởng không?

Tim anh bắt đầu đánh trống thình thịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi