CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Đối diện có một người đang bước đến, dáng đi hơi cà thọt, đó không phải là ông Vương thì là ai nữa?

Từ sau khi tạm biệt ở quán Karaoke lần trước, hai người vẫn chưa gặp lại nhau, thấy ông ta dường như đang có ý đợi mình.

Triệu Dương vội bước đến: “Chú Vương, sao chú lại đến đây?”

Ông Vương không nói gì đã dùng sức đấm anh một cái, còn chửi thề một tiếng.

Triệu Dương không kịp phòng bị đã bị đấm một cú vào mặt.

Nướu răng lập tức sưng lên, anh dùng đầu lưỡi liếm chỗ sưng đó, trong miệng toàn vị tanh, anh nhổ nước bọt xuống đất quả nhiên có một ít máu.

Cú đấm này rõ ràng dùng lực không ít, nhưng cơ thể Triệu Dương cường tráng nên không bị sao cả.

Ông Vương bị cà thọt, lại lớn tuổi, ngược lại lảo đảo vài cái suýt thì ngã nhào.

Triệu Dương cười gượng vội đỡ ông ta và nói: “Chú Vương, tôi có làm gì không đúng thì chú cứ đánh cứ mắng, tôi đảm bảo sẽ không đánh lại chú, chú đừng tức giận hại sức khỏe!”

Ông Vương mắng: “Tên khốn cậu, vốn dĩ xem cậu như con tôi mới giúp cậu móc nối quan hệ, nhưng cậu thì hay thật, chơi đùa với con gái tôi đã đành, lại còn phá hoại gia đình nó!”

Tiếng ông Vương không nhỏ, thu hút không ít ánh mắt khinh thường của người qua đường.

Triệu Dương kêu oan: “Chú Vương, sao chú lại nói vậy? Nếu tôi thật sự làm chuyện thiếu đạo đức như vậy thì tôi sẽ bị Thiên Lôi đánh!”

Ông Vương tức giận thở hổn hển: “Còn dám lừa tôi? Tối hôm đó, cậu đến nhà Như Nguyệt làm gì? Còn Hàn Phong nữa, sao nó lại vào tù? Lẽ nào không phải vì cậu à?”

Triệu Dương sững sờ, mặc dù những chuyện này là thật nhưng oan có đầu nợ có chủ, sao lại đổ lên đầu anh?

“Chú Vương, lẽ nào chị Như Nguyệt không nói với chú mấy chuyện này sao?”

“Cậu bớt đánh trống lảng đi!”

“Vâng, chú Vương à, chúng ta đi sang bên kia nói chuyện đi. Chú đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, chú cứ đánh cứ mắng nhưng mà hãy nghe tôi nói hết đã”.

Triệu Dương kéo ông ta sang một bên, nói cặn kẽ những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

Tất nhiên có vài chi tiết có thể kích động đến ông Vương nên anh đành phải che giấu.

Ông Vương nghe xong, im lặng hồi lâu sau đó bỗng hung hăng mắng: “Cái tên khốn nạn Hàn Phong, mẹ kiếp, tôi giết chết cậu!”

Lúc này đến lượt Triệu Dương cảm thấy bất ngờ: “Chú Vương, chú không lo lắng tôi nói dối chú sao?”

Hai mắt ông Vương đỏ hoe: “Hàn Phong là ai, tôi biết rõ hơn cậu! Tôi cũng biết chuyện về người tình của cậu ta, vốn dĩ tôi cũng đã cảnh cáo cậu ta phải đối xử tốt với Như Nguyệt! Nhưng không ngờ cái tên khốn đó coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, còn dám giày vò Như Nguyệt như vậy!”

Triệu Dương nhất thời cảm thấy buồn bực, ông đã biết mọi chuyện rồi mà còn chạy đến đây tìm tôi hỏi tội sao?

Đánh tôi một cú thì đã đành, còn bảo tôi cất công giải thích cho ông à?

Mẹ kiếp, tôi giải thích cái gì nữa!

Nể tình ông ta là bố của Vương Như Nguyệt, Triệu Dương đè nén cơn giận, trầm giọng nói: “Chú Vương, không phải tôi nói chú, chú đã biết Hàn Phong là đồ cặn bã, vậy mà chú còn đẩy chị Như Nguyệt vào hố lửa? Cũng không trách chị ấy hận chú như vậy!”

Ông Vương ra vẻ hiểu biết, nói: “Tôi cũng nghĩ cậu ta sẽ hối cải, mặc dù Hàn Phong lăng nhăng nhưng có người đàn ông nào có năng lực mà không lăng nhăng bên ngoài đâu?”

Triệu Dương tức giận muốn đánh trả, ồ, đàn ông có năng lực thì sẽ lăng nhăng à? Đàn ông không có bản lĩnh thì sẽ thành thật sao? Mẹ nó, lý lẽ quái gì vậy?

Ông Vương thở dài: “Năm đó tôi từng ly hôn, làm gia đình tan vỡ, điều này khiến Như Nguyệt tổn thương! Tôi không muốn Như Nguyệt lại giẫm vào vết xe đổ của tôi, dù sao đứa trẻ vẫn vô tội, chỉ cần cậu ta có thể đối xử tốt với Như Nguyệt thì cuộc sống vẫn có thể trở lại bình thường!”

Triệu Dương bỗng phát hiện thì ra Như Nguyệt còn có một đứa con, sao chưa từng nghe chị ấy nhắc đến nhỉ?

Nghĩ đến đây, anh cũng hiểu được nỗi lòng của ông Vương.

Nhưng để bù đắp cho tiếc nuối của mình mà khiến con gái phải chịu tội trong hố lửa, người làm bố như ông ta cũng không phải thứ tốt lành gì!

Có vẻ như ông Vương cũng nghĩ đến điều này, ông ta hung hăng tự tát mình một cái.

Còn chưa xong, một lúc sau mặt của ông ta sưng tấy lên.

Triệu Dương chịu không nổi nữa: “Bỏ đi, chú Vương, đồ cặn bã Hàn Phong đã bị pháp luật trừng trị, ngày tháng đau khổ của chị Như Nguyệt đã qua rồi, chú đừng làm khổ mình nữa!”

Ông Vương quay đầu lại: “Tiểu Triệu, vừa rồi chú Vương trách lầm cậu rồi, cậu đừng để tâm nhé”.

“Được rồi, chú Vương, hôm nào đó tôi giúp chú hẹn chị Như Nguyệt ra, bố con hai người có thù hận sâu nặng không giải quyết được à? Chỉ cần nói chuyện là giải quyết được rồi mà”.

“Tiểu Triệu, chú Vương biết cậu có năng lực, cũng là đứa trẻ tốt, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày thành danh, nếu không tôi cũng không giúp cậu! Chỉ là… có một chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp!”

Triệu Dương cảm thấy khó chịu khi nghe ông Vương nói vậy nhưng vẫn khách sáo nói: “Chú Vương, chú khách sáo quá rồi đấy, có chuyện gì chú cứ nói, nếu không nhờ chú có lẽ tôi đã phải gánh tội thay tên khốn Hàn Phong kia rồi”.

Ông Vương ngạc nhiên nói: “Như Nguyệt là đứa số khổ nhưng không hề có tâm tư xấu xa gì, cũng có thể sống qua ngày, tôi có thể thấy được nó rất mến cậu nên tôi muốn giao nó cho cậu!”

Triệu Dương hoàn toàn cạn lời, vừa rồi còn lôi kéo muốn đánh muốn giết anh, mà bây giờ lại muốn làm ông Tơ mai mối à?

Anh vội giải thích: “Chú Vương à, tôi chỉ coi chị Như Nguyệt là người thân thôi, dù chú không nói, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy!”

Ông Vương sầm mặt: “Cậu biết tôi không có ý này mà! Sao vậy, cậu chê Như Nguyệt đã từng ly hôn, còn có con riêng nên xem thường nó à?”

Triệu Dương cạn lời, cái quái gì vậy? Có người mai mối nào như ông không?

“Chú Vương, tôi không có ý đó…”

“Vậy cậu có ý gì? Ngoại hình của Như Nguyệt không tệ đúng không? Không so với ngôi sao trên phim thì cũng hơn hẳn mấy người bình thường nhỉ?”

Triệu Dương đồng ý với điều này, ngoại hình Vương Như Nguyệt không chỉ đẹp, mặc dù không thể so với mấy nữ thần như Tô Linh và Mạnh Kiều, nhưng cũng không hề tệ. Mặc dù hơi lớn tuổi nhưng người ta lại có thân hình sexy, e là không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại.

Đôi lúc anh nghi ngờ ông Vương thấp lùn, mặt lại có tàn nhang, sao có thể sinh ra cô con gái xinh đẹp như vậy?

Ông Vương hơi tự đắc: “Cậu biết là tốt rồi, tôi không sợ mà nói cho cậu biết nhé, năm đó mẹ của Như Nguyệt là người đẹp có tiếng ở Thiên Châu đấy. Nếu không phải tôi đánh mất lương tâm cũng sẽ không chia hai ngả với bà ấy”.

Triệu Dương không nói gì, chỉ đành gật đầu nói.

“Vậy cậu còn chần chừ cái gì?”

Triệu Dương hết cách đành nói thật: “Chú Vương, tôi đã kết hôn rồi”.

Ông Vương nửa tin nửa ngờ: “Kết hôn rồi? Người kia có xinh như Như Nguyệt nhà tôi không?”

Triệu Dương sững sờ tại chỗ, không phải là vấn đề xinh hay không. Ồ, con gái của chú là con gái, còn con gái nhà người ta không phải à?

Ông nhìn trúng người ta thì người ta phải bỏ vợ để đến với con gái ông à?

Mẹ kiếp, cái thứ logic chết tiệt gì vậy?

Cái loại làm bố khốn nạn như ông, cả đời này chị Như Nguyệt không nhận ông là bố mới đúng!

Triệu Dương cảm thấy chán ghét, cũng lười nhiều lời với ông ta: “Chú Vương, có thời gian chúng ta lại nói chuyện sau nhé. Tôi còn chút việc, tôi đi trước đây”.

Ông Vương quát: “Triệu Dương, cậu đứng lại cho tôi, đừng tưởng tôi không biết cậu đang tính toán cái gì!”

Triệu Dương không có kiên nhẫn dừng lại, lúc này mới cười nhạt hỏi: “Ồ, chú Vương, vậy chú nói xem rốt cuộc tôi định làm gì?”

Dứt lời, anh nhìn thẳng vào ông Vương.

Triệu Dương bỗng nhận ra khí thế của ông Vương rất hùng hồn, ánh mắt còn hiện lên chút hung dữ, hẳn là lúc còn trẻ phải trải qua hoàn cảnh khó khăn.

Nhớ đến lời nhắc nhở lúc nãy của Vương Như Nguyệt, anh bỗng thấy hứng thú với ông ta.

Đánh giá ngoại hình của Vương Như Nguyệt thì hẳn là người vợ cũ của ông Vương có khí chất hơn người!

Nếu ông Vương không có năng lực, làm sao có thể ôm được người đẹp về nhà?

Hơn nữa nếu người bình thường cưới được một cô vợ xinh đẹp, chắc chắn sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.

Vậy mà ông Vương lại làm loạn đòi ly hôn sao?

Chắc hẳn có uẩn khúc gì lớn trong chuyện này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi